Cô ngồi xổm xuống.
Đầu lưỡi đỏ thắm chạy vòng quanh chẳng theo quy luật nào. Ở phương diện này, khả năng lĩnh ngộ của cô có vẻ rất cao, anh cảm thấy cơ thể phản ứng khát vọng mãnh liệt.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.
Diệp Hân Đồng ngẩng lên nhìn anh.
Anh đè đầu cô xuống “Đừng để ý đến nó, tiếp tục đi.”
Giọng anh trầm khàn mang theo một chút hưng phấn.
Diệp Hân Đồng cúi đầu tiếp tục. Mặc dù không thuần thục nhưng vẫn nhớ cảm giác ăn kem thế nào, cứ theo đó mà làm.
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.
Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ cầm lên, muốn tắt đi.
Đột nhiên nhìn thấy số điện thoại làm anh kinh ngạc.
Anh lập tức đứng lên, thần sắc trở nên nặng nề.
Diệp Hân Đồng cảm thấy sự khác thường của anh, cô dịu dàng giúp anh quấn khăn tắm, lo lắng nhìn mặt anh.
Anh nói bằng tiếng Hàn, cô không hiểu lắm, nhưng sắc mặt anh không tốt chút nào. Chân mày nhíu chặt thật lâu mà không giãn ra.
“Sao thế?” Chờ anh cúp điện thoại xong, Diệp Hân Đồng mới hỏi.
Mặc Tử Hiên không trả lời, như đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ, một hồi lâu sau, anh nắm bả vai Diệp Hân Đồng nói: “Bây giờ chúng ta trở về Hàn cung, bất kể xảy ra chuyện gì, em chỉ cần tin tưởng anh là được.”
Lòng Diệp Hân Đồng trầm xuống, cô cảm thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng.
“Là chuyện của Kim Lệ Châu sao?” Cô dò xét thử.
“Kim Thụy Tường đưa Kim Lệ Châu đến Hàn cung, điện thoại là ông ta gọi, lần này… muốn toàn thây mà lui e là khó rồi, chiêu này của mẫu thân thật độc ác.” Mặc Tử Hiên nhếch miệng, vô cùng thương cảm.
“Xin lỗi anh” Không biết vì sao, cô nghĩ đây là lỗi của mình, vì cô mà anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mặc Tử Hiên thấy Diệp Hân Đồng áy náy, ngược lại cười nhạo “Sao em phải xin lỗi, chờ mọi việc giải quyết xong thì lấy lòng anh cho tốt là được, vừa rồi em như vậy, anh rất thích.”
“Được, khi mọi việc được giải quyết xong, anh muốn thế nào cũng được.” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng lại có dự cảm chẳng lành, bọn họ có thể sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh nhau.
Xe chạy về hướng Hàn cung, Diệp Hân Đồng tựa vào bả vai anh, im lặng không nói gì.
Mặc Tử Hiên hình như cũng đăng suy tư, vẻ mặt nặng nề.
Cuối cùng cũng đến cửa Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên xuống xe, Diệp Hân Đồng kéo anh. Nét mặt cô vừa bi thương vừa nghiêm túc, đôi mắt chớp chớp hiện rõ quyết định gian nan.
“Mặc Tử Hiên, em yêu anh.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, im lặng nhìn Diệp Hân Đồng, anh đoán cô nói những lời này vào lúc này là có ý đồ.
“Nhưng chỉ cần như vậy là được rồi, cảm ơn anh đã cho em cảm giác được yêu lần đầu tiên.” Một giọt nước mắt rơi xuống.
Mặc Tử Hiên nhíu mày “Em nói vậy là có ý gì?”
“Nếu vì em mà anh mất đi người thân, có thể mất cả ngôi vị hoàng đế, cả đời này em cũng không thể thanh thản, sẽ luôn thấy gánh nặng.” Cô nói trái lương tâm của mình, chỉ không muốn thấy anh khó cả đôi đường.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả. Thời gian chúng ta biết nhau cũng không dài, đang trong giai đoạn say đắm, nhất thời ý loạn tình mê cũng là bình thường, chờ sau khi em về Trung Quốc, tất cả sẽ lùi vào quên lãng, nhưng mà, em sẽ mãi mãi nhớ anh. Còn nữa, kỹ thuật của anh em rất thích.” Cô chảy nước mắt, nói như lúc sinh ly tử biệt.
“Đồ ngốc này” Mặc Tử Hiên ôm chặt cô, lòng đầy cảm xúc “Anh sẽ không buông em ra” Anh nói như cam kết.
“Tình yêu thật đau khổ” Diệp Hân Đồng nằm trên vai Mặc Tử Hiên khóc nức nở.
“Có khổ mới biết ngọt ngào, không trải qua đau khổ sẽ không biết quý trọng sự ngọt ngào như thế.” Mặc Tử Hiên miễn cưỡng nở nụ cười an ủi.
Anh đi vào cửa Nguyệt Hàng Hành cung, ánh mắt thâm trầm.