Hình ảnh bắt đầu thay đổi, cảnh quay đầu tiên hóa ra là một cảnh hôn… Hơn nữa cái này hình như không có chừng mực thì phải.
Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng biết vì sao lại gọi là rạp chiếu phim Đêm Đen, thì ra là thế, chuyên chiếu những bộ phim như thế này cho các cặp đôi.
Anh tưởng Tư Đồ Y Nhạn sẽ thẹn thùng không xem, nhưng Ninh Vũ Phi phát hiện Tư Đồ Y Nhạn xem đến hăng say, giống như quên mất bên cạnh còn có Ninh Vũ Phi.
Bỗng nhiên, người đàn ông ngã xuống đất và nôn ra máu, sau đó một kẻ giết người xuất hiện.
“Á! ”
Tư Đồ Y Nhạn lập tức che mắt, vùi mặt vào trong lòng ngực của Ninh Vũ Phi, sợ đến mức toàn thân run bần bật.
“Đừng sợ, đừng sợ, có tôi đây.
” Ninh Vũ Phi an ủi.
“Ừm! ”
Tư Đồ Y Nhạn nhỏ giọng trả lời, sau đó bắt đầu nghiêm túc mà xem phim, ôm chặt lấy tay Ninh Vũ Phi.
Qua một hồi lâu, Ninh Vũ Phi nghe thấy những âm thanh sột soạt xung quanh mình, và anh nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang bắt đầu hôn nhau.
Lúc này, Tư Đồ Y Nhạn cũng cúi đầu, rõ ràng là đang bối rối, không biết có nên làm điều này không.
Nhưng đó là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, bây giờ cho đi một cách mù quáng như vậy có sao không?
Có khi nào Ninh Vũ Phi nghĩ cô ấy là một người phụ nữ dễ dãi hay không?
Tư Đồ Y Nhạn vô cùng bối rối, mặt cô ấy đỏ như máu.
Nhưng khi cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vũ Phi đã ngủ, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Vì thế Tư Đồ Y Nhạn dựa vào ngực Ninh Vũ Phi tiếp tục xem phim.
Sau khi bộ phim kết thúc, Ninh Vũ Phi mở mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
“Y Nhạn, xem xong rồi thì đi thôi!” Ninh Vũ Phi nhỏ giọng nói.
“Được!”
Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài trời mưa to tầm tã.
Ầm ầm ầm!
Vừa nãy là do phòng chiếu phim cách âm nên họ không nghe được tiếng mưa bên ngoài, bây giờ ra ngoài rồi, hai người họ lúng túng không biết phải làm sao.
“Vũ Phi, bây giờ phải làm sao đây?” Tư Đồ Y Nhạn hỏi.
“Thật là ông trời không chiều lòng người mà, sao tự nhiên lại mưa vậy chứ.
”
Ninh Vũ Phi đau đầu, nhìn vào đồng hồ, thấy cũng đã khuya.
“Y Nhạn, hay là cô kêu người của cô đến đón đi, bọn họ có xe, chắc là cô sẽ không bị ướt đâu.
” Ninh Vũ Phi đề nghị.
“Bây giờ đã khuya, tôi không muốn quấy rầy bọn họ.
”
Ninh Vũ Phi gãi đầu, nhìn sang phía đối diện có một cái khách sạn, anh nghĩ có lẽ đêm nay anh sẽ không thể đưa Tư Đồ Y Nhạn về biệt thự được.
“Y Nhạn, hay là đêm nay chúng ta ở lại khách sạn, mưa to thế này không hết ngay được đâu.
”
“Được!” Tư Đồ Y Nhạn gật đầu.
“Vậy cô ở đây chờ tôi, tôi đi sang khách sạn đối diện hỏi xem còn phòng không.
” Ninh Vũ Phi lao qua bên kia đường dưới trời mưa lớn.
Qua tới nơi, anh hỏi, bây giờ chỉ còn lại một căn phòng nhỏ, chẳng lẽ đêm nay nam nữ phải ở chung sao.
Ninh Vũ Phi vô cùng đau đầu, nhưng bây giờ cũng không thể đi chỗ khác tìm khách sạn.
Vì thế anh gọi điện cho Tư Đồ Y Nhạn nói về chuyện chỉ có một phòng.
Tư Đồ Y Nhạn suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vũ Phi, vậy cậu thuê đi, đêm nay có lẽ chúng ta phải ở chung một phòng rồi.
”
Sau khi nói xong, Tư Đồ Y Nhạn cũng không dám tin một người con gái có thể nói ra những lời như vậy, mặt cô ấy đỏ ửng lên.
Bởi vì sau khi nghe được tin đêm nay cô ấy sẽ cùng Ninh Vũ Phi ở cùng một chỗ, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ.
.