—
Nửa phút trước, Phó Tế Hành còn dễ dàng nhắc lại chuyện hồi nhỏ mà đến chính Phùng Chiêu cũng chẳng nhớ nổi, để khoe trí nhớ siêu phàm của mình, đồng thời tố cô hồi nhỏ đãng trí đến mức nào.
Ai mà ngờ, chớp mắt một cái, tình thế đã đảo chiều.
“Hồi nhỏ ai là người hay quên chìa khóa, không về được nhà, lần nào cũng phải sang nhà anh trú tạm?”
Anh chỉ đơn giản nêu một câu hỏi.
Nhưng Phùng Chiêu thì hỏi liên tiếp, mỗi câu đều đâm thẳng vào tim.
Vừa đáp trả từng chữ một, cô còn không quên châm chọc từng câu.
“…”
Trong mắt Phó Tế Hành thoáng qua một tia bối rối khó nhận thấy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh xoay người, cảm xúc ấy đã biến mất.
Anh đứng trong nhà Phùng Chiêu, lưng dựa vào cạnh cửa, từ trên cao nhìn xuống.
Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, mí mắt mỏng cụp xuống kéo theo đường cong dài nơi khóe mắt, toát ra vẻ lạnh lùng ngạo nghễ.
“Thế tối nay anh ngủ đâu?” Anh hỏi mà không hề mang chút vẻ ngại ngùng của kẻ đến ở nhờ, cằm hơi hất lên, trông nhàn tản như thể Phùng Chiêu đã long trọng mời anh qua đêm vậy.
“…” Cả đời Phùng Chiêu chưa từng gặp ai mặt dày hơn thế. Cô nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh thật sự không mang theo chìa khóa à?”
“Không.” Phó Tế Hành bật cười tự giễu. “Ai mà ngờ gió tà lại nổi đúng lúc.”
Im lặng hai giây.
Phùng Chiêu không hiểu nổi: “Anh lắp cả khóa vân tay cho nhà em, sao không đổi cả khóa nhà mình đi?”
“Hết tiền rồi.” Phó Tế Hành lười biếng nói. “Dạo này hơi kẹt.”
“Anh có thu nhập gấp mười lần em.” Phùng Chiêu không nhịn được nhắc.
“Thẻ lương anh để ở nhà bố mẹ rồi.” Phó Tế Hành thản nhiên nói tiếp. “Với cả anh chưa liên kết ví.”
“…” Biết rõ vị thiếu gia này xưa nay chẳng mấy để tâm đến tiền bạc, Phùng Chiêu cũng đành chấp nhận lý do đó, tạm gác chủ đề. Cô khó hiểu: “Anh qua nhà em tắm mà cũng không mang theo đồ thay à?”
“Anh sợ em không đồng ý.”
“Thì đúng là em không muốn đồng ý thật.”
“Thế sao vẫn đồng ý?” Đôi mắt Phó Tế Hành khẽ nheo lại, vẻ mặt chẳng đứng đắn gì cho cam. “Lo anh tắm nước lạnh rồi ốm?”
“Không phải,” Phùng Chiêu thành thật, “Em sợ anh mách ông bà nội em, nói em không có chút thương cảm người khác.”
“…”
Phùng Chiêu khẽ thở dài, rồi bất ngờ đứng dậy vào phòng.
Lúc trở ra, tay cô cầm theo một chiếc áo.
“Lúc dọn dẹp em tìm thấy cái này, hình như là áo anh mặc hồi cấp ba. Không rõ sao lại rơi ở đây. Ban đầu định trả anh, mà tuần này bận quá nên quên.” Cô nói, “Anh tắm xong thì mặc tạm cái này nhé.”
Phó Tế Hành nhận lấy, cười khẽ rồi hỏi: “Không có cái quần nào của anh rơi ở đây à?”
“Không có.” Phùng Chiêu không nhịn được phản bác, “Đây là nhà em. Việc có đồ của anh ở đây đã là chuyện lạ rồi.”
“Lạ gì đâu?” Phó Tế Hành thản nhiên, “Chúng ta không phải là thanh mai trúc mã sao? Trong nhà có đồ của nhau là chuyện quá đỗi bình thường.”
“Căn hộ này em cả chục năm không ở, đến đồ hồi cấp ba của em còn chẳng có.” Phùng Chiêu chớp mắt, chợt đổi lời, “À, mà hình như cũng có quần anh đấy.”
Phó Tế Hành nhướng mày: “Hửm?”
Phùng Chiêu: “Quần thủng đũng anh mặc hồi ba tuổi.”
Phó Tế Hành: “…”
Phùng Chiêu nhoẻn miệng cười, ra vẻ ân cần hỏi han: “Anh có muốn lấy không?”
“…”
–
Ăn tối xong, Phùng Chiêu xuống dưới đổ rác.
Phó Tế Hành cũng đi cùng.
Dạo trước anh đi công tác, vali để quên trong cốp xe, hôm nay trùng hợp có dịp dùng đến.
Lấy đồ xong, hai người cùng trở lên nhà.
Về tới nơi, Phó Tế Hành thu lại vẻ ngông nghênh ban nãy, rất biết ý mà đề nghị ngủ ngoài phòng khách.
Phùng Chiêu đưa mắt nhìn anh, rồi lại nhìn sang ghế sofa.
Anh cao lớn thế kia, ngủ ghế sofa chắc chắn chật chội lắm.
Cô nói: “Phòng ngủ chính em đã dọn rồi, hay là anh cứ ngủ ở đó đi?”
Phó Tế Hành: “Không sao.”
Thấy anh kiên quyết, Phùng Chiêu cũng không ép nữa.
Phó Tế Hành đặt chăn lên sofa, Phùng Chiêu liếc sang phòng tắm, trong nhà chỉ có đúng một phòng tắm. Cô hơi ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh định tắm luôn bây giờ à?”
“Em tắm trước đi,” Phó Tế Hành cầm lấy điện thoại, “Anh còn chút việc, ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Anh nói xong liền quay người ra khỏi nhà.
Trước khi đi còn khép cửa lại.
Không gian trong nhà đột ngột chìm vào yên tĩnh.
Phùng Chiêu dừng lại một nhịp, nhìn cánh cửa đóng im lìm, rồi quay vào phòng lấy đồ ngủ.
Đến lúc cô tắm xong bước ra, cuộc gọi của Phó Tế Hành vẫn chưa kết thúc.
Phùng Chiêu định nhắn tin cho anh, nhưng nghĩ lại thấy đang gọi điện thì chắc cũng không đọc được, nên thôi.
Cô mở cửa phòng làm việc, bật đèn sáng.
Nghĩ đến việc lát nữa phải đối mặt với bốn người yêu với bốn tính cách khác nhau, Phùng Chiêu thở dài, rồi lại thở dài.
Một người chưa từng yêu đương mà phải hẹn hò bốn người đàn ông cùng lúc, thật sự rất mệt mỏi.
Cơn gió chiều tà thổi đóng sập cửa nhà Phó Tế Hành hôm đó cũng chính là khởi đầu của màn đêm. Trời bắt đầu nổi gió, mơ hồ có dấu hiệu sắp mưa.
Phó Tế Hành đứng dưới nhà rất lâu, chỉ khi thấy đèn phòng làm việc trên tầng sáng lên, xác nhận rằng Phùng Chiêu đã tắm xong, anh mới bước lên lầu.
Anh biết mật khẩu của khóa vân tay, nhập xong, cửa mở ra.
Đèn phòng khách vẫn sáng, cửa phòng làm việc khép hờ, hé ra một khe nhỏ vừa đủ để lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Phùng Chiêu. Cô chống cằm bằng một tay, gương mặt căng thẳng, trông như đang gặp rắc rối, lại như đang rất băn khoăn.
Là ai khiến em phải bối rối đến vậy?
Không dễ gì đoán được đáp án chính xác, nhưng dùng cách loại trừ cũng có thể nhanh chóng gạch bỏ một người.
Người anh hàng xóm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Tế Hành bỗng trở nên lạnh băng. Anh lặng lẽ cầm quần áo thay rồi bước vào nhà tắm.
Bên trong vẫn còn vương hơi nóng, trên tường phủ một lớp hơi nước mỏng, kính cửa sổ cũng mờ đi vì hơi ẩm trắng đục.
Trong không khí phảng phất mùi hương hoa hồng.
Yết hầu Phó Tế Hành khẽ chuyển động, trong đầu vẫn còn chút lý trí nhắc nhở rằng cách âm ở đây rất kém. Anh cố đè nén cơn xao động dâng trào trong lồng ngực, cởi áo, để dòng nước lạnh từ vòi sen xối thẳng xuống đầu, thấm ướt toàn thân.
…
Khi Phùng Chiêu làm việc xong, đã là một giờ sáng.
Trước khi ngủ, cô ghé qua nhà tắm.
Phòng tắm theo kiểu cũ, không có vách ngăn khô và ướt. Trong lúc đi vệ sinh, cô vô tình liếc thấy tay gạt vòi sen đang hướng về phía nước lạnh.
Ngoài trời mưa lộp bộp, thời tiết thế này ngay cả bật quạt cũng thấy lạnh.
Phùng Chiêu vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu óc sau một đêm hoạt động cật lực giờ như rơi vào trạng thái chờ, phản ứng chậm chạp.
Cô chỉ nhìn lướt qua, không suy nghĩ gì nhiều.
Chắc là lúc Phó Tế Hành khóa nước thì tay trượt, gạt nhầm sang bên lạnh.
Chứ chẳng lẽ anh lại tắm nước lạnh thật sao?
Anh có phải lò sưởi đâu, thời tiết như này mà dám tắm nước lạnh.
Vừa ra khỏi nhà tắm, cô bước vài bước về phía phòng ngủ thì bỗng khựng lại.
Chiếc sofa vốn rộng rãi là thế, giờ nhìn Phó Tế Hành nằm trên đó lại trở nên chật chội. Chân anh không duỗi thẳng được, chiếc chăn đắp không biết rơi xuống đất từ lúc nào, áo anh cũng bị kéo lên, để hở nửa người.
Phùng Chiêu vẫn luôn nhớ lời dạy của ông bà, ngủ để hở rốn rất dễ bị cảm lạnh.
Cô cố mở mắt, bước tới nhặt chăn lên, đắp lại cẩn thận cho anh.
Trở về phòng, cuối cùng cô cũng cảm thấy được thư giãn. Suy nghĩ bị cơn buồn ngủ nuốt chửng, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, đã là trưa hôm sau.
Không thấy bóng dáng Phó Tế Hành trong phòng khách, chiếc sofa sạch sẽ đến mức không có lấy một vết nhăn, như thể anh chưa từng ở đó.
Phùng Chiêu nhắn cho anh một tin.
Hơn nửa tiếng sau, anh mới trả lời bằng một đoạn ghi âm.
Giọng nói rõ ràng, ngắn gọn ba chữ: “Không ở nhà.”
Phùng Chiêu không hỏi thêm anh đang ở đâu. Cô chỉ định hỏi xem anh có muốn ăn trưa cùng không, nhưng thấy anh không ở nhà, cô đành tự mình đặt đồ ăn.
Hai ngày cuối tuần, cô không gặp lại Phó Tế Hành.
Vài ngày sau đó, hai người vẫn chưa có dịp gặp mặt.
Trước đây mỗi lần gặp nhau, hoặc là trong lúc họp, hoặc là khi hệ thống phần mềm của bộ phận cô gặp sự cố khó giải quyết, buộc phải có anh ra mặt.
Nhưng tuần này, Thẩm Tân Tự đi công tác, tạm thời dừng liên hệ với các phòng ban khác. Phùng Chiêu chỉ tổ chức được họp nội bộ trong nhóm.
Trùng hợp là Phó Tế Hành tuần này ngày nào cũng tăng ca, thời gian làm việc đảo lộn. Trong khi Phùng Chiêu vẫn theo lịch bình thường từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Hai người không có chút cơ hội chạm mặt nào.
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Chiều thứ ba của tuần kế tiếp.
Sau khi gõ xong dòng mã cuối cùng, Phó Tế Hành gửi vào nhóm phòng ban một tin nhắn: “Tối nay không tăng ca, tan làm đúng giờ.”
Gửi xong, rảnh rỗi không có việc gì, anh mở nhật ký sử dụng của phần mềm lên xem.
Thời lượng trò chuyện của Phùng Chiêu quả nhiên không làm anh thất vọng.
…Với anh hàng xóm dịu dàng kia mà cũng không duy trì được cuộc trò chuyện lâu dài sao?
Nhìn kỹ lại, thời lượng trò chuyện với vị tổng tài bá đạo âm trầm kia lại bỏ xa phần còn lại.
Tổng thời gian nói chuyện với ba người còn lại cộng lại cũng không bằng một mình anh ta.
Ánh mắt Phó Tế Hành sâu thẳm, nhìn chăm chú vào con số kia một lúc lâu, rồi thoát ra, mở mục lịch sử đặt phòng họp.
Trong lịch sử hiện rõ Phùng Chiêu đã đặt phòng họp, hiện tại đang họp trong đó.
Anh đưa mắt nhìn quanh, uống cạn cốc nước trên bàn, rồi ung dung cầm cốc bước ra khỏi phòng làm việc.
Rèm cửa sổ của phòng họp không kéo, từng vệt sáng lấp lóa in bóng Phùng Chiêu đang ngồi bên trong.
Có người từ phòng họp bước ra, vội vàng rảo bước, không khép cửa.
Giọng nói trong phòng vọng ra.
Là giọng của Phùng Chiêu.
“Dữ liệu trong cơ sở dữ liệu này rốt cuộc thu thập từ đâu vậy?”
“Anh hàng xóm dịu dàng kia tạm không nói đến.”
“…” Sắc mặt Phó Tế Hành lập tức tối sầm lại. Tại sao lại không nói đến?
“Vì trong bốn người đàn ông này, cách trò chuyện của anh ấy là bình thường nhất.” Như thể có thần giao cách cảm, Phùng Chiêu nói ra câu trả lời cho anh.
Phó Tế Hành: “?”
Vài giây sau.
Giọng Phùng Chiêu vẫn bình thản: “Hãy xem khi tôi nhắn cùng lúc cho bốn người là ‘tâm trạng em không tốt’, họ sẽ phản ứng như thế nào.”
Vừa nói, cô vừa chiếu đoạn trích các đoạn chat lên màn hình lớn.
“Tổng tài bá đạo âm trầm: Tâm trạng không tốt à? Ai cho phép em không vui, anh ra lệnh cho em, lập tức phải cười ngay!”
“Cậu em trai tươi sáng hoạt bát: Mẹ nó, ai chọc em? Anh phải đi xử hắn!”
“So với hai người kia, anh chàng u ám cố chấp lại thành bình thường nhất: Tại sao xung quanh em luôn có nhiều người như vậy? Tại sao họ có thể chi phối cảm xúc của em? Thế còn anh thì sao? Nếu được, anh mong mỗi lần em nhìn người khác, trong ánh mắt em đều có hình bóng của anh. Nếu em không làm được, thì anh muốn nơi đáy mắt em xuất hiện một giọt nước mắt. Anh sẵn sàng hôn lên giọt nước mắt ấy, cũng sẵn sàng l**m đi những vết thương trên cơ thể em. Anh nghĩ rằng tình yêu nên đi kèm với cơn đau không thể dứt, anh muốn từng sợi tóc của em đều vương mùi của anh, muốn hòa vào cơ thể em, cùng em gắn kết không thể tách rời.”
Không gian xung quanh thoáng chốc lặng ngắt.
Một lúc sau, giữa đám đông vang lên một giọng nói nhẹ bẫng, là Trần Xán Xán cất lời: “Câu cuối ấy làm chị thấy như mình vừa tủi thân vừa về đến nhà, bạn trai nhìn thấy mình tâm trạng không tốt, chẳng nói chẳng rằng kéo thẳng lên giường dày vò một trận. Lúc chị muốn khóc vì mệt, thì phát hiện cậu ta đã khóc trước rồi, vừa làm vừa nức nở cầu xin chị đừng nhìn người đàn ông khác, chỉ được nhìn cậu ta thôi. Cảm giác ấy phê thật đấy!”
Không ít người phụ họa: “Cực kỳ k*ch th*ch, rất đã!”
“…” Môi Phùng Chiêu mấp máy, “Chúng ta không thể nói về một chuyện tình bình thường được sao?”
“Người bình thường thì ai lại chọn bạn trai kiểu âm u cố chấp?”
“…” Phùng Chiêu bị hỏi đến cứng họng.
“Thế nhưng giữa bốn kiểu bạn trai này, Phùng Chiêu, em thích kiểu nào?” Trần Xán Xán nháy mắt trêu chọc, “Em mà muốn một mối quan hệ bình thường thì trong mắt em chỉ còn mỗi kiểu anh hàng xóm là ổn. Vậy tức là em thích mẫu đó?”
“Không có đâu,” Phùng Chiêu giải thích, “Em có một người anh hàng xóm thật ngoài đời, nên em không thích kiểu đấy lắm.”
“Đẹp trai không?” Trần Xán Xán chỉ quan tâm đến điểm này.
Phùng Chiêu định trả lời thì chợt cảm thấy có ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Cái nhìn ấy như có thực thể, khiến cô khẽ nghiêng đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt sâu thẳm ấy.
Qua những lớp rèm xếp tầng, gương mặt Phó Tế Hành bị ánh sáng cắt thành từng mảng, đôi mắt ấy khéo léo nằm đúng vào khoảng trống.
Một đôi mắt không mang theo cảm xúc, nhưng lại sắc bén đầy ngạo mạn.
Khoảng đối mắt lặng thinh trong không khí, tràn đầy kỳ vọng từ trên cao nhìn xuống.
Như thể trong mắt Phó Tế Hành, Phùng Chiêu nhất định sẽ phải thừa nhận rằng anh rất đẹp trai.
Phùng Chiêu quay đầu đi, chậm rãi nói: “Hồi trước thì đẹp, giờ thì không còn nữa.”
Trần Xán Xán: “Hả?”
“Anh hàng xóm của em phát tướng rồi, chắc cũng tầm một tạ.” Giọng Phùng Chiêu vô cùng chân thành, mang theo vẻ tiếc nuối, “Tóc cũng rụng nhiều lắm, hói đầu với bụng bia, đúng kiểu trai trung niên phát tướng, nhờn mỡ luôn.”
“…”
Phó Tế Hành: “…”
Phó Tế Hành: “?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tế Hành: Anh cảm ơn em nhé.