Diệt Hồn nói một câu làm mọi người cảm giác như trời sập. Vô số người bị thương nặng, trong lòng cố chống một hơi bây giờ không chịu nổi nữa, vô lực ngã xuống, bị Vực Ngoại Thiên Ma xé xác.
Trong lòng Tiêu Lãng đã sớm có chuẩn bị, dù biểu tình cực kỳ khó xem nhưng lập tức quát to:
- Còn ngẩn ra đó làm gì? Vừa đánh vừa lui, mau lên!
Người tây bộ kịp phản ứng, tiếp tục chiến đấu, nhưng là vừa đánh vừa lui.
- Lui!
Âu Dương Thúy Thúy cầm Trảm Mã đao dốc sức chém ra từng luồng đao mang, bi thương hét to, chậm rãi thụt lùi. Âu Dương Thúy Thúy có thể phi độ hư không nhưng không rời đi ngay được, vì sau lưng lão có vố số võ giả Nhân Hoàng cảnh.
Đám Chí Tôn Thiên Đế không lùi lại ngay, càng dốc sức công kích, mắt liên tục nhìn sau lưng cường giả Bán Thần cảnh, sợ Thiên Ma vương truy kích đến.
Không hiểu sao Thiên Ma vương không đuổi theo, nhưng cảm giác trên bầu trời ngày càng sáng. Khói đen mông lung trên bầu trời dần nhạt đi, tầm nhìn rộng thoáng hơn. Mơ hồ thấy phía xa có vô số công kích linh hồn bắn giữa không trung.
- Lui lui, lui càng xa càng tốt! Một khi vòng bảo hộ vỡ thì bằng tốc độ nhanh nhất trốn trở về Thiên Châu. Thanh Mộc Ngọc cố gắng di chuyển người, giữ mồi lửa!
Sáu cường giả Bán Thần cảnh không chạy trốn. Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt người gãy chân người cụt tay bay khắp nơi, thân thể hóa thành tàn ảnh giết từng con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp.
Có sáu cường giả Bán Thần cảnh chống đỡ nên mọi người rút lui rất nhanh. Đám Tiêu Lãng mau chóng rút đi. Nhóm Vân Tử Sam cũng rút, nếu Thiên Ma vương tấn công thì bọn họ cũng tiêu đời.
Tiêu Lãng chạy nhanh ra xa nhưng thấy thảo đằng thần hồn màu xanh điên cuồng nuốt xác Vực Ngoại Thiên Ma.
Tiêu Lãng vội quát bảo thảo đằng thần hồn màu xanh đi theo:
- Mị Nhi, đi, đừng nuốt nữa!
Đứa trẻ này thật ra, tham ăn mà không nhìn lúc.
- Sắp xong rồi, chủ nhân!
Trăm vạn phân thân của Mị Nhi chợt lóe, nuốt mấy vạn Vực Ngoại Thiên Ma xong rút trở về, hóa thành ảo ảnh biến mất trong người Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không cưỡi chiến xa Chí Tôn, dựa vào thân thể cường đại lao nhanh, tốc độ mau hơn chiến xa Chí Tôn nhiều. Mọi người không biết trốn đi đâu, chỉ cắm đầu lùi ra sau, bỏ xa Vực Ngoại Thiên Ma. Lúc đi vào có bốn trăm vạn võ giả giờ còn lại chưa đến một trăm năm mươi vạn.
Trên bầu trời ngày càng sáng, nhưng trong lòng mọi người càng lúc càng tối tăm. Khi mọi người thấy bầu trời sáng hẳn, vòng bảo hộ mỏng manh trên bầu trời như bọt nước vỡ tan, bọn họ cảm giác thần kinh căng thẳng đứt gãy.
Thanh Mộc Ngọc bi thương ra lệnh:
- Tất cả cùng ta lùi hướng Thiên Châu! Tây bộ Thiên Châu hình thành trận hình phòng ngự, ngăn trở Vực Ngoại Thiên Ma để nhiều nhân loại tốn vào không gian hư vô!
Mọi người nhìn thấy dãy núi phía xa, ngọn núi rất cao, giữa sườn núi có ba cánh cửa đen to, giống hệt như cánh cửa lúc họ tiến vào.
Vù vù vù vù vù!
Một đám người chia thành ba đoàn bay hướng cửa cái, cửa nhanh chóng mở ra lộ con đường sáng trưng.
Vốn Cuồng Nhân Thiên Đế định dẫn Tiêu Lãng đi nhưng bị hắn hất tay ra.
- Không cần, tự ta đi!
Tiêu Lãng như hung thú lao tới trước, nhảy lên vài cái đã đứng trên tảng đá ngoài cửa lớn.
Thấy Tiêu Lãng biểu tình cực kỳ âm trầm, khóe môi mọi người cong lên cười khổ, tự giễu. Bọn họ không đứng lại, nhanh chóng tiến vào đường hầm, lao ra ngoài.
Bọn họ mới lao ra đường hầm thì cánh cửa đóng lại, cấm chế đường hầm khởi động ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma đi ra. Tuy núi cao, chắc chắn nhưng không còn đại trận, chắc thân thể khủng bố của Vực Ngoại Thiên Ma muốn mở ra con đường là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tiêu Lãng xoa mặt để mình tỉnh táo lại, nếu nhân lực không thể chống đỡ, tai kiếp sắp đến thì chỉ đành sắp xếp đường lui.
- Ma Thần, Sát Đế, các ngươi dẫn đội, ta không gian hư vô về Tiêu Đế thành trước!
Tiêu Ma Thần, Sát Đế gật đầu. Tiêu Lãng quay về sớm một bước có thể sắp xếp nhiều chuyện hơn. Thủ lĩnh các quân đoàn khác cũng đi trước. Quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma chưa chạy ra nhanh như vậy, mọi người bay với tốc độ cao nhất, có đủ thời gian trốn trở về Thiên Châu. Hơn nữa Thanh Mộc Ngọc sẽ dẫn đội trở về.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng liên tục xé rách không gian, không gian hư vô đi, tốc độ rất nhanh. Mới nửa ngày Tiêu Lãng đã vượt qua hơn một nửa tây hoang.
Tiêu Lãng lại lần nữa không gian hư vô, liếc mắt qua phát hiện Tạp Tạp bộ lạc. Người trong Tạp Tạp bộ lạc thấy Tiêu Lãng đến, lập tức hưng phấn hành lễ.
Tạp Tạp Tây, tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc đi ra khỏi lều, hân hoan nhìn Tiêu Lãng. Tạp Tạp Tây, tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc nghĩ rằng Tiêu Lãng đến tìm mình, hai tay che ngực vội hành lễ.
Tạp Tạp Tây, tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc nói:
- Tạp Tạp Tây tham kiến đại nhân. Đại nhân... Đến tìm Tạp Tạp Tây sao?
Tiêu Lãng nhắm mắt lại, vô lực lắc đầu:
- Không phải.
Tiêu Lãng xé rách không gian rời đi, chỉ để lại một câu:
- Tạp Tạp Tây, tai kiếp sắp đến, lập tức dẫn tộc nhân của các ngươi đi Thiên Châu hoặc vào không gian hư vô, nếu không thì sau nửa tháng tộc nhân của các ngươi sẽ chết hết!
Tạp Tạp Tây, tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc biến sắc mặt. Trong khoảng thời gian này có nhiều võ giả, mãnh thú, hải thú rầm rộ bay qua trên bầu trời hù bọn họ sợ vỡ mật, giờ nghe Tiêu Lãng nói lời nặng nề như vậy thì Tạp Tạp bộ lạc luống cuống.
Tạp Tạp Tây, tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc trầm ngâm thật lâu, cuối cùng ra lệnh:
- Đi, tất cả lên thuyền vượt Cầm Hải đi Thiên Châu!
Nửa ngày sau Tiêu Lãng đến Thiên Châu. Tiêu Lãng không biết mình ở phủ vực nào, nhanh chóng tìm thành trì gần đó để truyền tống. Rất nhanh Tiêu Lãng đến một tiểu thành, phát hiện trong thành gà bay chó sủa. Các võ giả cấp thấp khủng hoảng chạy tứ tán, mặt mọi người trắng bệch, hiển nhiên đã nhận được tin tức.
- Tiêu phủ chủ? Là phủ chủ đại nhân!
Tiêu Lãng lao nhanh đến truyền tống trận, rất nhanh bị người nhận ra. Người khủng hoảng chạy trên đường đứng lại, vẻ mặt mừng như điên nhìn Tiêu Lãng, quỳ rạp xuống.
- Đại nhân, mang chúng ta cùng đi đi!
- Phủ chủ đại nhân, ngươi không thể vứt bỏ chúng ta...
Đại nhân, ngươi chính là thần trong lòng con dân tây bộ chúng ta! Chắc chắn ngươi có cách cứu Thiên Châu!
- Đại nhân, ta không muốn chết a!
Vô số người bi rống, nhiều người quỳ bò tới gần túm chân Tiêu Lãng, từng đôi mắt khàn đục tràn ngập khát khao, hy vọng.
Tiêu Lãng bất lực nhắm mắt lại, hay tay giết chặt run bần bật, móng tay đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi chậm rãi tràn ra..
Tiêu Lãng vô lực lắc đầu, buồn bã đi hướng truyền tống trận. Bóng lưng tiêu điều, thê lương. Mãi khi truyền tống trận sáng lên Tiêu Lãng mới mở mắt ra.
Tiêu Lãng cực kỳ thống khổ nói:
- Ta không được các ngươi, ai cũng thể cứu Thiên Châu. Các ngươi... Tự chạy trốn đi!
Keng bịch!
Mấy vạn người trên quảng trường đa số mang theo của cải, bây giờ tất cả rơi xuống đất. Bọn họ quỳ xuống đất, mắt trống rỗng, người tràn ngập hơi thở tuyệt vọng.
Tộc nhân, thân nhân của các đại nhấn vật có thể được xếp vào không gian hư vô tránh né tai kiếp nhưng bọn họ không đi đâu được.
Trốn?
Tai kiếp đến, tuy Thiên Châu lớn nhưng... Có thể trốn đến đâu?