(3)
" Tôi nói cho cậu biết tôi có quyền riêng tư của tôi, cậu chẳng là cái thá gì mà quản tôi cả... Tôi thích dẫn gái về nhà đấy cậu làm gì được, định đánh ghen hay là mách ba..."
" Em là... là vợ anh mà... anh không được đối xử với em như thế..."
" Là vợ tôi? Nực cười cậu nghĩ mình là đàn bà sao?"
Tần Long lớn giọng mỉa mai, hắn không hiểu sao khi nói đến Lục Hàn là vợ hắn thì hắn rất giận. Hắn chưa từng xem Lục Hàn là vợ, cũng chưa từng xem cậu là một người nào đó quan trọng với mình. Càng nhìn thái độ tự cao của Lục Hàn thì hắn lại càng ghét, hắn hận không thể tận tay mà bóp nát cậu.
" Nói cho cậu biết, tốt nhất là cậu nên biết thân biết phận đừng có can thiệp vào chuyện của người khác..."
" Sao anh lại nói vậy, chúng ta... dù sao... cũng là..."
Lục Hàn ấp úng nhìn Tần Long, khóe mi đã đầy lệ nóng, tim nhói lên từng cơn. Cậu biết mình không phải là con gái không thể đánh ghen hay danh chính ngôn thuận mà bên hắn như những cô gái khác... Hắn bảo cậu nên biết thân biết phận nhưng cậu dù sao cũng là vợ hắn, tại sao hắn không biết điều mà còn dẫn gái về nhà rồi nói ra những lời như vậy? Nhưng cậu nghĩ lại cũng thấy hắn nói đúng ngoài quan hệ trên danh nghĩa kia ra thì cậu chẳng là gì của hắn cả. Cậu thật lòng yêu hắn nhưng hắn chỉ vì tài sản của cậu, hắn không muốn cậu can thiệp vào chuyện của hắn. Cậu tự hỏi với bản thân mình ngay từ đầu gặp hắn đã yêu hắn, có phải cậu sai rồi không?
" Nhắc cho cậu nhớ cậu không có quyền gì cả, đừng can thiệp quá mức... Nếu không đừng có trách tôi"
Hắn nói rồi chán nản ra ngoài đi vào nhà tắm, bỏ mặc cô gái kia và cậu ở lại. Hắn vào nhà tắm xả nước xối xả, không hiểu sao hôm nay bản thân mình lại rất giận mà có thể nói ra những lời như vậy. Hắn không ưa gì cậu nhưng cũng chưa bao giờ nói những lời quá đáng, nhưng hôm nay hắn lại không kìm chế được cả bản thân mình.
Cậu thẫn thờ nhìn bóng hắn khuất dần, rồi trở về phòng khách. Cậu mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, đưa tay xoa hai bên thái dương đang đau đớn kia rồi sờ trán Lục Hàn thấy trán mình nóng đến đáng sợ. Cả cơ thể mềm nhũn không ngừng run lên vì lạnh, nhưng tất cả không đau bằng nỗi đau nơi trái tim. Tâm trạng trỗi lên nhiều cảm xúc khó tả, nhất thời không biết nên làm thế nào cậu vừa đau đớn, vừa hối hận... Hối hận không phải vì đã yêu hắn mà hối hận vì đã không giữ được trái tim hắn.
Lục Hàn còn nhớ lúc cưới nhau nhận được tất cả lời chúc phúc của mọi người. Lấy được người đẹp trai, giỏi giang, trưởng thành như hắn ai cũng nghĩ cậu may mắn, và ai cũng tưởng là cậu sẽ hạnh phúc nhưng có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu, hạnh phúc thì không có mà nỗi đau thì càng nhiều. Cậu yêu hắn nhưng có gì để giữ hắn chứ, ngoài tiền ra thì cậu cũng chẳng có gì xứng đáng với hắn cả.
Rốt cuộc cậu yêu hắn nhiều như vậy, nhưng bản thân hắn một chút tình cảm đối với cậu cũng không có hay sao?
--------------------
Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy cũng đã gần trưa rồi, trên người cậu đắp cái chăn của hai người, trên trán đắp khăn. Cậu mệt mỏi ngồi dậy nhìn xung quanh nhưng không thấy hắn đâu chỉ thấy một tờ giấy, một ít thuốc và một bát cháo nguội lạnh đã đậy sẵn trên bàn, cậu cầm giấy lên đọc.
" Dậy thì ăn cháo rồi uống thuốc đi, nếu mệt thì cứ ngủ không phải làm cơm đâu, trưa nay tôi ăn ngoài..."
Cậu mỉm cười, hôm nay cậu rất bất ngờ trước những hành động của hắn. Cậu biết hắn vẫn còn quan tâm cậu, vẫn lo lắng cho cậu... dù chỉ là trách nhiệm là vài câu nói quan tâm lạnh nhạt của hắn nhưng nó cũng khiến cậu cảm thấy ấm lòng mà bỏ qua cho hắn, quên hết mọi chuyện, quên hết những lời hắn nói tối hôm qua.
Tần Long trở về nhà thì cũng đã chiều tối, hắn dẫn theo cô thư ký hôm qua trên tay xách một hộp cơm và một túi hoa quả. Vừa về đến nhà thấy cậu đang ngồi xem phim trên ghế hắn lại tức giận nhìn cậu.
" Khỏe nhanh vậy sao, hôm nay việc nhà có vẻ rảnh quá nhỉ?"
" Anh về rồi sao, em... em làm việc nhà xong rồi..."
Lục Hàn đứng dậy nhìn hắn rồi nhìn cô thư ký xinh đẹp, mạnh mẽ, giỏi giang kia. Chính bản thân cậu cũng thấy hai người họ xứng đôi, cậu không biết làm gì ngoài buồn cho chính bản thân mình.
" Cũng nhanh nhỉ, đúng là cậu ở nhà rảnh hơn tôi tưởng đấy... Ở nhà rảnh vậy mà không thấy chán thì tôi nể cậu rồi đấy"
Tần Long cười mỉa mai, hắn cảm thấy rất khinh thường cậu, là đàn ông con trai mà vô dụng, yếu đuối, không làm được gì suốt ngày chỉ biết chui đầu trong xó bếp... Hắn nghĩ đấy chính là lý do khiến bản thân hắn ngàn vạn lần không yêu thương nổi cậu.
" Em xin lỗi, chuyện sáng nay cảm ơn anh... À anh có đói không, em làm đồ ăn cho anh..."
" Không cần, xuống bếp gọt hoa quả rồi mang lên phòng cho tôi..."
Hắn nói rồi đưa túi hoa quả và hộp cơm cho cậu. Cậu đưa hai tay ra đón rồi ngạc nhiên hỏi hắn:
" Hộp cơm này..."
" Nếu đói thì ăn đi, khỏi phải hỏi..."
" Anh mua cơm cho em sao? "
Lục Hàn mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như đang chờ đợi một điều gì đó. Những hành động của hắn hôm nay làm cậu rất bất ngờ.
" Không mua cho cậu chẳng lẽ mua cho chó à? Nay tự lo cho bản thân đi, đừng làm phiền người khác..."
Hắn lạnh nhạt nói rồi bước lên phòng, cậu đau lòng nhìn theo bóng hắn, câu nói của hắn như phá tan giấc mộng đẹp trong lòng cậu. Cậu xách túi đồ xuống bếp mà lòng đau như cắt, hắn dẫn gái về nhà cậu đã bỏ qua nhưng tại sao hắn lại nói với cậu những lời như vậy.
Cậu biết bản thân mình vô dụng, yếu đuối, ăn hại, không được như người khác nhưng cậu ở nhà lo toan mọi việc cũng chỉ muốn nhường lại những gì của mình cho hắn, muốn hắn yên tâm làm ăn.
" Làm cái gì mà chậm như rùa thế hả"
Cậu đang đứng đó gọt trái cây thì bị cô gái kia giật lấy con dao, cậu phản ứng không kịp nên con dao rạch một đường trên tay cô ta...
" Choang"
"Chat... khốn nạn... cậu làm cái gì thế hả"
Cô ta tức giận đưa tay buông con dao xuống đất rồi đưa tay cho cậu một cái tát như trời dáng, cú tát làm cậu lao đao ngã, một bên mặt cũng dần sưng đỏ. Mắt cô ta đầy phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Cô ta định tiến lại đánh cậu thì Tần Long từ bậc thang đi xuống. Vừa thấy hắn cô ta đã chạy lại, mếu máo núi tay hắn ra vẻ oan ức...
" Anh... cậu ta...hức... làm... tay em..."
" Bốp... đồ khốn nạn, sao cậu dám làm cô ấy bị thương?"
#còn