—
Phùng Chiêu thật ra không sợ Phó Tế Hành bị cảm.
Cô sợ là, nếu Phó Tế Hành cảm lạnh rồi, thế nào cũng gọi điện mách lẻo với ông bà nội cô.
Ai mà không biết, anh ấy vốn có “tiền án” phóng đại chuyện bé xé ra to để mách người lớn cơ chứ.
…
Đó là vào khoảng năm lớp 10.
Trường chuyên thì chẳng thiếu gì học sinh giỏi, nhưng khi Phùng Chiêu vừa nhập học vẫn khiến cả trường xôn xao một phen.
Bởi cô không chỉ là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba toàn thành phố, mà còn sở hữu một gương mặt trong trẻo xinh xắn. Dáng người cao ráo, bộ đồng phục vốn bị cả nhóm học sinh trường chuyên chê là xấu xí, mặc lên người cô lại trở nên thanh thoát, sạch sẽ đến lạ kỳ.
Mỗi lần ra chơi, lại có một nhóm học sinh từ lớp khác tụ tập trước cửa lớp họ.
Không cần hỏi cũng biết, qua khung cửa kính hành lang nhìn vào, có hai người thu hút mọi ánh mắt.
Một là Phùng Chiêu.
Người còn lại chính là Phó Tế Hành, cậu bạn ngồi ngay sau lưng cô.
Phùng Chiêu trước giờ không để tâm đến mấy chuyện ấy, ngược lại, Phó Tế Hành thì rất rảnh rỗi mỗi giờ nghỉ, chân dài vắt ngang bàn, thỉnh thoảng lại đá đá vào ghế cô, tay thì nghịch ngợm không yên, lúc thì kéo tóc, lúc thì lắc lắc mái tóc dài của cô.
“Phó Tế Hành.” Phùng Chiêu quay người lại, “Cậu ngồi cho nghiêm chỉnh được không?”
“Không được.” Tuy nói vậy, nhưng chân tay anh vẫn thu về, tựa người ra sau, dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, giọng điệu cũng lơ đãng, “Ngoài kia sao có nhiều thằng con trai đến nhìn cậu thế?”
“Tôi thấy toàn là con gái đến nhìn cậu.” Phùng Chiêu quay đầu lại.
“Đừng có bịa đặt, ngoài kia toàn mấy thằng con trai đến ngắm cậu.” Phó Tế Hành phủi sạch liên quan.
Trường chuyên nổi tiếng nghiêm khắc, quy định rõ ràng cấm yêu sớm, ai bị phát hiện thì sẽ bị đuổi học ngay.
Vì vậy, dù Phùng Chiêu đi đến đâu cũng được nhiều ánh mắt dõi theo, nhưng chưa từng có ai dám công khai theo đuổi cô.
Thế nhưng, nội quy trường chỉ quản được học sinh trong trường, đâu thể kiểm soát được chuyện bên ngoài.
Hôm đó là ngay trước kỳ nghỉ Quốc khánh.
Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đều về quê ông bà, còn Chung Diệc Khả thì đi hướng khác, nên ba người chia tay nhau ở cổng trường.
Hai người họ đi song song trên đường về, vừa đi được một đoạn thì gặp một người bạn của Phó Tế Hành. Anh dừng lại nói chuyện, đường tan học đông đúc, bước chân của hai cậu con trai lại lớn, còn Phùng Chiêu thì mải nghĩ đến lịch trình nghỉ lễ, nên bước đi chậm dần, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại sau.
Lúc nhận ra mình bị tụt lại, Phùng Chiêu lấy điện thoại định gọi cho Phó Tế Hành.
Đúng lúc đó, có một người xuất hiện trước mặt.
Anh ta cao, lưng rộng.
Phùng Chiêu hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên không phải là Phó Tế Hành.
Chàng trai ấy trông khá thư sinh, sạch sẽ, có vẻ là lần đầu làm chuyện này nên có chút lúng túng, hai má ửng đỏ: “À… chào cậu, cậu có người yêu chưa? Tôi có thể xin WeChat của cậu được không?”
“…” Phùng Chiêu khựng lại một chút, “Tôi chưa có người yêu.”
“Vậy… cậu có thể cho tôi xin WeChat được không?” Ánh mắt cậu ta sáng lên.
Phùng Chiêu không giỏi từ chối người khác, những lúc như thế này thường là Chung Diệc Khả đứng ra từ chối thay cô.
Nhưng giờ không có Chung Diệc Khả bên cạnh, cô chần chừ rồi cũng gật đầu.
Điện thoại vẫn đang ở màn hình tin nhắn với Phó Tế Hành, cô thoát ra, bấm vào biểu tượng “+” ở góc phải, mở mã QR rồi đưa cho người đối diện.
Ngay lúc ấy, một bàn tay vươn đến, chen vào giữa hai người.
Giật lấy điện thoại của cô.
“Không tiện.” Không biết Phó Tế Hành đến từ lúc nào, cũng chẳng rõ anh đã nghe được bao nhiêu. Vẻ mặt anh lạnh lùng, liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Về nhà thôi.”
Dứt lời,
Anh cầm điện thoại của Phùng Chiêu quay người bỏ đi.
Vì hành động bất ngờ ấy của Phó Tế Hành,
Không khí chững lại.
Im lặng đến mức ngượng ngùng.
Phó Tế Hành đi được vài bước, thấy cô chưa theo kịp, anh quay đầu lại, giọng hơi cao, có phần nặng nề mà giục: “Ông bà cậu còn đang chờ cậu về đấy, đi nhanh lên được không?”
“Ừm.” Phùng Chiêu vội đáp, quay sang nói với chàng trai trước mặt: “Xin lỗi nhé, nhà tôi đang đợi, tôi phải đi trước đây.”
“Nhưng mà…” Cậu ta còn chưa kịp nói hết, Phùng Chiêu đã nhấc chân chạy theo Phó Tế Hành.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Tiếng nói của chàng trai nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của nhóm học sinh.
Phùng Chiêu không để tâm, đến ngã tư phía trước, họ dừng lại bên vạch qua đường chờ đèn xanh.
Cô chìa tay ra với Phó Tế Hành: “Trả điện thoại cho tôi.”
Trên điện thoại có treo một cái móc nhỏ, Phó Tế Hành dùng ngón tay quấn lấy móc treo, vừa lắc vừa nhìn cô: “Trả điện thoại rồi sao nữa?”
“Sao gì cơ?” Phùng Chiêu ngạc nhiên.
“Rồi kết bạn WeChat với người lúc nãy?”
“…”
“Rồi yêu sớm luôn?”
“…”
Phùng Chiêu vẫn giữ bình tĩnh, nói nhẹ nhàng: “Tôi không định yêu sớm. Cậu đưa điện thoại cho tôi đi.”
Phó Tế Hành cũng không làm khó, đưa điện thoại lại cho cô.
Hai người đứng cạnh nhau, im lặng một lúc lâu.
Đèn xanh bên kia vạch sáng lên.
Đèn xanh khá dài, hai người đi theo dòng người, chậm rãi bước qua đường.
“Ông bà mà biết cậu yêu sớm, hình tượng học sinh gương mẫu của cậu coi như tiêu tan.” Phó Tế Hành nói.
“…” Phùng Chiêu liếc anh một cái, “Cậu nhìn bằng mắt nào thấy tôi định yêu sớm thế?”
“Bước đầu tiên của yêu đương là gì? Là kết bạn đấy.” Phó Tế Hành tiếp tục bôi chuyện, “Bước hai: Sáng thì chào buổi sáng, tối thì chúc ngủ ngon; bước ba: sáng là ‘bé yêu chào buổi sáng’, tối là ‘bé yêu ngủ ngon’.”
“…”
Họ đã đi qua khỏi vạch sang đường.
Chỉ còn chưa đầy ba trăm mét nữa là tới khu nhà ông bà của Phùng Chiêu.
“Ông bà cậu suốt ngày bảo tôi đừng yêu sớm, làm như tôi là trai hư vậy. Dựa vào đâu chứ? Tôi ngoan như thế, đến cả con gái cũng không ai hỏi xin WeChat mà.” Giọng Phó Tế Hành kéo dài, kèm theo tiếng cười khẽ, “Còn cháu gái ngoan ngoãn của họ, đi ngoài đường thôi cũng có bạn khác giới hỏi có bạn trai chưa. Tôi thấy cậu mới giống kiểu con gái hư đấy.”
Phùng Chiêu căng da đầu: “Cậu đừng nói linh tinh trước mặt ông bà tôi.”
“Tôi nói linh tinh á? Cậu ta có hỏi cậu có bạn trai chưa không?”
“…”
“Tôi chỉ đường cho mấy bạn nữ bên đường thôi, mà ông đã bảo là tôi đi tán tỉnh người ta.”
“…”
Phùng Chiêu cứng họng, không thể phản bác nổi.
Phó Tế Hành bật cười lần nữa: “Lát nữa tôi sẽ mách ông bà.”
“Tôi có kết bạn với cậu ta đâu, càng không có ‘bé yêu bé yêu’ gì hết.” Phùng Chiêu nói, “Cậu đừng làm quá lên nữa có được không?”
“Cậu chẳng lạ gì tôi mà.” Phó Tế Hành liếc nhìn cô, lười biếng nói, “Không những tôi hay làm quá, mà còn thích thêu dệt nữa.”
Phùng Chiêu im lặng vài giây.
Cô quá hiểu tính cách của Phó Tế Hành, với kiểu hành xử của anh, chắc chắn anh sẽ thêm mắm dặm muối, rồi kết luận rằng, Phùng Chiêu đang yêu sớm với một bạn nam nào đó.
Thật ra Phùng Chiêu không sợ ông bà hiểu lầm, mà là sợ chuyện này đến tai mẹ cô.
Mẹ cô đang là hiệu phó phụ trách học sinh ở trường, tính tình cứng nhắc, bảo thủ, đối với chuyện yêu đương sớm, chắc chắn không khoan nhượng.
Một lúc sau.
Phùng Chiêu đầy uất ức nói: “Vậy phải làm sao thì cậu mới chịu im miệng?”
“Thái độ này là đang nhờ vả người ta đấy à?” Thiếu gia Phó Tế Hành bắt đầu giở thói.
“Đúng.” Phùng Chiêu dứt khoát, “Đây chính là thái độ nhờ vả của tôi.”
“…” Phó Tế Hành nghẹn họng, ho nhẹ một tiếng, nét mặt có phần không tự nhiên, “Tôi có hẹn đánh bóng chuyền dịp nghỉ lễ rồi.”
“Tôi sẽ mang nước cho cậu.” Phùng Chiêu tự nhiên đáp lời.
“Mỗi ngày.”
“?”
“Chỉ một chai nước là muốn mua chuộc tôi à?” Phó Tế Hành tỏ vẻ không hài lòng, “Ngày nào cũng phải mang.”
“…” Phùng Chiêu thở dài bất lực, “Bảy chai nước, đúng không? Được thôi.”
…
Thời ấy, Phó Tế Hành vẫn còn là người giữ lời.
Còn bây giờ, Phó Tế Hành không chỉ giữ nguyên cái thói làm quá mọi chuyện, mà còn thêm cái tính nuốt lời.
Lỡ như anh cảm lạnh thật, thế nào cũng sẽ gọi cho ông bà, tố rằng Phùng Chiêu thấy anh bị lạnh mà không cứu giúp.
Anh cao gầy, nhìn thì không có mấy cơ bắp.
Hồi nhỏ hay ốm, thể trạng yếu, dù mấy năm nay Phùng Chiêu không thấy anh bệnh lần nào, nhưng lỡ đâu?
Ai biết trước được.
Phùng Chiêu lề mề mở cửa, chẳng thèm liếc nhìn Phó Tế Hành: “Tắm xong thì về nhà anh ngay.”
Dứt lời, cô quay người bước vào phòng.
Thấy mình bị đối xử như không khí, Phó Tế Hành mở miệng tìm cảm giác tồn tại: “Em đang chờ đồ ăn à?”
Phùng Chiêu quyết tâm lạnh lùng đến cùng, không đáp lại.
Phó Tế Hành tự cảm thấy mất mặt, khoé miệng trùng xuống.
Đúng lúc đó, từ hành lang phía sau vang lên tiếng gọi: “Anh Phó, có số đuôi 4010 đúng không ạ?”
Anh Phó?
Phó Tế Hành nhướng mày khẽ: “Tôi đây, Phó Tế Hành.”
Xác nhận xong, anh shipper nhanh chóng giao đồ ăn rồi quay xuống lầu.
Phó Tế Hành cầm túi đồ ăn, tìm tờ đơn giao hàng xác nhận, đúng là ghi “Anh Phó”.
Anh nhếch môi cười: “Đặt đồ ăn riêng cho anh à?”
Giờ thì Phùng Chiêu chỉ muốn đập đầu vào tường.
Chuyện dùng tên “Anh Phó” để đặt đồ ăn có hai lý do.
Thứ nhất, trước đây Phùng Chiêu đặt đồ ăn lười ra nhận, viết tên anh vào thì có thể sai anh ra lấy giùm.
Thứ hai, trên mạng đầy rẫy tin về các cô gái sống một mình gặp nguy hiểm, nên cô cố ý ghi tên một người đàn ông trong đơn hàng, để shipper thấy vậy sẽ nghĩ trong nhà còn có đàn ông, đỡ nảy sinh ý định xấu.
“Em lười đổi tên cũ thôi.” Phùng Chiêu thẳng thắn, “Trả đồ ăn lại cho em.”
“Cuối cùng cũng chịu coi anh là người rồi.” Phó Tế Hành đặt đồ ăn lên bàn trà, nhàn nhã nói, “Yên tâm, anh Phó đây không cướp đồ ăn của cô Phùng đâu.”
“…” Phùng Chiêu khẽ mấp máy môi, “Ờ.”
“Thôi, ăn đi.” Nói xong, Phó Tế Hành quay người bước ra.
Phùng Chiêu nhẹ nhàng nâng mí mắt, không khí căng thẳng vừa rồi như tan biến trong hơi nóng lượn lờ trong hành lang, trở nên dịu lại.
Cô gọi với theo: “Không phải anh định tắm à?”
“Không mang quần áo.” Phó Tế Hành diễn sâu đến cùng, nói, “Anh về lấy đồ thay.”
“Ờ.” Phùng Chiêu tò mò, “Nhà anh hỏng bình nóng lạnh à? Mới mua mà.”
Phó Tế Hành quay lưng về phía cô, người hơi khựng lại, nét mặt thoáng chút ngượng ngùng.
Anh nói câu đó mà không hề có chút áy náy: “Không rõ nữa, tự nhiên không có nước nóng. Mai cuối tuần, anh sẽ gọi người tới sửa.”
Phùng Chiêu khẽ gật đầu, cô ngồi bên bàn ăn, qua bóng dáng cao lớn của Phó Tế Hành, có thể nhìn thấy cánh cửa khép hờ ở cuối hành lang.
Cửa nhà Phó Tế Hành giống hệt cửa nhà cô, chỉ khác mỗi ổ khóa.
Phùng Chiêu đã thay sang khóa vân tay từ lâu, còn nhà Phó Tế Hành vẫn dùng loại khóa cũ, phải có chìa mới mở được.
Tối nay, Phùng Chiêu vô cùng lắm chuyện, cô vừa mở hộp đồ ăn vừa hỏi: “Sao anh không đổi sang khóa vân tay? Nhỡ quên mang chìa thì chẳng phải bị nhốt ngoài cửa à?”
“Ít khi anh quên mang.” Phó Tế Hành quay lại, tựa người vào khung cửa, ánh mắt vừa như dò xét, vừa như trêu chọc. Câu nói tiếp theo càng khiến người ta không thể nhầm lẫn: “Em tưởng ai cũng như em à?”
Phùng Chiêu lập tức phản bác: “Em đâu có…”
Phó Tế Hành cắt lời: “Hồi nhỏ ai là người hay quên chìa khóa, không về được nhà, lần nào cũng phải sang nhà anh trú tạm?”
“…” Phùng Chiêu lúng túng, “Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mà.”
Phó Tế Hành khẽ cong môi, không rõ cười là do giễu cợt hay hoài niệm.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng nổi gió mạnh một cách kỳ lạ.
Ngay sau đó,
Phó Tế Hành trơ mắt nhìn cửa nhà mình bị gió thổi bật, rồi…
“Rầm” một tiếng, đóng sầm ngay trước mặt anh.
Tiếng động rất lớn, vang dội cả hành lang.
Diễn ra quá nhanh, khiến Phó Tế Hành chưa kịp phản ứng.
Anh nhíu mày, mắt khẽ giật.
Phùng Chiêu chớp mắt, ánh nhìn rơi xuống bàn tay buông thõng bên người anh.
Trong tay anh chẳng có gì cả.
Như thể đã đoán ra điều gì, giọng cô vang lên đầy thích thú:
“Xin mạo muội hỏi một câu, anh Phó này, anh mang theo chìa khóa chứ? Có vào nhà được không? Có cần cô Phùng đây tốt bụng cho tá túc một đêm không?”