Những người xung quanh cũng không phải kẻ mù, nhìn hai người bọn thân mật ôm nhau như vậy, liền biết quan hệ của họ không tầm thường.
Trong số những người còn đứng ở đây, có vài người biết rõ thân phận địa vị Hàn Như Liệt, bọn hắn đối với Hàn Như Liệt gần đây đều là đứng xa mà trông, dù sao bọn hắn không phải là người mà mình có thể đắc tội.
Đối với hành động không giống tác phong bình thường của Hàn Như Liệt, mọi cảm thấy vô cùng kì quái. Chẳng nhớ đến cách xưng hô của hàn Như Liệt khi đối mặt với Cô Lăng Nguyệt, không tự giác giật mình, hắn tự xưng mình là vi phu, như vậy chẳng phải nói cô gái này là nương tử hắn?
Cái này... Làm sao có thể? Chưa từng nghe nói đến chuyện Hàn Như Liệt có nương tử, rất nhiều cô gái xinh đẹp thực lại không tệ mến mộ Hàn Như Liệt thế nhưng không có ai được hắn xem trọng, có người từng ở phía sau hoài nghi hắn có phải là đoạn tụ không thì phát hiện tin giật gân, hắn có nương tử a!
Dung mạo của cô nương này tuy rất thanh tú thể mà đã làm cho vị thiên chi kiêu tử này si mê, bọn họ không biết có nên nói nữ tử này rất có thủ đoạn hay không?
Hàn Như Liệt vẫn không buông Cô Lăng Nguyệt ra, ánh mắt hắn nhìn người còn đứng tại đây, khóe miệng giơ lên một nụ tươi cười chẳng chỉ cần là người biết hằn liền rõ nụ cười này có bao nhiêu đáng sợ: "Nguyệt Nhi là là nương tử của ta, nếu định khi dễ nàng thì đừng trách ta." Chỉ cần tổn thương người của hắn, quản chi người nọ là ai.
Nghe vậy những người ở đây lập tức rời đi, có biết hay không biết thân phận thực sự của Hàn Như Liệt, bọn hj đều rõ một điều nam tử này tuyệt đối không phải thứ dễ trêu.
Cô Lăng Nguyệt nhìn Hàn Như Liệt, trong lòng lại đang nghĩ đến tận bây giờ mà vẫn không nhìn ra thực lực của hắn, người này đến tột cùng mạnh bao nhiêu?
Trước khi bước vào Di tích nàng cảm thấy khả năng Hàn Như Liệt đến đây là vô cùng lớn, có điều không ngờ lại có thể gặp mặt. Sau lại nghe nghe được trong miệng hắn gọi nương tử, không khỏi có chút bất đắc dĩ: " Đã nói là không được gọi ta là nương tử mà."
" Nguyệt Nhi, tại sao nàng lại tới thành Ngải Y này? Như thế nào cùng người Tiền gia gây ra mâu thuẫn?" Hàn Như Liệt mở miệng hỏi, trong đám người bị giết có Tiền Ích.
" Ngẫu nhiên nghe được nói có di tích Viễn Cổ hiện thế ở Ngãi Y thành, cho nên mới tới thử một phen. Về phần Tiền gia, tại núi Tử Vân, thời điểm trên đỉnh núi Mộ Chỉ Ly nháo ra mâu thuẫn với đám người Tiền gia, ta lại xui xẻo bị vạ lây vào. Sau đó Lăng Lạc Trần ra tay cứu Mộ Chỉ Ly, ta nghĩ mọi chuyện đến đây là xong, chẳng ngờ lại bị hai người này bắt gặp muốn lấy ta trút giận. Phát hiện ra trong tay có thứ này liền nổi lòng tham muốn cướp, tiếp theo như ngươi nhìn thấy đó." Cô Lăng Nguyệt đem Tử tâm hồn chướng đan lấy ra cho nên xem.
"Tử tâm hồn chướng đan?" Nhìn thấy hộp trong tay Cô Lăng Nguyệt, dù Hàn Như Liệt cũng là kinh ngạc một phen, trong mắt một hồi lửa nóng, hắn tự nhiên cũng nghe nói qua Tử tâm hồn chướng đan, chỉ có điều là dược sư có thể luyện chế ra Tử tâm hồn chướng đan thật sự là quá ít.
Không có nghĩ, tới đây lại sẽ có thể thấy được trọng bảo* (bảo vật) , phải biết Tử tâm hồn chướng đan một khi xuất hiện, cho dù là thế lực bọn hắn lớn thế nào cũng sẽ tranh chấp đoạt đấy, dù sao một viên Tử tâm hồn chướng đan rất có thể lại để cho một gia tộc xuất hiện một gã cao thủ.
Nếu là Hậu Thiên cao thủ ăn hết Tử tâm hồn chướng đan mà nói đó là 100% khả năng đột phá đến Tiên Thiên, chỉ là như vậy sử dụng không khỏi quá lãng phí một chút.
Cô Lăng Nguyệt gật đầu, dùng thân phận Hàn Như Liệt thì việc nhận biết ra Tử tâm hồn chướng đan cũng bình thường: " Thứ này tặng cho ngươi."
Hàn Như Liệt từ chối không nhận, đem đan dược hướng trong ngực Cô Lăng Nguyệt đẩy tới, nói: "Nàng tranh thủ thời gian cất kỹ, Tử tâm hồn chướng đan giá trị xa xỉ, nếu là bị người bên ngoài nhìn thấy, sợ là sẽ sinh lòng ác ý, chuyện này nàng chớ có nói ra ngoài biết không?"
Dù sao thất phu vô tội, hòa bích có tội a!
Thấy Hàn Như Liệt từ chối, Cô Lăng Nguyệt kinh ngạc một hồi, khi Hàn Như Liệt nhìn thấy Tử tâm hồn chướng đan, có vẻ ham muốn cho nên nàng định tặng cho hắn, ai ngờ...
" Tử tâm hồn chướng đan dù trân quý dị thường thế nhưng ta đối thứ này không mấy xem trọng, dù sao không lâu nữa ta liền đột phát luyện thành công ngũ phẩm đan dược."
Hàn Như Liệt nghe được lời này của Cô Lăng Nguyệt rung động không thôi, lấy thân phận tán tu của nàng ở độ tuổi này mà đạt được thành tựu cao như vậy cho dù lấy thiên tài luyện đan Tư Đồ Diêu Dược Tôngra so sánh, ai mạnh hơn càng rõ ràng, bởi cả hai đều là y thuật cùng thiên lực song tu.
" Nguyệt Nhi, thứ này nàng cất đi." Hàn Như Liệt quyết đoán lắc đầu, ra vẻ tức giận nói: " Nếu nàng còn như vậy, ta nhất định sẽ giận."
Cô Lăng Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm túc không cho người khác cự tuyệt của Hàn Như Liệt, khóe miệng nhếch lên, rất bá đạo thế nhưng hoàn toàn phù hợp với tác phong của hắn.
Cô Lăng Nguyệt cũng không cưỡng ép Hàn Như Liệt nhận nữa, đem Tử tâm hồn chướng đan thu vào, nhìn thấy một màn này, Hàn Như Liệt trên mặt lần nữa khôi phục bộ dáng trước kia nói: "Đúng thế, nương tử như vậy mới nghe lời."
" Đã nói đừng có gọi ta như vậy!"
Kế tiếp, Cô Lăng Nguyệt cùng Hàn Như Liệt ở cùng một chỗ trong di tích tìm kiếm lấy bảo bối còn lại, vốn Cô Lăng Nguyệt chuẩn bị cùng Hàn Như Liệt tách ra, dù sao hai người cùng một chỗ có rất nhiều điều không tiện, nói thí dụ như bọn hắn tìm được bảo bối thì nên như thế nào phân phối, vấn đề vân...vân.
Chỉ là Hàn Như Liệt lại nghiêm trang nói với Cô Lăng Nguyệt là hắn lo lắng cho an nguy của nàng, ban đầu ở trong mật thất người nhìn thấy nàng cũng không ít, nếu là nàng đi một mình và lần nữa gặp được những người đó, có thể sẽ nguy hiểm, cho nên Hàn Như Liệt liền một mực đi theo bên cạnh Cô Lăng Nguyệt, không cho nàng một mình hành động.
Mới ban đầu Cô Lăng Nguyệt nhất quyết từ chối lại bộ dạng chết không chịu thả người, đáng thương hề hề của Hàn Như Liệt mà hạ cờ đầu hàng.
Mà như thế nào phân phối vấn đề ở trên, lại để cho Cô Lăng Nguyệt càng bất đắc dĩ, mỗi khi bọn hắn tìm được bảo bối, Hàn Như Liệt đều đem đồ tốt với một tia ý thức kín đáo đưa cho nàng, nhưng lại không cho phép cự tuyệt.
Hôm nay, hai người lại đồng loạt đi ở phía trước, giữa hai người tự nhiên vẫn là bảo trì một chút khoảng cách.
Tuy nhiên Hàn Như Liệt một mực đều cùng Cô Lăng Nguyệt thân cận, phối hợp hô hào Cô Lăng Nguyệt là Nguyệt Nhi, tuy rất bất đắc dĩ nàng cũng chỉ có thể tùy theo ý hắn.
Ba người ở trong di tích lục tục tìm được không ít đồ đạc, Cô Lăng Nguyệt đi theo sau lưng Hàn Như Liệt phát hiện bọn hắn đối với di tích Viễn Cổ dường như có nghiên cứu rất sâu, rất nhiều địa phương nàng căn bản đều không nghĩ tới có mật thất, bọn hắn đều có thể tìm kiếm ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ thu hoạch tương đối khá.
Hiệu suất của bọn họ là kinh người, huống chi ba người thực lực đều rất cường, đặc biệt là Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ.
Mấy ngày nay ở chung, Cô Lăng Nguyệt cũng phát hiện ra một mặt tinh tế tỉ mỉ của Hàn Như Liệt, hắn rất quan tâm săn sóc nàng, lại để cho nàng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, chẳng qua nàng cũng không có xấu hổ ngược lại đôi khi cảm thấy Hàn Như Liệt làm quá liền dùng một ít phương pháp mạnh bạo muốn hắn kiềm chế.
Có điều, bị Cô Lăng Nguyệt đánh mắng thế mà Hàn Như Liệt không hề tức giận, ngược lại càng nhiệt tình khiến cho nàng hoài nghi tên này có khuynh hướng M, thích bị ngược.
Lúc hai người đang đi tới, một thanh âm già nua và xa xưa truyền vào trong tai hai người: "Những người được đề cử của ta, hiện tại đã đến thời điểm ta lựa chọn rồi, đồng loạt vào đi!"
Những lời này xuất hiện đột nhiên, chỉ là sau những lời này nói, thấy hai người mi tâm màu vàng ấn ký đóng dấu phát sáng lên, Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy trên trán Hàn Như Liệt cũng có ấn ký đóng dấu giống mình, không khỏi mở miệng nói: "Ngươi cũng thế..."
Hàn Như Liệt cũng hiểu ý của Cô Lăng Nguyệt, lập tức cười gật đầu: "Nguyệt Nhi cùng vi phu quả nhiên là trời sinh một đôi a." Bất quá rất nhanh, Hàn Như Liệt sắc mặt nghiêm túc vài phần: "Nguyệt Nhi, sau khi đi vào thì hết sức tranh thủ, chẳng qua nếu không được thì cũng đừng cưỡng cầu, nếu không sẽ phát sinh ra chuyện không may, nàng rõ chứ?"
Nhìn trong mắt Hàn Như Liệt đều là sự quan tâm tới mình, Cô Lăng Nguyệt nhẹ gật đầu: "Ngươi cũng cẩn thận!"
Tại thời điểm Cô Lăng Nguyệt vừa dứt lời, hai luồng cột sáng màu vàng chiếu rọi trên người hai người, một màn này cũng đồng thời phát sinh trên người ở các địa phương khác trong di tích, cột sáng màu vàng đem thân thể của bọn hắn chiếu rọi trở thành màu vàng sáng lạn, cả người phảng phất đều xuất hiện khí tức thánh khiết.
Mà ở chân của bọn hắn, cái bệ Liên hoa (hoa sen) màu vàng cũng xuất hiện, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mất ba giây thời gian, Hàn Dạ phát hiện công tử cùng Cô cô nương đều biến mất không thấy.
Bất quá nhìn thấy một màn này hắn cũng không có chút nào kinh hoảng, hắn đi theo Hàn Như Liệt bên người, đối với những chuyện này cũng biết sơ lược, vì vậy hắn đành ngồi xuống tại chỗ, công tử bọn họ là từ nơi này đi ra, đến lúc đó cũng tất nhiên sẽ về tới đây, chính mình chỉ phải ở chỗ này chờ là thuận tiện.
Không biết nàng sẽ nhận được phần truyền thừa nào đây?