Chung Kiều Vân là con trai thứ hai của mẹ cả, cũng là anh
hai của ta, ba mươi hai tuổi, là một cao thủ trong giới tài chính. Rất thông
minh, suy nghĩ cũng khoáng đạt, nhưng những người quá thông minh thường hay suy
tính quá nhiều và có khuynh hướng tự cho mình là đúng.
Sau ba ngày phép chơi bời thỏa thích, Lâu Phùng Đường không
trở về Đài Bắc ngay, mà ở lại Đài Trung để kiểm tra chi nhánh của công ty, nghe
báo cáo và ra chỉ thị, dự tính sau hai ngày nữa mới trở về Đài Bắc.
Cũng chính vào cái lúc này, anh hai tới tìm ta, vẻ mặt
nghiêm trọng.
“Tốt nhất em nên cẩn thận với thằng Lâu Phùng Đường này.”
Ta nhướn mày. Cẩn thận với hắn ư? Ta còn có thứ gì có thể mất
vào tay hắn đây?
Anh hai thở dài:
“Với tính nết thờ ơ lãnh đạm, mặc kệ mọi việc của em, nếu
như tiền của ba toàn bộ đến tay em, thì em ngay cả vì sao không nhìn thấy đồng
nào cũng không biết.”
Ta lờ mờ hiểu được ý anh hai, vô cùng kinh ngạc mà cười:
“Không phải ý anh là việc hắn tiếp cận em là vì tiền của em
chứ?” Trời ơi, đường đường là Lâu công tử không ngờ lại bị xem là kẻ đào mỏ?
Anh hai của ta thực sự thông minh quá mức rồi.
Anh hai lườm ta vẻ mặt không vui:
“Anh nghĩ tập đoàn nhà họ Lâu đang có ý mở rộng địa bàn xuống
phía nam, mà nhà chúng ta chính là đại gia bất động sản có tiếng ở nam bộ, có
chút khó mà giành được, giá đất lại đắt đỏ như vậy, và hầu như đều đứng tên
chúng ta, lại đều nằm trong khu quy hoạch đô thị trong vòng mười năm tới. Nếu
như nó cưới được em, thì chẳng cần tốn chút công sức nào cũng nắm đám đất đó
trong tay, như vậy có thể nói, Lâu thị vốn chỉ là một trong ba tập đoàn lớn của
Đài Bắc, sẽ nghiễm nhiên trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất của Đài Loan.”
Ta chẳng chút hứng thú hỏi anh hai:
“Anh thực sự cho rằng em sẽ kế thừa rất nhiều tài sản sao? Đừng
có ngốc như vậy.”
“Dù gì thì gì, làm thông gia với nhà chúng ta, nó sẽ có lợi
lớn, biết đâu còn dám xúi ba sáp nhập công ty vào tập đoàn Lâu thị. Anh biết ba
rất khoái nó.”
“Anh hai à, anh không hiểu ba rồi. Ba chưa có bị mắc chứng bệnh
đãng trí của người già đâu, cho dù có khoái người ta đến mức nào cũng sẽ không
đem tài sản nhà họ Chung ra mà dâng tặng được, hơn nữa, em cũng chẳng có ý định
gì với hắn cả.”
“Chỉ cần có một chút khả năng thì anh vẫn phải lưu ý. Bằng
không em phải hứa với anh, nếu như ba thật sự muốn chia phân nửa tài sản cho em
làm của hồi môn, thì trước tiên em phải ra tòa án làm giấy tờ nói rõ tài sản đó
là của riêng, không liên quan gì đến gia đình chồng____”
Trời ạ, anh hai ta bị thần kinh rồi chắc! Ảnh rất khôn khéo
không sai, nhưng nếu ảnh cứ tiếp tục thần hồn nát thần tính lâu dài như vậy,
thì chưa đầy bốn mươi tuổi chắc sẽ về chầu ông bà mất. Nhìn miệng ảnh mở ra
đóng vào liên tục, tâm tư của ta đã không còn nghe ảnh nói nữa, mà lại miên man
nghĩ tới Lâu Phùng Đường. Aizz, nếu như hắn muốn đất đai cũng không sao, ta sẽ
miễn phí tặng cho hắn coi như quà cảm ơn hắn đã làm bạn với ta trong thời gian
qua, sau đó hai người sẽ nói goodbye không ai nợ ai gì nữa.
Nếu chỉ vì vật chất mà qua lại với nhau, vậy thì đơn giản
quá rồi. Thế nhưng, đã là tình cảm thì khó mà giải quyết rõ ràng rạch ròi được.
Hắn đang dùng cách riêng của mình buộc chặt lấy ta, ta biết,
từ cái khoảnh khắc ta về ở chung với hắn đó, ta liền biết tiếp theo sẽ dẫn đến
kết quả này; bọn ta quan tâm lẫn nhau, và đã bắt đầu chung thủy với đối phương…
cho dù ta với hắn không ai thừa nhận.
Trước khi ở chung, ta căn bản không để tâm chuyện quan hệ với
người đàn ông khác, cho nên mới có thể rủ Phương Thận Triết lên giường, tuy rằng
việc không thành, nhưng trong đầu ta chưa bao giờ có cái ý niệm chung thủy với
một người nào đó; nhưng sau khi ở chung, mọi thứ đều có chút thay đổi, những
thay đổi rất nhỏ, nhưng ta vẫn cảm nhận được, chỉ là vẫn tin rằng sự thay đổi
này chẳng việc gì tới ta.
Nhưng, cho đến lúc này ta thực sự còn có thể bình chân như vại
sao?
Sự hoảng hốt khó mà che giấu được đã hiện rõ trong lòng ta.
Có lẽ mọi người đều cần tỉnh táo lại. Không biết khi khởi động lại nhịp độ của
bản thân, liệu ta còn có thể tự nhiên thoái mái như trước không. Cho nên ta nhất
định phải ra đi để hiểu rõ chính mình.
Dù biết rõ bản thân mình muốn hay không muốn cái gì, song
hoàn cảnh thực tế không cho phép ta muốn chọn cái gì thì chọn. Một khi sự quan
tâm của ta dành cho Lâu Phùng Đường ngày càng nhiều, tình cảm giữa bọn ta ngày
càng thân mật càng hiểu rõ về nhau, vậy thì nguy rồi.
Nhất là khi hắn đã chế ngự được cái tôi của đàn ông, không
còn giữ quan điểm phải cưới xử nữ nữa, chấp nhận cùng ta cược một ván “chung
thân”, ta mới chợt nhận ra có một nguy cơ đang rình rập. Sau ba ngày, kể ra hắn
cũng là quân tử, nên lại dùng BCS trở lại. Nhưng mà có một linh cảm chẳng lành
cứ quanh quẩn trong đầu ta. Ta đương nhiên cũng theo hắn trong ba suốt ba đêm
hoàn toàn không có phòng tránh gì, phải chăng ta cũng đang đánh cuộc?
Nhưng vì sao bây giờ ta lại muốn bỏ trốn?
“Dĩnh nhi!”
Giọng nói bực bội của anh hai vọng vào “thế giới thần tiên”
mà ta đang đắm chìm vào.
Ta hoàn hồn nhìn ảnh, nhìn trừng trừng, rồi lại cười khúc
khích, đương nhiên biết ảnh đã nhìn ra thái độ bất lịch sự của ta, nãy giờ hoàn
toàn không nghe ảnh nói gì cả.
“Anh đang hỏi, em có muốn làm quen với một vài người bạn của
anh hay không, đều là những người thành thật tin cậy.”
Thì ra muốn tìm chồng cho ta, tốt nhất là một người đàn ông
không quản lý tài sản của vợ cũng sẽ không ngấp nghé của hồi môn của vợ.
“Không, em cảm ơn.”
“Em cứ suy nghĩ đi, so với đàn ông Đài Bắc, em nên quý trọng
sự chất phác của thanh niên miền nam. Đàn ông Đài Bắc đều rất xấu.”
“Anh từng bị ai lừa gạt sao?” Ta cười hỏi, lườm lườm bằng
ánh mắt nghi ngờ.
Ảnh cúi đầu xem đồng hồ:
“Bỏ đi, không nói nữa, anh còn vội lên máy bay về Cao Hùng.
Em tự xem nên làm thế nào, dù gì đi nữa, cũng hãy nghĩ đến tài sản của Chung
gia trước tiên. Đừng để bị lừa.” Sau khi đứng dậy còn không quên tỏ vẻ anh hai
xoa đầu ta.
Ta đưa tay đẩy ảnh ra:
“Em có phải trẻ con đâu.”
“Thế nhưng, anh vẫn không nhịn được muốn sờ lên mái tóc bóng
mượt của em.” Ảnh lại vén tóc ta lần nữa, cầm lấy cặp sách và hóa đơn tính tiền
rồi đi.
Bởi vì ta đang ở trên tầng cao nhất của khách sạn này, đương
nhiên không cần phải đi ra chung đường với ảnh. Ngồi ở chỗ uống cà phê, ta đang
định đứng dậy trở về phòng ngủ trưa, không ngờ trước mặt lại có người ngồi xuống,
là Lâu Phùng Đường.
“Ủa, sao sớm vậy anh?”
“Anh ta là ai vậy?” Hắn lãnh đạm hỏi ta.
Ta cười, không trả lời, ta không muốn cho hắn cái quyền được
chất vấn ta. Ta không cần phải báo cáo với hắn, quan hệ giữa bọn ta không thể lại
tiến thêm một bước, nhàn nhạt là tốt rồi, không cần phải sâu đậm thêm nữa.
Thông minh như hắn tất nhiên sẽ đoán được ý ta, sắc mặt liền
sa sầm lại. Một lát sau đứng dậy, kéo một cánh tay của ta móc vào khuỷu tay của
hắn:
“Đi thôi, chúng ta lên phòng.”
“Ừ.”
Hắn đưa tay lên vuốt tóc ta, thì thào bên tai:
“Đừng bao giờ cho người đàn ông nào khác chạm vào mái tóc này
nữa.”
Ta cúi đầu, mái tóc theo đó rũ xuống như một bức rèm nhung,
không nói một lời.
Ta hoàn toàn không thích cuộc sống của mình quá mức ồn ào,
nhất là việc có cả đám người cứ tới tới lui lui thăm viếng; chỉ xuất hiện một
vài lần cũng đủ khiến người ta phiền chết đi được.
Ở một mức độ nào đó, tính tình ta rất quái gở. Có lẽ ta quá
coi trọng bản thân mình, quá coi trọng không gian tự do của mình, thà rằng hưởng
thụ sự cô độc cũng không muốn có người lải nhải suốt bên tai mất thì giờ của
ta; cho nên một khi sự thanh tĩnh bị người khác quấy rầy, sẽ có khuynh hướng muốn
trốn đi.
Ngoại trừ mấy người anh em trai khác mẹ ra, những người đến
tìm ta còn có mấy cô nàng ‘ngày xưa’ của Lâu Phùng Đường, những cô nàng này có
lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định. Đến cả cô em đã lâu không gặp Lâu Phùng Hân cũng tới
góp mặt. Thật sự, ta đã chiếm lấy Lâu công tử quá lâu, đủ lâu để bọn họ như ngồi
trên đống lửa. Vì vậy, cho dù là những kẻ trước đây vốn rất lặng lẽ, cũng đều
nhẩy đông đổng lên tiếng công kích ta. Việc ta trú ngụ trong căn hộ của hắn đã
không còn là bí mật gì nữa, điện thoại suốt ngày reo liên tục, cho nên thời
gian ta lang thang bên ngoài ngày càng nhiều.
Mấy ngày gần đây, việc tương đối đáng để thở phào nhẹ nhõm
chính là sau khi trở về Đài Bắc, ta đã cắm “cờ đỏ”, chứng minh ba ngày đó ta
không có khả năng thụ thai. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc chuyện hôn nhân của
bọn ta không cần phải bàn đến nữa? Đó là sự hả hê của ta, nhưng chẳng phải là sự
hài lòng của Lâu Phùng Đường. Không biết là vì việc ta từ chối gả cho hắn hay
là vì ta không muốn sinh con đã khiến hắn thất vọng như vậy. Mấy ngày gần đây hắn
có vẻ lạnh nhạt, còn ta thì ngược lại, cảm thấy thế lại hay.
Khoảng cách rộng rãi một chút mới không khiến ta cảm thấy ngột
ngạt; nhưng mà, trong lòng ta vẫn ôm ấp một hy vọng tung cánh bay xa. Ta muốn đến
những chân trời xa xôi, muốn tự mình cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác khi đứng
trên một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Trước đây, nguyên nhân lớn nhất khi định đi du học là vì muốn
tránh Lâu Phùng Đường, còn bây giờ ta muốn đi là vì chính bản thân mình.
Thực sự ta cần phải ra đi. Cứ tiếp tục cuộc sống mập mờ
không có tương lai như vậy đối với cả hai người đều chẳng có lợi gì. Nếu luôn
có sự tồn tại của ta, thì sao hắn có thể có thời gian và cơ hội mà quen biết những
cô gái khác? Nếu như ta không ra đi, làm sao có thể quen biết với những người
đàn ông khác trên thế giới này? Ta không bao giờ có ý định nuôi dưỡng cái ý
nghĩ trung thành với một người đàn ông. Cái cảm giác “phụ thuộc” đó không được
phép tồn tại, nhưng mà rồi nó sẽ từ từ lặng lẽ nảy sinh trong lòng một cô gái;
ta không biết bản thân mình có hay không, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để nó
phát triển thành một “chân lý”.
Ta là Nhậm Dĩnh, ta là một cá thể độc lập.
Cho dù có yêu đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được điều
gì, hay cướp đoạt được cái gì của ta.
Đến chỗ ở của Ứng Khoan Hoài, trước nụ cười kinh ngạc của
anh ấy, bọn ta ôm nhau thắm thiết. Đã lâu không gặp, ta rất nhớ anh ấy.
Lần này, ta thực sự muốn ra nước ngoài. Ta nói với anh ấy mục
đích đến thăm của mình, bởi vì nghe mẹ nói khoảng giữa tháng Mười ảnh sẽ đi
Pháp dự triển lãm tranh. Ta định xin anh ấy nhân tiện dẫn ta đi theo du lịch,
có lẽ là mười ngày hay nửa tháng, hoặc là mấy tháng cũng được; những người có
trình độ tiếng Anh yếu kém thì không nên làm liều, nhưng mà Ứng Khoan Hoài
chính là một người bạn đồng hành tuyệt hảo.
“Em sống không thấy thoải mái sao? Anh chàng đó không ngờ lại
không đủ bản lĩnh để giữ chặt lấy em.” Anh ấy đưa cho ta một ly nước trái cây,
rồi ngồi xuống đối diện.
“Cũng không phải cái gì gọi là thoải mái hay không thoải
mái. Dù gì cuộc sống này nếu cứ tiếp diễn thì cũng chẳng có gì thay đổi cả, chi
bằng đi xa mở rộng tầm mắt một chút.”
Anh ấy nhướn cao mày, không tin điều ta vừa nói:
“Anh thấy em đang sợ nếu tiếp tục sống như vậy sẽ có sự thay
đổi lớn thì có? Một nam một nữ sống chung với nhau, trừ khi kết hôn, bằng không
tất nhiên sẽ có sự thay đổi. Là em không chịu đựng nổi, hay là “con ngựa giống”
của em không chịu nổi đây?”
Xí! Nói gì mà khó nghe, ta chẳng thèm trả lời.
Ảnh lại nói:
“Anh chàng nào yêu em thì sẽ muốn giữ chặt lấy em, nhưng em
thì sợ hãi như vậy. Nếu như anh ta bất hạnh mà trót yêu em, em nên xem xét lại
bản thân mình có phải đã biểu hiện điều gì quá xuất sắc hay không, có cố ý đùa
giỡn với trái tim người khác hay không, có dùng mị lực đặc biệt của mình để mà
đầu độc đàn ông vô tội hay không.”
“Eh! Anh không phải đang ứng vào hoàn cảnh của mẹ em và anh
đó chứ?” Ta ngay lập tức ra đòn phản công.
Anh ấy bỗng nghẹn lời, vẻ mặt không vui, sau đó rất nhanh lại
trở lại bình thường, có chút oán giận lườm ta:
“Đồ con gái tàn nhẫn vô lương tâm.”
“Đối diện với vết thương là phương thuốc chữa trị tốt nhất.
Em không kiêng kỵ chuyện đó.” Ta vốn là người không có lương tâm – không có
trái tim, anh ấy lẽ nào còn không hiểu?
“Được rồi, muốn đi nước ngoài cũng được, nhưng em có chắc chắn
là đi được hay không? Bảo đảm sẽ không tái diễn vở kịch bị bắt trở về Đài Bắc
như lần trước chứ?”
Tuy rằng Ứng Khoan Hoài chưa từng gặp Lâu Phùng Đường, và ta
cũng ít khi kể chuyện gì với ảnh, thế nhưng xét theo tình hình của ta mấy tháng
gần đây thì người thông minh như ảnh tất nhiên cũng có thể biết được sơ sơ, chắc
cũng được tám chín phần mười.
Đúng như ảnh suy đoán lúc đầu, Lâu Phùng Đường những lúc cần
cương quyết cứng rắn thì sẽ không dây dưa dài dòng, cứng rắn cho đến cùng; từ
việc hắn bằng lòng cưới ta cũng đủ thấy. Cho dù tất cả các điều kiện của ta đều
cho thấy ta không đủ tư cách để leo lên cái ghế Lâu phu nhân, cùng hắn chung hưởng
sự tôn vinh; nhưng bởi vì ta có một sức hấp dẫn mà hắn xưa nay chưa bao giờ tìm
thấy trên người những cô gái khác, vả lại sức hấp dẫn đó vẫn chưa từng biến mất,
cho nên hắn chấp nhận cưới ta, chứ không chịu đi tìm mấy cô thiếu nữ đài các
tam tòng tứ đức mà kết hôn.
Làm sao mà ta biết được hắn lại khó trị như vậy? Làm sao ta
biết được bản tính của mình lại hợp ý hắn như thế, để tiếp đó lại hấp dẫn được
hắn, khiến ta không đủ can đảm nói lời chia tay với hắn? Hắn sẽ không cho phép,
mà ta ___cũng không chán ghét hắn; cho nên ta chấp nhận sự không cho phép của hắn.
Hắn có một cơ thể hấp dẫn, một gương mặt mê người, nắm giữ
ta nhưng lại cho ta đến 90% tự do. Một tình huống rất kỳ quái, chỉ có thể nói hắn
là một gã đàn ông cao cơ.
Hắn từng nói trong thời gian quan hệ với hắn, ta không được
phép có bất kỳ người đàn ông nào khác, hắn coi trọng nhất điểm này. Sau khi đã
nói đến hai lần, sẽ không nhắc lại thêm lần nào nữa, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng
ta; và lòng tin này sẽ vẫn duy trì cho đến khi nào hắn tận mắt chứng kiến ta nhảy
lên giường của người khác mới thôi. Điều này đối với hắn mà nói nhất định không
dễ dàng gì, đặc biệt là khi ta luôn ở trước mặt hắn khoe khoang khoác lác về việc
trước đây tình nhân của ta nhiều như cá lội dưới sông như thế nào, ta làm như
mình là Carmen tái thế vậy, thế nhưng hắn vẫn tình nguyện tin tưởng ta. Không
biết nên nói hắn là kẻ quá tự tin, hay là kẻ sẵn sàng cho “người” của hắn một
cơ hội? Thế nhưng, một khi để cho hắn biết được đối phương phản bội mình, vậy
thì hắn sẽ không cho người đó bất kỳ cơ hội nào nữa; một trăm lần trung thực
cũng không gỡ nổi cho một lần bất trung.
Ta có sức hấp dẫn đối với hắn, và ngược lại, hắn cũng có sức
hấp dẫn đối với ta. Tính cách độc đáo của hắn có rất nhiều điểm mà ta yêu
thích, thế nhưng… nên dừng lại ở đây là được rồi.
Ra nước ngoài, sẽ lại là một trò đặt cược khác.
Không từ mà biệt có bị xem là phản bội hay không? Về phần ta
thì không, bởi vì bọn ta không có bất kỳ lời hứa hẹn gì; nhưng về phần hắn thì
không dám chắc. Không quang minh chính đại, thì sợ hắn không chấp nhận được;
nhưng nếu quang minh chính đại thì__ ta còn có thể đi được sao?
Ta chẳng việc gì phải báo cáo với ai cả, đây là lời tuyên bố
ngầm của ta dành cho hắn. Cũng nên nhân cơ hội này để cho hai người cùng bắt đầu
lại; có lẽ một mùa xuân mới sẽ tới, thật tốt, có đúng hay không?
Ta lôi hộ chiếu và mấy thứ liên quan từ trong ví da ra:
“Khi nào đi?
“Vốn định ngày mười lăm đi, nhưng nếu em thích dạo chơi lòng
vòng Châu Âu trước, thì ngày mười mình đi luôn, có thể dạo chơi từ Anh sang
Pháp.”
“Vậy là hẹn rồi đó nha.” Nụ cười của ta uể oải, nhưng ánh mắt
thì sáng ngời vì sắp được ra nước ngoài. Bước sang một giai đoạn khác, được gặp
gỡ những sự vật & con người khác là điều mà ta luôn mong ước bấy lâu. Mặc kệ
kết quả tốt xấu, ít nhất ta sẽ không còn buồn chán nữa.
Ứng Khoan Hoài thở dài:
“Thật không hiểu nổi em. Anh thực sự nghĩ rằng nên có một ai
đó quản lý em mới được.”
“Anh có sẵn lòng hi sinh không?” Ta khoác lấy vai anh ấy.
Ảnh khinh thường đẩy tay ta ra.
“Nếu em thèm muốn anh, kiếp sau hãy xếp hàng thử xem, có lẽ
sẽ tới phiên em.”
Anh chàng ngây thơ lại làm ra bộ dạng thuần khiết, làm ta cười
chảy cả nước mắt. Trời ạ, những người có thể tìm vui trong đau khổ cũng thật
đáng ngưỡng mộ. Nhưng ảnh thực sự sẽ giữ mình vì mẹ ta sao? Không tin được.
Một mình lang thang ở khu đông Đài Bắc, giữa dòng người tấp
nập, vậy mà ta chỉ cảm thấy mình sao mà cô đơn lẻ loi đến thế. Một khuôn mặt
không biểu cảm lặng lẽ giữa phố phường đông đúc và bận rộn. Con người cứ thế bước
ngang qua nhau, dường như toàn bộ thế giới này đều không chút liên quan đến ta.
Ta vẫn cho rằng sống ở Đài Bắc thật không dễ gì mà tìm được sự thanh thản và
vui vẻ.
Ánh mắt đang lướt qua những khung kính cửa sổ bỗng nhiên bắt
gặp một hình bóng rất quen thuộc. Người ngồi ngay cửa sổ bên trong quán cà phê
chẳng phải chính là Lâu Phùng Đường sao?
Không nghĩ ngợi nhiều, bởi vì ta rất muốn gặp hắn nên hớn hở
chạy ngay vào, cho đến khi đứng ở trước mặt hắn mới cảm thấy mình lỗ mãng đến
thảm hại. Giữa ban ngày ban mặt, dĩ nhiên hắn sẽ không nhàn rỗi đến mức mà đi uống
cà phê. Ngoài hắn ra còn có ba người khách khác mà ta không quen biết.
“Nhậm Dĩnh?” Hắn kinh ngạc đứng dậy, sau đó liền nở nụ cười
với ta, nắm lấy tay ta.
Ta cắn môi dưới, cúi thấp đầu:
“Nhìn thấy anh, nên em vào.” Ta thật không biết tại sao bỗng
cảm thấy kích động như vậy, giống như kiếp này sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn
nữa, cảm giác vô cùng quyến luyến. Ta vẫn chưa thu xếp hành lý xong, vậy mà đã
bắt đầu nhớ nhung hắn rồi.
Ta cẩn thận dò xét ba người phía sau lưng hắn, hai người đàn
ông nước ngoài ngồi ở một bên, còn chỗ bên cạnh Lâu Phùng Đường là một cô gái đẹp
đến mức kẻ khác phải chảy nước miếng vì thèm; hiển nhiên là cô thư ký kế nhiệm
ta. Người đẹp kia cũng nhìn ta dò xét, đôi môi mọng đỏ tươi mê người khẽ hé, tựa
như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người ta một phát. Trước đây ta quyến rũ thế
nào, cũng không học được cái vẻ hồn nhiên thiên bẩm này được! Thực đúng là
“giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại yêu cơ hoán diễm cơ.” (Đất nước thời
nào cũng có nhân tài, thế hệ yêu nữ thay cho thế hệ kiều nữ. Thật ra em Dĩnh đã
thay đổi vế sau của câu thành ngữ này. Câu đúng là: thế hệ mới thay cho thế hệ
cũ.)
“Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.” Ta gật gật đầu, định rút
tay lại, không muốn quấy rầy công việc của hắn.
Nhưng hắn vẫn giữ tay ta, xoay người nói vài câu tiếng Anh
gì đó với khách, rồi kéo ta sang một bên.”Anh có vài phút.” Hắn nói.
Ta cười nhẹ, gục đầu vào ngực hắn: “Xin lỗi.”
“Làm gì mà mất hồn vậy.” Hắn nhìn vào hai bàn tay trống
không của ta, biết ta chỉ đi lang thang không có mục đích.
Trong mắt người khác có lẽ ta đang lãng phí cuộc đời, nhưng
đối với ta, bất luận làm việc gì miễn mình cảm thấy vui vẻ, thì đều không xem
là công cốc. Hưởng thụ sự cô đơn, cũng là một cách tận hưởng niềm hạnh phúc, mà
không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Hắn theo thói quen nghịch ngợm mái tóc ta, nâng mặt ta lên
ta, hôn ta một chốc: “Tối nay em rảnh chứ? Mình đi ăn tối?”
“Ra ngoài ăn hả?” Ta nhướn mày.
“Lẽ nào em có cách khác tốt hơn sao?” Hắn cũng nhướn mày.
Chúng ta không thường dùng cơm tối chung với nhau, vả lại ta
chưa bao giờ nấu một bữa cơm nào cho hắn, cho nên trong căn hộ bọn ta đang ở
chưa từng thật sự “nổi lửa” một lần, chỉ trừ bữa sáng mỗi người tự pha cà phê sữa
mà thôi. Ta vốn tham ngủ nướng nên ngay cả bữa sáng cũng không ăn chung với hắn.
Cũng khó trách hắn lại hỏi như vậy, ta không nấu cơm.
Trái với trông đợi của hắn, ta nói:
“Về nhà ăn đi! Em có thể nấu được vài món, có thể gọi người
ta mang thêm đồ ăn đến.”
“Anh cần chuẩn bị những gì?” Hắn nở nụ cười lờ đờ, như muốn
chế nhạo ta.
Ta đẩy hắn. Tự mình lui ra sau một bước:
“Vác bụng về là được rồi.”
Hắn cười sằng sặc, một tay vịn lên trên cái cột nhà kiểu La
Mã màu trắng, toàn thân phát ra vẻ quyến rũ nam tính chết người, ta cùng lúc
cũng nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi vào mắt mình của cô thư ký xinh đẹp của
hắn —— mấy khi được nhìn thấy sếp của mình cười vui vẻ khoái chí như thế? Tự
nhiên ta lại cảm thấy thoải mái hơn, khi biết có một số diện mạo mà chỉ ở trước
mặt ta hắn mới bộc lộ ra ngoài. Điều này khiến ta đắc ý.
“Bảy giờ?” Ta không muốn tiếp tục làm lỡ công việc của hắn,
hỏi.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Bảy giờ.”
Ta vẫy vẫy tay, rồi đi ra cửa. Còn chưa đi tới cửa, hắn đã
đuổi theo kéo ta lại, lúc ta vừa xoay người sang thì lại nhận được một nụ hôn của
hắn.
“Gì nữa đây?” Ta kinh ngạc hỏi.
“Chỉ là muốn hôn em thôi.” Hắn vuốt tóc ta, lịch lãm xoay
người trở lại với mấy người khách.
Ta mím môi, mỉm cười rời khỏi. Có lẽ bởi vì hôm nay ta không
có tô son. Khi ta để mặt mộc, hắn sẽ đặc biệt thích thú để lại dấu môi của mình
đầy mặt ta.
Một lần nữa quay trở lại với con đường tấp nập, tâm tình ta
trở nên bất định. Sau khi ta đi rồi, có lẽ ta sẽ nhớ hắn nhiều hơn là ta nghĩ.
Nhưng có sao đâu, có lẽ nhớ nhung cũng là một thứ hạnh phúc đáng để trải nghiệm.
Vẫy một chiếc tắc xi, chạy về hướng siêu thị, ta nhắm mắt
nghỉ ngơi. Không thể không thừa nhận — ta yêu hắn; từ ưa thích nay đã “thăng cấp”
lên một bước chuyển thành tình yêu. Có điều, tình yêu và chia ly là hai việc
khác nhau; ta thực sự nghĩ như vậy. Ai nói cứ phải dính chặt lấy nhau cả ngày mới
là tình yêu thực sự? Cảm giác của ta, thì chỉ một mình ta tự cảm nhận, không
liên quan gì đến việc hắn có yêu ta không.
Một cô gái có thể đối xử với tình yêu một cách lạnh lùng như
vậy liệu có tư cách yêu người khác hay không? Ngay cả ta còn phải thở dài ngao
ngán, rõ là một kẻ phá hoại các quy tắc của tình yêu!
Giấu Lâu Phùng Đường việc ta chuẩn bị ra nước ngoài cũng
không quá khó khăn, chỉ cần ta giữ vẻ mặt bình thường như bấy lâu nay, thì
không lộ ra sơ hở nào.
Thứ nhất, là bởi vì ta không có thói quen sửa soạn hành lý.
Cho dù dự định du lịch ở nước ngoài một thời gian dài, nhưng cũng chỉ cần xách
theo một cái túi nhỏ, có hộ chiếu, đô la là đủ rồi, những thứ khác thì giảm thiểu
tối đa. Cũng đâu phải đi tới sa mạc hẻo lánh, sợ gì không mua được quần áo đồ
dùng? Thứ hai, Lâu Phùng Đường không phải là loại đàn ông bị ám ảnh với việc phải
bám dính bạn tình cả ngày không buông. Ta chịu không nổi loại người đeo như
sam, lại còn ương ngạnh tuyên bố rằng vậy mới chứng tỏ tình yêu là quý giá đó,
chỉ tổ khiến người ta không thở nổi.
Ta thích hắn, hắn có rất nhiều ưu điểm mà ai cũng yêu thích.
Nghĩ lại việc ta có thể chung sống với hắn lâu như vậy, nguyên nhân lớn nhất
chính là cả hai đều cho nhau một khoảng không gian tự do. Ta cũng ngạc nhiên
không ngờ mình lại có thể ở cùng hắn lâu như vậy; cho dù là ba mẹ mình ta cũng
chưa từng ở chung lâu đến thế.
6:55, ta nhấc nồi canh ra khỏi bếp, đặt lên bàn ăn. Nhìn một
bàn đầy thức ăn, tự nhiên ta bật cười tự giễu mình, sao mà giống Hồng Môn Yến
quá. (thành ngữ dùng để ví với một cái bẫy. Ngoài mặt thì là một bữa tiệc vui vẻ,
nhưng trong đó ẩn giấu đầy hiểm nguy, cạm bẫy.)
Có ba món chính gọi nhà hàng mang tới, ngoài ra ta còn làm
thêm hai món rau một món canh, trông cũng không tệ. Sau đó, ta đến tủ rượu lấy
một chai vang đỏ và hai cái ly chân cao, miệng vẫn không kềm được nụ cười chế
nhạo.
Bỏ công sức ra nấu một bữa cơm hình như cũng chính là chuyện
mà một cô gái nên làm để lấy lòng người con trai mình yêu. Cứ thấy ngốc ngốc thế
nào đó, vì ta không ngờ mình cũng biết xuống bếp, không tự cười mình sao được?
Bởi vì mẹ ta chỉ là một người tình, nên từ xưa đến nay ta
chưa bao giờ cảm nhận được cái cảm giác “gia đình” là gì; và cũng bởi vì ta vẫn
luôn nghĩ rằng cuộc sống của mẹ vô cùng hoàn hảo, nên ta càng không bao giờ có
bất kỳ một ảo tưởng tốt đẹp nào về “gia đình”.
Một cô nhân tình đúng nghĩa vốn không nên xem căn nhà mình ở
là một gia đình ấm áp. Một thằng đàn ông nếu như thật sự yêu thương gia đình,
liệu có thể nào nuôi nhân tình ở bên ngoài hay không? Song, hoàn cảnh này có lẽ
không thích hợp áp dụng vào một kẻ độc thân như Lâu Phùng Đường. Tuy nhiên, cái
bầu không khí “ấm áp hạnh phúc” này ta xưa nay chưa từng tạo nên, cũng chính vì
thế, mà căn hộ này chưa bao giờ tỏa ra mùi hương thơm ngát của thức ăn.
Để nắm giữ được trái tim của một người đàn ông thì trước
tiên cần nắm giữ cái dạ dày của hắn. Thế nhưng ta đâu có muốn. Ta không muốn
trái tim của hắn, không muốn con người của hắn, không muốn tình yêu của hắn,
nên đương nhiên ta cũng sẽ không nhân danh tình yêu mà giở bất kỳ thủ đoạn nào
cả.
Ngày hôm nay là ngoại lệ, trong lòng ta bất chợt nảy ra ý
nghĩ phải tổ chức một bữa tiệc chia tay. Trời ạ, chẳng lẽ trong tiềm thức ta tự
nhận mình đã gây ra tội ác tày trời rồi chăng! Sao bỗng nhiên lại cảm thấy có
chút hổ thẹn với hắn như vậy.
Nghe tiếng mở cửa, ta xoay người nở một nụ cười chào đón Lâu
Phùng Đường vừa bước vào nhà; không hơn không kém, đúng bảy giờ. Trên tay hắn cầm
một bó “ngu mỹ nhân”[i] khiến hai mắt ta sáng rỡ, liền nhào tới đón lấy: “Hoa
này giản dị ghê, không ngờ Lâu đại thiếu gia lại có thể chọn mua loại hoa này?”
Hiện tại không phải những loại hoa màu hồng tím đang rất thịnh hay sao? Hoa hồng,
hoa lys, cát cánh, calla nè; chẳng ngờ hắn lại tặng ta một bó ngu mỹ nhân, lạ
lùng thay, nó lại thực sự khiến ta yêu thích.
“Giữa một rừng hoa đủ màu sắc, nó không tươi đẹp cũng không
bắt mắt nhất, nhưng cũng không phải quá mộc mạc. Anh định tặng hoa sen cho em,
nhưng lại cảm thấy không tôn trọng lắm, có lẽ ngu mỹ nhân thích hợp với em nhất.”
Những lời nói chân thật của hắn tựa như ướp đầy mật ngọt, không ngờ những câu
như vậy cũng có thể biến thành những lời có cánh.
Ta vui vẻ tìm ngay một lo hoa thủy tinh để cắm hoa vào. Mặc
kệ giá trị của chiếc bình hoa này có là bao nhiêu đi chăng nữa, thì vào những
lúc cần thiết, dù nó có được làm bằng vàng thì bất quá cũng chỉ là cái bình để
cắm hoa mà thôi. Ta cắm hoa vào lọ xong, đứng tránh sang một bên nói với hắn:
“Có phải hợp nhau lại thì sẽ tăng thêm sức mạnh.” Một bình
hoa thực sự và một cô gái “bình hoa”, hay là không?
Hắn đặt chiếc cặp xách lên trên kệ, bước tới ôm ngang eo ta,
giọng trầm trầm cười nói:
“Em lúc nào cũng rất là đáng yêu.”
“Em có cần phải hiểu ý nghĩa của loài hoa này không?” Ta ngẩng
đầu hỏi hắn.
Hắn lắc đầu:
“Không cần, anh mua nó, là bởi vì nó bắt mắt anh, chứ không
vì ý nghĩa của nó hay vì lý do nào khác.”
Điều đó thật là tốt. Từ nào tới giờ ta chưa từng nghĩ rằng tặng
hoa thì nhất định phải có một ý nghĩa gì đó, cứ để hoa chỉ mang đến vẻ đẹp đơn
thuần thôi không phải là đủ rồi sao?
“Thế nhưng trước đây anh thường hay đặt hoa hồng tặng người
khác mà.” Ta cố ý vạch lá tìm sâu.
“Đó chỉ là xã giao, vả lại bọn họ rất tin vào ý nghĩa của
các loài hoa. Cũng may em hoàn toàn không tin mấy thứ đó. Em cũng biết đó, mỗi
người mỗi kiểu mà.” Hắn nở một nụ cười vô tội đầy giảo hoạt.
Ta xỉa xỉa vào ngực hắn: “Đồ cơ hội.”
Kéo hắn ngồi vào bàn ăn, ta lên tiếng cảnh báo trước:
“Cho dù chỉ tàm tạm, thì cũng xin anh ăn nhiều chê ít, bởi
vì không có lần sau đâu đó.”
Hắn liếc nhìm một bàn đầy thức ăn:
“Nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng mà sao anh lại có cảm giác nó
giống như là một bữa Hồng Môn Yến vậy? Có thật đây chỉ là ý nghĩ em chợt nảy ra
thôi không?”
Sự sắc sảo của hắn làm tim ta giật thót. Ta ngồi xuống phía
đối diện, bới cơm cho hắn: “Yên tâm đi, em không phải là Chu Nguyên Chương, sẽ
không thừa lúc anh cơm no rượu say ám sát anh đâu, anh chỉ cần lo cho cái bao tử
[có nguy cơ] bị đau mà thôi.”
Nâng chén cụng ly với hắn, ta ngửa đầu uống cạn.
“Nào, hôm nay có rượu hôm nay say.”
Hào khí và lòng nhiệt tình hiếm có của ta khiến hắn cũng bị
cuốn theo. Ta vừa ăn vừa uống, lại còn bật nhạc lên, kéo hắn ra khiêu vũ. Tuy
có hơi ngà ngà say, nhưng cũng may chưa đến mức nhảy thoát y vũ. Ta chỉ cất giọng
cười phóng đãng, uống ừng ực hết ly này đến ly khác, khóe mắt tự nhiên rơi lệ,
chảy xuống trước ngực hắn, khẽ thì thầm:
“Lâu Phùng Đường, em thực sự rất thích anh.”
“Anh cũng thích em.”
Ta hài lòng với câu trả lời của hắn. Đưa tay tắt đèn, ta kéo
hắn ra đứng bên ngoài ban công cửa sổ, những ngọn đèn rực rỡ chớp tắt xa xa, rọi
những ánh sáng ngũ sắc vào trong khung cửa sổ vuông tối thui của bọn ta.
“Em sao vậy?” Hắn nâng cằm ta, nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì, chúc mừng chúng ta thích lẫn nhau.” Ta hất tóc
ra sau, từ từ kéo hắn cùng ngồi xuống thảm, hắn ngồi dựa lưng vào tường, kéo ta
tựa vào lòng hắn, hai người cùng hướng mặt ra ngoài, mặc cho những ngọn đèn
nê-ông chớp tắt hắt muôn vàn màu sắc lên mặt bọn ta.
“Loại người như chúng ta, thích nhau được cũng thật là một kỳ
tích.” Ta thở dài, men rượu khiến cho giọng nói của ta càng thêm trầm thấp, ta
không say, chỉ hơi ngà ngà. Ta thích cái cảm giác lâng lâng bay bổng này, đặc
biệt khi được ngồi trong lòng hắn.
“Không. Đây là kết quả tất yếu.”
“Như vậy đã là “kết quả” rồi sao?”
“Đương nhiên còn có sau này nữa. Nhưng mà em đâu muốn suy
nghĩ quá nhiều, có đúng không? Em sợ chết khiếp nếu có người muốn trói chặt em
mà.”
Sao hắn lại hiểu rõ ta đến vậy! Không hổ là người đàn ông đầu
tiên mà ta yêu thích trong đời. Nhưng cũng bởi vì hắn quá thông minh, nên ta phải
gạt bỏ ngay cái ý nghĩ tiếp tục mù quáng ở bên cạnh hắn. Có một số đàn ông càng
ở chung càng khó dứt bỏ. Nếu không phải vì hắn nhất quyết không buông ta ra,
thì có lẽ ta cũng không rời khỏi hắn được; tình thế sẽ càng bi thảm hơn.
Ta không đáp lại lời hắn, nhưng giọng nói trầm ấm quyến rũ của
hắn lại cất lên phía trên đầu ta: “Em xưa nay chưa bao giờ để bản mình mình quá
yêu thích một thứ gì, không mê đồ trang sức, cũng không ham quần áo đẹp, không
có ai gọi là bạn bè tri kỷ, anh nghĩ, ngay cả ba của em cũng chưa chắc đã hiểu
được lòng em, đúng không?”
“Em có yêu mẹ của em.” Ta thì thầm.
“Chuyện đó là đương nhiên. Trong giới hội hoạ ai cũng biết,
phu nhân Nhậm Băng Tinh là một người phóng khoáng như phụ nữ di gan. Tính tình
của em cũng từ tay mẹ em mà ra, bà lại dành cho em tất cả tự do mà em muốn, nên
em hoàn toàn yên tâm yêu mẹ mình. Nếu bà không phải là một người mẹ như thế,
cho dù có quan hệ huyết thống, em cũng sẽ không yêu đâu! Cũng sẽ có thái độ như
đối với ba em. Phần lớn thời gian, em miễn cưỡng lui tới gặp ông, trao cho ông
những nụ cười lễ phép, nhưng vẫn giữ mình cách xa ngàn dặm.”
Ta khẽ nhích người, dựa lưng vào trong ngực hắn, gối đầu
trên vai hắn, hai tay vòng lên đầu ôm lấy cổ hắn.
“Đúng vậy, em nhất quyết không để bản thân mình quá coi trọng
những thứ không thể nắm chắc trong tay.”Yêu thích” là một loại ám ảnh, không cần
thiết để thứ tình cảm đó nảy sinh quá nhiều. Sức người có hạn, nếu cái gì cũng
muốn, vậy còn có thể sống vui vẻ sao? Từ vật chất cho đến những thứ tình cảm
khó có thể nắm giữ của con người, em đều không cưỡng cầu. Trên đời không có
chuyện gì là đương nhiên ngoại trừ tình yêu của mẹ dành cho em, dù việc có em
trong đời chỉ là ‘tai nạn’, nhưng em vẫn là máu mủ của mẹ. Em là một kẻ khá vô
tình lãnh đạm. Ba mẹ cho em cuộc sống này, nhưng nếu không làm cho em yêu
thương sâu sắc, thì em cũng chỉ xem như người dưng nước lã mà thôi.” Tối nay là
ngày xưng tội của ta hay sao, khi không tự nhiên lại không tự chủ được mà trút
hết nỗi lòng thế này? A, có lẽ là ta say.
“Em là kẻ bạc tình hay là quá đa tình?”
“Đều không phải, em chỉ là một kẻ không có trái tim mà thôi,
anh cũng y như vậy, không phải sao?” Ta cười hì hì hỏi ngược lại hắn, “Chỉ có
điều anh bá đạo kiêu căng hơn một chút; cộng thêm, sức kềm chế và sự tuyệt
tình, biết tận dụng triệt để người khác một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Trong
“Lâu thị” có người tài ba, có người xoàng xoàng, có bình hoa, có tam cô lục bà
(bà tám); trước đây, lúc còn làm ở phòng nhân sự, em không rõ vì sao nhân viên
người tốt kẻ xấu lẫn lộn đến mức này, ai biết được anh từ đầu đã có mưu đồ. Bởi
vì anh biết cách lợi dụng đặc điểm của bọn họ để dùng vào đúng việc. Lợi dụng
xong, không còn tác dụng gì nữa, liền thẳng tay vứt bỏ không thương tiếc; cũng
y như cách anh đối xử với phụ nữ… á, nhân tiện nói cho anh biết, sống chung với
em thực sự là một sai lầm.”
Hắn không có nổi giận như ta nghĩ, mà chỉ cười phá lên,
phóng đãng dán sát vào lưng ta.
“Nhậm Dĩnh, em nói đúng nhiều thứ, nhưng có một điểm sai, ở
chung với em không phải là sai lầm. Chúng ta trời sinh là một đôi tuyệt hảo.” Hắn
hôn lên gáy ta, hơi nóng phả ra hầm hập: “Chúng ta thậm chí xém chút nữa kết
hôn rồi.”
“Anh làm gì mà nhớ rõ cái giao hẹn vớ vẩn đó quá vậy? Mau
dùng bộ não thông minh của anh mà nghĩ xem, cưới em cũng chẳng đem lại cho anh
tài sản lợi lộc gì. Anh xưa nay có bao giờ làm mấy chuyện lỗ vốn, sao có thể
sai lầm trong cuộc hôn nhân này được.” Ta trượt người xuống dưới thảm, tránh nụ
hôn nhồn nhột của hắn. Không lâu sau cả người đã nằm dài dưới thảm.
Hắn cũng đè người xuống:
“Tài sản dễ kiếm, không cần dùng hôn nhân để đổi lấy. Bảo
anh vì lợi ích mà kết hôn với một cô gái vừa nhìn đã thấy ghét, thì thà rằng
tìm cô gái thú vị như em làm liều thuốc bổ cho cả thể xác lẫn tinh thần khô cứng
của anh: cuộc sống thoải mái quan trọng hơn tất cả, anh không dại gì mà bỏ phí.
Nhưng mà, chừng nào em mới chịu dừng chân vì anh đây?”
Ta không trả lời, không thể trả lời, dùng một cái hôn thật
sâu để hắn quên đi vấn đề. Hắn muốn giữ chân ta, cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả,
đàn ông luôn muốn giữ chặt lấy thứ mà hắn thích thú, nhưng ta sẽ không dừng lại
vì bất cứ kẻ nào.
Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hiểu được điều này.