Beta: Phong Tâm
—
Không gian xung quanh phút chốc trở nên tĩnh lặng.
Phùng Chiêu cũng chẳng rõ là vì lời mình vừa nói quá bất ngờ đến mức khiến người ta không tin nổi, nên ai nấy mới im lặng như vậy, hay vì một lý do nào khác.
Cô khẽ liếc mắt về phía ngoài vách kính, nơi có Phó Tế Hành.
Chưa kịp liếc hết, bóng dáng anh đã thoáng qua ngoài cửa phòng họp, rồi nhanh chóng khuất dạng, bước chân vội vã.
Có lẽ vì vừa mới bịa chuyện liên quan đến anh, chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi, Phùng Chiêu đã thấy chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Vài giây sau…
Trần Xán Xán nhìn Phùng Chiêu với ánh mắt đầy cảm thông: “Bảo sao em không thích kiểu anh hàng xóm. Nếu là chị, chị cũng chẳng thích được. Ngoài đời gặp một anh hơi mập mạp thì còn chịu được, nhưng mà nghĩ đến chuyện đối phương là anh trai hàng xóm, lại còn là người mình yêu online, mà bị béo phì thì… Không béo phì thì chắc cũng còn yêu đương được chút ít, đúng không Phùng Chiêu?”
Phùng Chiêu ngập ngừng: “Chắc cũng không được đâu? Từ bé đến giờ em đã gọi anh ấy là anh rồi, trong lòng em, anh ấy cũng giống như anh ruột của mình vậy. Nếu mà yêu nhau, sẽ có cảm giác như đang hẹn hò với anh ruột mình…”
“Thế chẳng phải càng k*ch th*ch sao?” Trần Xán Xán càng nói càng hào hứng, “Giống như mấy cặp giả anh em nhưng lại yêu nhau, đúng là vừa cấm kỵ vừa hấp dẫn. Hồi đó anh còn đề xuất đổi ‘anh hàng xóm’ thành anh trai không cùng huyết thống trong gia đình tái hôn cơ, nhưng mà mọi người không ai đồng ý.”
“Yêu đương bình thường thì đương nhiên đáng mơ ước rồi, nhưng yêu đương lệch chuẩn mới thật sự khiến người ta tim đập chân run!”
Suốt khoảng thời gian sau đó, Trần Xán Xán cứ thao thao bất tuyệt kể về những kiểu tình yêu ‘k*ch th*ch’ trong mắt cô ấy, còn tha thiết đề nghị mọi người bổ sung thêm một thiết lập “người yêu ảo”.
“…”
Nhưng đề xuất của Trần Xán Xán đã bị bác bỏ không biết bao nhiêu lần trong các cuộc họp trước đó, nên dù cô có nói nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Huống hồ, người có quyền quyết định là Thẩm Tân Tự lại không có mặt ở công ty, bất kỳ quyết định lớn nào cũng cần phải có sự đồng ý của anh ấy.
Đợi đến lúc Trần Xán Xán nói đến mệt rồi, Phùng Chiêu mới kịp thời kéo chủ đề quay lại phần cơ sở dữ liệu AI.
Cô chiếu thêm nhiều đoạn tin nhắn để chứng minh dữ liệu hiện tại đã có vấn đề, yêu cầu mọi người tái tổng hợp và thu thập lại dữ liệu từ đầu.
Cuộc họp dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc.
Phùng Chiêu và Trần Xán Xán cùng trở về bàn làm việc.
Trần Xán Xán vẫn còn chìm trong cảm xúc dâng trào, chẳng buồn làm việc, cô kéo tay Phùng Chiêu: “Em không thấy đề xuất của chị rất hay sao?”
Phùng Chiêu giữ thái độ khách quan, trả lời tỉnh táo: “Hay là em làm khảo sát thị trường thử nhé? Nếu phản hồi tốt, em sẽ nói lại với Thẩm Tổng.”
“Biết ngay là kết bạn với em không sai mà.” Trần Xán Xán cười tít mắt, cầm cốc nước định uống thì mới phát hiện đã cạn sạch, “Chị đi lấy nước, em có muốn uống không? Chị rót luôn cho.”
“Không cần đâu.” Phùng Chiêu nói, “Em đi cùng chị.”
Sắp đến khu vực pha trà, Phùng Chiêu để ý thấy bên trong có người.
Phó Tế Hành đang đứng trước máy pha cà phê, chăm chú thực hiện từng thao tác: xay hạt, nén bột, cho vào máy, đánh sữa. Mỗi bước đều thành thục, gọn gàng, liền mạch không một chút ngập ngừng.
Bước chân Phùng Chiêu khựng lại, có chút do dự, như muốn rút lui.
Trần Xán Xán chớp chớp mắt: “Đây còn là khu vực pha trà nữa à? Cảm giác như đang đứng trong một quán cà phê cao cấp ấy.”
Phùng Chiêu: “…”
Trần Xán Xán thì thầm: “Không biết em có từng xem kiểu video ấy chưa,một anh chàng cơ bụng sáu múi, c** tr*n, chỉ mặc tạp dề cà phê, đứng sau quầy pha cà phê cho mình.”
“…” Phùng Chiêu mím môi, “Em chưa từng thấy.”
“Lát nữa chị gửi cho em.” Trần Xán Xán lơ đãng trả lời, ánh mắt dán chặt lên người Phó Tế Hành, khẽ lẩm bẩm, “Không biết Phó Tế Hành có cơ bụng không nhỉ…”
Nghe đến đó, lông mi Phùng Chiêu khẽ run lên.
Nếu là bình thường, cô đã có thể bình thản đáp lại rồi.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu cô lại chợt hiện ra một khung cảnh.
Phó Tế Hành nằm trên ghế sofa trong phòng khách nhà cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài mưa lất phất. Dưới ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt qua cửa sổ, Phùng Chiêu lờ mờ nhìn thấy vạt áo anh mở ra, chăn trượt xuống đất.
Khi cô cúi xuống đắp lại chăn cho anh, đôi mắt bỗng bắt gặp làn da trắng cùng những đường cơ nổi bật trên cơ thể anh, nhịp thở đều đặn khiến cơ bụng khẽ nhấp nhô, cơ bắp rõ rệt.
Phùng Chiêu còn nhớ rõ.
Lúc kéo chăn lên, hình như ngón tay cô vô tình chạm vào cơ thể anh.
Nóng rực, cứng rắn, lại chắc nịch.
“…”
Đầu óc Phùng Chiêu như bị treo vài giây.
Rõ ràng đêm đó cô mệt rũ người, mắt mở không nổi, phải gắng gượng mới về được đến phòng ngủ.
Thế mà chuyện đó, sao lại nhớ rõ đến vậy?
Khi hoàn hồn lại, cô và Trần Xán Xán đã bước vào trong khu vực pha trà.
Phó Tế Hành nghiêng đầu nhìn sang, hỏi: “Uống không?”
Trần Xán Xán gật đầu: “Cà phê sữa.”
Phó Tế Hành khẽ gật, rồi hỏi tiếp: “Còn em?”
Mất vài giây mới nhận ra anh đang hỏi mình, Phùng Chiêu nói: “Không, em uống nước.”
Cô rót xong nước, định quay đi thì lại bị giữ chân bởi Trần Xán Xán vẫn đang đợi cà phê. Khi máy đang xay cà phê kêu lên ồn ào, Trần Xán Xán đột ngột ôm bụng: “Tôi đi vệ sinh, hai người đợi tôi một lát nhé.”
Trần Xán Xán vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Phó Tế Hành đặt tay lên máy xay, ngón trỏ gõ nhè nhẹ lên bề mặt như đang đếm ngược sinh tử của một linh hồn nào đó.
Thế mà đến lúc một ly cà phê sữa hoàn thành.
Phó Tế Hành vẫn không nói lời nào.
Anh cũng chẳng liếc nhìn Phùng Chiêu, cứ thế thản nhiên chọn một chỗ ngồi xuống, cụp mắt, rút điện thoại ra.
Tiếng gõ bàn phím vang lên.
Từ phía bên kia, một tiếng “vút” vang lên, rồi ngay sau đó, điện thoại trong túi áo Phùng Chiêu vang lên tiếng “ting-tong”.
Biết là anh gửi tin nhắn đến, nhưng Phùng Chiêu lại nghĩ anh sẽ nói chuyện trực tiếp với mình.
Phó Tế Hành: [Mấy hôm không gặp, em câm luôn rồi à? Không nói gì à?]
Cửa khu pha trà vẫn để mở, thỉnh thoảng có người đi qua.
Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy Phùng Chiêu và Phó Tế Hành giữ một khoảng cách vừa phải: một người ngồi, một người đứng cạnh bình nước, cả hai đều cúi đầu nghịch điện thoại.
Trông từ xa, họ như hai người xa lạ, chẳng liên quan gì nhau.
Nhưng chỉ có hai người mới biết, họ đang trò chuyện những gì qua màn hình.
Phùng Chiêu không chắc câu “đàn ông trung niên béo phì đầy dầu mỡ” mình lỡ nói có lọt vào tai anh không. Có thể anh nghe được, mà cũng có thể không.
Dù sao thì cô cũng quyết định nên nói vài lời dễ nghe để xoa dịu tình hình.
Phùng Chiêu: [Mấy hôm không gặp, trông anh hình như đẹp trai hơn đấy.]
Tin nhắn vừa gửi đi, hình như cô nghe thấy anh bật cười khẽ.
Vài giây sau, anh trả lời lại:
Phó Tế Hành: [Đẹp trai chỗ nào? Nói cụ thể xem nào.]
“…”
Câu này thì biết khen kiểu gì cho khéo?
Suy nghĩ một lúc lâu, cô nhắn lại:
Phùng Chiêu: [Anh đổi kiểu tóc đúng không? Hôm nay nhìn tóc anh đẹp lắm.]
Phó Tế Hành: [Tóc giả.]
Phùng Chiêu im lặng mấy giây: [Mặt anh đẹp trai hơn rồi.]
Phó Tế Hành: [Vừa mới đi thẩm mỹ về.]
Đến đây, Phùng Chiêu đã chắc chắn: Phó Tế Hành rõ ràng nghe thấy lời cô nói lúc nãy rồi.
Nhưng cô vẫn muốn vớt vát tình thế.
Phùng Chiêu: [Anh có dáng người đẹp thật.]
Phó Tế Hành: [Em biết dáng anh đẹp từ khi nào vậy?]
Tay cô khựng lại, còn đang cố tìm lý do, thì điện thoại rung lên một tiếng.
Ngay sau đó là tin nhắn thứ hai.
Phó Tế Hành: [Hôm đó anh ngủ lại nhà em, em lén nhìn anh tắm.]
“…”
Không phải nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Biểu cảm trên gương mặt Phùng Chiêu suýt nữa thì giữ không nổi: [?]
Phó Tế Hành: [Không thì sao em biết dáng người anh đẹp?]
Phó Tế Hành: [Hay là lúc anh ngủ, em lén cởi áo anh ra? Cũng không loại trừ khả năng này.]
Gì cơ chứ? Còn nói “không loại trừ khả năng”?
Vốn dĩ Phùng Chiêu còn có chút áy náy vì trót bịa chuyện bôi xấu hình tượng anh, nhưng đọc mấy tin nhắn này xong, cảm giác tội lỗi tan biến không còn sót lại chút nào.
Nếu trong lòng cô vẫn còn chút áy náy nào, thì có lẽ là vì chưa bịa chuyện quá đáng hơn.
Ví dụ như…
Anh phát tướng vì từng bị lừa tình lẫn tiền qua mạng, mất tám trăm nghìn, từ đó sa sút tinh thần không ngóc đầu lên nổi.
Đúng lúc ấy, Trần Xán Xán quay lại. Cô cầm cốc cà phê Phó Tế Hành pha cho mình, nói lời cảm ơn xong liền kéo Phùng Chiêu rời khỏi khu pha trà.
Về đến chỗ làm.
Trần Xán Xán nhấp một ngụm cà phê, lập tức lộ vẻ ngỡ ngàng: “Đôi tay cậu ấy đúng là tuyệt phẩm đấy! Không chỉ gõ code giỏi, mà pha cà phê cũng ngon.”
Phùng Chiêu khẽ nâng mi, định nói “chị bị ảo tưởng vì có tình cảm với anh ấy thôi”, chưa kịp thốt ra, thì nghe thấy Trần Xán Xán nói tiếp:
“Phó Tế Hành đúng là hợp làm người mẫu nam cho quán cà phê, nếu như cậu ấy có cơ bụng.”
“…”
Phùng Chiêu thật sự không biết nên bình luận thế nào.
Cô thấy tốt nhất nên tập trung làm việc thì hơn.
Về việc Trần Xán Xán đề xuất bổ sung thiết lập “người yêu ảo”, Phùng Chiêu đã làm khảo sát thị trường, kết quả thu thập được khá tích cực. Đúng lúc thứ sáu tuần đó, Thẩm Tân Tự đi công tác trở về, Phùng Chiêu tranh thủ nói với anh về chuyện này.
Sau khi nghe xong báo cáo, Thẩm Tân Tự nói: “Thiết lập này trước đây từng được bàn đến, nhưng lãnh đạo cấp cao không đồng ý.”
Phùng Chiêu: “Tại sao vậy ạ?”
Thẩm Tân Tự khẽ nhướng mi, giọng lạnh nhạt: “Em cần Tổng giám đốc đích thân giải thích cho em nghe lý do à?”
Phùng Chiêu khựng lại, “…Không cần đâu ạ.”
Tính đến nay mới vào công ty nửa tháng, cô chưa tiếp xúc nhiều với Thẩm Tân Tự. Nhưng trong vài lần ít ỏi gặp gỡ, anh lúc nào cũng mang gương mặt lạnh lùng như tượng sáp.
Nếu nói Phó Tế Hành là kiểu lạnh nhạt tạo khoảng cách, thì Thẩm Tân Tự lại là kiểu lạnh lẽo khiến người khác dè chừng.
Bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Trần Xán Xán, Phùng Chiêu chỉ khẽ lắc đầu.
Vai Trần Xán Xán rũ xuống: “Thôi được rồi.”
Im lặng một lúc, cô vẫn không cam tâm: “Vì sao lại từ chối chứ?”
Phùng Chiêu truyền đạt lại đúng nguyên văn lời của Thẩm Tân Tự: “Em cần Tổng giám đốc đích thân giải thích cho em nghe lý do à?”
Trần Xán Xán rùng mình, khẽ run, vén tay áo lên, đưa cánh tay nổi da gà đến trước mặt Phùng Chiêu: “Chị nổi hết cả gai ốc rồi đây này.”
Phùng Chiêu bật cười nhẹ.
“Không muốn giải thích thì nói đại là không muốn, còn lôi cả tổng giám đốc vào? Em chỉ là nhân viên quèn thôi, tổng giám đốc rảnh mà đi giải thích cho em chắc?” Trần Xán Xán vừa càu nhàu, vừa ấn chuột trong tay mạnh đến mức tưởng chừng có thể phát tiết mọi bực tức lên nó.
Một lúc sau, Trần Xán Xán hỏi: “Chị nghe nói năm nay buổi chào đón nhân viên mới được tổ chức vào giữa tháng bảy, em có nghe gì chưa?”
Vừa hay, lúc đó Phùng Chiêu mở phần mềm chat nội bộ của công ty, thấy được tin nhắn từ bộ phận vận hành, cô khựng lại: “Ngày mười ba tháng bảy.”
Trần Xán Xán than phiền: “Công ty lần nào cũng vậy, làm việc cả tháng trời rồi mới nhớ ra cần chào đón nhân viên mới.”
Phùng Chiêu lẩm bẩm: “Không tham gia có được không?”
“Hả?” Trần Xán Xán ngạc nhiên, “Em có việc gì hôm đó à?”
“Ừm,” Phùng Chiêu đáp, “Hôm đó em có việc rất quan trọng.”
“…Chuyện này chị cũng không rõ lắm, vì buổi chào đón nhân viên mới mà, em là nhân vật chính, đã là nhân vật chính thì bắt buộc phải có mặt.”
Phùng Chiêu cũng hiểu điều đó, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không sao đâu ạ, dù gì cũng còn thời gian mà, để lúc đó rồi tính sau.”
Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh.
Dự án dần được đẩy mạnh, phần mềm liên tục cập nhật, những vấn đề mà Phùng Chiêu đưa ra cũng được cải thiện qua từng vòng. Cô vẫn dành rất nhiều thời gian sử dụng phần mềm, chỉ là thời lượng chia cho từng “người yêu ảo” giờ đã được phân bổ đều hơn.
Tuần đầu tiên của tháng bảy trôi qua trong guồng quay bận rộn.
Phùng Chiêu vẫn giữ cho mình một cuối tuần thảnh thơi như thường lệ.
Còn Phó Tế Hành hiếm hoi có một ngày thứ sáu tan làm đúng giờ.
Thông thường, những hôm cả hai cùng tan làm, Phó Tế Hành sẽ ra bãi xe trước, đợi trong xe. Còn Phùng Chiêu thì chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi, cô mới lững thững là người cuối cùng rời đi.
Hôm nay cũng vậy.
Ngoại trừ bộ phận kỹ thuật thường phải tăng ca, các phòng ban khác đều tan làm đúng năm giờ.
Năm giờ mười phút, Phùng Chiêu đảo mắt một vòng, chỗ làm đã vắng tanh.
Cô thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời đi.
Để khỏi phải tìm chỗ đỗ xe mỗi lần, Phó Tế Hành đã thuê hẳn một chỗ cố định. Phùng Chiêu quen thuộc tìm đến xe anh, mở cửa rồi lên xe ngồi.
Lúc cô lên xe, Phó Tế Hành vẫn đang nói chuyện điện thoại. Điện thoại kết nối với hệ thống Bluetooth trong xe, trên màn hình hiển thị hai chữ “Đặng Khiêm”.
Giọng Đặng Khiêm vang lên qua loa xe, “Anh, hôm nay tiện đường cho em đi nhờ về nhà không?”
Nghe đến đây, động tác thắt dây an toàn của Phùng Chiêu khựng lại, cô quay sang nhìn Phó Tế Hành.
Anh dựa lưng vào ghế, giọng uể oải: “Hôm nay không tiện.”
“Không phải anh cũng đang về nhà sao? Em cũng về nhà mà, tiện đường còn gì. Trước kia anh vẫn thường chở em mà,” Đặng Khiêm hỏi, “Chẳng lẽ trên xe anh còn có người khác?”
Phó Tế Hành hơi cụp mắt, đột nhiên cười khẽ: “Có người khác thật.”
“Xe anh ngồi được bốn người lận mà.” Đặng Khiêm nhắc.
“Dù xe tôi có thể chở bốn mươi người, hôm nay cũng không tiện chở cậu về.” Phó Tế Hành đáp.
“Tại sao vậy?” Đặng Khiêm vẫn chưa hiểu, thuận miệng nói, “Anh có bạn gái đâu, nếu có bạn gái ngồi trên xe, thì em chắc chắn không làm phiền rồi!”
“…”
Lý lẽ của Đặng Khiêm vô cùng hợp lý: người trước giờ vẫn cho mình đi nhờ, hôm nay lại đột nhiên không chịu chở, lại nói “không tiện” hết lần này đến lần khác, nghĩ tới nghĩ lui, lý do duy nhất chỉ có thể là… trên xe đang có bạn gái.
Phùng Chiêu suy nghĩ một chút, đặt lại dây an toàn vẫn chưa kịp cài.
Cô mấp máy môi với Phó Tế Hành: Hình như cậu ấy hiểu nhầm gì đó rồi… Hay là em xuống xe nhé? Anh chở cậu ấy về đi.
Ánh mắt Phó Tế Hành nhìn cô trầm lặng, ẩn trong bóng tối, sâu không lường được.
Giây tiếp theo, Phùng Chiêu thấy anh đột nhiên nghiêng người về phía mình.
Bàn tay anh vươn qua trước mặt cô, bóng hình cao lớn che khuất ánh sáng, làn hương bạc hà mát lạnh quen thuộc thoáng chốc bao trùm lấy cô.
Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn.
Gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ từng chuyển động nhỏ nơi yết hầu anh.
Phùng Chiêu bất giác nín thở.
Phá vỡ sự im lặng này là tiếng la lối của Đặng Khiêm vọng qua điện thoại: “Anh? Anh ơi? Anh còn nghe em nói không đấy?”
“Nghe thấy.”
Phó Tế Hành rút dây an toàn nằm giữa ghế phụ và cửa, ngón tay thon dài trắng trẻo kéo dây vắt qua người cô, cài chốt một cách chắc chắn.
Sau khi hoàn tất tất cả động tác, anh quay lại ghế lái.
Tay anh đặt trên vô-lăng, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ, rồi bất ngờ cong môi, nở nụ cười mơ hồ.
“Nếu như tôi nói… bạn gái tôi đang ngồi trong xe thì sao?”