Nghe ‘bịch’ một tiếng, Thuỷ Tâm Nhu lại không có bất kỳ phản ứng nào, theo phản xạ, Thủy Mộ Hàn ngoái đầu nhìn lại.
“Nhu Nhu, em làm sao vậy?”
Trong phút chốc, Thủy Mộ Hàn buông lỏng bàn tay đang siết cổ Hoa Thiên Tầm ra. Khuôn mặt tuấn tú của anh tối đen, cằm cũng căng cứng, trong mắt lộ ra hung quang u oán trừng Hoa Thiên Tầm đang thở hổn hển, “Sao cô lại không chết đi hả? Bốn năm, cô lại còn muốn thế nào nữa?”
“Nếu Nhu Nhu xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Thủy Mộ Hàn, anh thật sự quá đáng nha, anh có biết bốn năm này chị Hoa sống như thế nào…. Cái gì anh cũng không biết, anh không có tư cách trách chị ấy…”
“A Hạo, ngậm miệng! Đừng nói nữa…” Hoa Thiên Tầm vịn tường, chưa hết kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch. Cô vẫn cố gắng dùng hết hơi sức toàn thân rống lên với Hoa Doãn Hạo.
Chưa từng nghĩ tới, Thủy Mộ Hàn lại hận cô như vậy!
“Chị Hoa, chị không cần khách khí với hạng khốn nạn này, chị không nghĩ tới vừa rồi anh ta đối xử với chị thế nào à…….” Hoa Doãn Hạo cực kỳ tức giận, Hoa Thiên Tầm lại không cho phép anh nói, anh dồn cơn tức giận lên trên tường.
Anh nắm chặt bàn tay thành hình quả đấm, hung hăng đấm ở trên tường, một đấm kia ẩn chứa quá nhiều ủy khuất cùng gian khổ.
“Em thấy anh Thác chết không đáng, rất không đáng… A a a…..”
U oán áp lực bốn năm trong lòng, từng cảnh từng cảnh ghê người hiện qua, Hoa Doãn Hạo không cách nào bình tĩnh lại.
Thủy Mộ Hàn bế Thủy Tâm Nhu chạy về phía phòng cấp cứu, anh không nhìn Hoa Thiên Tầm lấy một cái, anh cũng không quản sống chết của cô.
Tự giễu cười cười, trong lòng Hoa Thiên Tầm có cảm giác khổ sở chua chát lan tràn ra, trái tim cũng quặn đau.
“A Hạo, cám ơn em! Chị không sao, chúng ta đi thăm Tư Thác đi, nó nhất định rất đau.”
Nhắc tới con trai mình, ánh mắt Hoa Thiên Tầm tràn ngập yêu thương.
Nếu không phải Tư Thác đột nhiên bị đụng xe, gặp nguy hiểm trong lúc phẫu thuật, cô nghĩ, đời này cô cũng sẽ không còn có bất kỳ liên quan gì với Thủy Mộ Hàn, cô cũng sẽ không đi tìm anh.
Thậm chí, bọn họ cũng sẽ không gặp mặt, cứ như vậy mà sống tiếp.
Có con trai ở bên cạnh cô là đủ rồi, cái gì cô cũng không muốn nghĩ, thành thành thật thật trồng hoa, bán hoa.
“Chị Hoa…”
Bộ dáng có chút mất hồn, Hoa Thiên Tầm vịn tường đi về phía phòng bệnh của Hoa Tư Thác.
Cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi!
Lúc Hoa Thác Dã người đầy vết máu nhuộm đỏ hai mắt cô, hai tay, quần áo, lúc anh chết ở trong lòng cô, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản, cùng con trai sống thật tốt mà thôi.
—————————-
Đường Diệc Sâm vẫn gọi điện cho Thủy Tâm Nhu, nhưng điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy. Mãi đến khi Thủy Mộ Hàn gọi điện báo cho anh, anh mới biết được cô té xỉu trong bệnh viện.
Đường Diệc Sâm đến đó, anh thay thế Thủy Mộ Hàn ở bên cạnh Thủy Tâm Nhu vẫn còn chưa tỉnh lại. Bàn tay to của anh gắt gao cầm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô.
Lục Hướng Nam nhận được cuộc điện thoại khẩn của Thủy Mộ Hàn, anh lập tức chạy đến bệnh viện.
“Cậu giúp tôi điều tra tình hình bốn năm nay của Hoa Thiên Tầm, còn nữa, giúp tôi làm một báo cáo kiểm tra DNA. Đứa bé kia tôi sắp xếp trong phòng bệnh VIP… Nhớ kỹ, phải bí mật tiến hành.”
Hai ngón tay trong lúc đó kẹp một điếu thuốc đang cháy, Thủy Mộ Hàn híp đôi mắt thâm trầm, chậm rãi nhả khói.
Áo vest của anh khoác ở trên vai, vẻ mặt anh tràn ngập sự suy sụp hiếm có.
“Được, Tổng giám đốc.”
“Cậu về trước đi, hôm nay hủy bỏ tất cả lịch trình.”
“Tổng giám đốc, đêm nay anh có hẹn với cô Bối cùng ăn cơm…” Lục Hướng Nam có ý tốt nhắc nhở anh. Bộ dáng Tổng giám đốc lúc này khiến cho anh ngay lập tức nhớ tới bộ dáng anh muốn ly hôn bốn năm trước.
Không chút do dự, Thủy Mộ Hàn kiên định nói: “Hủy đi, cậu nói với cô ấy tôi bận việc.”
“Uhm, được, tôi về trước đây.”
Lục Hướng Nam đi khỏi, Thủy Mộ Hàn vẫn một mình thất thần ngồi trên ghế dài trong vườn hoa bệnh viện. Anh lấy ra một điếu thuốc, sau đó lại lấy hộp quẹt ra châm lửa.
Lấy máu xong, khi nghe đến Hoa Thiên Tầm gọi đứa bé kia là Hoa Tư Thác, anh rốt cuộc không có đi qua phòng bệnh.
Nếu đứa bé kia thật sự là của anh, cô lại lấy cái tên như vậy đặt cho con anh, anh nhất định sẽ giết chết cô!
Thủy Tâm Nhu đột nhiên giật giật ngón tay, hàng mi thật dài khẽ run rẩy, lờ mờ, cô từ từ mở mắt.
Nhất thời, cô thấy được khuôn mặt tuấn tú lạnh băng kia của Đường Diệc Sâm, đôi mắt đào hoa của anh đang lóe lên tức giận.
Cô còn chưa mắng anh, dựa vào cái gì anh lại tức giận?
Thủy Tâm Nhu không vui nhíu mày.
“Bà xã, em tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không được thoải mái hay không?” Mặc dù trong lòng có lửa, Đường Diệc Sâm vẫn cố nhịn, dịu dàng nói.
“Đường Diệc Sâm, tay em đau.”
“Đương nhiên là đau rồi, em hiện tại đang truyền nước biển. Chết tiệt, em không biết bụng đói thì không thể rút máu à?”
A… Hóa ra anh là vì lý do này mới tức giận.
Thủy Tâm Nhu chậm rãi giãn mày ra.
Mặc dù như vậy, nghĩ đến ngày hôm qua cùng chuyện tối hôm qua, trong lòng cô vẫn khó chịu.
“Cứu người quan trọng hơn, làm sao quản được nhiều như vậy. Còn không phải bởi vì anh, em rời giường mới quên chưa ăn gì đã ra cửa.”
Cô lo lắng gần chết, chỉ muốn đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp, mấy chuyện khác đều vứt ở sau đầu.
Đường Diệc Sâm đỡ Thủy Tâm Nhu dậy, anh lấy đồ ăn ngon tới cho cô.
Buổi sáng cho tới bây giờ chưa ăn cái gì, cô sắp đói chết, cho dù là muốn bực mình, cũng không thể lấy dạ dày của mình để trút giận, có đồ ăn ngon, Thủy Tâm Nhu cực kỳ không khách khí bắt đầu ăn.
“Ăn giống như quỷ chết đói vậy, em ăn chậm một chút đi, cẩn thận nghẹn. Nào, uống chút canh…”
Đường Diệc Sâm cẩn thận chăm sóc, nhìn Thủy Tâm Nhu cho dù là lửa lớn đến mấy anh cũng không phát ra được.
“Ưm cơm sườn ram ngon quá…” Vừa ăn, Thủy Tâm Nhu vừa phát ra tiếng tán thưởng không rõ ràng.
“Bác sĩ nói, em truyền hết nước biển thì có thể đi, có điều, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh em đã biết, anh ấy cũng nói với thư ký của em rồi, cô ấy sẽ giúp em xử lý lịch trình.”
“Ờ…”
Đối với Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu chỉ là cực lãnh đạm trả lời một tiếng.
Chuyện gì ra chuyện đó, cô sẽ không bởi vì một bữa cơm liền đem chuyện đã xảy ra quên không còn một mống.
Mẹ nó, sáng nay lúc ra cửa cô gọi điện thoại hỏi nhà máy sửa chữa bên kia, đuôi chiếc Ferrari của cô đúng là bị hỏng nặng, cho dù là sửa chữa tốt, đuôi xe cũng lưu lại một vết xước to bắt mắt.
Hơn nữa, chi phí tu sửa còn không bằng đổi một chiếc xe mới.
Chiếc xe kia chính là lần đầu tiên thiết kế của cô đoạt giải, anh cả khen thưởng cho cô.
Đối với cô mà nói, rất có kỷ niệm.
————————-
Đường Diệc Sâm đưa Thủy Tâm Nhu về nhà nghỉ ngơi, anh trở về Liên Khải đi làm.
Kỳ thật, truyền nước biển rồi lại ăn cơm, cô đã cảm thấy không có việc gì, chỉ là Đường Diệc Sâm khăng khăng muốn cô nằm ở trên giường, chờ anh sớm chút trở về.
Lúc ở bệnh viện cũng không ngủ, Thủy Tâm Nhu cũng buồn ngủ. Cô hiện tại lại nằm trên giường, tròng mắt đổi tới đổi lui, liếc qua liếc lại.
Trong đầu còn là một màn trong bệnh viện kia.
Cô đương nhiên rõ bọn ho đều là người nhóm máu RH-, nhóm máu của bọn họ vô cùng hiếm có, sinh con cũng là chuyện đáng sợ.
Lỡ như mẹ con nhóm máu không tương thích, sẽ dẫn tới thai chết lưu, sinh non, cho dù là sinh ra được cũng khó tránh được việc máu không đông.
…
Ngẫm lại, Thủy Tâm Nhu liền sợ hãi.
Thình lình, di động của cô vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ hỗn độn của cô.
“Phí Lạc, tìm em có chuyện gì?”
“Có rảnh không? Theo giúp anh tới một chỗ.”
Hàm răng cắn cắn môi dưới, Thủy Tâm Nhu trả lời: “Được! Anh tới đón em, em ở nhà… nhà Đường Diệc Sâm.”
Cúp điện thoại, ‘bịch’, Thủy Tâm Nhu đứng lên, cô bắt đầu sửa soạn.
Phí Lạc chở cô tới đại lý xe để xem xe, anh không ngừng hỏi ý kiến Thủy Tâm Nhu.
“Này, anh muốn đổi xe sao?”
“Đang suy nghĩ. Mọi người là bạn thân như vậy, ý kiến lại khá giống nhau, cho chút đề nghị đi, em thích kiểu xe kia?”
“Là anh đổi xe, cũng không phải em mua xe, anh thích hay em thích thì có quan hệ gì?”
Thủy Tâm Nhu mấp máy môi, trong lòng một trận tiếc hận, cô tiếp tục nói: “Nếu như em thật sự muốn đổi xe, em thích chiếc McLaren P1 màu vàng kia, cực dễ thương, tạm thời không bán ở Hong Kong.”
“Ừm… Chiếc xe kia của em nên đổi, đuôi xe kia thật sự bị đâm không ra hình dạng gì rồi. Hôm nay anh tới nhà máy sửa chữa lấy hành lý, có liếc vài lần. Bất quá, chiếc BMW màu đỏ kia cũng không khá hơn chút nào, cũng bị hư nặng.
Nếu em thích, anh đặt hàng bên nước ngoài cho em, anh tặng cho em. Dù nói thế nào, em cũng là bởi vì đón anh mới gặp phải tai nạn, anh có trách nhiệm bồi thường cho em một chiếc xe.”
Khuôn mặt tuấn tú phóng lãng không kìm chế được của Phí Lạc hiện lên sự nghiêm túc, miệng anh nhưng lại mang theo chút cân nhắc.
“Không được, em có tiền mua. Hơn nữa, em không muốn mua một chiếc xe đắt như thế, thực dụng thì tốt rồi.”
Thủy Tâm Nhu chỉ là đi xem cùng, Phí Lạc thử xe, đối với mấy món đồ xa xỉ cô cũng không hứng thú cho lắm.
Đường Diệc Sâm xử lý xong công việc liền trực tiếp về nhà, anh cũng không như mong muốn nhìn thấy thủy Tâm Nhu nằm trên giường.
“Chị Bình, mợ cả đâu? Cô ấy ra cửa rồi sao?”
“Cậu cả, có một người đàn ông rất tuấn tú tới đón mợ cả rồi, bọn họ hình như là bạn bè vô cùng thân thiết.”