Nếu Tư Đồ Y Nhạn đã không có ý kiến gì, Ninh Vũ Phi đành phải thuê một phòng.
Sau đó anh mượn một cái ô của khách sạn rồi qua bên kia đường đón cô ấy.
“Ầm ầm!”
Bởi vì mưa rất lớn, một chiếc ô hoàn toàn không thể che chắn cho cả hai người họ.
Tư Đồ Y Nhạn đứng bên cạnh Ninh Vũ Phi, nước mưa tạt vào khiến họ ướt nhẹp.
Có dùng ô che thì chỉ là bảo vệ phần đầu không bị nước mưa làm ướt mà thôi.
Hai phút sau, hai người cũng qua tới khách sạn, sau khi trả ô, cả hai cùng đi thang máy lên phòng.
“Trời ơi, mưa làm tôi ướt nhẹp rồi!” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Chiếc váy cô ấy mặc ướt nhẹp từ trên xuống dưới, bởi vì đang là buổi tối nên cô ấy cũng cảm thấy hơi lạnh.
“Y Nhạn, cô vào tắm rửa rồi thay áo đi, đừng để bị cảm.
” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm!”
Tư Đồ Y Nhạn quay qua nhìn Ninh Vũ Phi, trong chớp mắt hai má cô ấy đỏ ửng lên, thân hình của Ninh Vũ Phi lộ rõ dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm.
Đây là tình huống làm cho bất kì người con gái nào cũng không thể rời mắt được, trái tim của Tư Đồ Y Nhạn loạn nhịp.
Không ngờ Ninh Vũ Phi lại có thân hình đẹp đến như vậy.
“Y Nhạn, mau đi đi!” Ninh Vũ Phi xoay người, nhìn cô ấy khó hiểu.
Tư Đồ Y Nhạn hoàn hồn, cô ấy gật đầu, ngay sau đó cô ấy cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cô ấy lại đi nhìn lén thân hình của Ninh Vũ Phi, thật là xấu hổ.
“Ơ! ”
Ninh Vũ Phi cũng bất lực, chẳng lẽ thân hình này của anh làm cho tất cả các cô gái đều không thể rời mắt sao.
Giang Vị Noãn cũng vậy, Tư Đồ Y Nhạn cũng như thế.
Sau khi cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm ra, Ninh Vũ Phi nhắn một tin cho Đường Tố Nga.
Đợi một lúc, anh thấy Tư Đồ Y Nhạn đi ra, cô ấy đã cởi chiếc váy ban đầu ra, thay vào đó là cô ấy quấn một cái khăn tắm.
“Không có áo choàng tắm sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Tư Đồ Y Nhạn lắc đầu nói: “Áo choàng tắm đó tôi sợ đã có người mặc qua nên tôi không dám mặc.
”
“Không sao đâu, khách sạn lớn như thế này, khăn tắm hay áo choàng đều là loại dùng một lần, không cần lo lắng.
”
Ninh Vũ Phi khiến cô ấy yên tâm, nếu không phải vì Tư Đồ Y Nhạn, anh đã kiếm đại một khách sạn ven đường để ngủ.
“Vũ Phi, quần áo của cậu cũng ướt, còn không đi thay đồ đi?”
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi đi vào tắm rửa, sau đó mặc một cái áo choàng tắm đi ra.
Nhìn thấy Tư Đồ Y Nhạn đang nhắn tin, chắc là nhắn tin cho người nhà, để mọi người ở nhà không lo lắng.
Cả hai đều đã hai mươi tuổi, đều đã là người trưởng thành rồi, không có quá nhiều băn khoăn.
Nhưng mà đêm nay Tư Đồ Y Nhạn có thể cùng đi chơi với Ninh Vũ Phi, chắc là Tư Đồ Minh Hồng cũng đã đồng ý.
“Y Nhạn, khuya rồi, cô ngủ đi, đêm nay cô ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên ghế là được rồi.
” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, bên ngoài mưa lớn, cậu ngủ ở ghế rất dễ bị cảm lạnh.
”
“Không sao đâu, không phải là có điều hòa sao.
”
Ninh Vũ Phi nằm trên ghế, sau đó nói với Tư Đồ Y Nhạn: “Cô ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.
”
“Được, ngủ ngon!”
Sau khi tắt đèn, Ninh Vũ Phi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không phải là anh không muốn cùng người đẹp ngủ, nhưng bây giờ anh đang tràn đầy sinh khí, nếu không đụng vào được cũng rất khó chịu.
Vì vậy anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngủ ở đây, nhanh chóng tạo khoảng cách giữa hai người.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Vũ Phi nghe có tiếng người đang tiến lại gần.
Theo bản năng, Ninh Vũ Phi cảnh giác lấy ra một cây kim bạc, lập tức ngồi dậy.
Đối phương vì thế mà bị Ninh Vũ Phi dọa sợ, ngồi rạp xuống đất: “Vũ Phi?”
“Hả! Y Nhạn, sao lại là cô?” Ninh Vũ Phi nhanh tay cất cây kim đi.
.