Một nam một nữ, sức trẻ hừng hực, ở chung một phòng, rất dễ dẫn đến…
“Cô lên giường nghỉ ngơi đi, tôi sang phòng Lý Đốc sát.” Vũ Văn Thành lúc này không phải nói với cái bản mặt núi băng thật khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Anh xoay người đi.
Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh hồi tưởng lại nhữngnăm tháng quá khứ đã qua.
Bọn họ đã biết nhau bao nhiêu năm? Theo lịch Trung quốc từ đầu đến giờ là mười một năm. Nhớ khi đó Vũ Văn Thành chuyển trường đến, một trường học bình thường với ngàn vạn thiếu nữ, anh không chỉ có diện mạo điên đảo chúng sinh mà thành tích lại ưu tú, hàng năm đều đứng đầu trường, cộng thêm ngày ngày có xe ra vào đưa đón, hoàn toàn là hoàng tử cấp nhân vật thần tượng.
Cô tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không có liên quan gì đến anh, học cùng 1 năm, một câu cũng chẳng nói với nhau, sự lạnh lùng cẩn trọng của anh khiến cô phải nhượng bộ lùi bước.
Cho đến một lần, đó là một ngày trời trong gió mát, trên đường đến nhà ăn cô nhận được thư tình của một nam sinh. Chưa kịp mở ra đã bị Vũ Văn Thành mặt lạnh như băng cướp mất.
Hôm sau cô bị thầy giáo gọi vào phòng làm việc, cùng với cậu nam sinh si tình kia. Thầy giáo dạy dỗ cho mộtbài cấm yêu đương sớm. Tên kia tưởng cô mật báo, từ đó rất hận cô, tình yêu ban đầu say đắm của cô bị Vũ Văn Thành bóp chết từ lúc manh nha.
Từ đó về sau, cô với Vũ Văn Thành thủy hỏa bất dung
Lúc thi tốt nghiệp trung học, thành tích nổi trội của Vũ Văn Thành được trường đại học tốt nhất nhận vào, cô tưởng rằng rốt cuộc có thể thoát khỏi anh, không ngờ, anh vứt bỏ cơ hội đi học cùng cô vào trường cảnh sát. Vấn đề là vẫn cùng lớp với cô.
Côvất vả lắm mới chờ được tới một mùa xuân, một nam sinh hẹn gặp cô ở rạp chiếu phim, cô vui mừng đi đến đó thì gặp ngay Vũ Văn Thành mặt lạnh như băng nghiêm nghị cảnh cáo.
Cô cho rằng anh chính là sát tinh của mình. Nhưng hôm nay, kẻ sát tinh này cũng đang bảo vệ cô.
“Sir.” Cô gọi Vũ Văn Thành, anh quay đầu lại.
“Cảm ơn anh.” Diệp Hân Đồng thật lòng biết ơn. “Còn nữa, trước đây tôi có nhiều thành kiến với anh, thật xin lỗi.” Diệp Hân Đồng cúi người trước anh.
Vũ Văn Thành không hề thay đổi nét mặt, thâm thúy nhìn cô: “Gọi tên tôi được rồi.”
Nghe thấy vậy, trong lòng cô có một cảm giác khác thường, giống như hai kẻ thù trong một đêm đã được hóa giải.
Nhưng kể từ lúc cô tức giận gào tên anh đến giờ chưa hề vui mừng gọi tên anh. Diệp Hân Đồng cúi đầu không nói, không biết phải mở miệng thế nào.
Vũ Văn Thành từ từ đi về phía cô, mất mát và thương cảm “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, có phải cô không muốn gọi tên tôi lấy một lần không?”
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn anh, nhớ tới bộ quần áo nhẹ nhàng trên người, thấy chiếc chậu ngâm chân đã được anh dọn dẹp, trong lòng có chút cảm động.
“Vũ Văn Thành.” Vẻ mặt cô ôn hòa, cảm thấy là lạ, đã nhiều năm cô có thói quen trốn tránh chỉ gọi anh là sir.
Gọi tên một cách dịu dàng như thế, thân mật như tình nhân. Cô ngại quá cúi đầu.
Vũ Văn Thành là người mà hàng ngàn thiếu nữ mong muốn mà không có được, cô lại càng như kẻ dư thừa. Thế mà lúc này anh lại đứng trước mặt, còn mua quần áo cho cô.
“Gọi là Thành đi.” Giọng anh đột nhiên rất nhẹ nhàng êm ái, cô không tin nổi, cô ngẩng đầu nhìn bờ môi anh, để xem mình có nghe nhầm hay không.
“Gọi là Thành.” Anh lần nữa dịu dàng kêu gọi.
Một tuyệt đỉnh mỹ nam, ở trước mặt mình, thâm tình kêu mình gọi tên anh, đôi mắt lấp lánh có hồn phát ra một tia mềm mại, đáy mắt thâm sâu hung hún như một dòng nước xoáy khiến cô bị cuốn vào trong.
Cô nhất định là cả nghĩ rồi, sao Vũ Văn Thành lại có thể nói với cô như vậy.
Là ảo giác, hôm nay cô quá mệt mỏi nên sinh ảo giác.