Yêu Anh, Đau Lắm

Chương 4

(4)
" Anh... cậu ta...hức... làm... tay em..."
" Bốp... đồ khốn nạn, sao cậu dám làm cô ấy bị thương?"
Tần Long không cần biết đúng sai mà thẳng tay tát Lục Hàn một tát rất mạnh, cái tát làm Lục Hàn chao đảo về phía sau, má cũng sưng đỏ lên nhưng không đau bằng nỗi đau nơi trái tim cậu. Đây là lần đầu tiên Tần Long đánh cậu, cậu không hiểu vì sao hắn lại không tin tưởng mình vì một câu nói không rõ đúng sai mà lại vung tay đánh cậu.
" Em... em không có làm..."
Cậu ấp úng, đầu lắc lia lịa, nước mắt bỗng nhiên lại rơi. Lần đầu cậu bị oan ức như vậy, cậu chỉ muốn giải thích muốn hắn sẽ tin tưởng cậu, muốn hắn không hiểu lầm cậu nữa...
" Bốp... đồ khốn nạn, cậu ghen với cô ấy sao? Cậu là đàn ông đấy, không phải đàn bà đâu..."
Nghe những câu giải thích và nước mắt trên khuôn mặt Lục Hàn hắn không hiểu sao mình lại càng tức giận, hắn không kìm chế được mà cho cậu một cái tát nữa. Hắn càng nhìn cậu càng chán ghét hắn cho rằng cậu làm rồi giả vờ khóc lóc, lúc nào cũng giả tạo để hắn thương hại.
" Tốt nhất là đừng có diễn nữa, tôi ngứa mắt lắm..."
" Anh... anh không tin em sao, em không có làm cô ấy bị thương..."
Cậu nói, giọng nói hòa với nước mắt đến lạc hẳn đi, cậu biết càng khóc thì hắn càng khiến chán ghét, cậu đã tự nhủ bản thân mình là không được khóc nhưng nghĩ đến chuyện oan ức vừa rồi, nhớ đến cái tát và những lời nói của hắn thì nước mắt lại không ngừng được mà cứ tuôn rơi.
" Còn cãi sao? Một lần cậu làm sai nữa thì cút đi cho đỡ ngứa mắt thôi"
Tần Long lớn giọng nói rồi bước đến bên cô gái kia mà hỏi thăm rồi băng bó vết thương cho cô ấy, thái độ của hắn cực kỳ sủng và ôn nhu khác hoàn với lúc nói chuyện với cậu.
Lục Hàn nhìn theo vừa ghen tỵ, vừa ngưỡng mộ cô gái ấy vì có được tình yêu của Tần Long. Nhưng càng ngưỡng mộ thì cậu càng hận chính bản thân mình yếu đuối, nhu nhược, mãi mãi không có được tình yêu của hắn.
---------------
Tối hôm sau
" Lục Hàn, cậu chết đâu rồi... sao lại để nhà cửa thế này..."
Tần Long đi suốt hơn một ngày thì cũng trở về, vừa về đến nhà hắn đã lớn tiếng gọi cậu, hắn rất tức giận khi thấy nhà cửa bề bộn còn cậu thì không thấy đâu.
" Lục Hàn..."
" Anh về rồi ạ, anh gọi em sao..."
Cậu nghe tiếng gọi thì từ trên phòng đi xuống, hôm nay cậu mệt định lên phòng nằm một lúc rồi xuống dọn dẹp nhưng lại ngủ quên.
" Cậu chết ở đâu mà để nhà cửa thế này, là thằng đàn ông có việc nhà cửa bếp núc cũng không làm nổi thì cậu còn làm gì ăn nữa..."
" Em xin lỗi... em ngủ quên nên... "
Cậu ấp úng giải thích, cậu không muốn hắn càng ghét cậu. Hôm nay cậu biết bản thân mình thật sự đã sai rồi, cậu chỉ mong sao hắn có thể tha thứ và đừng ghét cậu thêm nữa.
" Ngủ? Suốt ngày chỉ ăn với ngủ? Cậu nghĩ xem ngoài ăn với ngủ ra thì cậu còn làm được cái gì nữa?"
Hắn tức giận quát lớn, hắn nghĩ bản thân mình đã ra ngoài làm lụng vất vả thì người ở nhà phải lo mọi thứ tươm tất gọn gàng nhưng không ngờ về nhà lại gặp những cảnh như vậy...
" Vô dụng thì cũng vừa phải thôi, cậu đã làm được gì cho tôi chưa? Đúng là cái thứ trai không ra trai, gái không ra gái, vô tích sự..."
" Em xin lỗi, em sẽ làm mà, anh đừng giận, đừng ghét em có được không? "
Tần Long nghe xong không nói gì mà liếc mắt nhìn Lục Hàn rồi chán ghét mà bước lên phòng, mọi việc ở công ty không thuận lợi khiến hắn đã mệt mỏi lắm rồi về nhà lại gặp cậu làm hắn càng chán ghét, càng hận chính bản thân mình không thể tự tay mà giết chết cậu.
Cậu dọn dẹp xong thì cũng thấm mệt, cơn đau đầu kia vẫn hành hạ cậu không dứt, cậu sợ hắn đói nên làm cơm cho hắn. Cậu miệt mài làm không nghỉ tay nhưng khi xong việc thì đã gần tám giờ tối, cậu dọn mâm cơm ra rồi lên phòng gọi hắn, cậu sợ hắn làm việc nhiều sẽ mệt mà đói.
Cậu vừa lên phòng định gõ cửa thì nghe tiếng trò chuyện, hình như hắn đang nói chuyện với ai đó.
" Cậu ăn cắp cho tôi dữ liệu của công ty và sửa cho tôi vài con số trong bản hợp đồng với đối tác nước ngoài bên họ... Nhất định phải cho ông ta lỗ một khoản lớn cho sáng mắt ra."
" Nhưng làm vậy công ty có nguy cơ bị sụp đổ đấy anh, chẳng phải đó là công ty của bố vợ anh sao?"
" Bố vợ, họ xứng sao? Cậu nghĩ tôi yêu cái loại trai không ra trai gái không ra gái như thế chắc, sớm muộn tôi cũng đuổi cậu ta cút khỏi đây, rồi cưới một cô gái xinh đẹp về làm vợ..."
" Nhưng... làm vậy... có hơi quá đáng không anh?"
" Quá đáng sao? Đây mới chỉ là bước đầu thôi, tôi muốn ông ta hiểu được cảm giác bị đâm sau lưng, tôi muốn ông ta phải nếm mùi thất bại... và còn cái cảm giác mất đi chính con ruột của mình..."
#còn

Bình Luận (0)
Comment