Diệp Hân Đồng lắc đầu một cái muốn cho mình tỉnh lại.
Vũ Văn Thành lại tưởng cô không muốn gọi, cảm thấy mất mát thương cảm.
Anh hít một hơi thật sâu “Em ghét anh như vậy sao? Từ đầu đến giờ bất kể anh có ưu tú đên mấy, em cũng không muốn liếc anh lấy một cái.”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn anh, anh ta đang nói cái gì vậy? Lúc đó bởi vì anh quá ưu tú, cô tự lượng sức mình không dám nhìn, chẳng quà là thấy không cùng đẳng cấp với nhau.
“Kể cả anh bỏ qua trường đại học tốt nhất, đến trường cảnh sát học chung với em, em cũng chẳng thèm nói với anh một câu, anh sợ ánh mắt chán ghét của em.”
Anh ta bị làm sao vậy?
Diệp Hân Đồng có cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.
“Anh…” Có ý là thích tôi ư? Diệp Hân Đồng không dám hỏi ra miệng, nghĩ đi nghĩ lại thấy không thể nào, một người ưu tú như thế, là cảnh viên có tiềm lực nhất của sở cảnh sát.
“Kể cả, anh từ chối là Tổng cảnh ti để được ở cạnh em, em cũng không biết vì sao ư?” Vũ Văn Thành đau khổ quay đi, anh cảm thấy bị cự tuyệt đủ làm mình mất thể diện rồi.
Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng cô độc của anh, lòng trầm xuống.
“Không phải anh luôn xem thường, khinh rẻ tôi ư?” Diệp Hân Đồng hỏi sau lưng.
“Bé ngốc, anh chỉ không muốn em gặp nguy hiểm.” Vũ Văn Thành khẽ nghiêng đầu. Anh không chịu được cú sốc thổ lộ mà bị cự tuyệt rồi.
Tim Diệp Hân Đồng như thể nhảy dựng, sững sờ tại chỗ, vô cùng khiếp sợ, không có sức để bước nổi một bước.
Nhưng, trong tim lại có một chút ngọt ngào, Vũ Văn Thành lại thích cô, đúng là nằm mơ.
Diệp Hân Đồng lại liếc mắt nhìn chậu rửa chân lần nữa, trong lòng vui sướng. Một cô bé lọ lem, được bạch mã hoàng tử thổ lộ, luôn thấy vui vẻ, hơn nữa, Vũ Văn Thành đã từ lâu yêu cô say đắm.
Trên mặt Diệp Hân Đồng lộ ra một nụ cười, cảm giác như sông băng gặp được mặt trời, con cá ôm lấy đại dương.
“Cộc cộc cộc”. Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng hơi do dự, đi mở cửa, bên ngoài là Mặc Tử Hiên mặt sắc lạnh. Nhưng tình trạng của anh chẳng hề ảnh hưởng đến tâm tình đang rất tốt của cô.
“Đi theo tôi.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc.
Diệp Hân Đồng mỉm cười, cô vẫn đang đắm chìm trong sự thổ lộ của Vũ Văn Thành, mặt lại thẹn thùng như hoa sen mới nở.
“Tôi không muốn.” Diệp Hân Đồng cười, đảo mắt ngẫm nghĩ, anh ta không phải đang cùng với mỹ nữ ‘điên loan đảo phượng’ sao? Nhanh thế đã xong rồi? Chẳng lẽ anh ta xuất tinh sớm?
Diệp Hân Đồng nhìn lại anh với một ánh mắt xấu xa, bi kịch của kẻ dung tục là thế, cô cười trộm.
“Cô cười cái gì?” Mặc Tử Hiên cảm giác được ý đồ của cô, rất không vui nheo mắt lại.
Cô lắc đầu, lại hé miệng cười.
“Tôi đi ra ngoài bây giờ, cô có đi cùng không?” Anh phiền não hỏi, trẻ tuổi giàu có như anh, thân thể đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn khiến anh rất ra dáng.
“Không phải chứ…, hôm nay tất cả mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Hân Đồng mỉm cười, nói xong đóng cửa lại.
Mặc Tử Hiên lấy tay chặn cửa.
“Tôi sẽ ra ngoài tránh mọi người, cô chẳng phải là hộ vệ của tôi sao? Có người đàn ông kia, không phải cô vứt bỏ cả đạo đức nghề nghiệp chứ?” Anh tức giận quát lên với cô.
Có vẻ vô cùng tức giận, như cuồng phong bạo vũ.
Diệp Hân Đồng hết hẳn tươi cười, phiền não nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, thở dài “Anh có phải tùy hứng quá không? Cứ như con nít, anh phải dùng mạng của mình để đi chơi, bao nhiêu người cũng bảo vệ không nổi.”
Diệp Hân Đồng đóng cửa.
Mặc Tử Hiên bất lực phải cảm thấy tim đau đớn mới đúng nhưng rất nhanh đã bị tức giận thay thế.
Anh là đức vua tương lai của hàn Quốc, không ai có thể cự tuyệt được.