Editor: Luna Huang
Mộ Tiêu Thư bị Đàm Gia Dật một trận ác hàn, nàng rốt cuộc hiểu rõ, nguyên lai chủ nhân yến hội đúng là Đàm Gia Dật.
Nàng vẫn từng đoán, cho rằng chủ nhà trên mặt nổi là Triệu Phủ Thất, trên thực tế là Đàm Hạo Uyên. Lấy tác phong thần thần bí bí của Triệu Phủ Thất, đây là vô cùng có khả năng, chủ yếu nhất là Đàm Hạo Uyên không có phản đối nàng tới tham gia.
Biết được chân tướng, Mộ Tiêu Thư càng tò mò hơn là thái độ của Đàm Hạo Uyên. Tính tình kia của hắn chuyện gì cũng phải quản, lúc này cư nhiên để tùy chạy đến dự tiệc? Kỳ quái, thật sự là quá kỳ quái.
"Ta thế nào cũng không nghĩ ngươi tới sẽ." Mộ Tiêu Thư thẳng thắn nói, "Du Vương điện hạ, ngươi để Mộ Tiêu Chiêu tới mời ta, sẽ không sợ nàng ăn dấm sao?"
Đàm Gia Dật mỉm cười, đem mặt xề gần một chút, giảm thấp thanh âm nói: "Nàng hiểu chuyện như vậy, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này cáu kỉnh."
Không thể không nói, Đàm Gia Dật là một người có mị lực khá. Liền lấy dáng tươi cười lúc nãy của hắn mà nói, nếu là đổi thành những nữ tử khác, sợ là đã sớm ngượng ngùng đến vẻ mặt đỏ bừng rồi, thời khắc đó hắn đè thấp thanh âm, lời nói ra tuy rằng không có gì, giọng nói lại hết sức tối, đối lại là ai cũng khó tránh khỏi lệch.
Đáng tiếc là Mộ Tiêu Thư không để mình bị đẩy vòng vòng, nàng nghiêm túc lui về sau một bước, phi thường sát phong cảnh nói: "Điện hạ xin tự trọng, người dựa vào quá gần!"
Đàm Gia Dật: "..."
Khởi Thanh yên lặng nhẫn cười, đều nhanh sắp không nhịn nổi.
"Cho rằng kinh qua một chuyện trà lâu, điện hạ hận chết ta, không nghĩ tới còn có thể mời ta dự tiệc."
Đàm Gia Dật đem mình không nói gì thu vào, nhất thời ngăn trở là không thể để hắn một người lưu luyến bụi hoa lão luyện này lùi bước. Hắn lập tức tập hợp lại, mỉm cười nói: "Bổn vương cho rằng chuyện lần đó là một hiểu lầm."
Mộ Tiêu Thư vô cùng kinh ngạc: "Vì sao nói như vậy?"
"Bổn vương cùng ngươi không oán không cừu, như thế nào sẽ rước lấy căm thù của nhị tiểu thư? Càng nghĩ, sợ là ngươi và Tiêu Chiêu có điều qua lễ, lúc này mới giận chó đánh mèo đến trên người của bổn vương, có phải thế không?"
Mộ Tiêu Thư không dám tin tưởng nháy mắt một cái, lần đầu biết Đàm Gia Dật là một người "Săn sóc" như thế, bởi vì cử chỉ của nàng tìm một lời giải thích, còn nghĩ nàng hái được đi ra ngoài.
"Ngươi không nói lời nào, chính là thầm chấp nhận? Sự kiện kia đã qua, bổn vương từ lâu không so đo với ngươi."
Mộ Tiêu Thư ngầm bĩu môi, không biết vị Du vương này uống lộn thuốc gì.
Hai người bọn họ tại nhà thuỷ tạ nói, sớm đã có người chú ý tới một màn này.
"Du Vương điện hạ, điện hạ đã đến!" Người thứ nhất phát hiện việc này kinh hô.
Thanh âm của nàng đưa tới sự chú ý của người khác, bao quát Mộ Tiêu Chiêu.
Mấy ngày trước, Đàm Gia Dật đi tìm Mộ Tiêu Chiêu, tự mình mời nàng tham gia yến hội bản thân thiết lập.
Mộ Tiêu Chiêu mừng rỡ như điên, phải biết rằng yến hội này người tham gia nhất định không ít, Đàm Gia Dật không có khả năng người người đều tự mình mời, cách làm của hắn thực sự là cho đủ mặt mũi nàng. Huống chi, hắn còn nói, nàng là người duy nhất một hắn tự mình đăng môn mời.
Mộ Tiêu Chiêu tâm tình thật tốt, bởi vì Đàm Hạo Uyên mà loạn điệu tâm tư của lần thứ hai.
Mục tiêu của nàng cho tới bây giờ đều là làm hoàng hậu, mà không phải nhi nữ tình trường, vì mục tiêu duy nhất này, nàng cái gì đều có thể bất tại hồ. Ở nàng nhìn lại, hiện nay có hy vọng nhất leo lên ngôi vị hoàng đế vẫn là Đàm Gia Dật. Đàm Hạo Uyên tuy rằng công huân hiển hách, thế nhưng chờ ngày nào đó lại đi biên cảnh, hắn muốn xoay người sợ là khó khăn.
Thế nhưng ngay thời gian lòng Mộ Tiêu Chiêu tràn đầy vui mừng, Đàm Gia Dật lập tức cho nàng tạt một chậu nước lạnh, hắn cư nhiên đưa ra muốn nàng đi mời Mộ Tiêu Thư!
Biểu tình của Mộ Tiêu Chiêu lập tức cứng lại rồi, lúc đó nàng vấn Đàm Gia Dật: "Điện hạ vì sao không cho người tặng thiệp đến đó?"
"Bổn vương cùng Lân vương xưa nay không hợp, làm như vậy sợ sẽ hỏng việc. Tiêu Chiêu, ngươi làm việc để cho bổn vương yên tâm, việc này ngươi đáp ứng hay không đáp ứng?"
Mộ Tiêu Chiêu một lòng té đáy cốc, vì sao nàng mơ hồ có loại cảm giác, Đàm Gia Dật lần này tự mình đến đây, mục đích chủ yếu không phải là mời nàng, mà là để cho nàng đi mời Mộ Tiêu Thư?
Đối mặt với yêu cầu của Đàm Gia Dật, Mộ Tiêu Chiêu kiệt lực ẩn dấu không vui của mình, vẫn là đồng ý. Đàm Gia Dật nói với nàng vài câu lời hữu ích, đáng tiếc lúc này nàng đã nghe không lọt.
Mộ Tiêu Chiêu lấy lại tinh thần, Đàm Gia Dật đã đến, dựa theo cách làm lúc trước, hắn đầu tiên sẽ tới gặp mình, ở trước mặt mọi người cho nàng đủ mặt mũi. Mỗi khi lúc này, Mộ Tiêu Chiêu sẽ phá lệ cảm giác thành tựu, ngày hôm nay vậy cũng sẽ không ngoại lệ chứ?
"Vị tiểu thư kia bên người Du Vương điện hạ, là ai?"
"Ai, nhãn thần ngươi thật không tốt, không phải là nhị tiểu thư của Mộ phủ sao? Vương phi tương lai của Lân vương!"
"Di? Thế nhưng Lân vương hình như cũng không có trình diện..."
"Du Vương điện hạ không có mời Lân vương? Như đã nói qua, hai người bọn họ hình như nói chuyện được."
Ngôn ngữ xung quanh một câu một câu bay vào trong tai của Mộ Tiêu Chiêu, sắc mặt của Mộ Tiêu Chiêu càng ngày càng khó coi. Men theo ánh mắt của người nhìn lại, chỉ thấy Đàm Gia Dật cùng Mộ Tiêu Thư hai người đứng yên ở nhà thuỷ tạ, trai tài gái sắc, cảnh đẹp ý vui.
Tay của Mộ Tiêu Chiêu chăm chú toản lên, móng tay sắc nhọn đâm vào trong tay thành một ấn ký.
Lúc này đã có người đồng tình hoặc khinh miệt Mộ Tiêu Chiêu nhìn lại, những đường nhìn này dường như mũi nhọn, đâm vào Mộ Tiêu Chiêu làm đau.
Mộ Tiêu Thư có một Đàm Hạo Uyên còn chưa đủ, đến Du vương của nàng cũng muốn đoạt? Nữ nhân thủy tính dương hoa này!
Ngay thời gian Mộ Tiêu Chiêu hận đến nha dương dương, bên người Mộ Tiêu Y hết lần này tới lần khác lầu bầu một câu: "Du Vương điện hạ thế nào còn không qua đây tìm ngươi? Thực sự là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?"
Mộ Tiêu Chiêu quả thực sắp hộc máu, sắc mặt vừa liếc vài phần, mà trong mắt của Mộ Tiêu Y hiện lên vẻ đắc ý. Nàng chính là muốn để Mộ Tiêu Chiêu khó chịu, trả thù Mộ Tiêu Chiêu mang tới sung sướng thậm chí còn vượt qua khát vọng của nàng đối với Du vương.
(Luna: Đột nhiên muốn Mộ Tiêu Y váo Ninh vương quá đi)
Trong nhà thuỷ tạ, Mộ Tiêu Thư phát hiện sai, bỏ rơi Đàm Gia Dật nên rời đi trước.
Đàm Gia Dật cười ý vị thâm trường, sau đó đi theo phía sau nàng ra nhà thuỷ tạ, gọi mọi người nói: "Người đều đến đông đủ, chúng ta nhập tọa đi, mời theo bổn vương."
Đàm Gia Dật nói xong, đi đầu đến một tòa tiểu viện vãng.
Ngôi viện này cách cục cùng tiểu viện mới đi ra bất đồng, nó vô cùng trống trải, lúc này đã bày đầy rất nhiều bàn, cái bàn có thể ngồi hơn mười người, mà chỗ của mỗi người đều đã sắp xếp xong xuôi.
Nha hoàn cầm trên tay bài tử, đem tân khách lĩnh đến chỗ ngồi của mình. Trong đó một vị hướng Mộ Tiêu Chiêu đã đi tới, nói với nàng: "Mộ đại tiểu thư, thỉnh người theo nô tỳ đi, vị trí của người ở chỗ này."
Nha hoàn này chỉ vị trí bàn bên cạnh Đàm Gia Dật, nhất thời có vô số ánh mắt ước ao đố kị hận hướng Mộ Tiêu Chiêu nhìn lại.
Loại cảm giác quen thuộc này để Mộ Tiêu Chiêu cả người khoan khoái, nàng rụt rè mỉm cười, theo dẫn dắt của nha hoàn ngồi.
Tâm tình của Mộ Tiêu Chiêu cuối cùng cũng được rồi một chút, thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, nàng phát hiện sự chú ý của người khác rất nhanh thì dời đi. Mộ Tiêu Y đẩy nàng một cái nói:"Tỷ tỷ, ngươi xem bên kia."
Lúc Mộ Tiêu Thư vào tiểu viện, người khác đều có nha hoàn dẫn đường, chỉ có nàng không người hỏi thăm.
Nàng cho là mình bị người đùa bỡn, Đàm Gia Dật cố ý cho nàng khó coi, hắn mời nàng đến, xem chừng cũng là vì mục đích này. Hiển nhiên nghĩ như vậy không chỉ có một mình nàng, ánh mắt của người khác nhìn nàng cũng từ từ thay đổi, trước từ ước ao đến bây giờ chẳng thèm.
Ngay nhất khắc Mộ Tiêu Thư áp dụng hành động, Đàm Gia Dật đúng lúc đi tới trước gót chân của nàng.
"Để cho ngươi chờ lâu." Đàm Gia Dật nói, "Bổn vương sở dĩ không có an bài người đến đón ngươi, là bởi vì bổn vương muốn đích thân dẫn ngươi nhập tọa, bên này thỉnh!"
Mộ Tiêu Thư ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngây ngẩn cả người, Du vương hôm nay sợ rằng dừng nhầm thuốc rồi.
Mộ Tiêu Thư dưới tình huống hồ lý hồ đồ, mà Đàm Tu Tuấn bàn kề cận nhìn phương hướng của Mộ Tiêu Chiêu, như có điều suy nghĩ.
Sắc mặt Mộ Tiêu Chiêu trắng bệch, sự tức giận của nàng hết lần này tới lần khác chỉ có thể giấu ở trong lòng. Trước khi tới nơi này nàng còn có thể lừa gạt mình, nói yến hội vai chính nhất định là nàng, chỉ có thể là nàng, nhưng bây giờ nàng không muốn không thừa nhận không được ròi.
Đàm Gia Dật phi thường hài lòng, theo hắn biết, mỗi khi hắn đối nữ tử nào biểu hiện ra đặc thù chiếu cố, người kia đối với hắn chủ động yêu thương nhung nhớ, ai cũng không ngoại lệ.
Tất cả mọi người nhập tọa, yến hội liền chân chính bắt đầu rồi, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Mộ Tiêu Thư dị thường bận rộn, bởi vì người nịnh hót nàng thực sự nhiều lắm, người hướng nàng mời rượu càng nối liền không dứt. Cũng may Bắc Vọng đối với nữ tử cũng không có tập tục uống rượu, chỉ cần khẽ nhấp một cái là được.
Tương giác, Mộ Tiêu Chiêu còn lại là vắng vẻ, chuyển biến kẻ khác tấm tắc lấy làm kỳ.
Tiệc rượu, rốt cuộc cùng mang món ăn nổi tiếng đăng tràng. Mỗi bàn lên một lượt túy thiêu kim phú, chỉ bất quá đối món ăn này, ai cũng không nhúc nhích chiếc đũa, bởi vì dựa theo tập tục, ăn nó là có ý tứ, lúc này tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía Đàm Gia Dật.
Khởi Thanh thấy Mộ Tiêu Thư không giải thích được, bám vào bên tai nàng nói nói mấy câu, Mộ Tiêu Thư bừng tỉnh đại ngộ.
Đang lúc mọi người ầm ĩ, Đàm Gia Dật vung tay lên: "Bắt đầu đi!"
Mọi người đều vỗ tay hoan nghênh, trong tiếng vỗ tay, một danh nha hoàn phủng một cái khăn lụa kim sắc, đi lên trước.
Một danh nha hoàn khác nâng lên khăn lụa, đem nó phủ đến ánh mắt của Đàm Gia Dật, người ở chỗ này lại là một trận hoan hô.
Đón khăn tay của nha hoàn kia cầm, giúp hắn bắt tay sát biên giới của bàn, chính là túy thiêu ngư kia. Cổ tay Đàm Gia Dật khẽ lậtm đem đĩa vòng vo một độ cung, sau đó ngừng lại.
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ thấy đầu cá đối diện Ninh vương Đàm Tu Tuấn.
Cái bàn này, ngoại trừ Đàm Gia Dật ra, thân phận cao nhất người Đàm Tu Tuấn, cho nên Đàm Gia Dật có thể nói là vừa đúng.
Đàm Tu Tuấn thường ngày cùng Đàm Gia Dật bất hòa, lúc này cũng cười lên, đối với Đàm Gia Dật ôm quyền nói rằng: "Đa tạ tứ hoàng huynh, chỉ là con cá này tiểu đệ thực sự không thích hợp dùng đũa đầu tiên, nên do tứ hoàng huynh tới trước, các ngươi nói đúng không?"
Những người khác đều đồng ý, Đàm Gia Dật không từ chối nữa, hắn lấy khăn lụa, gắp đưa đầu tiên, Sau đó, bàn này những người khác lúc này mới bắt đầu phẩm thường tư vị của túy thiêu ngư.
Trên cơ bản, bàn thứ nhất sau khi chấm dứt, Đàm Gia Dật lần thứ hai mông thượng khăn lụa. Lúc này, hắn được nha hoàn dẫn tới bàn bên cạnh của Mộ Tiêu Thư các nàng.
Mộ Tiêu Thư chỉ còn chờ phẩm thường tư vị của cá, về phần miếng đầu tiên hay miếng thứ hai, nàng là hoàn toàn không để tâm. Mộ Tiêu Chiêu thì không, tâm tình bây giờ của nàng phi thường phức tạp, nếu như Đàm Gia Dật không vì nàng vãn hồi mặt mũi, sau lần này, liền muốn ném mặt rồi. Đang ngồi còn lại vài người ý định, đang mong đợi hảo vận phủ xuống.
Đúng lúc này, Đàm Gia Dật động thủ.