Giang Phi Vũ lại nhìn Triệu Bình, nói: " Về phần Triệu Bình, tuy không biết sự việc nhưng đúng như ngươi nói việc này do ngươi mà ra. Nên ngươi cũng phải chịu phạt, ngươi có ý kiến gì không? "
Triệu Bình thở phào, may mắn người Triệu gia và cả Lí Vịnh vẫn còn mong hắn thi đỗ công danh. Dù sao hắn là hài tử duy nhất trong thôn cho đến giờ học hành lại đỗ đạt. Con đường phía trước rộng mở nên cũng không ai vạch trần hắn có liên quan đến sự việc mà kiên quyết phủ nhận nói hắn không có liên quan.
Bởi thế Triệu Bình chỉ bị phạt đánh vài trượng. Sự việc xong xuôi Triệu Bình đỡ Triệu lão thái ra cửa. Lưu Triệt cùng Đại Tráng cũng dắt nhau ra cửa. Tới cửa hai nhà nhìn nhau Triệu gia nhìn Đại Tráng tóe lửa giận. May mắn Triệu Bình không có chuyện gì nếu không cả Triệu gia đều bị hủy trong tay Đại Tráng, nghĩ vậy cả đám liền hằm hè nhìn qua. Ban nãy còn cầu xin trong nha môn nước mắt ngắn dài, mới đó đã trở mặt chưa qua sông đã muốn đoạn cầu.
Lưu Triệt nhìn Triệu Bình thản nhiên nói: " Triệu Bình ban nãy ở trên công đường có những chuyện chúng ta đều không nói ra. Nhưng ta nói cho ngươi biết người đọc sách không phải chỉ cần đọc sách là có thể làm tất cả đâu. Mang tiếng đọc sách, từ ngày đi học không ló mặt về nhà. Ngươi bảo ngươi không biết chuyện nhưng Tiểu Tráng học cùng trường chắc ngươi biết nhà ta đã khác ha? Bởi vậy tứ thúc mới ngang nhiên lấy sách của cháu lại làm thằng bé hoảng hốt tới độ không dám đi học"
Triệu Bình nghe vậy đen mặt, nói: " Đại tẩu ta biết huynh giận ta, nhưng không thể nói bậy. Ta không hề lấy sách của Tiểu Tráng chuyện này ắt có hiểu lầm"
Lưu Triệt trào phúng nói: " Sách của con ta mỗi quyển đều có đánh dấu. Vì ta sợ thằng bé làm mất sách. Triệu Bình hi vọng ngươi có thể đảm bảo nhà bên đó. Và chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Vậy là tốt nhất, hôm nay Đại Tráng và ta cầu xin cho các người. Đó là lần cuối không có lần sau, ngươi là người thông minh đừng vì chút tiền tài mà đứng sau màn giật giây làm những chuyện không xứng với đạo nho"
Triệu Bình nghe vậy mặt mũi tái mét, xem ra mấy người này vẫn còn nắm được điểm yếu của mình. Về phải lập tức trả lại hoặc vứt cuốn sách đã lấy của Tiểu Tráng mới được. Nghĩ vậy Triệu Bình vội đỡ Triệu lão thái đi, kẻo bà lại nói gì đó khiến cả đám phải quay lại bên trong.
Đại Tráng nắm tay tức phụ nói: " Được rồi, ta không sao "
Lưu Triệt ôm lấy Đại Tráng, hai người tay trong tay ra về. Chuyện của Đại Tráng trở thành chủ đề tốn nước miếng của thôn dân trong một thời gian dài. Có người cảm thấy Triệu gia bạc bẽo, có người lại cảm thấy Đại Tráng tuyệt tình. Nhưng nhất trí chung đều cảm thấy Triệu gia đáng đời. Đường đường một đứa nhỏ thật thà bị đối xử tệ bạc thành ra như vậy.
Nghĩ đến Triệu lão thái liên tục gào khóc nói Đại Tráng bất hiếu xong lại lộ ra là mình bạc đãi y. Thế mà vẫn chết sống cắn chặt nói Đại Tráng phải phụng dưỡng. Trong khi gia đã phân, thậm chí quan hệ cũng đoạn tuyệt. Nói trắng ra là thấy y không có tiền đồ liền bạc đãi thấy y có tiền thì lại thèm thuồng. Bị đánh đáng đời, chỉ có chuyện của Triệu Bình làm người ta tốn nước miến nhất.
Người ta trang cãi mãi về việc Triệu Bình có biết chuyện hay không. Nhưng theo như những gì tẩu tử y nói trước cửa nha môn Triệu Bình này cũng là thứ dữ,đây là nhận xét chung của mọi người. Vụ án dở khóc dở cười này làm hao biết bao tiền trà nước. Phải đến khi có vụ mới thì mới tạm thời lắng xuống.
Nhưng ở thôn Thạch Thủy lại khác, việc lí chính bị cắt chức là việc lớn. Các tộc lão trong thôn có trách móc Đại Tráng ra tay qua mức làm to chuyện, chuyện này lộ ra cả thôn đều bị ảnh hưởng.
Đại Tráng trực tiếp ra mặt hướng người trong thôn bày tỏ. Chuyện này vốn không muốn nói ra làm gì dù sao cũng là anh em trong nhà nếu có nói ra cũng sẽ trình lên thôn trước. Vương Đại Ngưu cũng nói phụ: " Chuyện lần này nếu không do Triệu thị ham muốn tiền tài của Đại Tráng. Tự cho mình là đúng một mình lên trấn muốn kiện Đại Tráng thì đâu đến nỗi này "
Vì vậy mũi dùi liền chuyển qua nhà họ Triệu. Chuyện lần này lộ ra làm cho người trong thôn cũng gặp khó khăn. Nhưng thôn khác biết chuyện cảm thấy phẩm hạnh của thôn Thạch Thủy không tốt. Không muốn qua lại, điều này làm mọi người hận nhà họ Triệu nghiến răng.
Giấy đoạn tuyệt cũng đã điểm chỉ, còn có mặt mũi đi kiện con trai bất hiếu. Tuy nhà họ Triệu thiếu đi Đại Tráng là nhân lực chính trong nhà hoàn cảnh có xa xút hơn xưa một chút. Nhưng so với những hộ dân khác trong thôn vẫn có thể xem là một hộ giàu có. Triệu Bình lại tiền đồ rộng mở, người trong thôn đều tỏ vẻ không hiểu Triệu lão thái nghĩ gì trong đầu.
Cũng không phải không có người khó chịu với Đại Tráng và Lưu Triệt. Nhưng giờ khi gọi nhà Đại Tráng đã phải gọi bằng Triệu đại hộ. Đại Tráng sớm không phải đối tượng có thể đắc tội được nữa. Bởi vậy cừu hận liền đổ hết lên đầu Triệu gia.