Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 14

Đem xương cốt mộ chủ đáng thương lục tung lên cũng không tìm được nhạc phổ, Tạ Tốn trong lúc tức giận quả nhiên đem quan tài đập nát. Lâm Nhất Tần không chụp được ảnh văn vật, chỉ có thể lấy một thất hỗn độn làm bối cảnh, chụp tấm ảnh ba người làm

kỉ niệm.

Trong tấm ảnh, Tạ Tốn mở to mắt mèo xanh lam hoang mang, Vi Vi cười âm trầm, Lâm Tiểu Tiên cười xán lạn tay giơ chữ V.

Hoạt động trộm mộ bất đắc dĩ cứ như vậy chấm dứt. Thu hoạch được: Một tấm ảnh ba người.

Không tìm thấy Quảng Lăng Tán, Tạ Tốn đương nhiên không bỏ qua, Lâm Vi hai người đương nhiên sẽ tiếp tục cùng hắn quật mộ. Lâm Nhất Tần đem lợn rừng (Wild Boar jeep) chính thức giới thiệu cho Tạ Tốn, Tạ Tốn kinh ngạc xem đây như trời giáng pháp bảo, ý niệm tà ác đưa soái ca đi hóng gió của Lâm Tiểu Tiên rốt cuộc cũng thành hiện thực.

Một thêm hai là ba, tổ hợp ba người trộm mộ chính thức được thành lập. Lúc này thi cốt hai triều Hán (Đông Hán và Tây Hán) nằm dưới nền đất Hà Nam không tránh khỏi sợ run người.

Buổi sáng đầu tiên, ba người chính thức bắt đầu. Bạn học Tạ Tốn lần đầu ngồi ô tô còn kích động hơn Vi Vi, hai mắt xanh không ngừng hiện vẻ tò mò, đem mọi trang bị trên Wild Boar lật tới lật lui một hồi lâu mới ngoan ngoãn ngồi ghế sau, bắt đầu xem xét mấy cái nút trên cửa xe.

“Tài nghệ thần kì như vậy, Lâm cô nương hẳn không phải người Trung Nguyên rồi.”

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:

“Ta đúng là người Trung Nguyên, chẳng qua là người Trung Nguyên từ tám trăm năm sau.”

Nhưng lại nói với Tạ Tốn:

“Không sai. Ta đến từ tiên sơn hải ngoại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”

Ngay lúc này nàng liền thổi phồng quê hương nàng có đất rộng hòa bình, tài nguyên dồi dào biết bao nhiêu.

Vi Nhất Tiếu chỉ nhìn nàng cười hì hì không nói lời nào.

Sau đó mọi người liền thảo luận mục tiêu đào móc. Tri thức của Tạ Tốn quả nhiên bậc cao, xem huyệt mộ cần kiến thức Kinh Dịch cao thâm cùng tri thức phong thủy uyên bác. Hắn nói bởi kinh nghiệm chưa đủ nên không tính là cao thủ trong việc này. Bất quá nhiêu đó thôi đủ để bạn học Tiểu Lâm khắc bia tôn thờ rồi.

Lâm Nhất Tần có biết chút ít về địa điểm Hán mộ nổi tiếng, nhưng nàng lại không biết trong mộ có Quảng Lăng Tán không, lại sợ trân bảo trong mộ bị Tạ Tốn phá hủy, nên nhịn xuống không nói gì. Thế là lòng đầy mâu thuẩn giãy dụa giữa lòng hiếu kí khám phá địa vực thần bí cùng lòng áy náy khi phá hư văn vặt cổ tích.

Hai giờ hài hòa trôi qua.

Tạ Tốn nói ngày càng ít, sắc mặt ngày càng khó coi.

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ đại miêu hôm qua ăn gì đau bụng rồi? Nhưng mọi người đều ăn giống nhau mà!”

Có kinh nghiệm du lịch đoàn đội phong phú, Tiểu Lâm lúc này săn sóc đem xe dừng, tuyên bố tự do hoạt động 10 phút.

Tạ Tốn lao xuống xe, ói ở ven đường.

Orz... ^:)^ ... Thì ra Tạ Sư Vương say xe... ... ... ... ... ... ... ... ...

Đắm chìm trong chuyện khó tin chừng 3 phút, Lâm Nhất Tần phát hiện Tạ Vi hai người đang khẩn trương hề hề phân tích khả năng hạ độc, nàng mới xuống xe giải thích đây chỉ là tác dụng phụ của ngồi Wild Boar. Tạ Tốn vô cùng buồn bực hỏi vì sao ba người

ngồi xe chỉ có hắn sinh bệnh.

Lâm Nhất Tần không thể cùng đại miêu giải thích rằng vì tiền đình trong tai hắn rất mẫn cảm, chỉ có thể an ủi hắn đây giống như có người thích ăn chua có người thích ăn ngọt khác nhau, tùy thuộc vào cơ địa từng người.

Xem ra võ công có cường thịnh đi nữa thì một số cơ quan trong cơ thể cũng không có cách nào rèn luyện được.

Ba người nhà Lâm Nhất Tần cũng không say xe, trên xe thế nên không chuẩn bị thuốc chống say.

Tạ Tốn đột nhiên đưa ra đề nghị để hắn lái xe. Tiểu Lâm thầm nghĩ:

“Quả nhiên là trực giác của dã thú. Chú ý khi não bộ tập trung, vỏ đại não sẽ ức chế tiền đình. Vì thế người say xe khi lái xe sẽ không say nữa. Nhưng ngươi ngay cả bằng lái cũng không có, say chết ta cũng không để ngươi lái” vì thế mở miệng hỏi:

“Ngươi cũng chưa từng học, làm sao có thể lái?”

Tạ Tốn cười nói:

“Ta nhìn tay chân ngươi phối hợp sử dụng. Bên phải là tăng tốc, bên trái dĩ nhiên là giảm tốc độ, vòng quay tròn tròn khống chế phương hướng”

Nói xong làm vài động tác thuần thục minh họa.

Lâm Nhất Tần hoàn toàn ORZ ^:)^ . Cái này gọi là thiên phú dị bẩm của võ lâm cao thủ, bình sinh không biết học bao nhiêu chiêu thức võ công phức tạp hay thay đổi, phản xạ gấp mấy lần người hiện đại bình thường.

Tuy hắn hoàn toàn không biết lái, nhưng chỉ thông qua quan sát liền hiểu rõ cách sử dụng của chân phanh cùng tay lái. Nếu thật sự học, không đến nửa ngày sẽ lái tốt.

Vi Nhất Tiếu lúc này ngắt lời:

“Hì hì, xem chừng không thể. Tọa kị này chỉ có Tiểu Lâm Tử có thể khởi động”

“Vì sao?”

“Làm sao ngươi biết?”

Tạ Tốn cùng Lâm Nhất Tần đồng thời đặt câu hỏi. Một người nghi vấn, một người vô cùng kinh ngạc.

Vi Nhất Tiếu nhìn Tiểu Lâm đang trợn mắt há hốc mồm, cười nói:

“Đương nhiên vì ta đã thử qua nha ~ ”

“Cái gì? ! Khi nào? !”

“Thấy ngươi lái chừng hai lần ta liền thử. Khi đó ngươi đem ta quăng lên xe để đi kiếm bạc.”

Lâm Nhất Tần hoa mắt chóng mặt. Thì ra từ lúc đó Vi Nhất Tiếu đã thử lái xe. Nếu không có hệ thống phòng trộm, Wild Boar không chừng đã sớm đổi chủ.

“Hì hì, ta cùng Tạ huynh giống nhau, cũng muốn hỏi ngươi một chút, vì sao chỉ có ngươi mới có thể sử dụng nó? Đừng dùng cái gì gọi là tiên nhân pháp bảo gạt người ~”

Nhìn hai cao thủ đang tò mò, Lâm Nhất Tần hoàn toàn vô lực.

“Bởi vì có hệ thống phân biệt vân tay. Tay lái hình bánh xe này có thể phân biệt dấu vân tay của ta. Nếu không phải tay ta, tay lái sẽ không chuyển động, ngay cả khi ngươi dùng sức mạnh ép nó, Wild Boar cũng sẽ không chạy.”

Tạ Tốn “À” một tiếng rồi cùng Vi Nhất Tiếu liếc nhau, đồng thời quay sang nhìn chằm chằm hai tay Lâm Nhất Tần.

Tiểu Lam không biết thế nào đột nhiên bị họ nhìn, tóc gáy dựng đứng lên, lo lắng nói:

“Muốn nói cái gì thì nói đi!”

Vi Nhất Tiếu bắt đầu vấn đề:

“Nếu có người đem tay ngươi chém xuống thì sao?”

“Orz... :shock2: … Các ngươi… … Sao các ngươi có thể biến thái vậy! !”

Tạ Tốn nghiêm cẩn nói:

“Lâm cô nương không cần nghi ngờ, chúng ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Nếu quả nhiên có người muốn đoạt xe của ngươi, khẳng định rat ay ác liệt. Đối với kẻ hung ác, chặt tay người khác có gì phải do dự? Nếu rơi vào tay Thát Tử (người Mông Cổ), sẽ bị đem đi hiến cho triều đình, dù nó không di chuyển cũng bị khiêng đi”

Lâm Nhất Tần im lặng. Thời đại này sao thật tàn nhẫn dã man, vì một chém cơm câu nói đều có thể giết người, huống gì là pháp bảo hiếm thấy.

Nếu không phải nàng lái xe xuyên đến đây, hoặc không gặp Vi Nhất Tiếu, có lẽ đã sớm bị loạn đao tàn sát, không còn trên nhân thế.

“Còn có một tầng âm thanh bảo hộ, dù có người chặt đứt tay ta, không có giọng nói của ta cũng không thể lái xe. Nếu ta bị chém tay cũng có thể dùng âm thanh đọc mật mã để khởi động nó để đào tẩu.”

Nhận diện bằng vân tay cùng âm thanh vốn thiên y vô phùng (không có sơ hở), nhưng đến thế giới này có gì là không thể phát sinh đâu?

Lâm Nhất Tần luôn không có cảm giác an toàn nên chưa từng nói với người khác.

Một không gian xấu hổ trầm mặc hồi lâu, Vi Nhất Tiếu không hiểu sao đột nhiên tức giận:

“Ngu ngốc! Bí mật liên quan đến tính mạng ngươi, sao có thể tùy tiện nói cho người khác!”

Khi nói, ánh mắt trở nên hung ác, giống như hắn không phải người hỏi bí mật, hoặc hắn căn bản không nghĩ tới Lâm Nhất Tần sẽ giải đáp tường tận đáp án.

Lâm Nhất Tần một chút cũng không sợ, thản nhiên cười nói:

“Nói cho các ngươi là vì trong lòng tin rằng các ngươi sẽ không hại ta. Đúng không?”

Lời này nói ra, nàng nhẹ nhàng thở ra, tâm tình hậm hực cũng tan hết. Không phải nàng muốn nhận được cam đoan từ hai người mà chính mình đã xác định tâm ý.

Khoảng cách giữa người với người đâu chỉ là thiên sơn vạn thủy, có thể chân chính tin tưởng một người là chuyện thật khó có được.

Phương án cuối cùng giải quyết vấn đề Tạ Tốn say xe chính là hắn ôm hành lý ngồi trên đỉnh xe. Hắn rõ ràng thích ngồi chỗ này hơn ngồi trong xe, nghe bảo không khí lưu thông, cảnh sắc mê người, mát mẻ hợp lòng người. Lâm Nhất Tần đưa hắn tấm áo choàng, lúc này đã vào đầu đông, gió phương Bắc lạnh thấu xương, Tiểu Lâm ngồi trong xe cũng không dám mở rộng cửa sổ, Tạ đại hiệp ngồi hóng gió bên ngoài cư nhiên thích vô cùng.

Nàng trịnh trọng cảnh cáo hắn không được để lại dấu ấn tay trên đỉnh xe. Xe việt dã xanh trên đỉnh lại thêm sư tử vàng mắt xanh, giá trị càng được tăng cao thấy rõ.

Thật ra mùa đông không phải mùa thích hợp cho việc trộm mộ. Đất mùa đông lạnh cứng khó đào, xung quanh lại không có cây cối che giấu. Nhưng kẻ tài cao thì gan cũng lớn, làm sao họ có thể để ý thứ này?

Tạ Tốn nói:

“Ta muốn tìm Quảng Lăng Tán, thời tiết này thì có sao?”

Nghe như thời tiết không hợp không phải là vấn đề của hắn, mà do ông trời đã an bài sai.

Đội trộm mộ dùng võ trang cao cấp nhất xuất hành: Tạ Tốn trời sinh thần lực cùng kĩ thuật thuần thục, Vi Nhất Tiếu linh hoạt sở hữu bảo đao sắc bén, Lâm Nhất Tần, Lâm Nhất Tần…Khụ, hậu cần nhân viên, làm sao thoát kiếp trộm mộ?

Ba người quật mộ nhưng không lấy bảo bôí , hai vị trước là khinh thường lấy, người sau là người đoan chính tham quan, chưa từng có ý nghĩ trộm cướp buôn bán văn vật quốc gia.

Vì thế đoàn trộm mộ kì dị 囧 囧 tiến vào núi vàng núi bạc rồi đều tay không mà về, cuối cùng cũng đem tiền dùng hết.

Buổi tối hôm nay, Lâm Nhất Tần ngồi trên mặt đất thống khổ tính toán, phát hiện số tiền còn lại chỉ đủ mua lương thực cho 3 ngày. Ba người buổi tối đều ngủ trên xe cũng không ở trọ, tiết kiệm một số tiền phí dừng chân lớn. Nhưng quật mộ cũng cần mua công cụ nha, hơn nữa Tạ Tốn thật sự là Vua Dạ Dày lớn, thật sự là ăn vào sao cũng không đủ.

Lâm Nhất Tần nhìn chằm chằm biển xe Wild Boar ngẩn người. Khi đến thế giới này, khi không có tiền, nàng sớm đem bảng số sửa lại, phía trước là “Cung hỉ phát tài”, phía sau là “Chiêu tài tấn lộc”, nhưng may mắn cùng tài vận không đến cùng nhau, trừ hai khối bạc được cấp miễn phí kia, kinh tế thủy chung quẫn bách.

Tạ Tốn ngồi tại lều trại ngoài xe (hắn lớn như vậy đương nhiên không thể ngồi trong xe, Lâm Nhất Tần để hắn ngủ ở lều trại mở rộng phía sau xe cho rộng rãi), tò mò nhìn Tiểu Lâm cầm nhánh cây trên mặt đất vẽ vẽ:

“Tiểu Lâm Tử, người đang làm gì thế?”

Vi Nhất Tiếu cười hì hì đến gần nói:

“Quản gia. Suy nghĩ làm sao để kiếm tiền. Nếu người ta đáng giá chút bạc, nàng sớm đem chúng ta đi bán.”

Lâm Nhất Tần hung tợn trừng mắt nhìn hắn:

“Có thể bán đứt ngươi thì tốt rồi, dù sao ngươi cũng có thể tự chạy trốn. Bán nhiều lần liền đủ tiền xoay sở. Các ngươi làm đại hiệp làm sao sống qua ngày?”

Tạ Tốn nói:

“Nhà ta buôn da thú, bán mấy tấm da hạng tốt cũng kiếm được kha khá. Có khi ra ngoài đánh giết mấy tên Thát tử cũng có thể kiếm được ít bạc”

Ngữ khí bình thường, nói đi giết người cứ như đi chợ mua rau.

Lâm Nhất Tần trợn trừng mắt nhìn về phía Vi Nhất Tiếu.
Bình Luận (0)
Comment