Aizzz! Ta thực sự không thể mặc kệ mọi chuyện sao? Chắc năm
nay ta phạm thái tuế rồi, làm chuyện gì cũng không suôn sẻ? Ngay cả đến Đài
Trung rồi mà cũng không được yên thân.
Từ chỗ mẹ ta nghe được, từ sau khi ba tuyên bố để lại 50%
tài sản cho ta thừa kế, lão nhân gia ông đã mướn hẳn một nhân viên bảo vệ giỏi
đáng tin cậy đi theo canh giữ bên người ta, sợ ta bị người ám sát gì gì đó.
Đương nhiên, mấy người thân kia của ta cũng không đến nỗi mất
nhân tính đến thế. Vì vậy, ta càng thêm khẳng định ta đã lọt vào bẫy của ba.
Ông già chỉ muốn lợi dụng nửa năm qua để quan sát lòng tham của đám con cái đối
với tài sản của ông như thế nào, đồng thời đối phó với cách sống của ta. Thảo
nào trước đây mẹ từng nói ba ta chẳng tốt đẹp gì, thể nào cũng sẽ không để yên
cho ta. Một mặt bảo các anh trai tìm chồng cho ta, để ta có thể xuất giá; mặt
khác để xem thử trong số mấy đứa con của ông ai có bản lĩnh hơn, để ông có thể
theo đó mà phân chia tài sản. Nếu như quý ngài Chung Thiệu Chính ba ta mà có thể
đem 50% tài sản giao cho ta mới là lạ! Trừ phi ông thực sự muốn nhìn thấy con
cháu của mình trở mặt thành thù, bằng không ông phải cẩn thận phân chia tài sản
của mình một cách thỏa đáng nhất.
Cho đến hiện tại, chỉ có mẹ cả, mẹ hai, mẹ ba là chưa tìm đến
ta mà thôi; cộng thêm ông anh cả Chung Tiếu Vĩ đang ở nước ngoài nữa. Mấy người
vợ của ba ai nấy cũng đều có điểm lợi hại riêng, cũng không dễ gì tự vạch ra bộ
mặt ham tiền của mình. Cho nên ta mới nói tiểu thiếp Phùng Thi Như của ba là kẻ
không có triển vọng nhất. Không biết sử dụng những thủ đoạn âm hiểm hơn, chỉ biết
ra vẻ ta đây trước mặt người khác, chỉ tổ nhận lấy tiếng ác mà chẳng được tí địa
vị nào. Theo lý thuyết mà nói người vợ nào xinh đẹp trẻ tuổi nhất thì sẽ được sủng
ái nhất, nhưng ba ta lại gắn bó nhất với người mẹ vô tình và không hề yêu ông
chút nào của ta.
Mấy anh em trai đến tìm ta ‘ôn chuyện’ đều vẫn còn có thể giữ
được vẻ mặt bình thản. Có người muốn giới thiệu bạn trai cho ta, có người muốn
hợp tác với ta, có người còn muốn xin làm cố vấn quản lý tài sản cho ta. Đương
nhiên cũng có kẻ mắng ta, chính là tên tiểu tử Chung Dân Chi. Trình độ mắng té
tát của hắn so với hình tượng nhã nhặn thường ngày thì vô cùng khác biệt. Hắn đến
mắng ta là vì Phương Thận Triết, nghe nói anh chàng kia bị ta làm tổn thương
quá nặng, bỏ ngang học vị thạc sĩ, ra nước ngoài, quyết tâm mở rộng thị trường
hải ngoại cho tập đoàn của nhà hắn, trong vòng năm năm sẽ không về nước. Vấn đề
này chả liên quan gì đến tài sản.
Không phải là không có minh tranh ám đấu, nhưng các anh em của
ta hiểu rõ, thay vì châm chọc khiêu khích với ta, không bằng đề ra phương án hợp
tác hai bên cùng có lợi thì càng thực tế hơn. Nếu như không có những bà mẹ lợi
hại dạy dỗ, thì mấy tên tiểu tử này làm sao có thể biết cân nhắc nặng nhẹ như
thế? Không đời nào!! Hơn nữa bọn họ trùng hợp đều biết những lời nói xúc phạm
căn bản không thể gây thương tổn cho ta được, bọn họ chẳng hơi đâu mà phí lời.
Thật đáng thương, lúc này ta có phần tội nghiệp cho đứa con trai năm tuổi của
Phùng Thi Như; một người mẹ chỉ biết chanh chua chửi rủa liệu có thể giáo dục
được những đứa con như thế nào?
Aizz! Người ta ai cũng có số. Đành chịu thôi.
Ngoài người nhà ra, đương nhiên tin tức từ miền bắc truyền đến
cũng không được phép lơ là. Ứng Khoan Hoài vừa đi chọn cảnh ở đại lục về là tìm
ta ngay. Tiếc là ảnh vất vả cực nhọc tìm đủ loại tư liệu du học cho ta, vậy mà
lại chẳng cần dùng đến. Có điều ta nói với ảnh thời gian còn dài, không vội, thể
nào cũng có lúc cần dùng. Ta nghĩ mấy ngày nữa ảnh cũng sẽ xuống Đài Trung; tuy
biết giữa mẹ và ảnh không thể có kết quả, nhưng lòng ngưỡng mộ của ảnh dành cho
mẹ vẫn không giảm sút, có thể được nhìn thấy người cũng là tốt rồi.
Lại nói tới người vừa tìm ta tối hôm qua – Lâu công tử. Trước
đó hắn đã đăng ký cho ta một số điện thoại di động, mà dãy số chỉ có mình hắn
biết, khi điện thoại di động reo lên cũng chính là lúc hắn rốt cục muốn tìm ta rồi.
Hắn đã cho ta đến Đài Trung ở ba-bốn ngày, trong lúc hắn đang bận ‘vật lộn’ với
đám khách Nhật Bản. Đối với mấy kẻ háo sắc đó, không ngờ lại không cho phép ta
cùng đi dự họp; điều đó có thể thấy tư cách của ta đã khác xưa. Trước đây hắn
đúng là luôn tận dụng triệt để, tuyệt không keo kiệt chia sẻ ta với mọi người,
đặc biệt là khi thủ đoạn ‘đưa đẩy’ khách hàng của ta rất cao, đến cả hắn còn phải
tán thưởng nữa là. Không sử dụng ta nữa, không biết có phải do cô thư ký hiện
nay của hắn đủ khả năng đảm đương công việc?
Ta ở Đài Trung đã được mười ngày, ngày nào cũng chạy đến
phòng tranh của mẹ, làm em gái kiêm nhân viên tạp vụ. Làm việc đến nỗi các khớp
xương sắp rỉ sét cả. Thỉnh thoảng chiều chiều, ta hay ra bãi cỏ trước phòng mỹ
thuật xem người ta thả diều.
Không biết có phải do chủ ý trong tiềm thức hay không, mà ta
lại ở đây lâu như vậy. Ta cũng biết hắn rốt cục cũng sẽ nhịn không nổi mà gọi
điện thoại tìm ta. Đêm qua, ta chỉ hờ hững nói: “Còn muốn ở thêm vài ngày nữa,”
rồi tắt máy; mà hắn hình như cũng chẳng vội gì việc ta có muốn trở về hay chưa.
Mối quan hệ này phiền chết đi được! Nếu như hắn có thể hoàn
toàn lãnh đạm như lúc ban đầu, vậy thì ta sẽ thoải mái biết bao; nếu như hắn có
thể si mê đeo bám như người bình thường, lộ ra bản tính vô lý độc chiếm, vậy ta
càng dễ dứt áo ra đi, chứ không đến nỗi rơi vào tình cảnh thê thảm này. Là hắn
quá cao cường chăng?!
Chiều tối nay, không có tâm trạng ngắm diều, ngồi trên bậc
thềm trước cửa phòng triển lãm, ta ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Quang cảnh lúc
năm giờ rưỡi, không có nhiều sắc màu hoàng hôn cho lắm, tẻ nhạt vô cùng, đang định
vươn vai ngáp một cái, chẳng ngờ, xa xa thấp thoáng một người cao ráo đang bước
tới khiến cơn uể oải của ta hoàn toàn biến mất, chỉ biết đần ra vì kinh ngạc
trơ mắt nhìn kẻ đang tiến đến gần—— Lâu Phùng Đường!
Sao hắn lại đến Đài Trung?
Chiếc áo veston vắt ngang trên cánh tay trái, chiếc áo sơmi
trắng mở hai khuy không thắt cà vạt, tay áo xắn cao, hắn lộ diện dưới một hình ảnh
phóng túng, nhàn hạ. Ngay cả đầu tóc của hắn cũng không chải chuốt cẩn thận tỉ
mỉ như thường ngày, một vài sợi rơi lòa xòa trước mặt.
Hắn bước thẳng tới trước mặt ta rồi đứng lại, đầu ta ngẩng
cao đến nỗi suýt nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, hắn đưa tay phải ra đỡ lấy sau cổ
ta, khom người hôn ta một cái.
“Sao anh lại tới đây?”
Tay hắn trượt xuống eo ta, ta thuận thế đứng dậy, cả người lọt
thỏm trong lòng hắn, cũng chẳng vội gì mà rời khỏi thân hình tráng kiện của hắn.
“Anh có ba ngày phép.” Hắn ôm eo ta kéo đi ra hướng đường lớn.
“Đây là phòng tranh của mẹ em——” ta chỉ về phía sau, chẳng lẽ
hắn không biết sao?
Hắn cười:
“Lúc khác vào xem cũng được.” Hắn vẫy một chiếc tắc xi, bảo
đến khách sạn Nguyệt Quế, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng tay của hắn trước
sau vẫn không rời khỏi eo ta.
Thì ra hắn đến bằng máy bay.
“Sao không lái xe đến?”
“Anh mệt.”
Ta dựa vào chỗ hõm trên vai hắn, vô tình nhìn thấy trên vành
tai hắn có dính một vết son. Trời ơi, ta nên phản ứng thế nào đây? Nổi máu Hoạn
thư ư? Kỳ thực tình cảm của ta vẫn chưa đạt đến mức đó; nhưng trong lòng cũng cảm
thấy có chút khó chịu. Điều này cũng nằm trong dự liệu rồi, trong lúc ta không ở
bên cạnh, hắn đương nhiên cần có phụ nữ khác để giải sầu. Trước đây, chẳng phải
hắn luôn có rất nhiều bạn gái cùng một lúc hay sao? Hiện tại ta cần gì phải để
ý chuyện này? Có lẽ, điều ta để ý chẳng qua là vì hắn không chịu lau vết son
đi! Ta vẫn biết hắn không cho phép phụ nữ trang điểm lòe loẹt để lại vết tích
trên mặt hắn, bất quá trước đây cũng chỉ có một lần hôn phải son môi của ta,
nhưng về sau thì không có lần nào nữa.
Hắn mệt ư? Sau khi phát hiện ra vết son này, sự mệt mỏi khiến
ta liên tưởng đến chuyện ám muội. Hắn rốt cuộc ‘mệt’ đến mức nào?
Ta đưa tay quệt lên vành tai hắn, có lẽ hơi nhột, cho nên bị
hắn chụp tay kéo xuống, hắn không thèm hé mắt dù chỉ ti hí. Ta lại dùng tay kia
quào lên tai hắn, rốt cục hắn cũng mở một mắt ra, chộp lấy tay của ta. Sau khi
nhìn thấy trên đầu ngón tay có màu đo đỏ, đầu mày hắn bất giác cau lại không
vui, rút lấy một miếng khăn giấy ra đưa cho ta, ta chậm rãi lau sạch cho hắn, sạch
hoàn toàn.
Sau khi đến khách sạn Trường Vinh Nguyệt Quế (Evergreen
Laurel Hotel), hắn kéo thẳng ta lên phòng trên tầng cao nhất. Đem quần áo quẳng
trong phòng khách, hắn lập tức đi vào phòng tắm.
Ta giang rộng hai cánh tay ngã người lên chiếc giường mềm mại,
trong lòng dâng lên một tâm tình khó tả. Hắn đến Đài Trung, ta không nên cảm thấy
vui vẻ nhiều như vậy; hắn có cô gái khác cũng không nên khiến ta thấy có chút
giận dỗi như vậy. Đủ loại tâm trạng trộn lẫn trong lòng, nhưng cũng chưa mạnh mẽ
đến mức có thể phân biệt được, cũng không đủ để lộ rõ ra ngoài; cho nên ta mới
nói khó tả.
Chỉ là, ta xác nhận mình có bận tâm. Hắn nhớ mong ta, ta
cũng nhớ tới hắn, nhưng không phải là nhất thiết phải ở gần nhau từ sáng tới tối
mới được. Cái cảm giác đó rất mờ nhạt, thế nhưng —— nó có tồn tại.
Nó khiến tim người ta loạn nhịp, loại cảm giác này có khác
gì so với tình yêu không nhỉ?
Cửa phòng tắm mở ra, ta nhìn sang, thấy hắn không một mảnh vải
che thân tiến về phía ta. Ta ngẩng đầu dậy, thiếu chút nữa mở miệng huýt sáo ghẹo
hắn một tiếng rồi. Các số đo hoàn mỹ hệt như tượng Đại Vệ (David của
Michelangelo, ai thích ngắm anh David thế nào để dễ tưởng tượng ra anh Lâu thì
vào google, keke); vóc người như thế này không phải tự nhiên mà có được, hắn rất
chú trọng tập thể hình, bơi lội, cho nên mới có thân hình kiện mỹ, nhưng lại cẩn
thận không tập luyện quá mức để thành cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, chậm rãi vuốt ve mái tóc của ta.
Ta cười nói:
“Không phải anh “mệt” sao?”
“Về phương diện này, e rằng phải sau khi dâng hiến cho em
xong thì mới có thời gian để ‘mệt’.” (quá hiểm)
Ta không tin cười phá lên:
“Đừng nói với em là suốt mười ngày nay anh không có cô nào
nhé?”
“Không có đối tượng nào ngon lành cả.” Vừa nói tay hắn đã sờ
đến cái nút áo trên cùng của ta, đang mở từng cái từng cái một.
Ta không muốn hỏi lại. Bởi vì mặc kệ hắn nói là thật hay giả,
một khi hắn bắt đầu giải thích với ta, chính là lúc mối quan hệ giữa ta và hắn
bắt đầu có sự ràng buộc. Không, ta không muốn hắn nói rõ, ta càng không thể ngốc
nghếch mà đi thẩm vấn hắn. Giữa chúng ta không nên tiến thêm một bước nào nữa,
không cần thiết; ta lại càng không muốn hắn tưởng thật mà giữ mình vì ta. Cái
giá đó ta không đủ khả năng để trả, thế nhưng ——
Trời ạ, trái tim mâu thuẫn của ta đang nghĩ những gì vậy? Lẽ
nào ta chưa đến ba mươi tuổi đã có “vinh hạnh” trở thành một bệnh nhân tâm thần
phân liệt rồi sao? Không, ta không muốn suy nghĩ gì nữa.
Mà, sau đó, ta cũng không có cơ hội để mà nghĩ ngợi lung
tung, ôm vai hắn, trầm luân trong cảm giác ham muốn, quên đi tất cả ——
Ta có xinh đẹp không? Ta đủ đẹp để hắn dồn hết tâm trí cho một
mình ta thôi sao?
Ta xinh đẹp, nhưng không phải là người đẹp nhất trong số những
cô gái mà hắn từng quen. Thi Lam Nhi – người từng quan hệ với hắn suốt hai năm
trời còn đẹp hơn ta nhiều; đó là chưa nói đến thân hình bốc lửa khiến người ta
hồn xiêu phác lạc của cô ta. Ở chung với nhau đến nay đã được hai tháng, ta
chưa từng hỏi đến chuyện giữa hắn và cô ta. Ta biết, trong mấy tháng mà ta có
quan hệ thể xác với hắn, hắn cũng cùng lúc có vô số bạn gái, mà Thi Lam Nhi đó
còn được coi trọng hơn nhiều so với ta. Nhưng, từ cái ngày mà hắn ‘túm’ ta lại ở
sân bay, và sau khi gần như cưỡng bức ta về ở chung, thì hình như hắn thực sự
chỉ quan hệ với mình ta mà thôi. Bởi vì đêm nào hắn cũng ngủ ngay bên cạnh ta,
kể cả những khi hắn phải tiệc tùng xã giao đến gần sáng.
Có thể, theo tiêu chuẩn của hắn, một gương mặt xinh đẹp
không phải là điều quan trọng nhất! Hắn không hẳn cần thứ “đẹp nhất”, nhưng nếu
có thể hấp dẫn được hắn lâu dài, thì còn phải xem đối phương có cái gì đặc biệt,
ta có gì đặc biệt sao? Bất quá cũng chỉ là chơi đùa hắn một chút mà thôi, nhưng
lại khiến hắn mang hận đến giờ. Cái tính tự tôn của đàn ông chẳng lẽ thực sự
không chịu đựng nổi một trò đùa nho nhỏ của người khác hay sao? Chí ít ta biết
Lâu Phùng Đường đúng là không chịu nổi.
Phải chăng cho đến khi nào ta tuyên bố rằng ta đã yêu hắn đến
điên cuồng thì hắn mới chịu nhượng bộ mà lui binh, chính thức bỏ rơi ta? Trước
mắt ta chẳng dám làm chuyện gì liều lĩnh, chỉ đành cẩn thận dè chừng.
Có thể hôm qua hắn thực sự mệt mỏi, nên mới có thể ngủ thẳng
một giấc tới tận trưa hôm nay mà vẫn chưa thức dậy. Trước khi lên giường, “cơn
mệt” của hắn là vì bận bàn bạc kế hoạch hợp tác với một tập đoàn lớn của Nhật
trong năm sau; sau khi lên giường, “cơn mệt” của hắn là do đã được thoả mãn về
tinh thần, đuối sức về thể xác, ngã gục trong sự hài lòng.
Hắn nói muốn nghỉ ngơi ba ngày, chẳng biết sẽ nghỉ ngơi kiểu
gì? Tên này làm việc như điên, lúc nhàn hạ duy nhất là đắm mình trong đám đàn
bà làm công tử phong lưu. Chẳng biết khi nào hắn sẽ quyết định thôi không ở
chung với ta nữa, để trở về với cái thân phận phong lưu phóng đãng của hắn?
Ta thôi không nghĩ ngợi miên man nữa, vươn người ngồi dậy,
chợt nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Chết cha, đêm qua quên không dùng bao! Khách sạn đương nhiên
sẽ không chuẩn bị cái này, ta lại không mang sẵn trong người, vả lại đêm qua
cũng quên bén đi mất. Ta ôm đầu ngồi tính toán ngày an toàn của mình, cố nhớ lại
ngày có kinh lần trước, nhưng nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không nhớ
ra được. Là ngày mười hai chăng? Hai là ngày hăm hai?
“Làm gì vậy?” Một thân hình cường tráng từ phía sau đè tới,
hai tay nhẹ nhàng ôm quanh eo ta, cái cằm lún phún râu của hắn tựa trên vai ta.
“Anh không dùng bao.”
“Em vẫn còn sợ anh có bệnh trong người sao?” Giọng hắn có vẻ
giận.
Ta thở dài:
“Em đã xem bảng kiểm tra sức khỏe hồi tháng Năm của anh rồi,
tất cả đều tốt, đó là nhờ trước nay anh luôn dùng bao, nên mới không nhiễm bệnh,
cũng tránh trong lúc không cẩn thận để có con rơi con rớt tùm lum.” Hiện tại ta
chỉ sợ mang thai.
“Em chưa từng cho người đàn ông nào cơ hội sao? Có ai từng
có may mắn được em cho phép không cần dùng bao chưa?”
Câu hỏi của hắn hình như chẳng nghiêm túc gì cả, nhưng có lẽ
hắn đúng là luôn muốn biết điều này, ta lắc đầu: “Anh là người duy nhất, nhưng
em đâu có cho phép anh___” Bỏ đi, nói làm gì nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi.
Là phúc thì không phải họa, tất cả cứ theo đó mà làm; là họa
ta cũng tránh không khỏi!
“Em sợ mang thai?”
“Nói cũng như không.” Ta thúc hắn một cái, định đứng dậy,
nhưng vẫn bị hắn ôm cứng ngắc. Ta xoay người nhìn hắn: “Không phải anh muốn nằm
ỳ trên giường cả ngày chứ?”
“Anh và em đánh cuộc nhé?”
“Chuyện gì?”
“Trong ba ngày này, chúng ta sẽ không dùng bất cứ biện pháp
tránh thai nào, nếu em có thai, chúng ta kết hôn; nếu như không có, chúng ta vẫn
sẽ tiếp tục mối quan hệ mập mờ không rõ này. Đồng ý không?”
“Anh… đang đùa sao!” Ta buột miệng không kịp suy nghĩ.
Hắn lắc đầu:
“Anh nói nghiêm túc.”
“Anh không cần phải bày ra cái trò cá cược vớ vẩn này, anh
không cần phải cưới em. Trời biết anh và em căn bản không nhất thiết phải trở
thành vợ chồng! Với lại… sao anh lại có thể nghĩ ra cái chuyện buồn cười này?”
Lời nói của ta gần như lộn xộn không còn mạch lạc. Hắn không có việc gì tự
nhiên cưới ta làm chi?
Hai tay hắn vuốt ve trên mặt ta, sau đó luồn vào trong mái
tóc bù xù của ta. Đây là việc làm hắn yêu thích nhất, đùa nghịch với mái tóc óng
mượt như tơ, chứ không xơ xác như cỏ khô. Đối với mái tóc dài của phụ nữ, hắn
có một sự yêu thích không cưỡng lại được, bởi vậy kiên quyết không cho ta dùng
các loại keo xịt tóc, mousse gel gì bôi cho bóng nhẫy lên; hắn từng nói tóc của
ta là thứ có sức quyến rũ nhất mà hắn từng thấy. Nếu như ta muốn làm cho hắn
chán ghét, thì chỉ cần đem một thùng mỡ heo đập lên đầu (dại thế, vỡ đầu thì
sao), thì có thể khiến hắn nhượng bộ rút lui ngay thôi. Bất quá, bởi vì ta
không bao giờ có ý định tự làm hại mái tóc của mình, nên cũng sẽ không bao giờ
làm như vậy.
Không được chải bới, không được tạo kiểu, không được xịt
keo, chỉ được để xõa tự nhiên hoặc buộc đuôi gà, là kiểu mà hắn thích nhất; mà
ta cũng thường có một cảm giác dễ chịu khó tả mỗi khi hắn luồn tay vào tóc ta,
có lúc còn khoái hơn cả cảm giác khi ân ái.
“Đối với cả hai chúng ta, đều là một sự mạo hiểm. Anh cũng
không dám chắc bản thân mình có muốn em cùng anh tiến tới hôn nhân hay không,
cho dù anh vẫn luôn bài xích chuyện kết hôn. Cho nên, chúng ta hãy giao cho ông
trời quyết định đi!”
Hắn đối với hôn nhân cũng chẳng có hảo cảm gì, nhưng vì sao
lại nảy ra cái ý nghĩ này? Ta nhìn hắn:
“Cưới hay không cưới, đối với chúng ta chẳng có gì khác biệt,
anh hà tất phải mạo hiểm? Nếu đã không có sự ràng buộc, thì một tờ giấy chứng
nhận bất quá cũng chỉ là hình thức mà thôi. Hơn nữa, nếu như anh có cưới vợ thì
cũng sẽ không cưới ‘loại’ phụ nữ như em.” Không phải là hắn nhất thời nảy lòng
tham, hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện sau này chứ?
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ
ai có cơ hội trói chặt tự do thể xác và tinh thần của mình; cho dù đó chỉ là một
tờ đăng ký kết hôn mang tính chất hình thức cũng không được.
Hắn siết chặt ta vào lòng, một tay vuốt ve trên bụng ta:
“Trong một khoảng thời gian ngắn, muốn cho cơ thể của em
mang thai đứa con của anh. Nếu như anh có con, nhất định nó phải được sinh ra một
cách hợp pháp, vậy mới không bất công với nó. Vì thế, kết hôn chính là điều cần
phải làm.”
Thì ra hắn đột nhiên muốn có một đứa con. Nhưng ta xưa nay
chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện đó, kéo hai tay hắn ra, ta bước xuống giường
mặc quần áo:
“Thật vinh hạnh khi được Lâu công tử ‘gieo giống’ vào bụng
em, nhưng rất tiếc, em không có ý định sinh con. Anh vẫn còn trẻ, nên mau chóng
tìm một cô gái xinh đẹp thông minh giúp anh sinh con đi!”
“Em không yêu trẻ con sao?”
“Không yêu.” Ta trả lời không chút chần chờ.
Trời sinh ta tính tình ích kỷ, chỉ biết sống vì bản thân
mình, tuyệt không tùy tiện mà đi chịu trách nhiệm đối với “vui buồn sống chết”
của một sinh mệnh khác. Chưa nói đến việc sinh con chắc chắn sẽ làm cản trở bước
chân của ta, không thể nào tùy ý chơi bời được nữa; một thân một mình thì chỉ cần
chiếu cố bản thân là đủ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều; quan trọng nhất
là, ta không dám chắc bản thân mình có được tấm lòng vĩ đại của một người mẹ để
mà nuôi dạy một sinh mệnh nhỏ bé thuần khiết hay không, có thể dìu dắt nó từ một
đứa trẻ vô tri trở thành một người có suy nghĩ độc lập, khỏe mạnh cả về thể xác
lẫn tinh thần hay không. Một trách nhiệm quá sức vĩ đại, mà từ trước đến nay ta
vẫn luôn từ chối.
Thuở xa xưa, việc sinh sản là để nối dõi tông đường; trong xã
hội hiện nay, phụ nữ nếu có muốn sinh con, thì chính là vì người đàn ông mà
mình yêu, muốn sinh ra một “kết tinh của tình yêu” để thỏa mãn cái hy vọng cuối
cùng của tình yêu. Tuyệt vời làm sao khi tổng hợp những cái đặc sắc nhất của
hai người lại tạo thành một thứ gọi là “kết tinh”.
Cái kiểu yêu của phụ nữ cũng rất kỳ lạ. Chỉ có yêu mới có
quan hệ thể xác—— tục gọi là hiến thân. Sau đó, sẽ toàn tâm toàn ý thụ thai, vì
đàn ông xả thân quên mình sinh cho hắn một đứa con. Đây là toàn bộ quy trình của
một tình yêu. Sau khi hoàn thành xong, sẽ gọi là viên mãn. Từ đó có thể suy ra,
một khi phụ nữ biết được mình không thể mang thai, thì tất nhiên sẽ lặng lẽ bỏ
đi, giống như bản thân mình đã trở thành người hạ đẳng, như thể có lỗi với tất
cả đàn ông trong thiên hạ. Phụ nữ tự nghĩ bản thân mình nếu không thể sinh con,
thì cũng tương đương như không có tư cách làm vợ của người ta, không có tư cách
yêu người ta; còn bọn đàn ông thì cứ đơn giản thuận theo ‘lòng dân’ mà làm kẻ bạc
tình. Ấy thế mà bọn họ vẫn có được sự thông cảm của cả thế giới.
Cứ xem trên TV thì biết, người phụ nữ xấu tính thường được
đóng vai vợ của nam chính, còn nhân vật nữ chính sẽ là nhân tình của người đàn
ông kia. Không cần nghĩ cũng biết người vợ kia nhất định không thể sinh con, thế
là mọi người trong xã hội buộc phải tha thứ cho nỗi khổ ‘không thể không’ ngoại
tình của nam chính. Về sau, người phụ nữ không thể có thai kia sẽ trở thành người
đàn bà độc ác, đáng đời kẻ xấu xa, số phận cuối cùng trở nên thê thảm. Người ta
đã quên rằng người vợ không thể mang thai đó không phải tội đáng chết vạn lần,
mà chính việc ngoại tình kia mới nên là điều khiến người ta phải căm giận. Gian
phu dâm phụ lại nhận được sự thông cảm. Thật không biết quan điểm giá trị của
con người đã thay đổi từ lúc nào? Những bộ phim truyền hình đã bóp méo tình đời,
có lẽ chính là phản ánh quan điểm của tất cả mọi người – bao gồm cả phụ nữ, đối
với tình cảm! Đáng đời cô ta không mang thai được, chồng ngoại tình là phải.
Còn nói nam nữ bình quyền, vì sao ta nhìn đâu cũng chẳng thấy?
Trong suy nghĩ của ta, tất cả đều rất đơn giản. Tình dục chỉ
là tình dục, còn tình yêu lại là một chuyện khác, sinh con lại càng là chuyện
hoàn toàn khác. Đây đều là những sự việc độc lập riêng rẽ.
Ta yêu hay không yêu hắn chẳng liên quan gì đến tình dục,
sinh hay không sinh con cũng không liên quan đến có tình yêu hay không; nhưng
không ngờ hắn lại muốn ta sinh con cho hắn, thật buồn cười.
Cài xong khuy áo cuối cùng, ta ngồi trước bàn trang điểm chải
đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như tiền của hắn trong gương.
“Nếu như đêm qua em thụ thai rồi thì sao?” Hắn hỏi giọng trầm
trầm.
“Chắc chắn là không. Hôm qua là ngày an toàn của em.” Nếu
như ta tính ngày đúng.”Có thể nói trong ba ngày này em không có vinh hạnh được
‘trúng thưởng’.”
“Anh cho rằng em cũng có yêu thích anh một chút.”
“Đúng, nhưng chưa yêu thích đến mức muốn giữ chặt lấy anh, để
mà ngồi trên ‘ngôi vị’ bà Lâu.” Có thể nói trong cuộc đời hai mươi lăm năm này
của ta chưa từng nảy sinh ý muốn chiếm hữu bất cứ thứ gì; một khi có vật sở hữu
rồi thì đó chính là gánh nặng. Nếu con người khi chào đời trên người chẳng có một
thứ gì, thì khi chết đi cũng không thể mang theo được thứ gì, nên ta càng không
cần đòi hỏi quá nhiều thứ; Nếu ta đã không thể hoàn toàn nắm tất cả trong tay,
vậy ta chỉ việc bàng quan nhìn đời mà sống, ta chỉ cần bản thân mạnh khỏe bình
an là đủ rồi.
Hắn cũng bước xuống giường mặc quần áo, đứng ngay sau lưng
ta, cũng nhìn ta qua tấm gương; ta mỉm cười, cầm chiếc áo sạch trên bàn đưa cho
hắn.
Hắn cầm lấy.
“Có lẽ chính bởi cái vẻ mặt bất cần, chuyện gì cũng không
quan tâm của em đã làm cho anh muốn có em bằng bất cứ giá nào.”
Thấy hắn mặc áo xong, ta xoay người kéo tay hắn lại, cài nút
tay áo cho hắn:
“Đối với những chuyện này, em không có hứng thú. Bởi vì em
không muốn có con, nên e rằng kiểu gì anh cũng đều phải tìm một người phụ nữ
khác.” Biết thế nào cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng ta lại có chút không nỡ.
Thế nhưng, sau khi cân nhắc kỹ, ta không thể không từ bỏ; ta không muốn chung sống
cả đời với bất kỳ ai, cho dù điều kiện có xuất sắc như hắn hiện tại.
Hắn thừa dịp kéo ta lại gần, cười nói:
“Vẫn chưa hết ba ngày, đừng có nói quá sớm.”
Ta khoan khoái tựa vào bờ vai to rộng của hắn, không vội cử
động, tựa như một con mèo lười đang uể oải nằm phơi nắng.
“Sẽ không có gì thay đổi đâu.” Ta đáp lời.
“Em khiến anh cảm thấy giá trị bản thân đang trên đà tuột dốc
không phanh.”
“Đừng lo lắng, giá cả thị trường so với dự đoán của anh còn
lạc quan hơn đến mấy lần.” Ta vỗ vỗ lưng hắn.
Hắn cười thâm hiểm, kéo ta đi ra cửa.