Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 26

Khoảng cách chỉ là một bài test nhỏ để xem tình yêu của bạn đi được bao xa mà thôi.

Từ sau lần gặp Hoàng Văn tại quán ăn, Dương cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn. Chẳng lẽ Hoàng Văn hối lộ thầy hiệu trưởng, chẳng lẽ thầy Hiệu trưởng ăn hối lộ rồi sắp đặt nọi chuyện, nhưng Hoàng Văn làm vậy thì được gì nhỉ? Mọi thứ bắt đầu rối tinh rối mù hết lên.

Tuy nhiên với bản tính của mình, cô lại xếp chúng sang một bên để lao vào lo cho chuyện đi du học sắp tới. Nào là học tiếng này, nào là làm visa hộ chiếu này, nào là chuẩn bị quần áo giày dép này, cộng thêm bài vở trên lớp khiến cô chẳng còn tâm trí mà quan tâm tới mấy thứ đó nữa….

Gần đây cô cũng thấy Vũ rất lạ, đi học thì dặn cô không cần tới đón, ở lớp thì không chịu chú ý nghe giảng, khi được về thì phóng nhanh nhất lớp, nhiều lúc cô muốn nói chuyện mà chẳng có cơ hội. Dù gì họ cũng sắp đi du học mà, mấy năm ròng chứ có ít ỏi gì đâu. Cứ như là đang làm một thứ gì đó cực kì quan trọng và cực kì bận ấy.

Điều đó có lúc khiến cô tưởng tượng ra rằng cậu là một thành viên của nhóm điệp viên ẩn trong trường học, giống như trong bộ phim Trường học điệp viên và các thành viên của MI9 vậy. Có khi nào cậu ấy là một điệp viên MI9 không ta? Cô đã thắc mắc điều ấy không dưới bảy lần. Những lần như vậy cô đều thở dài cho qua rồi lại lao đầu vào những việc khác mà bẵng đi.

***.

Một số thời gian sau.

Đêm trước ngày du học.

Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã tới ngày nhập học. Theo lịch trình thì buổi sáng ngày mai Dương cùng Vũ sẽ bay sang hành phố New York, Hoa Kỳ. Sau đó họ sẽ đi tàu điện ngầm tới trường nhập học, Dương thì sẽ tới Princeton, New Jersey còn Vũ thì sẽ tới Cambrigde, Massachusetts.

Đêm nay, nhà trường cấp cho cô, Vũ cùng gia đình một số chi phí đủ để tổ chức một buổi chia tay nho nhỏ. Có lẽ đây là lần đầu tiên trường có học sinh được du học theo hình thức này nên mới được chu cấp. Sau khi thông nhất ý kiến, mọi người đều đồng tâm nhất trí tổ chức buổi chia tay tại “nhà trọ” của Dương. Họ hàng và bạn bè cả hai nhà đến rất đông.

Cũng phải thôi, được đi du học cơ mà, hơn nữa lại du học Mỹ và vào hai trường danh giá hàng đầu thế giới, bố mẹ nở mặt nở mày là ở đây. Mọi người đều chúc mừng rồi dặn dò đủ thứ, có người còn khổ công mang tới bao nhiêu thứ quà quê, còn có người lại cho cô tiền rồi bảo mang sang bên đó tiêu gì thì tiêu.

Gặp những trường hợp như vậy cô đều khéo léo từ chối rồi cảm ơn. Bố mẹ cô thì lo tiếp họ hàng nội ngoại gần xa, còn cô thì lo tiếp đám bạn ở lớp của mình. Họ hàng thì ở tầng một, bạn bè hai đứa ở tầng trên. Nhìn bố mẹ tươi cười rạng rỡ rô cũng cảm thấy vui vui.

Sau khi ăn uống xong, cô xuống nhà lấy hoa quả rồi mang lên cho đám bạn. Vừa lên tới nơi, Tâm đã sấn tới hỏi:

- Ê nè, sao hôm nay tôi không thấy Vũ vậy, nhân vật chính mà chẳng thấy tăm hơi, tụi tớ cũng muốn gặp mặt lần cuối, mai chia tay nhau rồi còn gì.

Dương bình thản đáp:

- Chia tay chia chân gì, chẳng phải cậu đòi ra sân bay tiễn tôi sao? Định nuốt lời à?

Tâm cười hề hề rồi đáp:

- Đâu có, tớ nhất định sẽ ra mà, nhưng tên Vũ ấy, bà giấu đâu rồi, mau mang ra đây đi, có gì mà giấu kĩ thế chứ.

- Ơ ơ, giấu gì đâu. Mà này, cậu thôi ngay trò ấy đi, giấu gì, mấy ngày nay hắn như người mất hồn, ai mà biết hắn đang chui rúc ở xó xỉnh nào, cũng có khi đang chia tay bạn gái cũng nên.

- Ây da, ghen à, hì hì, mà không phải bà với Vũ là một cặp à?

- Ai nói thế? – Dương phát cáu.

- Tụi tôi.

Cả lớp phía sau đồng thanh đáp, Tâm nháy mắt với đám bạn rồi cười toe.

- Thôi, thôi, tôi thua rồi. Mà không muốn ăn thì thôi vậy.

Dương vờ thở dài tỏ vẻ tiếc nuối rồi quay lưng định đi xuống.

- Ấy ấy, ăn thì phải khác chứ.

Tâm nói rồi nhanh tay cướp lấy đĩa hoa quả trên tay Dương chạy biến. Sau đó bạn bè của cô và Vũ đều xoay quanh Tâm với điệp khúc.

- Ê nè, cho tao nữa.

- Đưa tao miếng táo đi.

- Đây đây, từ từ, đừng chen lấn.

- Ê, ăn ít thôi, mày ăn hai miếng rồi đó.

- ….

Dương nhìn đám bạn một chút rồi đi ra ngoài lan can. Cô thả mình xuống chiếc xích đu ngoài ban công. Nhìn bạn mình cô nhớ tới câu truyện cười Bần cùng sinh đạo tặc, quả thật, bây giờ các bạn cô rất giống với những nhân vật đó. Điều này khiến cô phì cười ngây ngô. Nhưng nụ cười ấy chỉ vụt lên ngắn ngủi rồi lại tắt ngấm. Lí do ư? Cô nghĩ tới Vũ.

Bây giờ không biết hắn đang làm gì. Từ tối tời giờ hay nói đúng hơn là cả ngày hôm nay cô không thấy mặt hắn. Hôm nay là ngày chia tay mà, bao nhiêu bạn bè thế này. Có nghĩ tới mình thì người ta mới tới chứ, đúng thật là … Cho dù thấy mặt hắn cô cũng chẳng ưa gì nổi, nhưng không thấy lại có gì đó thiếu thiếu. Liệu cậu có xảy ra chuyện gì không? Đáng ghét thật, sao lại làm người ta lo như vậy chứ. Tên yêu nghiệt này.

Trong lúc Dương vẫn đang lẩm bẩm nhăn mày quở trách Vũ thì Tâm đã mò ra, đứng cạnh cô bạn tự bao giờ. Cô bất ngờ cất tiếng khiến Dương giật mình.

- Ê nè, gì mà lẩm bẩm hoài vậy.

Tâm nói rồi ngồi cuống bên cạnh cô. Dương đang nghĩ chuyện khác nên giật mình một cái. Tâm thấy thế nhanh trí đáp:

- Giật mình dzữ vậy, kìa kìa, mắt chữ A, miệng chữ O, á à, có tật giật mình đúng không, khai mau, đang mộng tới chàng chứ gì?

- Chàng nào, đừng huyên thuyên – Dương chối bay.

- Vũ chứ ai.

- Tớ đã bảo thôi rồi cơ mà.

Dương cáu. Thấy vậy Tâm xoa lưng cô rồi nói.

- Đừng nóng, bình tĩnh bạn tôi ơi giận chóng già đó, bị Vũ bỏ rồi đừng khóc lóc nha, ta lại tốn công an ủi.

Tâm nói xong rồi chạy ra phía kia của ban công.

- Cậu nói gì hả? – Dương nói rồi cũng chạy đuổi theo.

Hai người cứ kẻ đuổi người chạy một hồi, tiếng cười nói náo loạn cả một khu phố, vang xa tới tận đầu ngõ. Sau khi đã thấm mệt, cô và Tâm đều vui vẻ quàng vai bá cổ nhau tiến về chiếc xích đu. Họ cùng ngồi xuống đó, trên môi ai cũng nở một nụ cười thật tươi. Tâm bất ngờ nghiêm nghị.

- Nói thật đi. Cậu đang nghĩ gì vậy. Có phải lo lắng cho Vũ không?

- Đâu, làm gì có – Dương nói rồi xua xua tay.

- Đừng chối, nhìn ánh mắt cậu kìa. Nếu có tình cảm thì cứ thừa nhận, cậu cứ giấu như vậy thì sao Vũ biết được. Cậu ấy là một con người khép kín mà.

- Cậu liên tưởng đi đâu vậy.- Dương cười xòa.

- Cậu….

Khi Tâm định lên tiếng thì đám bạn trong phòng đã ùa hết ra ngoài ban công đứng lố nhố. Sau một lúc ngớ người, cô lấy lại được bình tĩnh.

- Có chuyện gì sao?

Hạnh – cô bạn lớp trưởng xinh xắn đứng ra thay mặt cả lớp nói.

- Dương à, tớ thay mặt lớp có đôi điều muốn nói với bạn. Bạn mới chuyển vào lớp tớ không lâu, tuy nhiên tình cảm rất tốt với mọi người. Chúng tớ biết bạn là người mạnh mẽ, có thể sống và thích nghi tốt với môi trường lạ nên cũng không có gì muốn nói thêm. Ngày mai bạn phải đi rồi, lớp mình không thể ra sân bay tiễn bạn, chắc chỉ có một số cán bộ lớp thôi. Bạn đừng buồn nhé. Chúng tớ đã làm một món quà tinh thần nho nhỏ tặng bạn, tuy giá trị vật chất không lớn, nhưng giá trị tinh thần thì không thứ gì sánh nổi. Đó chính là hộp hạc giấy này, cả lớp đã làm đấy. Chúc cậu và Vũ lên đường thượng lộ bình an. Chuyển lời của tớ đến Vũ nữa nhé. Hãy cố gắng sống và hòa nhập thật tốt, chúng tớ tự hào vì là bạn của bạn. Ngôi sao ạ.

Cô bạn nói rồi giang rộng vòng tay như muốn ôm Dương một lần, đằng sau đã có tiếng sụt sùi của một số bạn mẫn cảm. Dương chạy đến ôm chầm lấy cô bạn lớp trưởng và đám bạn của mình. Sau khi buông tay, cô nói.

- Thôi nào, tớ có đi xa không quay lại đâu nào, tớ cảm ơn mọi người, thực sự tớ rất xúc động. Tớ sẽ chuyển lời tới Vũ, những năm tháng “sống” ở mái nhà này là những năm tháng hạnh phúc nhất đời học sinh của tớ, tớ sẽ không bao giờ quên đâu.

- Đúng rồi, chuyện vui mà, mọi người phải cười đi chứ. – cô bạn Hạnh quay lại nói với mọi người rồi quay ra nói chuyện với Dương cùng một nụ cười trên môi – Dương ạ, những gì cần nói tớ đã nói rồi, trời đã muộn, chúng tớ phải về đây. Một lần nữa, chúc thượng lộ bình an.

- Các bạn ở lại đã.

- Thôi, cảm ơn bạn.

Nói rồi mọi người quay lưng ra về, tiếng cười nói vui vẻ. Trước khi đi cùng đám bạn, Tâm chạy đến ôm Dương rồi ghé tai cô nói đúng một câu rồi dúi vào tay cô một bức thư.

- Dương ạ, hãy nói trước khi quá muộn.

Cô đứng tần ngần nhìn con bạn một hồi. Có lẽ do cô quá bất ngờ. Con bé này, nếu nhìn vẻ hoạt bát của nó thì sao ai có thể đoán nổi nó cũng tâm lí như này, xem ra cô đã chọn bạn không sai. Cô cười, lắc nhẹ đầu rồi đi xuống dưới nhà. Xuống tới nơi cô thấy mẹ đang quét dọn. Cô cất tiếng hỏi.

- Mọi người về hết rồi ạ?

Mẹ cô ân cần nói:

- Ừ, khuya rồi nên mọi người về rồi, còn đi đường mà con.

Dương cần quả táo trên bàn cắn một miếng. Cô nhìn quanh nhà rồi hỏi:

- Vậy bố đâu rồi ạ.

- Bố có chút chuyện nên đi cùng mấy ông bạn và chú con rồi, ông ấy bảo đếm nay chắc không về được.

- Dạ, vậy để con phụ mẹ dọn dẹp nhé.

Cô cười rồi chạy lon ton phụ mẹ dọn dẹp. Sau khi mọi việc đã xong hai mẹ con khóa cửa cẩn thận rồi lên phòng. Cô và mẹ thay nhau đi tắm. Khi mọi thứ xong xuôi, đồng hồ điểm mười một giờ đêm, cô và mẹ hối thúc nhau lên giường đi ngủ. Khi đã ổn định vị trí, mẹ cô thủ thỉ.

- Con gái yêu à, ngày mai con phải đi xa rồi, sống một mình nơi đất khách quê người con phải biết giữ lấy thân, tự chăm sóc mình cho thật tốt nhé. Mẹ không tốt, mẹ không chăm sóc con được kĩ lưỡng như người ta. Để con phải sống tự lập từ nhỏ. Mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Ngày hôm nay con thành tài như vậy, mẹ tự hào về con nhiều lắm, ráng mà học nha con.

- Vâng, con sẽ nhớ lời mẹ dặn. Mẹ mệt rồi, mẹ ngủ đi.

- Ừ, con cũng ngủ đi.

Cô nói với mẹ xong rồi quay mặt, gác tay lên chán. Cô nhắm mắt ngẫm nghĩ. Thời gian trôi nhanh thật, cứ quay đều quay đều mà chẳng hề đợi ai. Chỉ mới đó thôi mà đã đến ngày cô xa rời tổ quốc, xa rời gia đình thân yêu, xa rời bạn bè thân thiết để đến đất nước phát triển nhất thế giới, để đến với kinh đô thời trang hoa lệ, để đến với mái trường nổi tiếng hàng đầu nước Mỹ.

Phải, cô đã từng mong ước được đi du học, để một lần đánh bại tên yêu ngiệt ấy, để một lần thực hiện lời hứa của mình với ông nội năm xưa. Nhưng có mong cũng chỉ là mơ mà thôi. Khi đó cô còn thấy mình mơ mộng hão huyền và nghĩ điều ấy sẽ không bao giờ có thể thực hiện nổi.

Còn hiện tại, ngày mai cô lên máy bay xuất ngoại rồi. Thật khó tin, nhưng đây là sự thật. Tâm trạng cô rất hồi hộp, và xen lẫn chút gì đó lo lắng, tiếc nuối. Rồi cô nhớ tới lời Tâm nói, bất chợt cô nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ và mỉm cười. Cô có nên nói? Mọi thứ cứ quẩn quanh khiến cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

***.

Sáng sớm hôm sau. Tại sân bay. Sau nửa tiếng đi ô tô, cuối cùng cô cùng gia đình cũng đã tới sân bay Nội Bài. Sáng sớm hôm nay mẹ gọi cô dậy từ rất sớm. Chính xác hình như là gần năm giờ sáng.

Cô cùng mẹ sửa soạn quần áo, kiểm tra lại đồ đạc trong vali rồi chờ xe tới đón. Đúng 6 giờ, đoàn xe xuất phát. Trời hôm nay có nắng gắt từ rất sớm, ánh nắng chói chang như giữa hè vậy.

Cô ngồi trên ô tô lặng nhìn dòng đời ngoài kia đang trôi qua ô cửa sổ. Chắc phải lâu lắm cô mới có cơ hội nhìn hình ảnh quê hương mình như vậy. Khi tới sân bay cô nhận ra đoàn xe của nhà Vũ cũng vừa tới nơi. Nghe mẹ nói thì hôm qua hai bác ở kí túc xá. Cô nhanh nhảu chạy đến bên cạnh bác gái cùng Quân. Ngó nghiêng một hồi, cô hỏi.

- Vũ đâu rồi ạ?

- Nó nói sẽ đến sau cháu à – Mẹ anh cười hiền từ trả lời.

Mẹ anh nói rồi đi thẳng vào trong sân bay.

Cô nhíu mày một hồi rồi cũng lẽo đẽo đi theo mọi người vào trong.

Đến sau sao, hắn có chuyện gì nhỉ, nhỡ muộn chuyến bay thì sao. Thôi, kệ hắn, bác đã nói thế rồi mà. Cô nghĩ rồi cười nói vui vẻ đi sau bố mẹ mình cùng mẹ anh.

Đi qua cửa ra vào, cô bất chợt rùng mình. Nhiệt độ trong phòng dễ phải thấp hơn bên ngoài tới bảy độ ấy chứ. Vào trong đại sảnh, cô đặt vali xuống rồi ngồi lên trên. Ở sân bay bây giờ vẫn còn sớm mà đã có rất nhiều người. Máy bay đi và đến nườm nượp.

Bọn bạn cô cùng đi theo thì đã chạy đi … xem máy bay từ lâu rồi. Hiện tại bên cạnh cô chỉ có mẹ anh cùng bố mẹ cô, Quân chạy đi đâu rồi thì không biết. Lúc này cô mới có thể mở bức thư mà Tâm đưa cho để đọc. Thì ra đó là thư của Kiều Ân:

Chị Dương,

Khi chị nhận được lá thư này, em đã không còn ở Hà Nội nữa. Chắc chị không biết, gia đình em quyết định chuyển vào miền Nam sinh sống nên em phải đi theo gia đình. Thời gian qua cảm ơn chị vẫn luôn giúp đỡ em. Em quý chị nhiều lắm. Chúc chị và anh Vũ hạnh phúc nhé. Hai người hãy biết nắm lấy hạnh phúc của mình. Đừng bướng bỉnh nữa. Sau này nếu hai người có thể đến được với nhau thì hãy nhớ tới em một chút nhé.

Vương Kiều Ân tái bút.

Dương đọc xong bức thư bỗng dưng cảm động muốn khóc. Cô nhóc ấy, thoạt nhìn bề ngoài có thể nghĩ là con người vô lo vô nghĩ, nhưng nội tâm thì lại rất tình cảm. Nhưng sao ai cũng nói như thế cả nhỉ? Cô và Vũ, thực sự đã đến mức ấy sao? Cô ngồi ở hàng ghế chờ mà đầu không ngừng suy nghĩ. Được một lúc sau thì Hoàng Văn xuất hiện. Vẫn nụ cười ấy, thật thánh thiện. Anh nói chuyện với cô.

- Em có hồi hộp không?

- Có chút chút. – Dương cười.

- Đừng lo, có anh bên cạnh mà.

Hoàng Văn cố gắng an ủi cô. Dương thấy vậy nên cũng chia sẻ thoải mái hơn:

- Vâng, nhưng đây là lần đầu em đi máy bay nên hơi run, em sợ mình bị say máy bay.

- Không sao đâu, đừng lo….

Hai người cứ tiếp tục cuộc trò chuyện. Có lẽ Hoàng Văn muốn cô đỡ hồi hộp hơn. Cô thầm nghĩ. Anh ấy thật tốt bụng. Nghĩ vậy được một chút nhưng thực ra trong lòng cô đang giằng xé dữ dội. Cô đang mong ngóng tin tức từ Vũ. Từng giây từng phút đối với cô đều là cực hình. Thật lo lắng, không biết liệu anh có xảy ra chuyện gì không… Những suy nghĩ như vậy cứ quanh quẩn bên cô.

Gần giờ bay, mọi người đều súm lại chúc cô lên đường bình an, mẹ thì cứ dặn dò hết cái này đến cái nọ rồi lại quay sang nhờ cậy Hoàng Văn chăm sóc cô. Hoàng Văn chỉ cười thật tươi rồi đáp lễ rất lịch sự với mẹ cô. Cô quay sang góc có cái cột lớn đằng kia.

Tâm đang đứng đó, không biết đang nghĩ gì nữa. Tâm không hề tới chúc phụng cô như những bạn khác, thật khó hiểu, con này hôm nay làm sao nhỉ. Nghĩ vậy nhưng những lời chúc, cử chỉ của mọi người đã làm cô quên béng mất cô bạn thân.

Tâm đứng một góc đang thì thầm nói nhỏ. “Sao giờ này vẫn còn chưa tới cơ chứ. Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Vũ à, nhanh lên đi, cơ hội cuối cùng của cậu đó.

6 giờ35 phút, tiếng loa thông báo được phát ra.

“Quý khách chú ý, chuyến bay quốc tế từ Hà Nội tới New York sẽ khởi hành lúc bảy giờ, xin quý khách nhanh chóng làm thủ tục để ổn định” “Quý khách chú ý, chuyến bay từ Hà Nội……”.

Dương giật mình nhìn lên phía phát ra âm thanh đó. Cô phải đi rồi sao, nhanh thật đấy. Tuy nhiên, trong đầu cô bây giờ chẳng có thứ gì cả, chỉ có duy nhất hình ảnh của Vũ. Sao bây giờ anh vẫn chưa tới? Anh xảy ra chuyện gì rồi chăng.

- Dương à, chúng ta đi thôi.

Cô vâng rồi đi theo Hoàng Văn như quán tính. Tuy nhiên, cô vẫn ngoảnh lại. Cô nhìn thấy mẹ vẫn đang hô to dặn dò cô gì đó, cô nhìn thấy bạn bè đang chúc cô, và cô còn nhìn thấy vẻ mặt thất thần của mẹ anh. Họ đang di chuyển dần ra ngoài cửa, có lẽ để hóng con trai. Rốt cuộc anh có chuyện gì.

Trước cửa phòng chờ, cô dần như nổ tung. Cô đang lo lắng cho anh cực độ, đúng lúc khi cô định quay lưng chạy thì.

- Vũ, cậu tới rồi.

- Con à, sao con tới muộn vậy, sắp trễ chuyến bay rồi.

Cô quay ngay lưng lại, giờ phút ấy, Vũ đây rồi, anh không sao hết, nhưng sao anh chạy nhanh vậy, như bay ấy, sợ lỡ chuyến bay cũng không cần như thế chứ. Cô phì cười. Nhưng bất ngờ anh lao tới và cho Hoàng Văn một đấm vào mặt. Cú đấm ấy mạnh tới nỗi khiến cho Hoàng Văn ngã ngay ra nền đất. Cô bất ngờ, anh bị sao vậy, sao lại đánh Hoàng Văn, cô lao tới phía Hoàng Văn hỏi han.

- Anh có sao không. Cậu điên rồi à, sao lại đánh anh ấy?

- Cậu mới điên thì có, tránh xa hắn ra ngay.

Cậu nói rồi tiến tới kéo xa cô ra khỏi Hoàng Văn, ánh mắt anh đã lóe lên gân lửa. Trông mặt anh thật đáng sợ, đen lại, ánh mắt như muốn giết người ấy. Cô giật mạnh tay:

- Cậu điên rồi, Vũ ạ.

- Cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc thế, cậu không biết thì đừng có nói.

Vũ hét vào mặt cô rồi lấy tay giữ cô lại, ngăn không cho cô tiến tới bên Hoàng Văn. Những người hiếu kì xung quanh chạy tới ngày càng đông. Ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc, bao gồm cả đám bạn của cô. Lúc này Hoàng Văn đã lồm cồm bò được dậy. Cậu đưa tay lâu giọt máu nơi khóe miệng rồi cười nói.

- Có chuyện gì mà cậu nóng tính như vậy?

- Mày còn có tư cách nói chuyện với tao à.

Vũ nói rồi tiếp tục thêm một đấm vào mặt Hoàng Văn. Hoàng Văn không đứng vững, tiếp tục hít đất. Vũ nói lớn:

- Mày là thằng khốn nạn, sao mày phải dùng cách đó hả.

- Thôi đi.

…tét….. Dương tát một cái vào mặt Vũ. Anh quay sang hỏi, ánh mắt ánh lên chút gì đó, đau đớn đến tê dại.

- Cậu làm trò gì thế hả.

Cái tát mạnh tới nỗi mặt Vũ ngay lập tức in vết ngón tay, cậu chỉ cười rồi nói.

- Cậu thật ngốc, cậu đang bị điều khiển như một con rối mà còn đứng đó mạnh miệng sao.

- Rốt cuộc có chuyện gì – Cô hét lên.

Vậy là Vũ nói hết sự thật cho mọi người nghe. Nào là chuyện Hoàng Văn đã hối lộ Hiệu Trưởng như thế nào để lập ra cuộc tuyển chọn học sinh du học này. Vốn dĩ nhà họ Hoàng không tổ chức cuộc tuyển chọn học sinh du học nào cả, họ chỉ tài trợ cho người đứng đầu tức là mình anh đi mà thôi. Cô không nằm trong kế hoạch du học đó, nhưng cậu cả nhà họ Hoàng đã hối lộ thầy Hiệu trưởng để tổ chức cuộc thi và cô được chọn.

Tiếp theo là việc cậu ta đã bản mưu tính kế hợp tác với Quyên. Việc xảy ra tại căn nhà hoang và việc Quyên bị thương cũng “nhờ” sự can thiệp của Hoàng Văn. Nào là việc hối lộ tiếp để có sự thay đổi về trường nhập học cho Dương, đến cả những tai nạn như bị côn đồ chặn đánh xảy ra với cô cũng không phải một tay Quyên sắp xếp. Mọi chuyện có thể nói do anh ta sắp đặt, Quyên cũng chỉ là con tốt thí mạng mà thôi, mục đích chính là để được thể hiện với cô, ngay cả việc cô đến ở nhà anh ta cũng vậy….. Phải, mấy ngày nay anh đã bỏ công sức để tìm kiếm thông tin, điều tra sự việc. Và kết quả đúng như anh dự đoán.

Nghe xong, tai cô ù đi, cô không tin vào chính đôi tai của mình. Cái gì thế này, năm phút trước, cô còn khen hắn tốt bụng, nghĩ hắn nhiệt tình. Còn hiện tại, cái gì đang xảy ra thế này. Tất cả đều dối trá sao. Cô quay sang phía Hoàng Văn rồi nói.

- Tất cả, tất cả có phải sự thật không?

Hoàng Văn cố gắng bò dậy giải thích với cô.

- Dương, hãy nghe anh giải thích….

- Nói đi, thật hay không…– Cô hét lên.

- Tất cả chỉ vì anh yêu em thôi Dương, hãy hiểu cho anh, anh muốn thực hiện ước mơ của em, anh muốn em thuộc về anh, ….

….tét.. Hoàng Văn chưa kịp nói hết câu đã bị Dương tát cho một cái.

- Cái này tôi tát vì anh đã lừa dối tôi.

- Dương anh….

….tét…. Cô tiếp tục văng một cái nữa vào má bên kia của Hoàng Văn(căn bản là cho nó cân).

- Cái này tôi tát vì vì anh mà tôi trách nhầm Vũ.

Hoàng Văn không hề để ý tới những cú đánh đó. Anh quay sang phía cô, ánh mắt chân thành tới thuần khiết:

- Dương, hãy tha thứ cho anh.

- Cút, cút ngay, nếu anh yêu tôi, anh sẽ không bao giờ làm như vậy, yêu nhau thì không bao giờ làm tổn hại tới nhau. Anh có biết một tình yêu thật sự thì không thể nào có một kết cục buồn đau, chỉ có những kẻ lợi dụng nhau mới làm tình yêu trở thành bi kịch. Anh đã thật sự sai lầm khi chọn cách yêu như thế. Đó là loại tình yêu mù quáng. Anh cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. – Dương hét lên.

Hoàng Văn đành rời khỏi sân bay với khuôn mặt thiểu não. Dương ngồi thụp xuống, nước mắt cô trực trào. Mọi người xung quanh bàn tán rất nhiều. Ban đầu họ còn tưởng có đoàn làm phim, nhưng không ngờ đây lại là sự thật. Bạn bè và gia đình cô vẫn đang bàng hoàng. Dương nghĩ. Tất cả đều là dối trá sao, tất cả, tất cả đều chấm hết rồi.

Vũ ngồi xuống bên cạnh cô vỗ về.

- Dương, đừng buồn nữa….

“Quý khách chú ý, chuyến bay quốc tế từ Hà Nội tới New York sẽ khởi hành lúc 7h, xin quý khách nhanh chóng làm thủ tục để ổn định” “Quý khách chú ý, chuyến bay từ Hà Nội…”.

Khi Vũ định an ủi thì tiếng loa thông báo cất lên. Cô ngẩng đầu.

- Cậu đi đi, hãy học thật chăm rồi thành tài nhé, nhớ thay tớ ngắm nhìn toàn cảnh New York và ĐH Harvard nổi tiếng. – Cô cười gượng.

Cậu ghé vào tai cô thì thầm.

- Đừng bao giờ gượng cười khi mình không muốn cười, nếu không muốn cười hãy khóc, cậu khóc rất đẹp.

Cô phì cười.

- Có ai an ủi như cậu không? Hãy nhớ lời tớ nói. À, tớ có cái này cho cậu.

Cô nói rồi vơ lấy cái túi, mang ra hộp thủy tinh đựng hạc giấy mà lớp tặng.

- Cậu mang đi nhé, đồ lớp mình tặng, mong cậu bình an, bên trong còn có một thứ của tớ, lên máy bay rồi cậu đọc nhé.

- Ừ, tớ sẽ nhớ lời cậu.

“Quý khách chú ý, chuyến bay quốc tế từ Hà Nội tới New York sẽ khởi hành lúc bảy giờ, xin quý khách nhanh chóng làm thủ tục để ổn định” “Quý khách chú ý, chuyến bay từ Hà Nội…”.

- Cậu mau đi đi, đến giờ rồi.

Vũ đành đứng dậy lấy hành lí rồi sải bước. Gần tới cửa, cậu chạy lại nâng cằm, hôn Dương một cái nhẹ vào môi, sau đó ghé tai cô nói một câu rồi chạy biến. Bóng Vũ khuất rồi mà Dương vẫn bần thần. Câu nói cuối cùng đó là:

- “Chờ anh!”.
Bình Luận (0)
Comment