“Có chuyện gì mời phu nhân đến đây nói. Tôi là ông chủ.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị, dựa vào ghế, anh như vậy luôn tạo cho người khác một áp lực vô hình.
Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn anh, cô không có chút nào ghét bộ dạng của anh lúc này, ngược lại cảm thấy đặc biệt đàn ông.
Người đàn ông mặc âu phục kia có chút xấu hổ, đi ra khỏi phòng họ.
Người đó vừa đi, Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị, chắp tay trước ngực chống vào cằm “Em sau lưng anh làm cái gì?”
“Nào có? Tôi đoán chừng là người này nhận nhầm người, với tuổi của cô ta, cộng với diện mạo đó chắc không phải là người có quen biết tôi.” Diệp Hân Đồng chẳng một chút quan tâm.
Lại có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên không hẹn cùng nhìn về phía cửa, muốn biết người phụ nữ kia nói gì.
Mở cửa đi vào là phục vụ.
Trái với trông ngóng của bọn họ.
“Anh/Em làm gì mà căng thẳng như vậy?” Hai người trăm miệng một lời nói y như nhau.
“Stop! Tôi chỉ hiếu kỳ thôi.” Diệp Hân Đồng liếc anh một cái.
Mặc Tử Hiên xé gói khăn ướt, nở nụ cười không ai sánh kịp “Anh cũng tò mò như vậy.”
Phục vụ bê thức ăn lên.
Người đàn ông mặc âu phục khi nãy lại xuất hiện lần nữa, đến trước bọn họ.
Đưa một chiếc phong bì tinh xảo đặt lên bàn ăn của họ “Phu nhân nhà tôi đưa”
Người này nói xong cũng đi ra ngoài, không cho bọn họ đường cự tuyệt.
Mặc Tử Hiên mở ra nhìn, hơi giật mình.
“Cái gì vậy?” Diệp Hân Đồng tò mò hỏi.
Mặc Tử Hiên đưa phong thư cho Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng mở ra cũng kinh ngạc.
“Năm vé xem biểu diễn dương cầm hạng nhất” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.
Diệp Hân Đồng lại cười “Đi mòn giày sắt chẳng gặp nổi, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức. Thật tốt quá, đúng không?”
Mặc Tử Hiên nặng nề nhìnDiệp Hân Đồng “Vé vào cửa củaQuyền Niệm Tuệ rất khó mua, đừng nói là chỗ ngồi VIP, người vừa rồi em gặp rốt cuộc là thần thánh phương nào a?”
“Xem ra người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đó, nếu so với Đề Na thì không khác là mấy, nhưng có vẻ chin chắn hơn, lạnh lùng và đẹp hơn.” Diệp Hân Đồng nhớ lại.
Mặc Tử Hiên tìm kiếm người như vậy, đột nhiên anh nghĩ có thể chính là một người.
Mặc Tử Hiên lật lại tài liệu, tìm tấm hình của Quyền Niệm Tuệ.
“Là ngườinày ư?” Anh đưa cho Diệp Hân Đồng.
Mặc Tử Hiên dù ảnh trong tài liệu là đen trắng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này Diệp Hân Đồng lập tức nhận ra.
Cô há hốc mồm “Không trách được, tôi nhìn thấy cô ta thì cảm giác đã gặp ở đâu rồi, thì ra là nhìn trong tài liệu của anh. Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi?”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên cũng kinh ngạc nhìn cô, tròng mắt thâm thúy lóe một tia sáng khôn khéo.
30 năm không hề ghi chép, kho báu bí mật trên người Diệp Hân Đồng, cha anh biến mất, anh cảm thấy những điều này có liên quan đến nhau.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cũng như bừng tỉnh: “30 năm trống của cô ta không liên quan đến tối chứ?” Cô suy đoán lung tung.