“Được” Anh nhắm mắt lại, đôi mi dài chớp động nói rõ là anh đang nhịn cười, anh cũng không tin được là cô có thể thế này.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, đem gối đặt lên ngực anh, nhìn khuôn mặt tươi cười kia cô không thể xuống tay được.
“Khụ khụ” Cô hắng giọng “Chuẩn bị xong chưa, bắt đầu nhé, anh đã nói không được động đậy”. Cô lại lần nữa cường điệu.
“Nhanh lên nào, không cần nhân từ nương tay, tận tình chơi. Ha ha ha ha.” Anh tin chắc là cô không dám, cômấy cân mấy lạng anh rất rõ ràng. Không có bạn trai mà cũng dám mạnh miệng nói có, anh muốn xem cô chống đỡ thế nào.
Diệp Hân Đồng nhìn cơ thể anh, chính xác là rất ngượng ngùng.
Hít sâu, không có gì. Trên TV không phải cũng thế sao? Cô không thể để anh xem thường.
Diệp Hân Đồng cúi đầu hôn lên bộ phận giữa hai chân anh.
“Hả?” Anh đột nhiên lên tiếng, ngồi dậy.
“Diệp Hân Đồng…” Vẻ mặt anh có chút kinh ngạc, nhưng xúc động, lại có chút cảm động.
Diệp Hân Đồng xin lỗi quay đi “Không muốn thì thôi vậy”
Cô bước xuống khỏi giường.
“Muốn, muốn, đương nhiên là muốn” Anh nhanh chóng kéo lấy tay cô, tròng mắt đậm màu sâu thẳm dịu dàng hơn nhiều.
Cô thích sự thẳng thẳn của anh, thẹn thùng và đặc biệt dịu dàng.
“Thế anh muốn ngồi, đứng hay là nằm” Cô cũng cười xấu xa hỏi.
“Ngồi, anh muốn nhìn rõ em làm.” Bàn tay nóng bỏng của anh vuốt ve gò má mềm mại của cô.