[Y Thủ Che Thiên Đn] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 15

Cô Lăng Nguyệt ngước nhìn tòa thành di tích xinh đẹp , lúc này đã không có người lại đi chú ý, cánh cửa ra vào vẫn còn nhuốm đỏ màu máu làm cho nàng nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra hơn hai tháng này.

Trước khi rời khỏi chỗ này, Cô Lăng Nguyệt hướng về di tích có chút khom người, nói: "Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người."

Rời khỏi núi Tử Vân, Cô Lăng Nguyệt trở lại chỗ ở của mình ở khách sạn, hiện tại trong khách sạn hiển nhiên không có nhiều người như lúc trước, dù sao di tích biến mất, tất cả mọi người đã đi trở về.

Sở dĩ Cô Lăng Nguyệt không có rời khỏi Ngãi Y thành là bởi vì nàng đã sớm lên kế hoạch ngốc ở đây một đoạn thời gian rồi mới trở về Khâu Lũy thành. Ngoài ra, lúc tiếp nhận truyền thừa Cô Lăng Nguyệt thành công đột phá cho nên cần phải củng cố cảnh giới.

Dùng thời gian một tháng để cũng cố tu vi của bản thân, Cô Lăng Nguyệt quyết định dành vài ngày đi dạo xem xét Ngãi Y thành rồi trở về Khâu Lũy thành tham gia cuộc thi cả nước.

Cô Lăng Nguyệt vốn muốn mặc đồ đen bởi đây là màu sắc thường xuất hiện nhất tại thành Ngải Y, song vì Trù Đái muốn ở ngoài ngốc cùng nàng cho nên nàng chỉ có thể mặc lục y thôi.

Trên đường Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy rất nhiều người đều mặc áo choàng, che dấu hình dạng của mình, ai cũng nhận thức không ra ai, cho nên một thân lục y thoải mái như nàng khá nổi bật, có điều những người xung quanh có liếc mắt nhìn cũng chỉ cảm thấy nàng là một nữ tử bình thường.

Tùy ý chọn mấy món ăn, sau liền thấy món ngon thì bắt đầu ăn, không có người chú ý, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy hài vì tạo hình lần này của bản thân, lần trước cải trang thành thiếu nữ thanh tú ấy thế mà con bị trêu ghẹo, cho nên dung mạo lần này kém hơn một chút.

Hung danh của thành Ngãi Y nàng sớm nghe đến, cũng biết trong thành Ngải Y này người có tội ác tày trời không phải là không có, có thể nói là cường giả như mây.

Chẳng qua Cô Lăng Nguyệt cũng lo lắng có người đánh chủ ý không tốt, dù sao hiện tại thực lực nàng đủ khiến cho nhiều người kiên dè, dung mạo lại không có gì đặc sắc, ai lại ngu ngốc làm chuyện không có lợi lộc gì.

Lại nghe được ba ngày sau chính là ngày hội trao đổi ở thành Ngải Y, Cô Lăng Nguyệt biết đến hội trao đổi các món đồ sẽ tăng giá, là cơ hội để đạt lợi nhuận tăng gấp đôi.

Cơ hội làm giàu đến, Cô Lăng Nguyệt làm sao có thể bỏ qua, hơn nữa nàng tò mò không biết hội trao đổi lần sẽ xuất hiện bảo bối gì.

Hiện tại đã là đêm nhưng Cô Lăng Nguyệt vẫn còn lang thang trên đường cái, bởi vì khắp nơi đều giăng đèn kết hoa cho nên rất náo nhiệt, phảng phất giống như thành không có ban đêm vậy, nhất là hai ngày này không ngừng có dòng người tràn vào, cho nên càng náo nhiệt thêm vài phần.

Đi không lâu, Cô Lăng Nguyệt thấy được một đầu vỉa hè bày đầy hàng, liếc nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái, sở dĩ tất cả người bày hàng vỉa hè đều mặc áo choàng màu đen, để cho người ta thấy không rõ tướng mạo bọn hắn, hơn nữa tại đây cực kỳ yên tĩnh, không ai rao hàng, mọi người lẫn nhau trong đó cũng không nói chuyện, lộ ra yên tĩnh và quỷ dị.

Chỉ có mấy người đang nhìn đồ vật trên hàng bên vỉa hè, sau đó cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, bất quá thanh âm đều là rất nhỏ, để cho người nghe không rõ, Cô Lăng Nguyệt lại càng chú ý tới bọn hắn hơn là sau khi hàn huyên một lúc thì người bày hàng vỉa hè lại thu đồ đạc cùng người kia đi.

Cô Lăng Nguyệt sớm nghe nói, ở thành Ngãi Y này có không ít con đường được người ta tụ tập lại buôn bán tự phát một ít đồ vật có chút giá trị, chỉ là ngươi có thể đi xem, nếu nhìn trúng đồ đạc có thể cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, nhưng không thể tùy ý tìm hiểu danh tự người bán hàng vân...vân, đợi một tý, chỉ có thể hỏi thăm tin tức về vật phẩm.

Hơn nữa thanh âm của ngươi không thể lớn, nhất định phải nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đơn giản nói chuyện với nhau, về sau nếu là các ngươi có thể đồng ý, người bán hàng sẽ cùng ngươi rời đi, sau đó các ngươi tìm một chỗ bắt đầu hảo hảo trao đổi.

Cho dù biết trước, Cô Lăng Nguyệt vẫn cảm thấy kì quái trước phong cách giao dịch này, bình thường người khác bày hàng vỉa hè đều là vô cùng náo nhiệt, kêu giá nâng giá đấy.

Cái yên tĩnh này có chút quỷ dị, lại để cho người có chút không dám tiến lên.

Bất quá là mua đồ mà thôi, cũng không phải ép mua ép bán, cũng không phải đầm rồng hang hổ, cảm khái một phen về sau Cô Lăng Nguyệt mở ra bước chân đi vào.

Mà nàng không biết, tại phía sau của nàng, thân ảnh một đỏ cách nàng không xa.

Người này thực mạnh hơn Cô Lăng Nguyệt một ít, cộng thêm người nọ tận lực che dấu, tự nhiên là không để cho người phát hiện được.

Hàn Như Liệt vốn định đi xung quanh xem có đồ vật nào hợp mắt bản thân, lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc tuy dung mạo lại thay đổi song hắn biết rõ đó là Cô Lăng Nguyệt liền đi theo nàng. Nếu không phải phong cách trao đổi quái dị của Ngãi Y thành, hắn đã sớm chạy đến trước mặt nàng nhiệt tình một phen.

Cô Lăng Nguyệt nhìn những dược liệu khó có thể mua được ở trong tiệm thuốc thì ở chỗ này gặp không ít, liền thẳng tay mà toàn bộ dược liệu cao cấp.

Ngoại trừ dược liệu, còn có vũ khí, khoáng thạch quý, đan dược vân...vân, đều là đồ vật liên quan đến tu luyện, thậm chí còn có vũ kỹ, công pháp.

Bởi vì giá cả ngược lại cũng không phải rất cao, bởi vậy nàng rất là sảng khoái, cho nên cũng không có rời khỏi khu mua bán, mà là tại chỗ tìm mua thêm.

Qua một hồi, Cô Lăng Nguyệt quyết định dừng tay bởi ngày trao đổi bảo bối nhất định sẽ nhiều thêm nữa, nếu hiện tại nàng mua quá nhiều, đến lúc đó thấy bảo bối rồi mua không được, nàng biết tìm ai khóc!

Nhưng mà, ngay tại lúc Cô Lăng Nguyệt chuẩn bị rời đi, trong đầu lại truyền đến một tia thanh âm: "Chủ nhân, ta muốn cái hồng tinh tinh*(tinh thể màu hồng) kia."

Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt ngừng bước, đem ánh mắt dừng lại tại sạp hàng trên vỉa hè, nhưng khi nhìn chỉ sau một lát là nhíu mày: "Tại đây không có hồng tinh tinh, chỉ có một quả hoàng tinh tinh ah!"

Hoàng tinh tinh*(tinh thể màu vàng) là một loại tinh thể có chút kỳ lạ do trời đất tạo thành, bộ dáng kia nhìn có chút giống như thủy tinh, rồi lại không giống, hoàng tinh tinh là một loại dược liệu, có thể luyện chế đan dược, cũng có thể trực tiếp nuốt.

Đương nhiên, có thể trực tiếp nuốt chủ yếu là yêu thú rồi, nhân loại thì không cách nào làm được, bởi vì hoàng tinh tinh bên trong tràn ngập năng lượng đủ để bọn họ bạo phát, cho nên chỉ có thể luyện chế thành đan dược hoặc là dược tề, rồi nhẹ nhàng nuốt.

Hoàng tinh tinh đối với việc tăng khả năng chịu đựng của thân thể rất có lợi, lại càng là thuốc bổ của đám yêu thú, mà hồng tinh tinh thì hình dạng cũng giống hoàng tinh tinh, trên trăm viên hoàng tinh tinh khả năng mới có một khối hồng tinh tinh, cho nên hồng tinh tinh giá trị cũng so hoàng tinh tinh cao hơn nhiều.

"Chủ nhân, chính là miếng hoàng tinh tinh kia, nhưng thật ra nó là hồng tinh tinh, ngươi mua cho ta được không? Chủ nhân?" Giọng nói nhu hòa mang theo khẩn cầu ngọt ngào, lại để cho Cô Lăng Nguyệt không cách nào cự tuyệt, xem ra số lượng đan dược cần tăng thêm một chút, nàng cầm lấy miếng hoàng tinh tinh hướng phía người bán hàng nói: "Này hoàng tinh tinh bán thế nào?"

"Năm trăm kim tệ" người bán hàng nói rất là dứt khoát.

Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt nhíu mày, lấy giá cả hoàng tinh tinh, năm trăm kim tệ là hơi cao một chút, bình thường một quả hoàng tinh tinh giá cả bất quá là khoảng ba bốn trăm kim tệ.

"Quá đắt, hoàng tinh tinh không đáng cái giá tiền này, chi bằng thêm một gốc Thiên Linh thảo này có được không?" Cô Lăng Nguyệt cầm lấy Thiên Linh thảo bên cạnh hỏi, nàng đã biết rõ cái này xem là hoàng tinh tinh kì thực là hồng tinh tinh, giá 500 kim tệ chỉ có thể nói là nàng chiếm được tiện nghi thật lớn, nhưng rất hiển nhiên nàng không thể dứt khoát như vậy mua xuống.

Nếu không người bán hàng kia nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nói không chừng sẽ tiếp tục đề giá cao hơn, càng có khả năng không bán mà trở về từ từ nghiên cứu, kết quả nàng cũng không phải muốn như vậy đấy. Trả một giá như vậy, tất cả mọi người có thể tiếp nhận một ít.

Nghe được Cô Lăng Nguyệt nói, người bán hàng ngẩng đầu liếc nhìn Cô Lăng Nguyệt, do dự sau một lát nói: "Được rồi "

Nếu nàng đã biết rõ giá cả hoàng tinh tinh, tất nhiên giá năm trăm kim tệ sẽ không chấp nhận, tặng thêm một cây Thiên Linh thảo, ngược lại là không sai biệt lắm, xem ra cũng là một người trong nghề dược.

Thấy hắn đáp ứng, Cô Lăng Nguyệt cũng thoải mái xuất ra năm trăm kim tệ đưa cho người bán hàng, đồng thời đem hoàng tinh tinh cùng Thiên Linh thảo thu vào, rồi rời đi.

Chẳng qua đi chưa được bao xa liền bị một người từ phía sau ôm lấy, giọng nói chứa đầy vui vẻ: " Nguyệt Nhi!"

Không cần quay đầu cũng biết đó là ai, Cô Lăng Nguyệt khẽ gọi tên hắn: " Hàn Như Liệt."

Nghe được Cô Lăng Nguyệt gọi tên mình, dáng cười trên mặt Hàn Như Liệt cũng lớn ra vài phần, khóe miệng tà mị trong tươi cười thậm chí mang theo vài phần ngọt ngào: " Nguyệt Nhi, vi phu rất nhớ nàng."

Đối với những lời ngọt xớt của Hàn Như Liệt cũng dần quen rồi, chẳng qua nhìn thấy người xung quanh đều nhìn về phía họ, Cô Lăng Nguyệt quyết định lôi Hàn Như Liệt trở về khách sạn nàng ở.

Bởi vì vội rời đi mà Cô Lăng Nguyệt không phát hiện, ở phía xa có một người đang nhìn họ, chính xác hơn là nhìn Hàn Như Liệt.

Mộ Chỉ Ly không ngờ có thể gặp người từng ra tay cứu mình tại thành Ngãi Y, này cũng quá khéo đi.

Đi hơn được nửa chặng đường, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy mang hắn trở về chỗ trọ của bản thân là một hành động không mấy sáng suốt liền dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Như Liệt: " Hàn Dạ không đi cùng ngươi sao?"

" Không có, Hàn Dạ ở lại trong phòng trọ chúng ta thuê."

" Chỗ các ngươi ở hướng nào?"

" Hướng bên này." Hàn Như Liệt thấy nàng hỏi liền lập tức trả lời.

Nhìn phương hướng Hàn Như Liệt chỉ ngược phía với nhà trọ của mình, khóe miệng nàng nhếch lên: " Xem ra chúng ta không cùng đi rồi, như vậy..."

Hàn Như Liệt liền cắt ngang lời nàng: " Nguyệt Nhi, nàng không cần lo lắng cùng ta tách ra. Ta đến chỗ nàng thuê phòng là được."

" Thế còn Hàn Dạ?"

" Hắn? Đương nhiên cũng sẽ theo ta đi thuê phòng." Hàn Như Liệt cười đáp.

Hàn Như Liệt mướn phòng xong liền nói với Cô Lăng Nguyệt là bản thân muốn đi gọi Hàn Dạ lại, nàng liền gật đầu tỏ vẻ hiểu liền trở về phòng.

" Tiểu Lang, làm sao ngươi biết đây là một quả hồng tinh tinh?" Vừa trở vào phòng Cô Lăng Nguyệt liền mở miệng hỏi.

"Chủ nhân, ta đối với việc phân biệt dược liệu có thiên phú, xem qua là có thể nhìn ra, đây là một quả hồng tinh tinh, tuy bề ngoài của nó vẫn là hoàng tinh tinh, nhưng nội bộ bên trong đã là hồng tinh tinh đấy, nếu không có bị hái đi, chỉ cần vài ngày nữa bề ngoài sẽ biến thành màu đỏ rồi."

Nghe Tiểu Lang nói vậy, Cô Lăng Nguyệt tuyệt không hoài nghi lời nói, chẳng trong lòng thầm nghĩ không ngờ ngoài năng lực chiến đấu mạnh nó còn lại có thiên phú này.

Ai! Không hỏi là yêu sủng nữ chủ mà.

Tiểu Lang này chính Bụi Thái Lang trong nguyên tác, yêu sủng mà Mộ Chỉ Ly đạt được trong lần tiếp nhận truyền thừa của Tần Ngạo Thiên.

Ban đầu khi tiến vào Di tích, Cô Lăng Nguyệt cầu thần vái phật phù hộ bản thân có được yêu sủng này không ngờ nguyện vọng này được thực hiện. Đối với việc đạt được cơ duyên của Mộ Chỉ Ly, nàng hoàn toàn không có chút chột dạ nào, tìm được truyền thừa của Tần Ngạo Thiên là nhờ vào vận khí của nàng.

Về phần nguyện vọng của Tần Ngạo Thiên, Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn có thể hoàn thành: Thứ nhất, kế thừa y bát. Thứ hai, tìm vị hồng nhan tri kỷ năm đó.

Bình thường muốn có được yêu sủng, nhất định phải để cho yêu sủng tự nguyện với ngươi ở cùng một chỗ, chỉ có như vậy mới có thể trở thành yêu sủng, nhưng là Tần ngạo thiên đưa cho Cô Lăng Nguyệt phương thức huyết khế cực kỳ bá đạo, trực tiếp không để ý đến ý nguyện đối phương, mạnh mẽ khế ước thành công rồi.

Tại một khắc khi khế ước thành công này, Cô Lăng Nguyệt liền phát hiện trong lòng của mình nhiều hơn một tia cảm ứng, cảm thụ được khí tức của yêu sủng, phảng phất như một phần tính mạng của mình.

Nhất là khi huyết khế hoàn thành xong, trứng yêu sủng này đã phá xác rồi, lần đầu nhìn thấy chính là một cái lông xù màu trắng, móng vuốt từ trong đó thò ra, chợt thấy được cặp mắt to ngập nước vụt sáng, đáng yêu đến cực điểm.

Lúc Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy nó lần đầu tiên, một loại cảm giác làm mẹ từ đáy lòng dâng lên, thời điểm nó nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng mà càng nhiều hơn là thân thiết, nó chậm rãi bò tới trước mặt Cô Lăng Nguyệt, duỗi ra tiểu móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay Cô Lăng Nguyệt, nhè nhẹ mà nói: "Chủ nhân "

Nghe một tiếng này, nàng như tan thành nước đem nó ôm vào lòng không ngừng vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó, thỏa mãn vô cùng.

Phụng Linh khi đó nhìn bộ dạng lân lân như bay của Cô Lăng Nguyệt nhịn không được bĩu môi:" Chẳng qua là một con yêu sủng thôi, ngươi có cần phải khoa trương như vậy không?" Nó còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, Cô Lăng Nguyệt dùng hai ngón tay kẹp lấy cánh nó tỏ vẻ ghét bỏ.

Cô Lăng Nguyệt nào quan tâm Phụng Linh, nhìn cặp mắt mắt to ngập nước kia còn nhớ gì đến đông tây nam bắc nữa, cười híp mắt đặt tên cho nó là Tiểu Lang.

Bị làm lơ, Phụng Linh cảm thấy rất bực bội. Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Lang tràn đầy vi diệu.

Đối với cái tên này, Tiểu Lang có chút ý kiến đấy, nó cảm thấy cái tên này quá tầm thường, mãi cùng Cô Lăng Nguyệt kháng nghị cho nên không biết bản thân bị Phụng Linh đánh chủ ý.

Cô Lăng Nguyệt có tính toán qua, nếu Tiểu Lang ăn hồng tinh tinh sẽ thăng cấp cho nên nhìn thấy nó lâm vào ngủ say, từng chút hấp thụ năng lượng của Hồng tinh tinh cũng không có chút ngạc nhiên.

Cô Lăng Nguyệt vừa bỏ Tiểu Lang vào Hỗ Huyền Linh Giới thì Hàn Như Liệt liền tiến vào phòng của nàng, nở nụ cười vui vẻ nhìn nàng.

" Có chuyện gì sao?" Cô Lăng Nguyệt sớm biết Hàn Như Liệt sẽ chạy đến tìm mình, có đều không ngờ lại nhanh như vậy.

"Nguyệt Nhi, buổi tối vi phu ngủ không được, nhớ nàng liền tới thăm nàng một chút." Hàn Như Liệt trên mặt dáng tươi cười mang theo ý tứ ngả ngớn, trêu chọc nhìn Cô Lăng Nguyệt.

" Chỉ như vậy?" Cô Lăng Nguyệt cười cười tiến đến trước mặt Hàn Như Liệt.

" Đúng vậy." Hàn Như Liệt ngây ngốc gật đầu.

" Trở về phòng tìm Hàn Dạ trò chuyện đi. Bổn tiểu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không rảnh phụng bồi." Cô Lăng Nguyệt không chút thương tiếc đẩy Hàn Như Liệt ra ngoài liền đóng cửa phòng lại.

Đối với hành động này của Cô Lăng Nguyệt, hắn cũng say. Chẳng qua dựa vào tác phong của Hàn Như Liệt, nếu không đạt được mục đích hắn làm sao chịu để yên, không ngừng đập cửa tỏ vẻ đáng thương.

" Nguyệt Nhi, mở cửa cho vi phu vào."

" Nguyệt Nhi, nàng nhẫn tâm để vi phu đứng ngốc ở bên ngoài sao?"

" Hàn Như Liệt, ngươi đừng nháo nữa. Trở trở về phòng của ngươi đi."

" Không muốn, ta muốn chung phòng với Nguyệt Nhi, Nàng không cho ta vào, ta cứ tiếp tục như làm như thế này."

Cô Lăng Nguyệt xoa nhẹ trán, rời khỏi giường đi mở cửa nhìn Hàn Như Liệt bày ra vẻ mặt vui vẻ: " Quả nhiên Nguyệt Nhi rất đau lòng vi phu mà."

Cô Lăng Nguyệt cũng lười nói nhiều với Hàn Như Liệt, đối với tên này chỉ có thể dùng vũ lực khiến hắn im lặng.

"Aaaaa...." Một tiếng kêu thảm thiết, xé gan xé ruột vang lên, hù dọa tất cả mọi người trong quán trọ.

Hàn Như Liệt che con mắt bị thương của mình, đáng thương hề hề nhìn Cô Lăng Nguyệt: "Nguyệt Nhi, nàng lại đánh ta." Đã thế còn đánh vào mặt hắn.

Cô Lăng Nguyệt thu hồi nắm đấm của mình, lạnh nhạt nói: " Ta cũng không muốn, này do ngươi ép ta. Trở về phòng đi."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment