Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 11

“……”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ một hai giây, cả hai đều im lặng.

Giọng Phó Tế Hành vừa ngông nghênh vừa khiến người ta muốn đánh, lại dửng dưng như thể đang chất vấn Phùng Chiêu: “Tại sao em chỉ phủ nhận anh không phải là bạn trai ảo? Chẳng lẽ anh là bạn trai em?”

Ngay sau đó, như để chứng minh những gì Phùng Chiêu tưởng tượng là thật, Phó Tế Hành lại gửi thêm một tin nhắn.

Vẫn là kiểu công tử con nhà giàu tự luyến, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc và đàng hoàng: “Chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã thôi, hiểu chưa?”

Chỉ còn thiếu mỗi câu: “Tuy anh là đại soái ca, em là đại mỹ nhân, nghe qua rất xứng đôi, nhưng sự xứng đôi của chúng ta chỉ dừng lại ở thanh mai trúc mã. Quen nhau từng ấy năm, nếu em là người đàng hoàng thì đừng nên có ý nghĩ kỳ quặc về chuyện muốn lột đồ người từng giúp em mặc quần áo hồi bé.”

Thật chẳng biết một người như anh sẽ động lòng trước kiểu người nào.

Cô gái nào mà bị tên công tử ngông nghênh này để mắt tới, đúng là xui xẻo tám kiếp.

May mà anh chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện yêu đương kiểu lâu ngày sinh tình.

Nếu không thì với tư cách là người ở cạnh anh lâu nhất, Phùng Chiêu ngày nào sống cũng nơm nớp lo sợ.

Phùng Chiêu: [Có khi nào…]

Phùng Chiêu: [Anh không phải là đàn ông?]

Phó Tế Hành: [?]

Phùng Chiêu không muốn dây dưa với anh về chuyện này thêm, cô nhanh chóng quay lại chủ đề chính của cuộc trò chuyện: [Hôm nay anh thật quá đáng.]

Phó Tế Hành: [Em cũng quá đáng.]

Phùng Chiêu không ngờ anh lại nhỏ nhen như vậy: [Em chỉ bảo anh dùng phần mềm chat nội bộ của công ty để nhắn với em trong giờ làm thôi mà, thế mà cũng gọi là quá đáng à?]

Phó Tế Hành không trả lời ngay.

Đúng lúc đó Trần Xán Xán tìm Phùng Chiêu để bàn công việc, cô tạm đóng khung chat với Phó Tế Hành lại và quay sang nói chuyện với chị ấy. Đến khi bàn xong việc, chỉ còn mười phút nữa là hết giờ làm.

Phùng Chiêu mở lại WeChat, thấy Phó Tế Hành vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Nghĩ đến chuyện chiều nay anh ta suýt nữa thì để lộ mối quan hệ giữa hai người, Phùng Chiêu quyết định một cách có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra lại khá tùy hứng: [Tuyệt giao.]

Lần này, Phó Tế Hành trả lời ngay lập tức: [Lại tuyệt giao nữa? Em tốt nghiệp mẫu giáo chưa đấy?]

Phùng Chiêu: [Trẻ con mẫu giáo còn biết giữ lời nữa là.]

Phó Tế Hành: […]

Phó Tế Hành: [Đã tuyệt giao rồi thì lát nữa xuống ngồi xe anh về nhớ trả tiền xe đấy.]

Phùng Chiêu nghiêm túc đáp: [Em sẽ bắt taxi về.]

Phó Tế Hành: [Em nghiêm túc thật à?]

Phó Tế Hành: [Phùng Chiêu.]

Phó Tế Hành: [Tốt nhất là mai em cũng đừng ngồi xe anh đi làm.]

Phùng Chiêu chớp mắt, nhắc anh: [Mai là thứ bảy, được nghỉ.]

Phó Tế Hành: […]

Đúng năm giờ, tan làm.

Hôm nay phòng kỹ thuật hiếm hoi không phải tăng ca, mấy người rủ nhau đi ăn mừng.

Đặng Khiêm không muốn đi lắm, cậu ta dè dặt hỏi Phó Tế Hành: “Anh không đi ạ?”

“Không. Cậu không muốn đi thì thôi.” Phó Tế Hành nhìn thấu tâm ý của Đặng Khiêm, liếc cậu ta một cái rồi nói với mọi người, “Lúc thanh toán nhớ nhắn một câu trong nhóm, tôi bao.”

Phó Tế Hành không phải người lớn tuổi nhất nhóm, nhưng lại được gọi là “lão đại”, không phải ngẫu nhiên.

Ngoài khả năng lập trình cực giỏi, phần lớn là vì anh có tính cách chín chắn vượt xa tuổi thật, luôn để ý đến cảm xúc của mọi người.

Trong khi các lập trình viên chỉ giỏi làm bạn với đoạn code chứ không giỏi giao tiếp, thì việc kết nối với các phòng ban khác gần như đều do Phó Tế Hành đảm nhận.

Dĩ nhiên, lý do quan trọng nhất vẫn là… anh trả tiền rất sòng phẳng, không bao giờ so đo.

Nghe anh nói vậy, mọi người liền reo lên phấn khích.

Phó Tế Hành không để tâm đến những lời tâng bốc, chỉ khẽ cười, chẳng mấy để ý.

Anh cầm chìa khóa xe, ngẩng đầu liếc nhìn Đặng Khiêm: “Đi không? Anh chở.”

Trùng hợp là nhà Đặng Khiêm nằm ngay đối diện cổng Đông của Đại học Nam Thành.

Khu nhà công vụ của trường phân tán khắp nơi trong khuôn viên, Phó Tế Hành tuy ở phía Nam, nhưng chở Đặng Khiêm về vẫn có thể xem như tiện đường, chỉ là vòng qua khuôn viên lâu hơn chút.

Đặng Khiêm nhìn anh đầy cảm kích: “Anh đúng là tốt thật, giờ này cao điểm, em gọi taxi chắc phải xếp hàng nửa tiếng mới có xe.”

Phó Tế Hành hơi khựng lại, đi chậm hơn vài bước.

Đặng Khiêm phát hiện, quay đầu lại nhìn, thắc mắc hỏi: “Anh sao thế, không đi nữa à?”

Phó Tế Hành: “Đi.”

Phòng làm việc của Phùng Chiêu là không gian mở, đi từ thang máy vào là thấy ngay, muốn ra thang máy, chắc chắn phải đi ngang qua chỗ cô.

Lúc ngang qua, Phó Tế Hành vờ như lơ đãng liếc qua bàn làm việc của cô.

Trống trơn.

Cô không ở đó.

Phó Tế Hành thu ánh mắt lại, bước vào thang máy.

Trước đây, Đặng Khiêm từng được ngồi xe Phó Tế Hành, lúc đó cậu đã kinh ngạc thốt lên một tiếng wow: “Lão đại, anh là đại thiếu gia nào ra ngoài trải nghiệm cuộc sống à?”

Giờ cậu còn thốt lên một tiếng wow kinh ngạc hơn nữa.

Xe còn chưa khởi động.

Phó Tế Hành nhắn tin cho Phùng Chiêu xong, nghe tiếng Đặng Khiêm ngạc nhiên rộn ràng bên cạnh, bỗng dưng trong đầu nảy ra ý định…muốn quăng cậu ta xuống xe cho yên.

Vậy là có thể tiện đường đón Phùng Chiêu rồi.

Phó Tế Hành hơi nhíu mày: “Làm gì mà ngạc nhiên thế?”

Đặng Khiêm từ từ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái đang cầm một sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt.

“Lão đại,” Đặng Khiêm trợn mắt, nhìn chằm chằm vào sợi dây buộc tóc như thấy ma, “Sao trong xe anh lại có dây buộc tóc của con gái? Với lại, trên hộc xe còn có ly trà sữa uống dở… còn có cả vết son đỏ trên ống hút nữa!”

“…”

Tiếng kêu của Đặng Khiêm còn chưa dứt, điện thoại Phó Tế Hành “ting” một tiếng.

Anh cúi đầu, là tin nhắn của Phùng Chiêu gửi tới.

Phùng Chiêu: [Anh gì đó ơi, đừng nhắn cho em nữa.]

“…”

Chờ mãi không thấy Phó Tế Hành phản ứng, Đặng Khiêm quay sang nhìn anh.

Ánh mắt Phó Tế Hành vẫn dán chặt vào điện thoại, gương mặt lạnh lùng, khí chất quanh người toát ra một vẻ âm u khó tả, khiến Đặng Khiêm không dám thở mạnh, vội vàng tháo dây an toàn vừa cài chưa được bao lâu.

“Cạch” một tiếng.

Phó Tế Hành tùy tiện ném điện thoại vào hộc chứa đồ giữa bảng điều khiển, liếc sang Đặng Khiêm một cái: “Tôi chuẩn bị lái xe rồi, thắt dây vào.”

“Nhưng đây là ghế phụ.” Đặng Khiêm nhấn mạnh.

“…” Phó Tế Hành khởi động xe, nghe thế thì nhếch khóe môi: “Tôi không biết đây là ghế phụ chắc?”

“Ghế phụ là để bạn gái ngồi mà,” Đặng Khiêm nói, “Có phải bạn gái anh biết em ngồi vào chỗ cô ấy nên giận anh rồi cãi nhau không?”

“…”

Động cơ xe gầm nhẹ, Phó Tế Hành nhấn chân ga nhưng chưa tăng tốc.

Ánh mắt sâu thẳm của anh đối diện với ánh nhìn lo lắng của Đặng Khiêm, khiến tim cậu ta đánh trống liên hồi.

Không khí có gì đó là lạ, cảm giác như anh đang bực mình, nhưng lại cũng giống như đang vui… rất khó đoán.

Đặng Khiêm lắp bắp: “Anh à, em không có ý tra hỏi đâu, chỉ là bất ngờ quá thôi… anh hiểu cảm giác của em mà, đúng không?”

“Tôi phải hiểu gì cậu?” Phó Tế Hành nhẹ nhàng đạp ga, xe chậm rãi lăn bánh trong bãi đỗ xe, giọng anh cũng chầm chậm theo.

“Thì…tuần trước anh xin nghỉ còn bảo mình đang độc thân cơ mà.”

“Giờ tôi vẫn độc thân.”

“Vậy sợi dây buộc tóc này là sao?” Đặng Khiêm ngẩn người, “Anh đang theo đuổi cô ấy à?”

“…”

Phó Tế Hành không trả lời, không phủ nhận nhưng cũng chẳng khẳng định.

Giờ tan tầm, xe xếp hàng dài tại lối ra của bãi đỗ, tiến lên từng chút một.

Đặng Khiêm chợt nhớ đến những gì đã tám chuyện với Trần Xán Xán, liền áp dụng ngay: “Anh à, cô gái anh thích là người ở tỉnh khác hay người ở đây?”

“…” Phó Tế Hành không nhịn được bật cười: “Tôi cần phải đi xem mắt à?”

Đặng Khiêm như được khai sáng: “Vậy chắc cô ấy là người ở đây. Có phải hai người từng học cùng cấp ba không?”

“Đừng hóng chuyện lãnh đạo.” Giọng Phó Tế Hành nhàn nhạt.

“Vâng…” Đặng Khiêm đành ngậm miệng.

Hàng xe nhích dần, khoảng ba phút sau thì xe Phó Tế Hành rời khỏi bãi đỗ.

Cách bãi đỗ tầm hai trăm mét là ngã tư có đèn giao thông.

Đèn đỏ.

Phó Tế Hành nhìn thẳng về phía trước, chăm chú nhìn đèn tín hiệu.

Đặng Khiêm đảo mắt qua lại, bất chợt kêu lên đầy ngạc nhiên: “Ơ, kia chẳng phải là Phùng Chiêu sao?”

Chữ “Chiêu” vừa thốt ra, ánh mắt Phó Tế Hành liền rời khỏi đèn giao thông, lập tức quay sang nhìn theo hướng đó.

Buổi chiều mùa hè, nắng vẫn gay gắt và rực lửa.

Phùng Chiêu giơ tay che nắng trên trán, lúc thì cúi đầu nhìn điện thoại, lúc lại đưa mắt nhìn quanh, như đang tìm ai đó.

Phó Tế Hành khẽ bật cười.

Cô ấy có thể đang tìm gì chứ?

Tìm chiếc xe đặt qua app.

“Anh à, chiều nay anh làm em giật cả mình.” Đặng Khiêm đột nhiên lên tiếng.

Phó Tế Hành liếc cậu ta một cái, ra hiệu nói tiếp.

“Anh với cô ấy đứng gần nhau thế, làm em cứ tưởng anh thích cô ấy cơ.” Đặng Khiêm cười nhăn nhở, “Phùng Chiêu thực sự rất xinh, bên mình ai cũng bảo cô ấy là nữ thần.”

Phó Tế Hành thờ ơ đáp một tiếng “ừm”.

“Anh đẹp trai thế này,” Đặng Khiêm tiếp lời, “Kiểu con gái anh thích chắc cũng phải ở tầm đấy chứ nhỉ?”

Phó Tế Hành hơi nhướng mày, kéo dài giọng có chút hứng thú: “Không có.”

Đặng Khiêm ngẩn người.

Phó Tế Hành thong thả nói tiếp: “Không đẹp bằng cô ấy.”

Đặng Khiêm càng shock.

Chở Đặng Khiêm xong cũng mất kha khá thời gian.

Phó Tế Hành về đến nhà muộn hơn mọi ngày một chút.

Ngoài trời vẫn còn sáng, hoàng hôn nhuộm rực cả khoảng không, bao phủ lên bầu trời sắc cam đậm đà.

Anh ngồi trong phòng khách.

Chung cư kiểu cũ cách âm rất kém, có người lên xuống cầu thang đều nghe rõ mồn một.

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, Phó Tế Hành liền bước đến cửa, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Hiện lên trong tầm mắt chỉ là hành lang chật hẹp và vắng vẻ.

Cứ thế lặp lại vài lần.

Phó Tế Hành không nhịn được nữa, đang định nhắn tin cho Phùng Chiêu thì điện thoại reo lên.

Là mẹ anh gọi đến.

Anh đành phải bắt máy: “Cô Vương, có chuyện gì đấy ạ?”

“Ban đầu mẹ cứ tưởng con không chịu về nhà ở là vì sợ làm phiền bố mẹ,” giọng Vương Tĩnh Vân thong thả, “Trưa nay mẹ ăn cơm với cô giáo Đặng, mới biết Chiêu Chiêu nhà cô ấy cũng không ở nhà. Con nói thật đi Phó Tế Hành, có phải con đang lừa con bé dọn đến sống chung với con không?”

Cô giáo Đặng là mẹ Phùng Chiêu, hiện là hiệu trưởng trường cấp ba trực thuộc Đại học Sư phạm.

Vương Tĩnh Vân quen miệng gọi cô là “cô giáo”, mãi vẫn chưa sửa được.

“Mẹ đừng nói bậy.” Giọng Phó Tế Hành bình thản nhưng hơi nghiêm lại, “Bọn con ở khu chung cư cho giáo viên, chính là căn nhà cũ của ông bà ngày trước. Cô ấy ở nhà cô ấy, con ở nhà con.”

“Phó! Tế! Hành!” Vương Tĩnh Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách anh, “Mẹ đặt cho con cái tên hay như thế, vừa có ‘cơ bắp’, lại ‘được’*, thế mà không ngờ, con là đàn ông mà lại không ra gì như vậy.”

*Chữ Tế (霁) trông giống có cơ bắp? Còn chữ Hành (行) nghĩa là được, được của đàn ông là được ở phương diện đó đó ^^

Phó Tế Hành thản nhiên: “Con cúp máy đây.”

“Mẹ còn chưa nói xong…”

Không muốn nghe thêm nữa, Phó Tế Hành dứt khoát tắt máy.

Vương Tĩnh Vân tức tối vì bị con cúp ngang máy, gọi lại liên tục.

Phó Tế Hành chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, vứt sang một bên.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối.

Anh kéo cổ áo, đứng dậy định đi tắm.

Phòng tắm ở phía Tây, bị nắng chiếu suốt cả buổi chiều nên bên trong nóng hơn bên ngoài.

Anh túm lấy vạt áo, kéo lên, cởi phăng chiếc áo ra.

Khi quay đầu tìm giỏ đồ bẩn, vô thức chạm mắt với tấm gương trong phòng tắm.

Trong gương phản chiếu rõ từng đường cơ bụng rắn chắc, cơ thể anh thon gọn, vai rộng eo hẹp, sức mạnh hiện lên từng thớ cơ như dã thú.

Câu nói của Vương Tĩnh Vân lại văng vẳng trong đầu.

Bất chợt.

Phó Tế Hành mặc lại áo, bước ra ngoài.

Dưới hành lang, đèn cảm ứng bật sáng theo bước chân anh.

Anh nhấn chuông cửa.

Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.

Cùng với đó là giọng nói trong trẻo của Phùng Chiêu: “Để đồ ăn ngoài cửa.”

“Là anh.” Phó Tế Hành đáp.

Nghe thấy tiếng anh, Phùng Chiêu im lặng vài giây, cuối cùng buông ra một câu: “Thùng rác ở dưới tầng.”

“……”

Mới có mấy tiếng, mà anh đã từ “người lạ” thành “rác rưởi” rồi à?

Phó Tế Hành ho nhẹ, giọng hơi ngập ngừng: “Nhà anh hỏng bình nóng lạnh, không có nước nóng, anh tắm nhờ nhà em một chút được không?”

Giọng Phùng Chiêu lạnh tanh: “Không được.”

Phó Tế Hành không nài nỉ thêm: “Ừ, vậy anh tắm nước lạnh.”

Trời chưa vào giữa hè, ban ngày có nóng nhưng đêm xuống vẫn hơi se se lạnh.

Tắm nước lạnh buổi tối rất dễ bị cảm.

Phùng Chiêu có phần lưỡng lự.

Phó Tế Hành kiên nhẫn đứng ngoài cửa.

Anh âm thầm đếm trong đầu.

Một,

Hai,

Còn chưa kịp đến ba,

Từ bên trong, giọng Phùng Chiêu vang lên, miễn cưỡng: “Vào nhà em tắm đi.”

Lời vừa dứt.

Cửa mở.

Khóe môi Phó Tế Hành khẽ cong lên, một nụ cười không thể kìm được lóe qua trong bóng tối.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Tế Hành: Là cô ấy chủ động mời tôi vào tắm, không phải tôi mặt dày đâu nhé, mọi người nhìn cho rõ!

Bình Luận (0)
Comment