Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 13

Chức nghiệp đạo mộ thần kì, giữa ban ngày mà nói là một loại giải trí, thực tế công việc lại chính là phim kinh dị. Cổ nhân nói không sai, lòng hiếu kì sẽ hại chết miêu.

Chẳng qua lòng hiếu kì của Vi Nhất Tiếu sẽ hại chết Lâm Nhất Tần, chiêu này tạo thành hậu quả nghiêm trọng: thân người đau, thù người mau (thân thể đau đớn, thù hận càng sâu)

Mèo Tạ Tốn nhảy vào động trước, Lâm Nhất Tần bị kẹp ở giữa, Vi Nhất Tiếu cản phía sau. Hắn là người ứng biến linh hoạt nhất, vừa phòng tủ tránh các loại chuyện bất thường xảy a, vừa đề phòng Lâm Tiểu Tiên muốn chạy trốn.

Tạ Vi hai người võ công siêu phàm, thân thể linh hoạt, không cần dây thừng, tứ chi chống đỡ liền đi lại như thường.

Tạ Tốn không ngừng dùng tay cao lên vách động thành những lỗ nhỏ khoảng cách bằng nhau để lát nữa Lâm Nhất Tần không có võ công còn có chỗ đặt chân leo lên. Hắn cùng ‘con dơi’ đương nhiên không cần.

Người này bề ngoài hào phóng, tâm tư lại cực kì nhẵn nhụi, nghĩ phi thường chu đáo.

Động này nhưng một cái giếng cùng một đường ống ngang vuông góc 90 độ. Lâm Nhất Tần trên đường vấp phải vài thứ, may mắn có cao thủ kèm hai bên mơi không ngã thành tàn phế. Vách động vô cùng kiên cố, gạch xếp vẩy cá chỉnh tề thành hàng.

Nhìn bạn học Tiểu Tạ học lâu ngày thành tài, từ động này có thể lấy được học vị đai học chứng nhận trộm mộ rồi đấy.

Ba bốn mươi thước sau chạm đáy, ba người từ đi chuyển thành bò sát. May mà động này cũng rộng, không thấy khó chịu, chỉ không biết Tạ Tốn đem đống đất đào ra đã để nơi nào?

Lại đi 20 thước, đại miêu dừng, Lâm Nhất Tần ngẩng đầu nhìn động dừng chổ bức tường dày. Vốn loại mộ này bốn vách làm từ thành kim cương, nhưng đáy mộ chỉ như bó củi, từ dưới động tiến lên thật là thông minh.

Nhưng mộ chủ cũng rất cẩn thận, đáy mộ cũng làm công tác phòng trộm.

Xem bức tường ngang dựng thẳng, trong khe hở sáng loang loáng, chắc chắn dị thường, thoạt nhìn chỉ có thuốc nổ mới phá hủy được, trên mặt đất còn lưu lại vài cái xẻng đứt cùng thiết côn mà Tạ Tốn mấy hôm trước lưu lại.

Vi Nhất Tiếu đem cây chủy thủ đen tuyền đưa cho Tạ Tốn, Tạ Tốn khen:

“Vung tay không tiếng động, thần vật tự hối, đao tốt đao tôt!”

Vung đao cắt từng, xuy xuy vài tiếng liền đem tường đồng phá vỡ. Cố định một đầu, Sư

Vương trời sinh thần lực liền đem thiết côn đẩy vài cái, dỡ xuống mấy khối, đảo mắt đào ra được cái lỗ hổng đủ người chui.

Một mùi mốc meo hủ bại truyền đến. Tiểu Lâm ôm mũi lùi ra sau.

Trạng thái phong bế của cổ mộ bị phá hủy, nghĩ đến đủ loại văn vặt hội họa trên vách tường nhanh chóng tiếp xúc với không khí mà bị oxi hóa bong thành từng mảng, nàng đau lòng không thôi.

Nhìn chằm chằm động đen ngòm, tưởng tượng từ trong đột nhiên vươn ra một cánh tay dài móng nhón sắc, Lâm Nhất Tần tóc gáy dựng đứng, có loại khủng hoảng mở hộp Pandora ma quái.

Vi Nhất Tiếu cười hỏi:

“Ngươi không tin thần Phật, lại sợ quỷ quái, làm gì kì quái thế?”

“Có gì kì quái. Đơn giản mà nói, ta không tin có người bảo hộ ta, nhưng lại tin có kẻ sẽ tổn thương ta”

Đây là kết luận của bác sĩ tâm lí, Lâm Nhất Tần thẳng thắn thừa nhận bản thân nhát gan lại cực kì thiếu cảm giác an toàn.

Tạ Tốn bật cười nói:

“Ta lại nghĩ khác. Ta tin thần Phật, không tin có quỷ quái, bằng không sẽ không đi trộm mộ. Đám đại quan khi còn sống không ít lần tác oai tác quái ức hiếp dân chúng, thần Phật có biết cũng không trách ta quật mộ bọn họ. Về phần quỷ quái, hừ, nếu có ta còn muốn đánh một trận với chúng!”

Lâm Nhất Tần liếc nhìn đại miêu:

“Ngươi võ công cao siêu, tự bảo vệ bản thân không lo lắng, tương nhiên không biết sợ. Về phần thị phi đúng sai trên thế gian này, cũng không phải ở hiền gặp lành. Ngươi làm sao biết được quy tắc thưởng phạt của ông trời? Ta thấy không phải ngươi tin thần Phật mà cảm thấy thần Phật sẽ tin ngươi.”

Tạ Tốn sửng sốt:

“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Người xấu sinh tiền làm chuyện ác, sau nhất định bị trừng phạt.”

Lâm Nhất Tần cười nói:

“Ngươi làm sao biết bọn họ phải chịu phạt? Chẳng lẽ từng có người chết báo mộng cho ngươi biết sao?”

Tạ Tốn biết cứ cố cãi cũng không xong, theo lời nàng nói cũng không sai, liền không biết phản bác thế nào.

Hắn từ nhỏ nhận tình thương của cha mẹ, lớn lên được sư phụ coi trọng, vợ chồng hòa thuận, 20 năm qua thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu qua suy sụp quá lớn nào. Tuy rằng làm việc không kiêng nể gì, nhưng luôn tin tưởng luân thường đạo lí.

Hắn chỉ nghĩ Lâm Nhất Tần đã chịu qua tổn thương lớn gì mới phẫn nộ như thế. Tạ Tốn từ trước đến nay đều mềm lòng, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo phần thương hại.

Lâm Nhất Tần không biết suy nghĩ trong lòng hắn. Nghĩ lại cùng kì, Tạ Tốn tuổi trung niên thường than trời trách đất, phỉ nhổ quan điểm ở hiền gặp lành, mà tuổi trẻ đại miêu này có vẻ ngoan hơn, tư tưởng gần với Trình Chu đoan chính. Nàng nào biết Tạ Tốn thay đổi do nhiều năm sau chịu quá nổi đau mất cha mẹ vợ con đâu!

Lâm Vi hai người liếc nhau, trong lòng cảm thấn:

“Vẫn là hai người chúng ta tâm ý tương thông!”

Lúc này mộ khí tỏa khắp thông đạo, Tạ Vi hai người nội lực thâm hậu bế bí được, Lâm Nhất Tần lại bị hun cho đầu choáng vàng não trướng khí, cứ như uống nửa can rượu trắng. Cổ mộ phong bế lâu ngày, thi thể cùng vật bồi táng hư thối phát ra độc khí có thể gây tổn hại lớn cho con người, ba người quyết định ra ngoài chờ khí tản hết rồi lại tiến vào.

Vì thế bò ra khỏi đáy giếng, Lâm Tiểu Tiên tay chân bủn rủn. Vi Vi ngại nàng trì độn, liền xách nàng ra ngoài cho nhanh. Chỉ chốc lát đã thoát ra, so với khi đi xuống nhanh và tiện lợi hơn nhiều.

Lâm Nhất Tần dựa vào thân cây ngồi nửa ngày mới đem mộ khí khiến nàng đầu choáng mắt hoa đuổi tản đi, cả giận nói:

“Thiên hạ to lớn thế, nơi nào uống trà nói chuyện phiếm không tốt, lại cố tình chui xuống đất ngửi mộ khí xem xét nghiên cứu đàm đạo. Thật sự là tự bản thân tìm khổ.”

Vi Nhất Tiếu cười nói:

“Như thế ấn tượng mới khắc sâu a. Uống trà nói chuyện phiếm nháy mắt liền quên, thảo luận đặc biệt thế mới nhớ được lâu. Hì hì, còn có cương thi quỷ quái chen vào nói chuyện nga~”

Lâm Tiểu Tiên cả giận;

“Hừ! Cho nó đến cắm hoa! Vừa vặn ba người một quỷ đủ một bàn, ta dạy cả đám chơi mạt chược!”

Nàng huênh hoang nói. Đương nhiên những lời này chỉ dám nói nơi có ánh sáng mặt trời.

Tạ Vi hai người nhìn nàng ngoài mạnh trong yếu phùng má giả làm người mập thì cười nghiêng ngả.

Ba người ăn chút lương khô, đợi nửa ngày, ước chừng mộ khí tản ra gần hết, lại chuẩn bị hạ động tìm tòi.

Lâm Nhất Tần biết lần này có trốn cũng không thoát, dứt khoát chuẩn bị cởi trang phục chuẩn bị phòng bất trắc.

Nàng trở lại xe lấy khăn mặt, tẩm ướt lại cột lên mặt, đem cờ lê cùng búa quý giá giắt vào đai lưng, nghĩ ngẫm một hồi lại nhét thêm điện thoại vào trong ngực.

Xuyên qua đến đây, điện thoại đương nhiên không có tín hiệu, nàng bình thường chỉ xem nó giống đồng hồ. Lúc này đột nhiên nhớ ra điện thoại cũng có camera, đạo mộ cũng xem như trải nghiệm ngàn năm có một, phải chụp ít văn vật làm đồ lưu niệm.

Vi Nhất Tiếu nhìn ‘vũ khí’ giắt ở thắt lưng nàng, chỉ cười hì hì không nói lời nào.

Kế tiếp vẫn theo trình tự bánh kẹp vào động. Trên đường đi cờ lê từ đai lưng tuột ra, may thay Sư Vương tai mắt linh hoạt, nghe âm thanh liền đón được ám khí vĩ đại này.

Cờ lê cũng bị sung công, đến trước mộ mới trả lại nàng.

Đi đến lỗ hổng khai thông trước kia, dỡ xuống mấy khối, Tạ Tốn lại chui vào. Ước chừng hắn xem xét tình huống xung quanh mới vươn tay kéo Lâm Nhất Tần đi vào, Vi Nhất Tiếu cũng nhảy vào theo.

Mộ thất không quá lớn, nhiều lắm cao hai thước, không có đường cùng hậu điện, nhiều lắm điện chính diện tích chừng 20 m² nối liền với nhĩ thất.

Lâm Nhất Tần tâm tình vô cùng khẩn trương.Trong cổ mộ thấp bé, nguồn sáng duy nhất là ngọn nến rực đỏ lập lòe, ảnh sáng mỏng manh chớp lên chiếu vào quan tài, không khí quỷ dị âm trầm.

Hơn nửa Tạ Vi hai người tập võ, hô hấp vững vàng, Lâm Nhất Tần chỉ nghe thấy hơn thở bản thân vù vù gấp gáp, càng e ngại sợ sệt.

Nàng nắm lấy tay áo Vi Nhất Tiếu:

“Con dơi, ngươi ở trong này mà làm ta sợ, ta nhất định tuyệt giao với ngươi.”

Vi vi biết nàng thật sự sợ, liền châm một ngọn nến đặt vào tay nàng:

“Người nhát gan đều do tự mình dọa mình.”

Dứt lời liền nắm xoay người tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến nhĩ thất bên trái. Ba người chia làm hai tổ bắt đầu tìm tòi.

Đây có lẽ là mộ võ tướng, bích họa phần lớn vẽ cảnh cưỡi ngựa chinh chiến cùng săn bắn, màu sắc thật sinh động. Một người mặc khôi giáp tay cầm cung tiễn với một loạt thị vệ bao quanh thành chủ đề chính của bức bích họa, xem chừng người trong tranh là chủ nhân ngôi mộ.

Hai nhĩ thất trái phải lần lượt là nơi để đồ dùng hàng ngày khi còn sống cùng đồ dùng hiến tế mộ chủ.

Phòng bên trái đặt mấy vò rượu Thanh Đồng thật to, trên vẽ hình khách chủ đối ẩm, xem ra sinh tiền mộ chủ là người yêu rượu. Vài hộp sơn hồng mạ vàng đặt trên mặt đất, vài thùng ngũ cốc đặt đầy hai bên.

Vi Nhất Tiếu có lẽ lần đầu tiên tham quan phần mộ của người khác, hứng trí bừng bừng xem đông xem tây. Hắn đánh vỡ nắp vò rượu, xé rách giấy dán lổ ra chất lỏng đục ngầu bên trong.

Vi Vi cười hì hì nói:

“Có mùi thơm của rượu, không biết còn uống được không?”

Thế rồi làm ra bộ dáng nóng lòng muốn uống thử.

Lâm Nhất Tần giữ chặt móng vuốt của hắn, hổn hển nói:

“Cũng hơn nghìn năm rồi đó. Ngươi không sợ độc chết cũng không biết ghê tởm? !”

‘Con dơi’ chớp chớp mắt, vô tội nói:

“Rượu là hương vị trần gian thôi. Ngươi chưa bao giờ cho ta mua uống, cơ hội hiếm có thế này làm sao bỏ qua được?”

Bốn tháng nay tiền bạc đều do Lâm Nhất Tần giữ, mua cái gì cũng là nàng quyết, Vi Nhất Tiếu cho tới giờ cũng chưa có ý kiến. Lúc này xâm nhập cổ mộ, đột nhiên oán giận nàng nắm hết quyền kinh tế không cho hắn tiền tiêu vặt.

Lâm Nhất Tần lúc này trong trạng thái ORZ ( ^:)^ ), thành công bị giọng điệu làm nũng ghê tởm, xoay người dùng móng tay bấm chật mu bàn tay ‘con dơi’.

Hai người lại đùa giỡn một phen. Lâm Nhất Tần tức giận ngồn trên đất thở hồng hộc, cảm thấy mọi nhân vật trên bức bích hoa đều biến thành gương mặt sững sờ (囧).

Ép buộc một hồi, nàng hết sợ, liền bắt đầu lục lọi tìm kiếm.

Kết quả mộ chủ này không yêu đọc sách, trừ đồ vặt bằng đồng trên có khắc vài chữ, hai người không tìm thấy một mảnh chữ ở đâu khác, chỉ có thế ôm ngọn nến trở ra. Tạ Tốn cũng từ nhĩ thất bên phải đi ra, uể oải nói:

“Đều chỉ có đao kiếm cùng đỉnh đồng, không có nhạc phổ.”

Lúc này chỉ còn quan tài ở gian giữa là chưa tìm. Tuy khả năng không lớn nhưng đi vào đâu không dễ dàng, không lục ra tìm thì chưa chết tâm.

Tạ Tốn nhìn quan tài nói:

“Lão huynh, thức thời liền đem đồ ta muốn giao ra đây, bằng không ta sẽ động thủ!”

Lâm Nhất Tần đối với thổ phỉ này trợn trừng mắt:

“Người này đã chết, có việc cần hóa vàng mã, ngươi nói vậy hắn cũng không nghe được.”

Tạ Vi hai vị ngay cả người sống cũng không sợ, huống gì người chết, đương nhiên mặc kệ mộ chủ có đồng ý hay không, dù sao cũng là xâm nhập phi pháp, làm gì còn để ý có ai phản đối không, liền xắn tay áo liền đem nắp quan tài mạ vàng phá thành mấy mảnh lăn lóc trên mặt đất.

Lâm Nhất Tần đứng ở góc tường xa xa vừa nhìn vừa đau lòng.

Sư Bức hai vương chính lúc hăng say mở nắp quan tài, trong mộ đột nhiên sáng lên ánh sáng quỷ mị.

Hai người trong lòng cả kinh, nâng tay bảo vệ ngực bụng, liền quay người nhìn lại phía sau, tháy Lâm Nhất Tần đứng góc tường thần sắc hoảng hốt ánh mắt dại ra, ánh sang lam ẩn hiện trước ngực, phản chiếu soi lên mặt nàng xanh lam u ám không giống người sống.

Tạ Tốn kinh hãi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật có Quỷ Hồn quấy phá? Lâm cô nương sợ là trúng tà mới đáng sợ thế” nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, liền đứng ngây tại chỗ.

Vi Nhất Tiếu tiến nhanh lên trước mặt Tiểu Lâm, ba một tiếng vỗ mạnh bàn tay lên mặt nàng.

Chỉ nghe “Ai u” một tiếng, Lâm Nhất Tần đánh rơi di động xuống đất.

Thì ra nàng nhân lúc văn vật còn chưa bị phá hư hết, liền chụp tấm ảnh. Ánh sáng xanh lam phát ra từ đèn flash trong điện thoại.

Chuyện kế tiếp cũng thật buồn bực. Chọc cao thủ chấn kinh hâu quả vô cùng nghiêm trọng. Vi Nhất Tiếu hai lời chưa nói, vươn Hàng Long thập bát chưởng sờ mà Lâm Tiểu Tiên, để lại hai dấu tay đỏ bừng. Tiểu Lâm bụm mặt ôm gò má ngồi góc tường vẽ vòng:

“Các ngươi dựa vào cái gì? Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, ta lại không cố ý hù dọa các ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment