Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 84

Chết tiệt, cô ngủ thẳng một lèo tới trưa rồi.

Sau khi Thủy Tâm Nhu mua thuốc, cô chẳng quan tâm ăn uống rồi nhanh chóng bắt xe trở về Vạn Huy Châu Bảo.

Trời ạ, sáng hôm nay cô lại hẹn với mợ lớn nhà Vũ Văn xem thiết kế sơ bộ. So với thời gian hẹn, cô đã đến muộn 2 tiếng.

Cô không báo một tiếng mà đến muộn như vậy, cô nên giải thích với người ta như thế nào đây?

Thủy Tâm Nhu xuống xe, cô đi rất vội, tay vẫn cực kỳ vô lực đỡ trán…

Đều do tên lưu manh Đường Diệc Sâm kia hành hạ cô chật vật đến cỡ nào!

Cô nói ngừng lại, anh vẫn tiếp tục, tên khốn nạn còn không thèm dùng biện pháp!

Shit, tức chết cô rồi!

Cô thật muốn phế chỗ đó của anh đi!

“Tâm Nhu…”

Trời ạ, cô đeo mắt kính, lại vẫn cúi đầu đi đường, lại còn mặc chiếc áo sơ mi cao cổ, thế nhưng vẫn bị người nhận ra được.

Hàng mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại, Thủy Tâm Nhu dừng bước. Cô nhìn quanh bốn phía xem xem tới cùng là người phụ nữ nào gọi tên cô.

Giọng nói kia mềm mại, cô giống như đã nghe qua ở đâu rồi, cũng rất quen thuộc.

“Cô này, cô không có hẹn trước, cô không thể gặp Tổng giám đốc, mời cô đi đi. Tổng giám, ngại quá, tôi lập tức gọi bảo vệ qua.”

Thấy Hoa Thiên Tầm vẫn đứng ở sảnh lớn Vạn Huy Châu Bảo không đi, còn tìm Tổng giám phiền toái, tiếp tân vội vàng đi ra khuyên can.

Cô đứng ở trước mặt Hoa Thiên Tầm, không cho cô đi về phía trước.

“Tâm Nhu, tôi sẽ không quấy rầy cô lâu đâu, mong cô giúp tôi, tôi muốn gặp anh trai cô, tôi có việc gấp.”

Hoa Thiên Tầm không chịu rời đi, cô vẫn cố gắng vượt qua tiếp tân trước mặt bắt lấy tay Thủy Tâm Nhu. Cô không muốn để cho một tia hy vọng này vụt mất trước mắt cô.

“Tâm Nhu, tôi không phải cố ý tới quấy rầy mọi người, tôi thật sự có việc gấp. Tôi xin các người cứu lấy con tôi.”

“Cô này, thật sự xin lỗi, mời cô mau chóng rời đi. Nếu không, chúng tôi sẽ không khách khí.” Bảo vệ tới hỗ trợ bắt được Hoa Thiên Tầm, cũng dắt cô ra ngoài.

Thủy Tâm Nhu bình tĩnh nhìn người phụ nữ kia nói chuyện với cô, bỗng dưng, cô tháo mắt kính xuống, càng thêm cẩn thận quan sát cô.

“Các người thả cô ấy đi.”

“Vâng, Tổng giám.”

Hoa Thiên Tầm lấy lại tự do lập tức vọt tới trước mặt Thủy Tâm Nhu, khổ sơ cầu xin, “Mong cô dẫn tôi đi gặp anh trai cô, tôi có chuyện rất gấp……..”

Cái mũi cay cay, hốc mắt cũng nóng, Hoa ThiênTầm gấp đến độ sắp khóc.

“Được rồi, cô theo tôi đi lên.”

Ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Thiên Tầm, Thủy Tâm Nhu để cho cô cùng đi thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Bốn năm không gặp, cô thiếu chút nữa nhìn không ra người đã từng là chị dâu mình rồi.

Biến hoá của cô ấy thật sự rất lớn, làn da có phần đen, kia hẳn là do phải làm việc dưới nắng trong thời gian dài mà bị cháy sạm.

Gương mặt trái xoan không có bất kỳ trang điểm gì, tóc dài cũng chỉ tùy tiện búi thành một búi tóc, trên trán còn mấy sợi tóc nhỏ tung bay.

Một cái áo thun rất cũ kết hợp với chiếc quần bò, cô ăn mặc rất tùy tiện.

Bộ dáng cực kỳ trắng trong thuần khiết lộ ra một tia chất phác.

Vài năm nay cô tới cùng là sống như thế nào?

Cô có đứa bé sao?

Cô tái hôn?

“Tâm Nhu, cám ơn cô.” Theo bản năng, hai tay Hoa Thiên Tầm nắm chặt thành nắm đấm, thân thể không tự giác run rẩy.

“Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ phụ trách dẫn cô lên gặp anh ấy, còn về phần anh ấy có đồng ý gặp cô hoặc là giúp cô hay không, tôi không quản được.”

“Tôi biết cô rất tốt, tôi cũng biết rõ không nên tới tìm các người, nhưng mà, tôi thật sự là không còn cách nào khác.”

Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt Hoa Thiên Tầm nhưng vẫn không rơi xuống.

Thủy Tâm Nhu nhìn, trong lòng phức tạp.

———————————–

Ra khỏi thang máy, Thủy Tâm Nhu dẫn Hoa Thiên Tầm đi vào phòng Tổng giám đốc.

“Anh..”

Tầm mắt Thủy Mộ Hàn tập trung trên văn kiện, anh không có ngước mắt nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Sáng hôm nay Diệc Sâm có gọi điện thoại cho anh, nói em sẽ tới công ty trễ. Anh đã hẹn lại thời gian gặp mặt với mợ lớn nhà Vũ Văn rồi.” Nói xong, Thủy Mộ Hàn lại cầm bút lên ghi chú vào văn kiện.

“Cảm ơn anh. Em… dẫn theo một người tới gặp anh, hai người nói chuyện đi.”

Nghe vậy, lúc này Thủy Mộ Hàn mới dời tầm mắt từ trên văn kiện lên, nâng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu cùng người tới như cô nói.

Hoa Thiên Tầm sững sờ đứng sau lưng Thủy Tâm Nhu. Cô đã từng ảo tưởng qua cô cùng Thủy Mộ Hàn có lẽ có một ngày sẽ gặp lại. Cô cũng nghĩ kỹ rồi, nhàn nhạt nói một câu: “Hi, khéo như vậy ah, có khỏe không?”

Nhưng sau khi gặp anh, cô phát hiện, yết hầu của cô giống như bị thứ gì đó làm nghẹn lại. Cô phát không ra tiếng.

Ánh mắt phủ sương mù chỉ bình tĩnh nhìn anh.

Bốn năm, anh vậy mà vẫn tuấn tú như trước, anh vẫn không thay đổi.

Kỳ thật, cô không dám hy vọng xa vời, có lẽ ảo tưởng của cô là dư thừa, bởi vì bọn họ từ đầu đã không còn cơ hội gặp mặt.

Cô biết, anh đã đính hôn với Bối Kỳ, nghe nói năm nay sẽ cử hành hôn lễ.

Ánh mắt như ngọc lưu ly đột nhiên trở nên trầm lãnh, hàng mày rậm khí phách siết chặt, Thủy Mộ Hàn trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, “Thủy Tâm Nhu, em vô cùng rảnh rỗi có phải không?”

Hơi lạnh thấu xương phát ra từ trên thân người căng cứng của anh, Hoa Thiên Tầm không tự chủ được rùng mình một cái. Suy nghĩ hỗn độn của cô cũng lập tức bị đông lạnh đến thanh tỉnh.

“Hàn, anh không nên trách Tâm Nhu, là tôi cầu xin cô ấy dẫn tôi lên.”

Thẳng tắp chống lại ánh mắt nghiêm nghị như mũi tên kia của Thuỷ Mộ Hàn, Hoa Thiên Tầm cắn cắn môi cánh hoa, cô chữa lại, “Thủy tổng, thực xin lỗi, quấy rầy rồi.”

“Tôi bận nhiều việc, tôi phải đi gặp khách hàng, Thủy Tâm Nhu, chính em trêu chọc phiền toái thì tự mình xử lý đi.”

Thủy Mộ Hàn đứng lên, anh đi nhanh ra cửa.

“Anh…”

“Thủy Mộ Hàn… Thủy tổng giám đốc, van cầu anh cứu con tôi, thằng bé hiện tại đang làm phẫu thuật trong bệnh viện.” Quản không được nhiều như vậy, Hoa Thiên Tầm không phân biệt nặng nhẹ bắt lấy tay Thuỷ Mộ Hàn. Cô không cho anh rời đi như vậy, cô vẫn nhớ rõ mục đích cô đến tìm anh.

Ánh mắt lạnh lùng trong phút chốc như sương tuyết ngàn năm không đổi, vẻ mặt âm trầm, Thủy Mộ Hàn ghét bỏ trừng mắt nhìn bàn tay kia của Hoa Thiên Tầm.

Oán hận hừ một tiếng, anh cực kỳ không vui dùng lực hất cô té ngã ra đất.

Chân vô tình bước về phía trước, bàn tay to của anh vừa vặn chạm tới tay nắm cửa.

“Thủy Mộ Hàn, xin anh cứu con chúng ta, thằng bé đang mổ ở bệnh viện. Nó cũng có nhóm máu AB Rh- giống anh, bệnh viện đã tìm tất cả thông tin người tình nguyện hiến máu ở Hong Kong, chỉ có ba người, có một người đã trở về đại lục, một người xuất ngoại rồi. Hiện tại chỉ có một người đến bệnh viện hiến máu, nếu không phải tình huống khẩn cấp, tôi sẽ không tìm tới anh.”

Hoa Thiên Tầm nhổm dậy, cô vẫn ngồi dưới đất, ánh mắt bị nước mắt làm mơ hồ mang theo cầu xin nhìn bóng lưng đột nhiên cứng đờ của Thuỷ Mộ Hàn.

Thủy Tâm Nhu đột ngột ngớ ra một phen, “Anh… anh đi bệnh viện nhìn xem đi, có lẽ… cô ấy nói đều là thật?”

“Thủy Mộ Hàn, tôi van cầu anh, tôi sẽ vô cùng cảm kích anh. Đợi thằng bé khỏe lại, tôi sẽ dẫn nó trở về thôn Hoa Điền, tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy tới cuộc sống của anh.”

Thủy Mộ Hàn thình lình xoay người, thô lỗ túm Hoa Thiên Tầm lên, dắt cô đi nhanh ra ngoài, cũng không quan tâm cô có theo kịp hay không, anh chính là lôi cô đi.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống bàn tay to của anh, ánh mắt u lãnh lướt qua một tia cảm xúc phức tạp.

“Em đi cùng hai người, nhiều người hiến máu sẽ tốt hơn.”

Thủy Tâm Nhu còn chưa từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, cô cũng vội vàng đi theo chạy vào trong thang máy.

—————————-

Làm xong bước kiểm tra, Thủy Tâm Nhu cùng Thủy Mộ Hàn đều nằm trên giường bệnh rút máu. Hoa Thiên Tầm lo lắng đứng ở cửa phòng mổ, cô không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Lấy máu xong, Thủy Mộ Hàn ấn vào chỗ cánh tay, đi đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Lạnh lùng bứt rứt liếc nhìn Hoa Thiên Tầm, khuôn mặt băng hàn kia của anh cũng không tăng thêm chút nhiệt độ nào.

Mọi người đứng ở nơi đó, không người nào hé răng, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn về phía đèn đỏ trên cửa phòng mổ.

Lấy máu xong, Thủy Tâm Nhu nghỉ ngơi một chút. Cô uống sữa do y tá đưa xong, quyết đoán lấy ra thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ ở trong xúi xách vẫn chưa kịp uống uống vào.

Tay không còn chảy máu, cô cũng đi đến cửa phòng mổ chờ tin tức.

Đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ đi ra. Ngay lập tức, Hoa Thiên Tầm xông lên hỏi: “Bác sĩ, con của tôi sao rồi?”

“Phẫu thuật của Hoa Tư Thác rất thành công, xương chân trái bị gãy đã gắn inox cố định, sau này chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng.”

Nói xong, bác sĩ rời đi, Hoa Thiên Tầm nhất thời cảm thấy lưng cô lạnh buốt.

“Hoa Thiên Tầm, tôi thật muốn bóp chết cô.”

Giọng nói lãnh ngạnh rít qua kẽ răng, trên trán Thủy Mộ Hàn nổi gân xanh, một đôi mắt nâu thiêu đốt nhìn về phía Hoa Thiên Tầm.

Bỗng dưng hai tay anh bắt lấy cổ Hoa Thiên Tầm, cũng ép cô sát vào vách tường.

“Này, họ Thủy, có tiền thì hay lắm hả? Mau buông chị Hoa ra! Tư Thác là đứa nhỏ chúng tôi chăm sóc lớn lên, chúng tôi đã coi nó như con trai của anh Thác Dã.”

Hoa Doãn Hạo cùng đưa thằng bé tới bệnh viện với Hoa Thiên Tầm túm chặt tay Thủy Mộ Hàn, ý muốn tách anh ra.

Anh đã đáp ứng anh Thác Dã, nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng mẹ con Hoa Thiên Tầm. Anh sẽ không để cho người khác khi dễ bọn họ.

“Anh, anh trước bình tĩnh chút, có được hay không? Anh để cho Hoa Thiên Tầm giải thích với anh đi.”

“Tâm Nhu, em cút ngay, không liên quan tới em. Hôm nay anh nhất định phải bóp chết người phụ nữ đê tiện này!”
Bình Luận (0)
Comment