“Ngày biểu diễn dương cầm là chủ nhật, lúc đó xem cô ta hỏi cái gì?”
“Ừm” Diệp Hân Đồng ăn cơm, bụng đói lắm rồi.
Ân xong họ trở lại Hàn cung thì đã 5h chiều.
Về đến Nguyệt Hàng Hành cung, sắc mặt của Cô Phi không tốt chút nào.
Thấy Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng cùng trở về, lập tức nạt nộ: “Kim Lệ Châu giận con, đáng ra con nên mời nó đi ăn cơm chứ không phải biến mất 2 ngày.”
Mặc Tử Hiên cười sang sảng “Hai ngày qua con thuyết phục được Xa Thăng Nhân ủng hộ, còn lấy được vé VIP của Quyền Niệm Tuệ”
Mặc Tử Hiên nói xong giơ vé ra trước mặtCổ Phi.
Cổ Phi tức giận đem đống vé quăng xuống đất.
“Không được tổng thống ủng hộ, những thứ này đều không cần, đừng có để mất dưa hấu đi lượm hạt vừng, lại còn khoe khoang trước mặt ta.” Cổ Phi quát Mặc Tử Hiên.
Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên nặng nề, anh nhặt phong bì dưới đất lên, nhìn vào đó lạnh lùng nói: “Con tự biết tính toán.”
“Tính toán của con là cái gì? Nói cho con biết, không được tổng thống ủng hộ, con có ngồi lên ngai vàng cũng không ra làm sao, còn nữa, con nghĩ rằng không có sự ủng hộ của tổng thống, Lý Trí vương sẽ nhường ngôi cho con ư, cái Người mong muốn chỉ là kho báu cha con để lại, con tỉnh lại đi.” Cổ Phi không còn lý trí quát lên.
Mặc Tử Hiên liếc nhìn Diệp Hân Đồng đang sững sờ tại chỗ, biểu hiện của cô hiển nhiên có chút giật mình.
Mặc Tử Hiên khẽ cắn răng, lạnh lùng nói “Rốt cuộc nên làm thế nào, người không cần dạy con, có làm Hoàng đế hay không cũng là việc của con.”
“Cái gì?” Cổ Phi khàn cả giọng gào lên “Con quên mất đã từng phải chịu phạt khổ sở, chúng ta đã trải qua những ngày bị người ta chèn ép, ta và cha con đã rời xa nhau ra sao, rốt cuộc bây giờ trong đầu con đang nghĩ cái gì? Hay là con bị cô ta cho bùa mê thuốc lúc, quên mất cả sứ mạng của mình rồi?”
Ngón tay Cổ Phi chỉ về phía Diệp Hân Đồng quát lớn.
Mặc Tử Hiên không để ý tới Cổ Phi, dắt Diệp Hân Đồng về phòng.
Hàn thượng cung vội vã chạy tới rầu rĩ nói “Lee Yul đại nhân đang ở cửa muốn gặp cảnh vệ Diệp”
Cổ Phi kỳ thị nhìn Diệp Hân Đồng.
“Người nào là dưa hấu, kẻ nào là vừng, con tốt nhất suy nghĩ cho kỹ càng, nếu không đừng trách mẫu thân ép con.” Cổ Phi quăng lại một một cay nghiệt rồi trở về phòng.
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đợi cô trả lời Hàn thương cung, ánh mắt có chút cảnh cáo.
Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi mệt mỏi, cô lễ độ với Hàn thượng cung: “Xin trả lời Lee Yul giúp tôi là tôi vừa trở về, hơi mệt, hôm khác tôi sẽ đến hỏi thăm sau.”
Mặc Tử Hiên dường như mỉm cười, câu trả lời của cô anh rất hài lòng.
Diệp Hân Đồng mệt mỏi trở về phòng mình, Mặc Tử Hiên cũng đi theo.
Đột nhiên, Diệp Hân Đồng quay lại, chăm chú nhìn Mặc Tử Hiên, “Thật ra nếu đứng trên đại cục suy tính, Cổ Phi nói rất có lý, tổng thống là người mấu chốt.”
Mặc Tử Hiên có phần thương cảm, nặng nề, anh như đang ngẫm lại những lời của bà hoặc đang suy tư.
Diệp Hân Đồng cười nhạt “Đã quyết định hướng đi chính, đừng làm phức tạp thêm. So với quyền lợi, không có gì quan trọng, tình yêu cũng chỉ là sớm nở tối tàn, còn nữa, anh từng nói, yêu là làm được, hai người về sau sẽ rất yêu nhau, nhạc đệm phù hợp sẽ khiến phim truyền hình càng thêm hoàn hảo. Đi đi, anh nên hò hẹn với Kim Lệ Châu rồi.”
Diệp Hân Đồng rộng lượng nói.
Mặc Tử Hiên do dự nhìn cô.
Diệp Hân Đồng mỉm cười, khoát tay với anh.
Mặc Tử Hiên quay đi lại quay lại nhìn Diệp Hân Đồng, cô tiếp tục cười phất tay với anh.
Sắc mặt Mặc Tử Hiên càng thêm nặng nề, đi ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung.
Diệp Hân Đồng xoay người đi vào phòng mình, tâm tình nặng trĩu.
Cổ Phi đi ra từ góc tối, khuôn mặt so với khi nãy đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà lại trở về phòng mình.
Diệp Hân Đồng lật xem tiếng Hàn, nghiêm túc học, không muốn nghĩ đến cái gì khác.
Học hai tiếng rồi, cô giở đồng hồ ra xem, uống ngụm nước lại tiếp tục học.
Đến tận 12h đêm, Diệp Hân Đồng vẫn còn đang học.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở, trễ thế này Mặc Tử Hiên vẫn chưa về, hắn định lấy lòng Kim Lệ Châu thế nào đây? Có phải cùng Kim Lệ Châu ở một phòng, đêm nay sẽ không về.
Tim cô càng nghĩ càng đau.
Diệp Hân Đồng gõ mạnh đầu mình một cái.
“Kẻ đần độn này, là mày muốn anh ấy đi, còn đau khổ cái gì? Còn nữa, anh ấy không thể nào thích mày, chỉ là vui đùa chút thôi, đừng tự mình đa tình làm gì.”
Tự an ủi mình xong, lòng cô vẫn vô cùng đau khổ.
Cô quyết định tập trung toàn bộ vào bài học tiếng Hàn, cô đọc to lên, hết trang này tới trang khác.
Đột nhiên, cô nghe có tiếng xe bên ngoài.
Cô để sách xuống, vội vàng chạy đi, thấy Mặc Tử Hiên trở về, yên tâm rồi, cô lập tức chạy về phòng, đóng cửa lại, bò lên giường.
“Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên gõ cửa phòng cô.
“Ừm, chuyện gì đó? Tôi ngủ rồi.” Diệp Hân Đồng tìm một cớ rất hợp lý.
“Anh vừa nhìn thấy em rồi.” Giọng Mặc Tử Hiên có chút mệt mỏi.
“A” Diệp Hân Đồng mở cửa ra, thấy anh có chút xấu hổ “Mâu thuẫn giữa anh và Kim Lệ Châu giải quyết xong chưa?” Cô hỏi.
“Ừ, vốn cũng không phải là mâu thuẫn gì, đi mua cho cô ấy mấy bộ quần áo, đi xem phim.” Anh giải thích đi vào, thoải mái ngồi trên ghế salon.
“Anh không định về phòng tắm sao?” Diệp Hân Đồng nghe anh giải thích như vậy trong lòng rất thoải mái.
“Muốn nhìn em một chút rồi về, sau khi anh đi, em làm gì?” Anh hứng thú hỏi.
“Học tiếng Hàn, môi trường tốt như vậy, coi như đã tự học được một kỹ năng rồi.” Diệp Hân Đồng cố ý ngáp một cái “Anh mau về ngủ đi…., tôi buồn ngủ quá.”
“Thứ sáu, Kim Lệ Châu cố ý mời em đi, em có thể không đi, anh sẽ nói em mệt” Mặc Tử Hiên quan tâm nói, anh thực ra muốn nói chuyện với cô, không muốn đi.
“Tại sao không đi? Cô ấy cũng không phải là cọp, chẳng lẽ tôi sợ cô ấy ăn thịt? Không có việc gì, đừng khiến tôi trở nên hẹp hòi, anh là bạn tôi, cô ấy tương lai sẽ là vợ anh, cũng là bạn của tôi, nếu cô ấy đã nói muốn làm bạn với tôi thì tôi phải đi chứ.” Diệp Hân Đồng trả lời như không sao cả.
“Em đang giơ khẩu hiệu đấy à? Bạn bè , bạn bè cũng bị em xoay chóng cả mặt rồi. Em nghỉ ngơi đi, anh cũng về.” Mặc Tử Hiên đứng dậy, mặt rất mệt mỏi.
Cô chỉnh đốn suy nghĩ của mình, dứt khoát không muốn để ý.
Cô trèo lên giường, che đầu ngủ.