Những ngày Mặc Sĩ Lân Hiên xuất chinh, Mặc Trần vì không để cho mọi người lo lắng, liều mạng khiến cho bản thân vui vẻ, chiếu cố bản thân, chuyện trước kia không bao giờ làm, hiện tại cũng sẽ cố gắng học làm, cậu muốn khi Mặc Sĩ Lân Hiên trở về nhìn thấy mình rất tốt, thấy bản thân thay hắn chăm sóc chính mình vô cùng tốt.
Trước khi Mặc Sĩ Lân Hiên đi đã để lại thủ hạ đắc lực của bản thân− Lãnh Dạ, để hắn ở lại bảo vệ Mặc Trần. Lãnh Dạ là ám vệ của Mặc Sĩ Lân Hiên, danh như ý nghĩa, ‘ám vệ’ chuyên môn ở một nơi gần đấy để bảo vệ chủ nhân. Cho nên, chuyện này Mặc Sĩ Lân Hiên không để Mặc Trần biết. Hơn nữa, nếu để Mặc Trần biết, làm chuyện gì cũng không được tự nhiên. Đồng dạng, người cũng như tên, Lãnh Dạ xác thực rất tỉnh táo, cũng vĩnh viễn là một bộ dáng gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, phảng phất không thể có chuyện gì khiến hắn kinh hoảng, hắn quả thật có thể tỉnh táo mà đem mọi chuyện xử lý cẩn thận. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu nhất khiến hắn có thể đi theo Mặc Sĩ Lân Hiên lâu như vậy, một nguyên nhân khác khác chính là hắn có một thân công phu tuyệt thế. Điều này cũng khiến cho Mặc Sĩ Lân Hiên có thể yên tâm để hắn lại bảo vệ Mặc Trần.
Nháy mắt, một tháng trôi qua. Một ngày, Mặc Trần khó có được tâm tình tốt, bèn rủ Hỉ nhi cùng đi dạo chợ phiên. Mặc Trần đi dạo phố đã thành thói quen, luôn dạo qua hàng bán mứt quả xâu và Bát Bảo lâu. Cầm xâu mứt quả vừa mua, cậu đi vào Bát Bảo lâu. Chỗ ngồi cũng với đồ ăn đều gọi giống như khi đi với Mặc Sĩ Lân Hiên. Mặc Trần cố gắng để cho mình thoạt nhìn như không có chuyện gì, kỳ thật ở sâu trong nội tâm vẫn yên lặng bảo vệ những gì thuộc về hai người. Như hiện tại, đang ăn cơm, lại bất tri bất giác mà nhớ tới Mặc Sĩ Lân Hiên, lập tức mũi chua xót, không biết hiện tại huynh ấy có ổn không. Đúng lúc này, bàn bên cạnh truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ, Mặc Trần bị hấp dẫn lực chú ý, nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi đang giáo huấn một nam nhân to béo. Nghe một hồi cũng rõ ràng mọi chuyện, đại khái là nam nhân to béo này đùa giỡn con gái nhà lành, vừa lúc bị thiếu niên đi ngang qua trông thấy, sau đó y liền rút đao tương trợ cứu con gái người ta. Lúc này, thiếu niên kia quay đầu, đón nhận tầm mắt cậu, qua loa vài câu đuổi nam nhân mập kia đi, sau đó ngồi xuống bên bàn của Mặc Trần, mở miệng nói: “Cô nương nếu không ngại, ta đến bên này ngồi.” Thì ra là lời nói khách sáo, y lại nói tiếp: “Cô nương lớn lên xinh đẹp giống như ngươi, một mình đi ra ngoài kiểu gì cũng gặp phải loại đại đầu heo này, coi chừng bị đùa giỡn đấy.” Hỉ nhi ở một bên nghe được, không vui nói: “Ngươi mới bị người đùa giỡn đó. Thiếu phu nhân nhà ta tuy xinh đẹp, nhưng không thể để ngươi chiếm tiện nghi ngoài miệng được, xem ngươi miệng lưỡi trơn tru như vậy, đúng là một tiểu lưu manh.”
“Hỉ nhi, không được vô lễ.” Mặc Trần ngăn nàng lại. “Vị công tử này, thật sự là thất lễ, nhìn thấy cũng đừng trách. Nha đầu của ta bình thường bị ta làm hư mất rồi.”
“Không sao không sao, bất quá, nàng đúng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng.”
“Xin hỏi quý danh công tử?” Mặc Trần cảm thấy nói chuyện cùng thiếu niên này rất hợp, cho nên liền không tự giác mà hỏi ra.
“À, nhà của ta cũng không phải rất lớn, ha ha ha ha…” Thiếu niên như có điều gì giấu diếm, nói chuyện có chút ấp úng.
“Vậy công tử có thể đến chơi nhà ta không, ta thấy nói chuyện cùng công tử rất hợp ý.”
“Ha ha, không thể tốt hơn, đi thôi, đi thôi.” Nói xong liền kéo Mặc Trần vui vẻ rời đi. Hỉ nhi ở phía sau không ngừng hô: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người chậm một chút, bây giờ người đang mang thai đấy.”
Đi tới Mặc Sĩ phủ, qua một phen trò chuyện mới biết, thiếu niên này là Thẩm Kỳ Nhi, là Thẩm gia tiểu công tử của đồ sứ thế gia phu giáp một phương, tiếng tăm lừng lẫy cả nước. Thẩm Kỳ Nhi vẫn muốn một mình đi ra ngoài du ngoạn giang hồ, thế nhưng người nhà không đồng ý, cho nên hắn vụng trộm trốn ra ngoài, kết quả là quen biết Mặc Trần. Sợ Mặc Trần không tin mình, y còn cố ý lấy ra lệnh bài tùy thân có thể chứng minh thân phận Thẩm gia.
Mặc Trần dù sao vẫn còn nhỏ, có thể gặp được một người cùng tuổi với mình, không đến vài ngày hai người liền ở cùng một chỗ, trở thành bằng hữu tốt nhất của nhau. Mặc Trần khó có được bằng hữu, cho nên cùng Thẩm Kỳ nhi nói rất nhiều chuyện, kể cả chuyện của Mặc Sĩ Lân Hiên. Mặc Trần cân nhắc rất lâu, vẫn đem bí mật này nói cho Thẩm Kỳ Nhi− cậu là thân nam nhi. Thời điểm Thẩm Kỳ Nhi vừa nghe được quả thực vô cùng khiếp sợ, lại hỏi cậu vì sao nam nhân cũng sẽ mang thai, đáng tiếc Mặc Trần cũng trả lời không được. Cũng may, Thẩm Kỳ Nhi thiên tính hoạt bát, tiếp nhận sự việc cũng nhanh, chẳng những không ghét bỏ Mặc Trần, ngược lại còn rất nhanh tiếp nhận, quan hệ cùng Mặc Trần tốt hơn, còn xung phong nhận việc nói phải giúp Mặc Sĩ Lân Hiên chăm sóc Mặc Trần tốt hơn.