#Đam_mỹ
YÊU ANH ĐAU LẮM
(11)
" Được rồi, lui đi... tôi cũng không có ý định muốn bớt, còn về tiền tôi sẽ chuyển cho ông chủ cậu..."
Tên kia vâng lời rồi vào trong, lúc này người đàn ông kia mới bỏ kính đen xuống lộ ra một khuôn mặt điển trai, da trắng, sống mũi cao thẳng. Lúc này cậu mới nhận ra là anh người hôm trước đã cứu cậu.
" Anh...anh là..."
Lục Hàn ngạc nhiên nhìn người trước mặt, người đấy không ai khác chính là người đã cứu cậu thoát khỏi trận thập tử nhất sinh hôm trước. Không biết lý do nào mà hai người lại gặp gỡ nhau trong hoàn cảnh này, cậu đã từng nghĩ sẽ phải tìm cách để trả ơn anh, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp anh, anh còn chính là người đã mua cậu...
" Vẫn còn nhớ tôi sao?"
" Tôi... tôi..."
" Hôm nay gặp tôi ở đây ngạc nhiên lắm đúng không?"
Lục Hàn chưa nói hết câu thì đã bị anh ngắt lời, những câu anh nói đều đúng với cảm xúc trong lòng nên làm cậu càng thêm bối rối, khuôn mặt cậu bắt đầu đỏ ửng, mặt bắt đầu hiện lên vẻ khó xử.
" Tôi chỉ đùa thôi, nhớ hay không nhớ cũng chẳng sao miễn là tôi... à thôi... cậu đói không, tôi gọi đồ ăn cho cậu?"
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lục Hàn anh khẽ cười, nụ cười mang lại cho người bên cạnh cảm giác an toàn và ấm áp chứ không lạnh lùng như đeo kính đen lúc nãy...
" Tôi... tôi không đói..."
Lục Hàn lắc đầu nói, chính cậu cũng không hiểu anh làm vậy nhằm mục đích gì, anh là người tốt hay người xấu nhưng trong lòng lại có cảm giác an toàn, cậu tin anh không giống đám người lúc nãy...
" Nhìn là biết cậu đói rồi, nên tôi đã cho người đặt đồ ăn cho cậu..." Anh nói rồi nhìn qua ánh mắt vừa bối rối vừa lo sợ của cậu, tay vô thức đưa lên vuốt ve mái tóc, nhẹ nhàng trấn an...
" Đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu..."
Lục Hàn ngẩn người, lần đầu tiên cậu được người khác vuốt ve mái tóc, lại là một người chỉ mới gặp hai lần nên lòng hiện lên nhiều cảm xúc khó tả. Cậu chưa kịp nói gì thì một tên đàn em của anh mang cơm đi vào, hắn ta mời anh tử tế, liếc cậu một cái rồi xin phép ra ngoài.
" Cậu ăn đi..." Anh nhẹ nhàng đẩy hộp cơm về phía cậu...
" Sao anh tốt với tôi vậy, chúng ta đâu có quen biết nhau?"
Lục Hàn khó hiểu nhìn anh, lần đầu tiên cậu được người ngoài đối xử như thế này nên rất ngại. Cậu rất sợ ai đó đối tốt với mình mà không rõ lý do, như vậy cậu sẽ không thể báo đáp ân tình cho người ta.
" Vì cậu... cậu giống... à không có gì, tại tôi thấy đám người đó chuyên gia đi hại nguời nên tôi mới giúp cậu thôi..."
" Cảm ơn anh đã giúp tôi... anh hết lần này lần khác giúp tôi, thật sự tôi rất cảm kích..."
" Có gì đâu... mà cậu tên gì, nhà ở đâu, để lát tôi đưa cậu về..."
Anh khẽ cười, khuôn mặt hơi đỏ, thật ra là anh muốn biết cậu là ai, nhà cậu ở đâu mà rất giống một người quen cũ của anh, lại mang lại cho anh nhiều cảm xúc như thế này...
" Tôi tên Lục Hàn...nhà tôi..."
Nhà ư? Cậu bây giờ làm gì có nhà cơ chứ, về nhà mình thì sợ ba lo lắng còn về nhà Tần Long thì liệu hắn có chấp nhận cậu không? Cậu đã ký vào tờ giấy ly hôn đó bây giờ hai người không có bất cứ quan hệ gì thì cậu lấy tư cách gì để làm phiền hắn cơ chứ?
" Không cần đâu, tôi tự về được mà..."
" Nếu cậu không ngại hay là ở lại đây đi, cậu ra ngoài thì cũng phải ở trọ cơ mà... hơn nữa ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm..."
" Anh là ai? Sao lại tốt với tôi như vậy?"
Lục Hàn ngạc nhiên hỏi, cậu không biết rõ danh tính người trước mặt mình là ai mà bỏ ra một số tiền lớn như vậy để cứu cậu, lại còn cho cậu ăn, cho cậu ở nhờ... Anh còn tốt với cậu hơn cả người đàn ông từng chung sống với cậu dưới một mái nhà.
" Cứ gọi tôi là Hạc Hiên, tôi không tốt đến mức khiến cậu ngạc nhiên như vậy đâu, chỉ là giúp cho cậu một chút thôi..."
" Vậy còn số tiền anh mua lại tôi từ tay bọn họ, tôi phải lấy gì để đền đáp anh đây?"
" Có đáng mấy đâu, nếu cậu ngại thì sau này đi làm rồi trả tôi cũng được..."
Hạc Hiên khó xử khi thấy ánh mắt cảm động của cậu, anh lại vô thức xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi vào phòng. Anh muốn kết thúc chuyện này ở đây, không muốn cậu nhớ lại cái quá khứ đau buồn đó nữa.
Đợi Lục Hàn ăn xong, Hạc Hiên rủ cậu đi mua đồ, anh nói là mua cho bản thân mình nhưng thật ra là muốn mua cho cậu, anh biết đồ của cậu đã mất hết nên muốn mua tặng cậu. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, khoảng cách giữa hai người dường như dần dần được xóa bỏ...
" Hạc Hiên này, sao anh tốt như vậy lại có quan hệ với đám người xã hội đen đó?"
" Không liên quan đến cậu... tốt nhất đừng có tò mò quá..."
Anh tức giận nói rồi bỏ đi trước, Lục Hàn ngẩn người không hiểu sao khi nhắc đến chuyện này anh lại nổi giận như vậy...
" Em xin lỗi..."
" Lục Hàn, nghe tôi nói đây? Từ nay ra ngoài với tôi đừng có thân mật quá, hơn nữa đừng nói cho ai biết tôi quen biết cậu..."
Nghe những câu đó tâm trạng cậu trùng xuống không hiểu tại sao anh tốt với cậu như vậy nhưng lại không nói cho cậu biết bất cứ thứ gì về mình? Lại còn bảo cậu không được thân mật và không được nói ai biết quan hệ giữa hai người? Có phải vì anh biết rõ quá khứ của cậu từng bị bán vào bar, bị cưỡng hiếm nên anh ngại không? Nghĩ đến đây lòng cậu có chút tủi thân nhưng rồi lại tự an ủi bản thân mình, người như cậu được một người không quen biết đối xử như vậy là tốt lắm rồi.
Lục Hàn gật đầu rồi bước đi bên anh, từ khi tranh cãi hai người không nói với nhau một câu nào nữa. Đến một shop quần áo cả hai định đẩy bước vào thì bắt gặp một cặp tình nhân quen thuộc, cậu nhận ra người đó không ai khác chính là Tần Long và cô bạn gái, cả hai khoác tay nhau rất tình tứ... Nhìn thấy cậu người đàn ông kia có vẻ rất ngạc nhiên, tay hắn ôm chặt cô bạn gái...
" Ôi Lục Hàn đây sao? Mới bị đuổi ra khỏi nhà xong mà đã có tình nhân mới rồi sao? Cậu ghê gớm hơn tôi tưởng đấy, hay là cắm sừng tôi từ trước?"
" Không có... em với anh ấy chỉ là bạn thôi, anh đừng hiểu lầm..."
Lục Hàn khó xử giải thích, cậu không ngờ lại gặp hắn trong hoàn cảnh này. Cậu không hiểu sao nhìn hắn và cô gái kia tình tứ lòng cậu lại đau đến vậy, cậu càng không muốn hắn hiểu lầm mà chán ghét cậu.
" Hiểu lầm? Tôi quan tâm chuyện của cậu làm gì chứ? Chỉ thắc mắc là tại sao cậu không công khai trước mặt tôi đi, để giải thoát cho nhau? Mà miệng nói yêu tôi nhưng lại quan hệ cùng một người đàn ông khác?"
Tần Long lớn giọng, hắn có vẻ rất giận hắn không hiểu sao dù hai người đã ly hôn, về mặt pháp lý thì không có bất cứ quan hệ gì nữa nhưng khi thấy cậu đi cùng người khác lòng hắn lại cảm thấy khó chịu. Hắn không biết rõ hai người quen nhau khi nào nhưng thật lòng hắn không muốn cậu quen một người khác, hắn muốn cậu chỉ mãi yêu một mình hắn thôi.
" Thật sự bọn em không phải như anh nghĩ đâu... anh ấy giúp em nên..."
" Cậu giải thích với tôi làm gì? Không chừng ngoài tôi ra chắc cậu cũng phải đu đưa không ít thằng đấy chứ? Ghê tởm thật?"
Lục Hàn đứng người, nước mắt không hiểu sao cứ chảy ra trước mặt ba người họ. Từ khi quen biết hắn mặc cho có biết bao nhiêu người theo đuổi, tán tỉnh nhưng trong lòng cậu chỉ có mỗi hắn thôi. Cậu hết lòng yêu thương hắn, cố gắng vun đắp tình cảm của hai người, trao cho hắn tất cả mọi thứ mà hắn muốn chỉ mong hắn sẽ yêu thương, sẽ tốt với cậu một chút nhưng cuối cùng lại bị hắn phản bội, bị hắn hiểu lầm?
" Thôi... thôi cậu bớt diễn đi, đã rõ trắng đen rồi thì sớm mà ra tòa để giải thoát cho nhau, tôi còn lấy vợ nữa. À mà vợ tôi là con gái chứ không phải là thằng đàn ông bệnh hoạn như cậu đâu..."
Tần Long khó chịu bỏ đi, hắn cũng không còn tâm trạng để mua đồ nữa. Hắn từng ao ước cậu biến khỏi căn nhà đó, nhưng giờ bắt gặp cậu sống cùng người đàn ông khác không còn van xin hắn để trở về nữa thì lòng hắn thật sự rất khó chịu.
Hắn đi bỏ mặc cậu khuỵu xuống đất, chính cậu không hiểu vì sao lại bị hắm đối xử như vậy. Tim cậu đau lắm, tay ôm trái tim đang đau đớn mà khóc nức nở, không quan tâm người đứng bên lạnh, hai mắt cũng nhòe đi vì nước mắt.
" Đừng khóc... hắn ta không đáng để cậu khóc đâu..."
Hạc Hiên đỡ cậu đứng dậy, một tay anh vỗ lưng cậu giỗ dành, một tay lấy vạt áo lau nước mắt cho cậu. Anh không biết rõ giữa hai người họ có quan hệ gì nhưng nhìn cậu khóc vì hắn ta anh thật sự rất đau lòng, một cảm giác quen thuộc lại hiên ra trong đầu anh...
" Hắn ta là ai mà khiến em đau lòng như vậy? Còn anh tìm em bao nhiêu năm cũng chẳng thể khiến em cảm kích sao?"
#còn
#p/s: Ai hóng vì sao nam phụ lại làm tay sai của bọn xã hội đen ko? Còn t bật mí nam phụ với bé thụ có quan hệ từ bé ạ ( cuộc đời a nam phụ còn bi thảm hơn cuộc đời bé thụ ạ). Phần sau sẽ ngược cả công và bắt đầu đến đoạn gay gấn hơn ạ