Một thùng nước hắt vào mặt, Đồ Thế Kiệt từ từ mở mắt.
Binh sĩ người Di Khương thấy y tỉnh lại, liền báo: “Tướng quân, hắn tỉnh rồi.”
Đồ Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn.
Từ trong bóng tối nhà ngục, một vị tướng lĩnh người Di Khương chậm rãi bước ra.
Người kia nói: “Vị này hẳn là đại nhân Đồ Thế Kiệt trấn giữ Vạn Hạc Quan?”
Đồ Thế Kiệt không đáp.
Tướng Di Khương lại nói: “Chúng ta cũng xem như là cố nhân rồi.”
Trong lòng Đồ Thế Kiệt khẽ động. Trên thảo nguyên Tô Khắc năm xưa, người từng đối đầu với quân Đại Chu suốt mấy năm trời, chắc chỉ có một.
Đồ Thế Kiệt nói: “Hồ Lý Cái?”
Hồ Lý Cái cười lạnh: “Chính là bản vương.”
Hắn tiến lên vài bước, đánh giá Đồ Thế Kiệt: “Quả nhiên là anh hùng, chỉ dẫn năm trăm người mà dám vào thẳng doanh trại của bản vương.”
Đồ Thế Kiệt nhắm mắt không nói, nhưng trong đầu đang xoay chuyển liên tục.
Trong ngục hình như chỉ có mình y.
Vân Phi Dương cùng những người khác có thuận lợi thoát được không?
Xuân Vũ cổ còn trên người Vân Phi Dương, hay đã phát tác rồi?
Hồ Lý Cái nói: “Đồ đại nhân, chỗ này tuy thoải mái, nhưng cũng đừng ngủ quên.” Dứt lời, lại nhìn Đồ Thế Kiệt.
Đồ Thế Kiệt vẫn nhắm mắt không nói gì.
Hồ Lý Cái cũng không gấp, rõ ràng Đồ Thế Kiệt đang cố cắn răng chịu đựng.
Hắn quay đi, dặn dò phó tướng: “Chỉ với vài trăm người mà dám đến hành thích bản vương, trong chuyện này tất có điều mờ ám. Nghĩ cách cho hắn mở miệng.”
Phó tướng đáp: “Tuân lệnh!”
Tiễn Hồ Lý Cái xong, phó tướng quay lại nói với Đồ Thế Kiệt: “Ta khuyên ngươi nên nói sớm một chút, tránh mất thời gian của nhau. Dù sao cũng phải nói thôi.”
Đồ Thế Kiệt vẫn nhắm mắt, môi mím chặt.
Phó tướng bước đến, cầm một cây roi đầy móc sắt lên, lắc đầu: “Thật không hiểu nổi, người Đại Chu các ngươi sao ai nấy cũng cứng đầu như nhau.”
Chưa dứt lời, một roi đã vụt xuống.
Đồ Thế Kiệt rùng mình đau đớn.
Y cắn chặt răng, thầm nhủ: “Lâm Việt, Vân Phi Dương… mong các ngươi đã bình an.”
—
Vân Phi Dương trải bản đồ ra thật nhanh, chỉ vào vị trí doanh trại chính của Di Khương: “Ba tòa tháp canh đầu tiên chúng tôi vượt qua suôn sẻ. Đồ Thế Kiệt che chở cho ta tiến về đại doanh, Lâm Việt yểm trợ bên ngoài. Nhưng đến tòa tháp thứ tư, bất ngờ xuất hiện khoảng trăm cung thủ, còn có quân tiếp viện, quân địch gấp ba bốn lần so với dự liệu.”
Mộ Dung Địch trầm giọng: “Là Hồ Lý Cái, hắn đã trở lại.”
Vân Phi Dương hỏi: “Hồ Lý Cái? Vị vương tử Di Khương từng đối đầu với chúng ta ở thảo nguyên Tô Khắc?”
Mộ Dung Địch gật đầu: “Đúng vậy. Trước đây hắn bị mắc kế thế thân của vương tử Thanh Châu, bị gọi về kinh chịu trách phạt. Không ngờ giờ lại xuất hiện.”
Vân Phi Dương nói: “Hôm ấy làm thế thân cho vương tử Thanh Châu là Lâm Việt?”
Mộ Dung Địch gật đầu.
Vân Phi Dương nhìn Mộ Dung Địch: “Nếu hắn bắt được Lâm Việt… sẽ xử trí ra sao?”
Mộ Dung Địch không trả lời. Hoặc là… không muốn trả lời.
Hắn gọi binh sĩ vào, hạ lệnh không ai được nhắc đến chuyện Vân Phi Dương đã quay về.
Vân Phi Dương hỏi: “Không muốn để Hoa Phù và những người khác biết?”
Mộ Dung Địch thở dài: “Ta không muốn người nhà của Lâm Việt và Đồ Thế Kiệt biết chuyện.”
Vân Phi Dương gật đầu: “Cũng tốt, tránh để họ lo lắng. Mộ Dung Địch! Cho ta thêm năm trăm người! Ta muốn cứu họ!”
Mộ Dung Địch trầm mặc một lúc rồi lắc đầu.
Vân Phi Dương sững sờ: “Mộ Dung Địch?”
Mộ Dung Địch đáp: “Đã mất năm trăm người rồi. Giờ thêm năm trăm nữa cũng vậy thôi.”
Vân Phi Dương gấp gáp: “Không thể bỏ mặc họ được!”
Mộ Dung Địch im lặng.
Vân Phi Dương giận quá, túm lấy cổ áo Mộ Dung Địch: “Ngươi không đi cứu, ta đi!”
Mộ Dung Địch giữ chặt cổ tay hắn: “Ngươi cũng không được đi!”
Vân Phi Dương hất tay hắn ra: “Ngươi xem trọng sự an nguy của Vạn Hạc Quan trước nhất, ta không trách ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng cản ta!”
Mộ Dung Địch gầm lên: “Vân Phi Dương! Dù võ công ngươi có cái thế, thì một thân một mình có thể làm được gì giữa thiên binh vạn mã?!”
Vân Phi Dương trừng mắt nhìn Mộ Dung Địch. Hắn biết mỗi lời Mộ Dung Địch nói đều đúng…
Nhưng chính cái đúng đó lại khiến hắn càng căm hận sự bất lực của bản thân!
Vân Phi Dương hất màn đi ra ngoài.
Mộ Dung Địch quay đầu nhìn bản đồ, đột nhiên giáng mạnh một quyền lên bàn.
—
Đồ Thế Kiệt bị treo cao trên cột gỗ, hai tay bị trói ngược, chỉ có đầu ngón chân miễn cưỡng chạm đất.
Lại một thùng nước hắt tới.
Đồ Thế Kiệt miễn cưỡng mở mắt trái, mắt phải đã sưng vù, chỉ còn lại một khe hẹp.
Hồ Lý Cái hỏi phó tướng: “Vẫn chưa chịu nói?”
Phó tướng lúng túng: “Xin tướng quân thứ tội.”
Hồ Lý Cái nói: “Thôi, cũng chẳng trách ngươi được. Người Đại Chu này ngoài cái miệng cứng ra thì chẳng có gì hơn.”
Đồ Thế Kiệt giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Hồ Lý Cái nói: “Đồ đại nhân không cần giận. Ta có mang đến cho ngươi một phần đại lễ. Sợ rằng Đồ đại nhân thấy xong sẽ vui không kịp.”
Đồ Thế Kiệt khinh miệt: “Chó Di Khương, cút đi, ông không thèm xem mấy thứ đó.”
Hồ Lý Cái không giận: “Phần đại lễ này, là một người bạn thân của Đồ đại nhân. Đồ đại nhân nhìn rồi hãy nói.”
Đồ Thế Kiệt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn.
Cửa ngục mở ra.
Một người bước xuống từng bậc từng bậc.
Tóc đen búi gọn, cài bằng trâm gỗ đen. Mặc chiến bào Di Khương nền đen hoa văn bạc, trông oai phong lẫm liệt.
Đồ Thế Kiệt nhìn người ấy, sửng sốt tột độ: “…Lâm Việt?!”
...
Trên dãy núi Cẩm Sơn, hoàng hôn buông xuống, cảnh sắc chìm vào mờ ảo, lờ mờ như trong tranh.
Phòng của Tô Tiểu Triết sáng đèn.
Ban đầu Hoa Phù và Linh Lang chỉ tiện đường đưa Tô Tiểu Triết về nhà rồi dạo bộ một lát.
Nhưng vừa ngồi xuống trong phòng Tô Tiểu Triết, thấy mấy món đồ như áo lót mà cô tự làm, liền mở máy tám, thế là cứ thế nấn ná lại.
Ba cô gái quây quần trên giường, đắp chăn, ngồi trò chuyện.
Linh Lang giúp Hoa Phù tháo búi tóc, từng chút từng chút chải mái tóc đen nhánh, Hoa Phù giục: “Sau đó thì sao?”
Tô Tiểu Triết kể: “Sau đó, Lâm đại nhân đích thân đến gặp cô gái được đồn là mắc bệnh nặng kia, nhưng đến nơi mới phát hiện, bệnh gì mà bệnh, cô gái đáng thương gì chứ, hóa ra là mẹ của hai đứa trẻ rồi!”
Hoa Phù nhíu mày: “Nghĩ ra mưu kế kiểu đó để tiếp cận người mình thích, tâm tư như thế thật chẳng tốt đẹp gì, không đáng được cảm thông.”
Tô Tiểu Triết giơ tay, “Ai mà chẳng nói thế chứ.”
Hoa Phù nói: “Nghe ngươi kể vậy, xem ra Lâm đại nhân ở quê các ngươi được nhiều người ái mộ thật.”
Tô Tiểu Triết đưa tay vẽ một vòng tròn thật to: “Tất nhiên rồi! Người thích anh ấy xếp hàng được từ Thiên An Môn đến Tây Trực Môn!”
Hoa Phù tuy không hiểu rõ địa danh kia, nhưng cũng đoán được ý, bật cười: “Vậy ngươi cũng là một trong số đó.”
Tô Tiểu Triết nghẹn họng.
Linh Lang cười: “Công chúa đừng hỏi nàng. Nàng không dám nói thật đâu.”
Tô Tiểu Triết bướng bỉnh: “Ai nói ta không dám! Ta... ta cũng hơi thích anh ấy một chút.”
Hoa Phù cười hỏi: “Đã thích, sao còn giúp anh ấy làm mai?”
Tô Tiểu Triết thở dài: “Hai người nhìn ta xem.”
Hoa Phù và Linh Lang nhìn sang, Linh Lang hỏi: “Nhìn cái gì?”
Tô Tiểu Triết nói: “Ta đây chẳng có dung mạo, chẳng có vóc dáng, chẳng có tài hoa, cũng chẳng có võ công.”
Ban đầu cô chỉ đùa giỡn cho vui, không ngờ nói một hồi lại thật sự chạm vào nỗi lòng, giọng thấp dần: “...Người như ta, đứng bên cạnh anh ấy, không thấy xấu hổ, chính ta cũng thấy xấu hổ.”
Hoa Phù liếc nhìn Linh Lang, Linh Lang hỏi: “Tiểu Triết, ngươi thấy vương gia Thanh Châu thế nào?”
Tô Tiểu Triết ngẩn ra.
Linh Lang nói: “Ngươi cứ nói thật đi.”
Tô Tiểu Triết đáp: “Đẹp chết đi được. 'Chết đi' ở đây là ý nói cực kỳ cực kỳ đẹp.”
Linh Lang hỏi tiếp: “So với Lâm đại nhân thì sao?”
Tô Tiểu Triết nghĩ ngợi một chút: “Vương gia Thanh Châu đẹp hơn.”
Cô cũng muốn nói là Lâm Việt, nhưng không thể lừa dối lương tâm.
Linh Lang nói: “Vậy nếu vương gia Thanh Châu muốn cưới ngươi thì sao?”
Tô Tiểu Triết há hốc miệng: “Hả?”
Hoa Phù cũng nói: “Ca ca ta văn võ song toàn, lại dịu dàng chu đáo.”
Tô Tiểu Triết lắp ba lắp bắp: “Khoan đã, khoan đã, hai người các ngươi nói cái gì vậy?”
Hoa Phù hỏi: “Ngươi không muốn à?”
Tô Tiểu Triết không cần suy nghĩ: “Tất nhiên là không muốn!”
Hoa Phù nghiêng đầu: “Ca ca ta đẹp hơn, giỏi hơn, địa vị cũng cao hơn Lâm đại nhân, vì sao ngươi lại không muốn?”
Tô Tiểu Triết đáp: “Dù là thần tiên giáng trần, thì cũng phải hỏi ta có thích hay không.”
Hoa Phù và Linh Lang nhìn cô, cười như mèo rình chuột.
Tô Tiểu Triết tỉnh ngộ: “Hai người... đang đào hố đợi ta rơi vào đây mà!”
Linh Lang nói: “Đã hiểu rõ đạo lý đó, sao còn muốn làm khó Lâm đại nhân?”
Tô Tiểu Triết lầm bầm: “Ta giúp anh ấy thu xếp hôn sự, chẳng lẽ cũng là làm khó?”
Hoa Phù lại hỏi: “Vậy còn ca ca ta thì sao...”
Tô Tiểu Triết vội nói: “Trời không còn sớm, ngủ đi, ngủ đi!”
Ba người nằm xuống, nói thêm vài câu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tô Tiểu Triết đã quen ngủ cạnh Lâm Việt, giờ đổi người, lại khó mà chợp mắt.
Nghĩ lại, những ngày bên Lâm Việt, kỳ thực xa nhiều hơn gần.
Cô không thể không thừa nhận — có chút nhớ anh rồi.
Đợi lần này anh trở về, nhất định phải để anh được nghỉ ngơi yên ổn hai ngày, không cãi nhau, không mai mối nữa.
Mười ngày không mai mối, mười ngày sau tính tiếp.
Vân Phi Dương đứng trên đầu thành, trong đêm tối, thảo nguyên mênh mông không bờ bến.
Mắt hắn rất tốt, có thể bắn trúng bia ở khoảng cách sáu trăm bước.
Thế nhưng giờ lại chẳng nhìn thấy doanh trại Di Khương đâu cả.
Lâm Việt vừa bảo vệ hắn vừa liều chết chém giết lao ra, quát: “Đi mau!”
Vân Phi Dương giận dữ: “Cùng đi!”
Lâm Việt đẩy mạnh hắn: “Ngươi võ công cao, mang theo ta chỉ làm vướng chân! Mau đi! Tìm người đến cứu bọn ta!”
Vân Phi Dương siết chặt nắm tay.
Mộ Dung Địch có đồng ý hay không cũng mặc!
Dù sao hắn cũng phải quay lại cứu Lâm Việt và những người khác!
Vân Phi Dương xoay người xuống khỏi thành.
Phía sau bỗng vang lên một âm thanh cực khẽ, như một chiếc lá rơi xuống đất.
Vân Phi Dương giật mình — tuyệt đối không thể nhận lầm — đó là khinh công của Thiên Sơn.
Hắn quay ngoắt lại.
Một người đang đứng đúng chỗ hắn vừa đứng. Người ấy nở nụ cười như ánh xuân, như làn gió xuân.
“Phi Dương, sao trông đệ không vui vậy?”
Vừa thấy người kia, mọi tủi thân trong lòng Vân Phi Dương lập tức trào dâng.
“Sư huynh!”
Ngục Di Khương.
Lâm Việt bước đến trước mặt Đồ Thế Kiệt.
Đồ Thế Kiệt vừa kinh ngạc tột độ, vừa hối hận vô cùng — Lâm Việt không thoát được!
Lúc ấy số quân Di Khương vượt xa dự đoán của họ, Đồ Thế Kiệt thấy hai trăm người của mình đã chém giết chỉ còn chưa tới một phần mười, liền nói với Vân Phi Dương: “Minh chủ Vân! Mạt tướng hộ giá ngài rút lui!”
Vân Phi Dương đỏ mắt gầm lên: “Không được!”
Đồ Thế Kiệt chém chết một lính Di Khương, kéo Vân Phi Dương lại: “Nghĩ đến thứ đang ở trên người ngài đi! Ngài nhất định phải đi!”
Vân Phi Dương nhìn chằm chằm Đồ Thế Kiệt.
Đồ Thế Kiệt lại chém thêm một tên, hét lớn: “Lâm Việt!”
Lâm Việt quay đầu lại.
Mũ giáp không biết rơi từ khi nào, mái tóc đen tung bay, gương mặt tuấn mỹ vằn vết sẹo, toàn thân nhuốm máu, giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Đồ Thế Kiệt đẩy Vân Phi Dương về phía Lâm Việt: “Đưa ngài ấy đi!”
Lâm Việt túm lấy cổ tay Vân Phi Dương, kéo về phía mình, phía sau lính Di Khương tràn tới.
Đồ Thế Kiệt gầm lớn, bẻ gãy cột cờ Di Khương, nhảy lên chặn địch, quay đầu quát: “Còn không mau đi!”
Lâm Việt và Vân Phi Dương chém giết lao ra khỏi vòng vây.
Phía đông bầu trời đã bắt đầu rạng sáng, nếu để trời sáng thì càng khó thoát thân. Từng khắc từng khắc đều quý giá, họ phải rời đi ngay.
Vân Phi Dương huýt sáo, Ô Vân Truy phóng tới.
Lâm Việt lại khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Vô số quân Di Khương tràn đến, binh sĩ Đại Chu còn lại tuy ít ỏi, nhưng vẫn dùng thân mình làm lá chắn, ngăn cản sự truy đuổi của quân địch.
Lâm Việt nghiến răng, quay đầu lại lao vào trận.
Vân Phi Dương hét lớn: “Lâm Việt!”
Lâm Việt nói: “Ngươi đi mau!”
Vân Phi Dương gào lên: “Cùng đi!”
Lâm Việt lại đẩy mạnh hắn: “Ngươi võ công cao, ta chỉ làm ngươi vướng víu! Mau đi! Tìm người cứu bọn ta!”
Vân Phi Dương nhảy lên ngựa, cắn môi đến bật máu, giật cương lao về phía Vạn Hạc Quan.
Lâm Việt cầm thanh đao Quy Tây dính máu, quay lại chiến trường.
Anh trơ mắt nhìn Đồ Thế Kiệt bị quân Di Khương như thuỷ triều đen cuốn lấy.
Anh gầm lên, vung đao, lao thẳng vào biển người.
Không ngờ... anh lại còn có thể sống sót.