Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 25

Đã quyết tâm theo đuổi thì phải bám tới cùng.

Đừng vội vàng từ bỏ người mình yêu thương.

Vì tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau.

Sau khi Vũ được ra viện, anh đã tiếp tục quay trở lại làm việc ở quán ăn châu Âu ấy. Dương và Vũ cùng học một trường nên giờ giấc sinh hoạt rất giống nhau. Do đó, quản lí nhà hàng rất ưu ái để hai người có giờ làm việc trùng nhau.

Hôm nay, cả cô và anh đều có ca làm từ 7:00 – 9:00 tối. Và điều đau đầu hơn là cô đang phải phục vụ nhóc tì gây rối Vương Kiều Ân. Cô cầm bình cà phê rót cho Kiều Ân một cốc rồi đi vào.

Suốt cả tuần nay, ngày nào cũng như ngày nào, cứ giờ trực của cô và Vũ bắt đầu được khoảng năm phút là thấy cô ta tò tò tới. Vũ không muốn tiếp nên toàn đẩy cô sang phục vụ bàn của Kiều Ân. Và đương nhiên, hôm nào cô cũng hy sinh oanh liệt.

Chắc chắn việc này là do Tâm hám trai mách lẻo. Nhớ lại lúc trước khi biết cô làm cùng quán ăn với Vũ, họ Vương kia đã nịnh hót cả tháng mà cô cũng không hé răng nửa lời. Giờ lại có cả địa chỉ quán ăn nên chắc chắn mọi việc chỉ từ cái miệng quạ của Tâm mà ra.

Trong khi Dương vừa đi vừa ủ rũ thì Kiều Ân nhớ lại mọi chuyện. Cách đây khoảng một tuần, cô biết là mình không thể moi bất cứ thông tin nào từ họ Nguyễn kia nên bèn đổi đối tượng. Có lẽ so với Nguyễn Hoàng Dương thì Lê Thanh Tâm dễ dụ dỗ hơn nhiều.

Với khả năng khai thác thông tin mau lẹ, sau nhiều ngày thăm dò, cô biết được sở thích đặc biệt của Tâm là … nuôi heo đất. Bỏ bao công sức, cuối cùng cô cũng tìm được một em vừa độc vừa lạ. Kết quả như dự tính, họ Lê kia vừa nhìn thấy đã thích mê.

“Kiều Ân ngoan, Kiều Ân giỏi, em thật là tốt nha. Biết chị thích heo đất. Em tặng chị hả?”.

Tâm nhảy vào định ôm luôn thì Kiều Ân nhanh tay chộp lấy nói:

“Đúng vậy. Nhưng có một điều kiện nho nhỏ”.

Thấy vậy Tâm khảng khái nói:

“Được, em cứ nói. Lão nương đây sẽ giúp em”.

“Chị có biết nơi anh Vũ và chị Dương làm việc không. Nói cho em với nha”.

Đừng nói là địa chỉ nhà ăn, bảo cô nhảy lầu cô cũng nhảy. Và chắc hẳn các bạn đã đoán được, Tâm đã đồng ý dẫn Kiều Ân đến quán ăn ấy. Vừa được heo độc, vừa được ăn, bán chút thông tin có sao. Tâm nhủ thầm “Hoàng Dương, mi đừng trách ta. Mi biết ta thích nhất heo đất mà. Đừng oán ta”.

Vậy là cô cùng Kiều Ân tới quán ăn. Hôm đó Dương có việc bận đột xuất nên đã xin nghỉ. Kết quả đã bỏ lỡ một màn kịch hay và không thể nhìn ra khuôn mặt thật của bạn thân. Cô đã bị bán đứng không thương tiếc.

Về phần Kiều Ân sau khi tới đây đã hết sức ngạc nhiên trước khung cảnh của nhà hàng. Một Hàn Vũ uy phong mà cũng có thể làm tại một nhà hàng Tây bình thường như vậy. Đúng là không thể tin nổi.

Hai người được đón chào bởi một nữ phục vụ. Nữ phục vụ ấy đưa cô cùng Tâm vào bàn rồi đưa cho cô bảng Menu. Kiều Ân xem cả nửa ngày vẫn chưa chọn được món. Đúng lúc đó, trên đầu vang lên giọng nói:

- Đã quyết định chưa? Cô cứ lựa chọn thoải mái đi ạ.

Kiều Ân không quay lên mà vẫn tiếp tục nhìn vào bảng Menu. Cô đáp.

- Vâng tôi chọn ….

Kiều Ân thấy có gì đó không ổn. Giọng nói này, sao mà quen thế. Là anh. Cô quay đầu lên nói:

- Trần Hàn Vũ!

- Suy nghĩ những mười lăm phút mà chưa chọn được món à? – Nói rồi Vũ quay sang phía Tâm nói – Còn cậu, cậu chọn gì?

Vũ nói rồi nhìn Tâm với một ánh mắt sắc lạnh. Tâm tự động biết tội cúi xuống nhìn Menu tỏ vẻ chọn món ăn rồi nói:

- Tôi chọn Cá chép sốt tương.

Vũ không thèm nhìn cô nữa. Anh quay sang nói với Kiều Ân như nói với những khách hàng khác:

- Quý khách chọn được món chưa ạ? Quý khách cũng có thể chọn Cá chép sốt tương hoặc cơm cà ri ….

Kiều Ân bên kia đã hoá đá, miệng há hốc. Cô chỉ muốn tới đây ngắm anh, nhưng không ngờ lại được anh phục vụ như vậy. Thật là vui quá đi. Nhớ tới việc chính, cô quay xuống nhìn Menu rồi nói món ăn:

- Tôi chọn Salad táo đỏ và Hồng trà.

Vũ hỏi lại:

- Tráng miệng bằng món gì.

Cô di chuyển tầm mắt xuống Menu rồi đáp:

- Sữa.

- Vậy trà với đào hay với chanh.

- Chanh.

- Là Hồng trà lên sau bữa ăn phải không ạ?

- Dạ.

- Vậy xin chờ cho một lát.

Sau đoạn hội thoại vừa rồi Vũ quay đi luôn. Kiều Ân nhìn theo dáng anh vào bếp rồi ngồi cắn móng tay. Thấy vậy họ Triệu bên kia ngạo nghễ đáp:

- Kiều Ân à, thế nào? Lão nương ta đây không gạt muội chứ?

Trong khi Tâm tươi cười đáp thì bên kia Kiều Ân đã cảm động sắp rơi nước mắt. Tâm vội vàng nói:

- Sao thế? Sao lại khóc?

- Em chưa từng nói chuyện với anh ấy như vậy.

Tâm phì cười trước câu nói của Kiều Ân. Cô nói:

- Như vậy mà được coi là nói chuyện sao? Giống như phục vụ bình thường mà.

Kiều Ân không thèm để ý lời nói của Tâm mà quay sang nhìn về phía Vũ. Thấy anh cũng đang phục vụ những người khác như thế thì vỡ lẽ. Cô khẽ thở dài. Cô nghĩ: “Người gì mà mặc đồ gì cũng đẹp hết”.

Một lát sau, Vũ đẩy đồ ăn tới bàn của bọn họ. Anh nói: “Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu” rồi bày biện mọi thứ lên bàn. Anh nói chúc ngon miệng rồi quay đi. Cả buổi hôm đó, cô chẳng thể ăn được gì mà đã bị con heo đối diện ăn hết. Tâm hả hê nói:

- Cảm ơn em đã chiêu đãi chị bữa này. Ngon quá.

Cả hai người định đi thì Vũ lên tiếng.

- Hai người con một tách hồng trà nữa.

Đầu cô nảy ra một ý định, cô nói:

- Tách đó có thể để tới mai tôi tới uống được không ạ?

- Cái gì? Cô còn muốn ngày mai tới nữa. Nếu cô còn tới nữa tôi không hoan nghênh đâu.

Vũ nói rồi chạy sang bàn khác phục vụ. Kiều Ân và Tâm tiu nghỉu ra về. Và cũng kể từ hôm đó, Kiều Ân đã quyết tâm thực hiện kế hoạch “chai mặt”.

***.

Ngày thứ nhất.

Vũ đang đứng phục vụ tại một quầy bàn có khoảng mười người. Họ lần lượt gọi món. Anh cố gắng lắng nghe:

- Tôi một phần Salad, cơm chiên tấm và trà Ngũ vị tử.

- Tôi một phần cháo bào ngư và trà xanh.

- Cho tôi ly nước việt quất, còn miến xào thì đưa lên sau.

- Cho tôi một phần súp cá không bỏ tiêu.

- Đổi cho tôi cháo bào ngư thành canh gà nhé….

… Mọi người sau khi chọn món xong thì ồn ào hẳn lên. Mỗi người đổi một thứ nên bỗng chốc mọi thứ hỗn loạn hẳn. Một người lên tiếng:

- Nói thế cậu ấy không nhớ đâu. Mọi người nói lại nhé.

Chưa đợi mọi người lần lượt nhắc lại, anh đã thông báo thực đơn một cách trơn tru. Sau khi hỏi lại, không ai có phản ứng giống như mình bị nhớ nhầm món, anh vào bếp để thông báo thực đơn bữa ăn. Đợi anh đi rồi mọi người mới trầm trồ khen ngợi: “Đẹp trai quá! Trí nhớ tốt thật! Cứ như học thuộc lòng ý”. Cùng lúc đó ở bàn bên cạnh, một cô gái đội mũ đen, đeo kính râm cũng trầm trồ khen ngợi. Hôm nay cô chỉ đi một mình. Cô giả giọng lên tiếng:

- Anh phục vụ, xin cho gọi món.

Vũ đã biết chắc đó là ai. Anh tiến tới:

- Quý khách gọi gì ạ?

Kiều Ân vẫn tiếp tục giả giọng:

- Món đặc biệt hôm nay là gì nhỉ?

- Là Salad.

Trong lúc không để ý, Kiều Ân reo lên:

- Ây, món này hôm qua tôi ăn rồi.

Nhận thấy mình lỡ miệng, cô bịt miệng lại. Chết rồi, thế này thì anh ấy nhận ra mất. Vũ nói:

- Có thể loại cải trang như vậy sao?

Cô xin lỗi rồi cúi xuống đất. Dương từ trong bếp chạy ra:

- Có chuyện gì vậy? Kiều Ân, sao em lại ở đây?

Đến Dương cũng nhận ra. Thảo nào mà cô không qua nổi mắt thần của Vũ. Tài hoá trang của cô kém thế sao? Nhưng không được nản lòng, nếu cô mà nản lòng thì sẽ thua ngay. Các nhân vật nữ chính trong truyện đều như vậy mà. Phải theo đuổi tận cùng mới có kết quả được. Cô là ai chứ, cô phải bám thật chắc mới được.

Kế hoạch 1 – Âm thầm theo dõi thất bại.

***.

Ngày thứ hai.

Rút kinh nghiệm của ngày hôm trước, hôm nay cô chẳng cần cải trang nữa. Cô lại đến quán ăn và ngồi vào chỗ cũ. Tới nơi cô mở sách ra học. Vũ thấy cô thì đã chạy biến. Dương miễn cưỡng đến bên bàn ăn:

- Quý khách dùng gì ạ?

Kiều Ân giương mắt ếch nhìn cô rồi ngó ngiêng hỏi:

- Anh Vũ đâu ạ?

- Xin lỗi, hắn chạy mất rồi. Em chọn gì để chị chọn.

- Vậy cho em món đặc biệt.

Dương nhận được thực đơn thì chuồn lẹ. Khoảng 30 phút sau, cô đẩy bàn ăn lên. Họ Vương kia nhìn thấy bàn ăn thì mắt đã bắn ra ngoài, cằm rớt xuống đất:

- Đây là món gì mà nhiều thế?

- Em có thể dọn sách trên bàn không? Đây là món đặc biệt của nhà hàng.

Kiều Ân dọn sách vào cặp rồi hỏi tiếp:

- Đây là vịt à? Nguyên con cơ đấy.

- Không phải. Đây là gà.

Nhận thấy sắc mặt Kiều Ân thay đổi, Dương quăng một câu rồi chạy biến: “Xin lỗi, chị không có ý chế giễu em, nhưng đây là do em chọn”.

Kiều Ân nuốt ấm ức ăn hết món gà kia. Nhưng kia ra quầy thanh toán cô đã shock. Mẹ ơi. 480.000đ. Nhà hàng này thật thất đức nha. Có chút đồ ăn và điểm tâm mà ngót nửa triệu đồng. Cô móc hết hầu bao này sang hầu bao kia mới đủ trả.

Ngày thứ hai hy sinh oanh liệt với việc màng túi cô bị cháy khét lẹt.

***.

Ngày thứ năm.

Rút kinh nghiệm sâu sắc mũ n lần từ những ngày trước, lần này cô đã xem thực đơn đàng hoàng. Cô chỉ chọn chút đồ ăn nhẹ rồi ngồi chơi game, đọc báo.

Dương dù muốn hay không vẫn phải ra phục vụ cô. Dương hỏi:

- Quý khách có muốn dùng ly cà phê thứ năm không ạ?

Nhìn vẻ mặt Kiều Ân cô tốt bụng nói:

- Ngày nào cũng uống như thế em sẽ bục dạ dày đấy. Hơn nữa đàn ông không thích phụ nữ tự tìm tới mình đâu. Haizzz. Dù sao em cũng vất vả rồi.

Cô nói rồi đẩy xe đi. Kiều Ân nói: “Chị nghĩ nói như thế em sẽ bỏ đi sao? Đừng mơ” và kết quả, đêm đó cô chẳng thể chợp mắt chút nào.

***.

Và cho tới hôm nay, Kiều Ân cô lại tiếp tục thực thi chính sách “chai mặt”. Dương cô vẫn phải phục vụ ai kia. Khi cô mới đến, Dương đã thay câu: “Quý khách dùng gì?” bằng câu “Em còn đến nữa sao?”.

Họ Vương kia vẫn chưa biết trời cao đất dày tiếp tục vào quán. Nhưng khi uống đến li cà phê thứ năm, cô chợt thấy đau bụng. Cô định đứng lên đi vào phòng vệ sinh thì cảm thấy đầu óc bỗng chốc choáng váng. Cô đã ngất đi.

Dương thấy vậy thì vội vàng chạy tới. Cô tát nhẹ vào má Kiều Ân:

- Kiều Ân! Kiều Ân! Em không sao chứ? Mau dậy đi.

Vũ thấy vậy thì cũng vội vàng chạy tới. Quản lí thấy có khách hàng bị ngất bèn nảy ra ý tưởng mới để tạo lòng tin với khách hàng.

- Vũ, Dương, hai người đưa khách hàng tới bệnh viện đi.

Vậy là cô và Vũ dìu Kiều Ân vào xe taxi tới bệnh viện. Sau khi khám, bác sĩ ra kết luận: Do uống quá nhiều cà phê mà chưa ăn gì nên dạ dày co bóp quá nhiều. Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. Dương thấy vậy thì an tâm gọi Vương bố Vương mẹ tới chăm sóc con gái. Còn cô cùng Vũ ra về.

Nhưng ra vừa ra tới cửa, trời đột nhiên có gió lớn rồi mưa tầm tã. Mọi xe Taxi cũng trở nên chật kín. Hai người lại chẳng ai mang ô. Đợi một lát, biết rằng sẽ chẳng thể đón xe ở đây. Cô nói:

- Thôi không cần đợi nữa. Trời mưa như vậy, người ta không dừng lại đâu. Từ đây về trường mất khoảng 30 phút đi bộ, nhưng nếu về nhà tôi sẽ chỉ mất 10 phút. Cậu về nhà tôi ở tạm đi.

Hai người chuẩn bị rời đi thì Dương bổ sung thêm một câu.

- Tất nhiên cậu sẽ ngủ đất.

***.

Vậy là mười phút sau, họ có mặt ở nhà trọ của Dương. Sau khi ăn một bữa tối đơn giản, hai người đi ngủ. Cả Dương và Vũ đều có một cảm giác gì đó rất khó diễn tả thành lời. Có thể là có người lạ trong phòng khiến họ không ngủ được. Khoảng hai tiếng sau họ mới dần thiếp đi.

Vũ ngồi bật dậy khỏi giường, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gió rú rít, không biết từ bao giờ, thì ra trời lại tiếp tục mưa. Chiếc rèm màu trắng treo trên khung cửa sổ bay phần phật trong gió, vang lên những tiếng động nặng nề. Vũ vội vàng nhảy ra ngoài ban công, nước mưa lạnh buốt mang theo những cơn gió điên cuồng đập vào mặt anh, anh cố nén để không hắt xì hơi. Anh vội vàng kéo cánh cửa ở ban công lại, mặt đất dưới chân đã ướt nước mưa, dội lại trong anh cảm giác lành lạnh. Anh nhanh chóng chạy về chỗ ngủ của mình, lau khô chân rồi chui vào trong chăn.

Một tiếng sấm vang lên kèm theo tia chớp rạch ngang bầu trời khiến căn phòng dường như thoáng chao đảo, Dương giật mình tỉnh giấc. Tấm rèm cửa đang khiêu vũ điên cuồng trong mưa gió, như một bóng ma đang nhe nanh giơ vuốt. Dương run rẩy, cô sợ hãi ôm chặt lấy cơ thể, những giọt nước mắt sợ hãi không nhịn được, đua nhau lăn ra.

Bên ngoài không ngớt vang lên tiếng sấm. Nó giống như một cơn ác mộng bao vây lấy Dương, cô sợ trời mưa, sợ ánh chớp chói lòa. Cô nhảy xuống khỏi giường, co mình trên sàn nhà, sàn nhà lạnh buốt. Dương không chịu đựng được nữa, bắt đầu bật khóc.

Vũ cũng không ngủ được, nhưng bỗng dưng anh có cảm giác gì đó, có một bàn tay nhỏ nhắn đang xiết lấy bụng anh.

- Cậu có thể nói chuyện với tôi không? – Giọng cô vô cùng yếu đuối.

- Cậu….

Trần Hàn Vũ bất giác giật mình: Là cô ấy, Nguyễn Hoàng Dương! Lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói của cô như vậy, yếu đuối khiến người ta phải đau lòng.

- Ngoan, cậu làm sao thế? Nói với tôi nào.

Hàn Vũ cũng giật mình trước giọng nói của mình, sao anh lại có thể nói với cô bằng giọng nói dịu dàng như thế?

- Tôi… tôi sợ, tôi sợ lắm.

Vũ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ. Khoảng áo sau lưng hình như đã ướt. Anh sốt ruột:

- Cậu làm sao? Cậu đau ở đâu à? Có tôi ở đây, cậu đừng có khóc. – Trần Hàn Vũ cảm thấy trái tim mình dường như muốn vỡ vụn ra.

Đằng sau lại vang lên tiếng nói ngắt quãng.

- Tôi không sao… tôi sợ sấm. Cậu đừng bỏ đi đâu được không? Tôi sợ lắm.

Hàn Vũ thấy cô xem trọng mình như vậy thì trái tim trở nên ấm ấp hẳn. Anh an ủi cô:

- Được rồi, đừng sợ. Tôi sẽ không đi đâu hết.

Nghe thấy bên kia một hồi lâu không thấy ai trả lời, Vũ kéo chăn lên cao một chút. Không hiểu sao sau khi mưa xong trời thông thoáng hơn mà lại cảm thấy lạnh như thế. Cậu hỏi:

- Cậu có thấy lạnh không?

- Có, tôi bị cậu đẩy ra sàn nhà rồi không lạnh mới lạ.

Vũ lại nghe thấy giọng nói lém lỉnh của cô, bất giác bật cười. Nhớ tới cô đang bị lạnh, cậu ngồi bật dậy, lo lắng nói:

- Mau đứng lên. Nếu không bị cảm thì làm thế nào? Nhanh lên, ngoan ngoãn lên giường đi, nếu không tôi sẽ đánh vào mông cậu đấy. Nghe lời nào, ngoan.

Cô bướng bỉnh nói:

- Không!

Vũ giận dữ nói:

- Cậu đúng là đồ lợn lòi bướng bỉnh. Cậu có lên giường không thì bảo?

- Không, hay là cậu hát cho tôi nghe rồi tôi sẽ lên giường.

Vũ nổi giận, cô có lên giường hay không là việc của cô, lại còn bắt anh phải hát cho cô nghe nữa. Nhưng anh thực sự sợ cô không chịu lên giường nằm, ngộ nhỡ bị cảm thật thì đâu phải chuyện chơi. Anh nịnh:

- Nhưng tôi không biết hát. Cậu phải lên giường nằm cẩn thận rồi đắp chăn vào đi.

- Nhưng tôi sợ lắm. Tôi không ngủ một mình đâu.

Đúng lúc đó, một tiếng sấm đinh tai vang lên. Dương sợ hãi ôm đầu khóc. Thấy vậy Vũ dịu giọng nói:

- Vậy tôi sẽ nằm cùng cậu.

Dương ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp chăn. Hai người nói chuyện một lúc lâu. Anh kể chuyện cười cho cô. Giọng kể khàn khàn, Dương nghe anh kể chuyện xong cười rất ngọt ngào. Vũ đã kể xong một chuyện nữa mà không nghe thấy Nguyễn Hoàng Dương nói gì.

- Ngủ rồi hả?

Anh hỏi. Không thấy cô có động tĩnh gì, anh kéo chăn lên cho cô rồi cũng ngủ cùng.

***.

Sáng hôm sau. Trời sau cơn mưa bao giờ cũng sáng và trong hơn. Những tia nắng tinh nghịch len lỏi vào phòng chiếu vào mắt của cô cùng Vũ. Dương khó chịu tỉnh dậy. Nhìn sang bên cạnh, cô giật mình khi thấy mình đang ôm Vũ. Dương nhắm mắt lại rồi mở ra thêm một lần nữa xem có đúng là mơ hay thực. Nhưng anh vẫn nằm đó. Đôi lông mày nhíu lại, hàng mi dày khẽ rung nhẹ. Hơi thở anh đều đều, có lẽ anh đang ngủ nhưng lại anh bận tâm chuyện gì đó. Cô từ từ nhớ lại chuyện hôm qua. Sao cô có thể mặt dày như thế chứ? Cô nam quả nữ cùng phòng, người ta không hoá sói mà mình đã … Cũng may đó là Vũ, nếu không chắc cô đã chẳng còn nguyên vẹn. Má cô đã ửng hồng. Cô đưa tay xoa chán Vũ như muốn kéo hàng lông mày ấy không nhíu lại nữa. Bất chợt Vũ tỉnh dậy. Cái tình huống này, phải làm gì đây a~~~.

Nhận rõ nét bối rối trong mắt cô, anh mở lời trước:

- Buổi sáng tốt lành?

- Ừ, buổi sáng tốt lành. Cậu ngủ ngon không?

- Không!

Vũ trả lời dứt khoát, rồi lồm cồm bò dậy. Anh ngáp dài một cái rồi nói tiếp:

- Cậu nghĩ xem, nếu bị một con bò gác chân lên ngực rồi ngủ ngáy o o, cậu có ngủ ngon được không?

- Là tôi sao?

Vũ không trả lời mà vào vệ sinh cá nhân. Khi trở ra anh vẫn thấy Dương ngồi đực trên giường thì trêu trọc:

- Vợ yêu! Sao em còn ngồi đó mà không đi vệ sinh cá nhân đi. Hay muốn anh bế.

Dương dù có đang hoá đá cũng bị những lời kia doạ cho chết khiếp. Cô cầm gối ném anh:

- Cậu thôi ngay đi, thật là tởm.

Nói rồi cô chạy ngay vào WC. Sau khi thay đồ xong, cô cùng Vũ tới kí túc xá lấy đồ của anh rồi tới trường. Mọi việc vẫn xảy ra thật yên bình. Nhưng không ai biết rằng, sự thật đang dần hé lộ.
Bình Luận (0)
Comment