Ý Trần Thiên

Chương 17

Đối mặt với ly biệt sắp tới, hai người đều muốn có thật nhiều kỷ niệm, nhớ kỹ đối phương. Cho nên trong khoảng thời gian này, hai người cơ hồ mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, giống như vĩnh viễn cũng không biết chán, mỗi thời mỗi khắc trong mắt trong lòng đều chỉ có đối phương. Nhưng thời gian cũng sẽ không vì bất cứ điều gì mà ngừng trôi. Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã đến ngày Mặc Sĩ Lân Hiên phải đi.

Buổi tối trước ngày đi, hai người đều một đêm không ngủ. Lúc đầu Mặc Sĩ Lân Hiên một tay đỡ Mặc Trần, một tay vuốt bụng cậu ngồi trên giường hàn huyên cả đêm, kể chuyện khi còn bé cho đến chuyện muốn làm, ngẫu nhiên hai người còn có thể nói chuyện với bảo bảo trong bụng một lát. Về sau lo lắng cho thân thể của Mặc Trần, Mặc Sĩ Lân Hiên ôm cậu nằm xuống ngủ. Ban đầu, Mặc Trần còn cáu kỉnh với Mặc Sĩ Lân Hiên, thế nào cũng không ngủ, cậu nói cậu muốn nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên nhiều một chút, hảo hảo nhớ kỹ hắn, sau này một thời gian dài sẽ không có cơ hội nhìn. Nhưng cuối cùng vẫn là Mặc Sĩ Lân Hiên dùng thái độ cường ngạnh nói một câu “Ta cũng sắp phải đi rồi, ngươi còn không để cho ta yên tâm”, sau đó Mặc Trần mới mang theo tâm tình có chút khổ sở mà ngoan ngoãn đi ngủ.

Chính ngọ hôm sau, Mặc Sĩ Lân Hiên xuất phát. Hai người đã sớm rời giường, tận lực không nghĩ đến nữa, tựa như không có chuyện Mặc Sĩ Lân Hiên sắp xuất phát, vẫn như ngày thường ngọt ngào ăn sáng, sau đó Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Mặc Trần tản bộ đến hoa viên, cho cá ăn… Hai người trở về phòng, Hỉ nhi giống như trước mang lên quế hoa cao cùng trà lài, hai người cứ như vậy thâm tình nhìn nhau. Lát sau, Mặc Sĩ Lân Hiên phảng phất giống như là lần cuối cùng ở nơi này, cầm lấy một khối quế hoa cao cẩn thận đút cho Mặc Trần, Mặc Trần vẫn tiếp tục thâm tình nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên mà há miệng nuốt vào, Mặc Sĩ Lân Hiên ôn nhu hỏi: “Ăn ngon sao?”

Mặc Trần khẽ gật đầu, đón lấy nụ hôn của Mặc Sĩ Lân Hiên.Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Hỉ nhi ở bên ngoài nói: “Thiếu gia, nên xuất phát.” Mặc Trần nghe xong, thân thể thoáng run rẩy, sau đó trở nên cứng ngắc, sắc mặt thoáng cái cũng trở nên tái nhợt. Mặc Sĩ Lân Hiên chỉ là yên lặng ôm chặt cậu vào trong ngực.

Lát sau, Mặc Sĩ Lân Hiên đưa Mặc Trần là khỏi phòng, đi thẳng đến cửa phủ, rất nhiều binh lính đã chờ xuất phát, việc chuẩn bị xuất phát cũng đã xong, trước cửa Mặc Sĩ phủ người quỳ đầy đất, miệng đồng thanh hô: “Chúc tướng quân chiến thắng trở về!”

Thời tiết hôm nay thật tốt, ánh nắng chan hòa, trời quang mây tạnh, thế nhưng trong mắt Mặc Trần lại vô cùng chướng mắt, bởi vì Mặc Sĩ Lân Hiên phải đi rồi. Mặc Sĩ Lân Hiên đi đến trước mặt Mặc Sĩ lão gia cùng lão phu nhân, quỳ xuống đất nói: “Cha, mẹ, con phải lên đường rồi, chờ con trở về. Mặc Trần phải nhờ vào hai người chiếu cố rồi!” Nói xong, dập đầu ba cái với nhị lão. Sau đó đứng dậy, đi đến trước mặt Mặc Trần. Lúc này, Mặc Trần cũng nhịn không được mà rơi nước mắt. Khi trước một mực chịu đựng không biểu hiện ra quá mức thương cảm, chính là vì để Mặc Sĩ Lân Hiên không lo lắng, nhưng giờ khắc này, cậu cũng không nhịn được nữa. Mặc Trần ôm lấy eo hắn, Mặc Sĩ Lân Hiên thấy bộ dạng Mặc Trần như vậy, nội tâm cũng vạn phần khổ sở, nhưng vẫn nói với Mặc Trần: “Bảo bối, nghe lời, đừng khóc, lại muốn để cho ta phải lo lắng sao?” Mặc Trần nghe xong, vội vàng lắc đầu. Mặc Sĩ Lân Hiên nói tiếp: “Trần Nhi, đáp ứng ta, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm thật ngon. Lúc ta không có ở đây, thay ta chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không, ta ở bên ngoài cũng sẽ không yên tâm đâu. Biết không?”

“Ân…” Mặc Trần nghẹn ngào đáp lại một tiếng. Mặc Sĩ Lân Hiên đau lòng vuốt tóc Mặc Trần, cuối cùng mở miệng nói: “Chiếu cố mình cho tốt, chờ ta trở về.” Mặc Trần nghe xong, nước mắt chảy càng nhiều, cậu có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Mặc Sĩ Lân Hiên, cho dù cậu cố gắng nói điều gì đó  nhưng lại không thể nói lên lời. Cuối cùng, Mặc Trần mắt mang lệ quang kiên định và nghiêm túc nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên, nói với hắn: “Ta sẽ chiếu cố tốt chính mình, chờ huynh trở về, không để huynh lo lắng. Huynh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Sau khi Mặc Sĩ Lân Hiên thâm tình hôn Mặc Trần liền lên ngựa xuất phát.

Mặc Trần nhìn bóng lưng Mặc Sĩ Lân Hiên ngày một xa dần, nước mắt lại chảy xuống.
Bình Luận (0)
Comment