Bên kia Mặc Trần hiểu chuyện tự chiếu cố bản thân thật tốt, còn quen biết bằng hữu mới, bên này chiến sự lại báo nguy. Tiến công Trung Nguyên trước, quân Hung Nô trước sau gì cũng chiếm được không ít, Quỷ Nhung giảm bớt được nỗi lo lớn như vậy, khiến cho sĩ khí bọn chúng tăng mạnh, muốn thừa dịp này tấn công Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ. (vanthulau.wordpress.com)
Gần đây, quân Hung Nô càng tiến hành nhiều trận đánh với quân Trung Nguyên do Mặc Sĩ Lân Hiên dẫn đầu, khiến cho quân Trung Nguyên nguyên khí đại thương. Trước đó tiến hành đại chiến trên sông, bởi vì bạn tốt kiêm quân sư của Mặc Sĩ có danh xưng ‘Gia Cát Lượng’ là Nam Cung Dực cao hơn một bậc, quân tướng Hung Nô thua rút về quân doanh. Mà lần này, quân Hung Nô dàn trận cưỡi ngựa, bắn cung lại làm cho Mặc Sĩ Lân Hiên sứt đầu mẻ trán. Lúc đối chiến dùng ngựa cung, tốt thủ không tốt công, hoặc có thể nói là chỉ có thể thủ chứ không thể công. Lúc đối phương bắn tên chỉ có thể phòng thủ, còn với tấn công chính là có lòng mà không có sức. Đối với quân Trung Nguyên mà nói, bản thân quân Hung Nô vốn đã am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, cùng quân Hung Nô hùng mạnh đối địch, trên phương diện lực lượng cùng thể lực đều không thể chiếm thượng phong, nếu như vẫn chậm chạp không thể công phá, như vậy không phải là vấn đề thời gian chiến đấu bị kéo dài, về lâu dài quân lương, thể lực cũng sẽ trở thành vấn đề, thậm chí sẽ làm tăng nhân số thương vong. So sánh với quân Hung Nô, quân Trung Nguyên cũng không thích hợp đánh lâu dài, chú trọng tốc chiến tốc thắng. Nhưng quân Hung Nô như là đoán được điều này, vẫn không thay đổi chiến lược tấn công, một mực dùng ngựa cung tiến công quân Trung Nguyên, mà quân Trung Nguyên cũng miễn cưỡng khó khăn mà đánh trả. (vanthulau.wordpress.com)
Mặc Sĩ Lân Hiên bởi vì chậm chạp chưa nghĩ ra phương pháp phản công, gần đây vì sốt ruột mà cả người gầy đi rất nhiều. Hôm nay, Nam Cung Dực đi tới lều của Mặc Sĩ Lân Hiên, cùng hắn thương lượng phương pháp đối chiến. Cuộc chiến vừa rồi ở khúc sông, Mặc Sĩ Lân Hiên dẫn đầu năm vạn binh tinh nhuệ, ngày đêm hành quân gấp đến biên quan hội họp với mười vạn đại quân ở đây. Sau khi quay về đại doanh, hắn một mặt phái người trinh sát quân tình của địch, một mặt tự mình trèo đèo lội suối quan sát địa hình. Lần đầu giao chiến liền đánh cho quân Hung Nô người ngã ngựa đổ, có thể nói là toàn thắng, hai trăm quân Hung Nô trốn ở phía Bắc bị đánh tan. Mặc Sĩ Lân Hiên là vị tướng giàu kinh nghiệm dã chiến và tinh thần chiến đấu, lại có Nam Cung Dực được xưng là ‘Gia Cát Lượng’, hai người cực kỳ ăn ý, có thể nói là cặp đôi hoàn hảo. Hai người cũng không phụ sự kì vọng của mọi người, một trận mai phục ở Định Hà, đánh cho quân Hung Nô hồn phi phách tán. Nhưng lần này quân Hung Nô dùng ngựa cung, đối với quân Trung Nguyên cái này lại không có bao nhiêu kinh nghiệm, điều này gây khó khăn cho Mặc Sĩ Lân Hiên. Hắn phải cùng Nam Cung Dực thương thảo đối sách ứng phó cho thật tốt.
“Mấy ngày nay ta đã suy tư rất lâu, đã nghĩ được một kế hay.” Nam Cung Dực tự tin nói.
Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong, ánh mắt sáng ngời nói: “Nói nghe xem.”
“Ta cho rằng chúng ta cần hai vạn quân canh phòng, thiết kị quân hai vạn, cung tiễn thủ hai vạn, thiết kích quân hai vạn, đương nhiên, còn phải có đầy đủ tên.”
“Chỉ cần những… này?” Mặc Sĩ Lân Hiên nghi ngờ nói.
“Không sai.”
“Vậy thì đem mưu kế của ngươi nói ra nghe một chút.”
Đứng lên, Nam Cung Dực dẫn Mặc Sĩ Lân Hiên tới trước bản đồ địa hình, nói: “Đầu tiên, quân phòng vệ chuẩn bị tốt khiên chắn. Lúc này, thiết kị quân cử đi thiết lập trận địa trước đó, là ở đây.” Nói xong, dùng ngón tay chỉ vào một đia phương khoanh tròn trên bản đồ, sau đó tiếp tục nói: “Đón đầu là phòng vệ quân phía trước, thiết kích quân ở bên trong, cung tiễn thủ ở phía sau, từng lớp bao vây bọn chúng, Sau khi bao vây, cung tiễn thủ liền bắn tên, thiết kích quân lợi dụng ưu thế dùng kích tấn công chân ngựa, như vậy, điều chúng ta muốn căn bản không thành vấn đề.” (vanthulau.wordpress.com)
Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong thấy rất khả thi, lập tức quyết định: “Buổi tối nay ta liền đem tin tức tốt này nói cho mọi người, ngày mai bắt đầu bày binh bố trận.”
Vấn đề được giải quyết, Mặc Sĩ Lân Hiên khó có được tâm tình vui đùa, vỗ vai Nam Cung Dực, cười nói với hắn: “Dực, có ngươi thật tốt.”
Nam Cung Dực nghe xong cũng nói lời vui đùa: “Làm ta nổi cả da gà, mấy lời tình cảm này giữ lại về nhà mà nói với nương tử phu nhân của ngươi nghe đi.”
Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong nghiêm mặt nói: “Quả thực là có chút nghĩ đến hắn, ta có chút không yên lòng.”
Nam Cung Dực an ủi: “Yên tâm đi, không phải ngươi để Lãnh Dạ lại với nàng sao? Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”
Mặc Sĩ Lân Hiên nói: “Ta thật sự nên thực hiện tốt kế hoạch, sớm chấm dứt chiến tranh. Thời gian bảo bảo ra đời cũng không còn lâu nữa. Nam Cung Dực thấy bộ dáng vì yêu này của hắn, lòng không khỏi nổi lên hâm mộ.