Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 15

Sự im lặng lại phủ kín một lần nữa.

Bầu không khí trong xe dường như vì một câu nói của Phó Tế Hành mà thoáng chốc trở nên mờ ám, mang theo chút tình ý mơ hồ.

Nhưng cũng có thể là không.

Vì Phùng Chiêu, người đang ngồi ở ghế phụ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sáng trong, hoàn toàn không có chút dao động nào sau lời nói kia của Phó Tế Hành.

Trái lại, ở đầu dây bên kia, Đặng Khiêm như vừa nghe được tin tức chấn động địa cầu. Hắn hít một hơi lạnh, giọng đột ngột cao vút, vô cùng kích động:

“Anh! Anh đang yêu à? Là cô gái mà anh theo đuổi trước đây phải không? Không phải anh từng nói cô ấy trông bình thường thôi sao? Mà anh lại thích cô ấy thật à?”

“…”

Câu hỏi ấy khiến Phùng Chiêu chú ý. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Phó Tế Hành.

Bốn mắt chạm nhau.

Phùng Chiêu không lên tiếng, chỉ mấp máy môi, ra dấu không lời: Anh cũng có lúc chủ động theo đuổi người ta sao?

“…” Phó Tế Hành khựng lại, không đáp lời cô. Anh đè nén sự bực bội, quay sang nói với Đặng Khiêm:

“Tôi từng nói cô ấy bình thường bao giờ?”

“À, là em nhớ nhầm,” Đặng Khiêm cười toe toét, “Anh chỉ từng bảo cô ấy không đẹp bằng Phùng Chiêu. Thế nên em từng nghi ngờ anh thay lòng đổi dạ, thích Phùng Chiêu mất rồi.”

Phùng Chiêu hơi sững người.

Phó Tế Hành mím chặt môi, giọng nói mang theo ẩn ý khó đoán: “Vậy ai đẹp hơn, thì tôi nhất định phải thích người đó sao?”

“Cũng không hẳn là vậy,” Đặng Khiêm bị thuyết phục phần nào, liền chuyển hướng: “Thế tức là… anh thật sự đang yêu à?”

“Tôi yêu đương mà cũng phải báo cáo với cậu à?” Phó Tế Hành cười lạnh.

“Không, không phải thế… nhưng nếu anh nhất định muốn báo cho em, thì em cũng đâu ngại.”

Không rõ là Đặng Khiêm đầu óc có vấn đề hay do bộ phận của họ vốn chẳng phân biệt cấp trên cấp dưới rõ ràng, nên lời lẽ cứ huênh hoang như thế.

Phó Tế Hành thấy nói chuyện không nổi nữa, dứt khoát cúp máy.

Trong xe, hai người im lặng thật lâu.

Phó Tế Hành tiếp tục lái, còn Phùng Chiêu ngồi ghế phụ, cúi đầu nhắn tin với Chung Diệc Khả.

Phùng Chiêu: [Hình như Phó Tế Hành đang theo đuổi ai đó.]

Chung Diệc Khả trả lời rất nhanh: [Nam hay nữ?]

Phùng Chiêu: [?]

Chung Diệc Khả: [Ừm… hỏi thế hơi mạo muội thật, để tớ đổi câu khác.]

[Cậu ấy đang theo đuổi cậu hay ai khác?]

Phùng Chiêu: “…”

Câu hỏi này chẳng phải cũng rất mạo muội sao?

Phùng Chiêu: [Anh ấy mà theo đuổi tớ á? Cậu quên rồi à, anh ấy vốn thích tiếng sét ái tình. Anh ấy có thể trúng tiếng sét với tớ sao? Khi tụi tớ quen nhau còn bé tẹo, lúc ấy mới mấy tuổi chứ.]

Chung Diệc Khả: [Ba tuổi thì không thể yêu từ cái nhìn đầu tiên à?]

Phùng Chiêu: [Ba tuổi cậu đã muốn yêu rồi hả?]

Chung Diệc Khả hùng hồn đáp: [Tớ chơi đóng vai gia đình từ hồi ba tuổi rồi. Mà mẹ tớ kể, mới hai tuổi tớ đã chạy khắp phố tìm soái ca, hễ gặp trai đẹp là ôm chặt lấy chân không buông!]

Thấy Chung Diệc Khả bắt đầu lái câu chuyện đi xa, Phùng Chiêu liền kéo lại đúng hướng:

[Tớ nghe anh ấy nói chuyện với đồng nghiệp, hình như đang theo đuổi ai đó.]

Chung Diệc Khả: [Không phải cậu ấy suốt ngày tăng ca sao? Thế thì theo đuổi kiểu gì?]

Phùng Chiêu: [Cũng có lúc không tăng ca.]

Chung Diệc Khả: [Vậy mấy lúc không tăng ca thì làm gì?]

Phùng Chiêu nghĩ ngợi: [Ở nhà.]

Chung Diệc Khả: [Vậy thì theo đuổi ai cơ chứ? Tự dưng tớ lại thấy câu hỏi của mình không hề mạo muội.]

Phùng Chiêu: [?]

Chung Diệc Khả: [Cậu xem nhé, đi làm thì quanh cậu ấy toàn đàn ông. Nếu đang theo đuổi ai đó thì khả năng là đàn ông. Sau giờ làm, người bên cạnh chỉ có mình cậu, vậy thì khả năng là theo đuổi cậu.]

[Cậu chọn đi, anh ấy đang theo đuổi đàn ông, hay theo đuổi cậu?]

“…”

Trước cái kiểu ba câu không rời “cậu và Phó Tế Hành có gì mờ ám” này của Chung Diệc Khả, Phùng Chiêu chẳng biết nói gì nữa, dứt khoát không trả lời.

Nhưng Chung Diệc Khả vẫn không buông tha:

[Tối nay hai người ăn ở đâu thế? Tớ cũng tới. Nhân tiện điều tra xem cô gái nào xui xẻo lại lọt vào mắt xanh của Phó Tế Hành.]

Phùng Chiêu hơi sững lại: [Cậu nhắc tớ rồi.]

Chung Diệc Khả: [Gì cơ?]

Phùng Chiêu: [Tớ còn chưa biết tối nay ăn gì.]

Đặt điện thoại xuống, Phùng Chiêu cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong buổi tối hôm nay:

“Tối nay chúng ta ăn gì nhỉ?”

“…”

Không rõ có phải ảo giác của cô hay không, mà sau câu hỏi ấy, trên gương mặt Phó Tế Hành chợt thoáng qua chút gì đó như hụt hẫng.

Nhưng khi cô chớp mắt nhìn kỹ lại, thì chỉ thấy anh nghiêng đầu, lười nhác hỏi:

“Em vừa trò chuyện với ai mà chăm chú thế? Anh còn tưởng em hẹn người ta đi ăn rồi cơ.”

“Ngoài Chung Diệc Khả thì còn ai?” Phùng Chiêu không hiểu sao anh lại đột nhiên gắt gỏng như vậy.

“Cô ấy không rủ em đi ăn à?”

“Cô ấy bảo… sẽ qua ăn cùng chúng ta.”

Vừa dứt lời, một tin nhắn thoại mới liền gửi đến điện thoại của Phùng Chiêu.

Là từ Chung Diệc Khả.

Nghĩ đến mối quan hệ giữa ba người, Phùng Chiêu bật loa ngoài:

“Tớ không sống nổi nữa rồi. Vừa mới ngồi lên xe thì nhận được cuộc gọi bảo phải quay lại viện kiểm sát làm thêm. Tối nay tớ không ăn với mọi người được đâu, hẹn lần sau nhé.”

Thế nhưng ngay sau đó, Chung Diệc Khả lại gửi đến một tin nhắn mới.

Là tin nhắn thoại, một cái phát xong, cái tiếp theo tự động vang lên.

“Tớ rất nghi ngờ Phó Tế Hành về nước sớm không phải vì công việc, mà là để theo đuổi con gái đấy.” 

Giọng Chung Diệc Khả nghe như thể đang khẳng định điều gì chắc chắn lắm. “Cậu tin tớ đi, chắc chắn cậu ấy đã bị mê hoặc bởi cô gái đó, không dứt ra được. Tình yêu khiến người ta mù quáng, đến cả thiếu gia tự luyến kiêu căng như cậu ấy cũng không thoát khỏi bể khổ vì yêu đâu.”

“…”

Không ngờ Chung Diệc Khả lại nói ra một câu kinh thiên động địa như thế, Phùng Chiêu luống cuống định tắt loa. Nhưng không hiểu sao, ấn bên này bên kia thế nào, màn hình điện thoại đen sì, không những không nhỏ tiếng mà âm lượng lại càng lớn hơn.

Phùng Chiêu nhắm mắt lại, định biện hộ cho bạn mình:

“Anh biết rồi đấy, cô ấy cũng như anh, toàn nói linh tinh thôi.”

Giọng Phó Tế Hành lạnh băng: “Cũng như anh là sao?”

Phùng Chiêu đáp: “Không phải à? Vừa rồi ai là người nói em là bạn gái anh?”

Về chuyện này, Phó Tế Hành chẳng có chút ăn năn nào, chỉ hơi cong môi, giọng điềm nhiên:

“Thế hồi trước ai là người bảo anh là bạn trai em?”

Phùng Chiêu mím môi, lập tức im bặt.

Cuộc trò chuyện giữa Phó Tế Hành và Đặng Khiêm, theo lý thì Phùng Chiêu nên tức giận. Nhưng cô không hề nổi giận, không thấy bất lực, cũng chẳng có cảm xúc dao động nào cả.

Bởi vì, rất lâu về trước, cô cũng từng dùng chiêu này – tự nhận Phó Tế Hành là bạn trai mình.

Đại học khác hẳn cấp ba. Không còn bị kiểm soát, cũng chẳng còn chiếc mũ “yêu sớm” treo lơ lửng trên đầu. Trong môi trường học đường cởi mở hơn, sinh viên bày tỏ tình cảm cũng trở nên thẳng thắn và táo bạo.

Có rất nhiều nam sinh theo đuổi Phùng Chiêu, đủ chiêu trò để gây ấn tượng.

Có người đứng dưới ký túc xá giơ hoa, cầm loa tỏ tình.

Có người tìm cách tra thời khoá biểu rồi tới lớp học cùng cô.

Lúc lớp tổ chức hoạt động giao lưu, cũng chẳng buông tha cho cô.

Nhất là cái trò sau cùng ấy, lần nào cũng hiệu nghiệm.

Tính cách Phùng Chiêu ôn hòa, lại có tinh thần tập thể cao. Mỗi lần lớp có hoạt động, cô đều đến tham gia đầy đủ.

Thế nhưng mấy cậu con trai kia lại chẳng ngờ rằng, bên cạnh Phùng Chiêu lúc nào cũng có Chung Diệc Khả đi cùng.

Có Chung Diệc Khả ở đó, chẳng ai đến gần được.

Sau vài lần giao lưu, cả Phùng Chiêu lẫn Chung Diệc Khả đều thấy mệt mỏi.

Nhớ lại khoảng một tuần trước lễ Giáng Sinh, trong nhóm lớp đang rôm rả bàn về hoạt động mừng lễ.

Chung Diệc Khả đến ký túc xá tìm Phùng Chiêu, vừa nghe thấy cụm “hoạt động lớp”, liền dè dặt hỏi:

“Lại không phải kiểu giao lưu trá hình đấy chứ?”

Phùng Chiêu cũng không chắc lắm.

Chung Diệc Khả nhíu mày: “Nhưng mà năm nào Giáng Sinh chẳng là ba đứa mình cùng đi chơi với nhau?”

Phần còn lại trong ba người đó, đương nhiên là chỉ Phó Tế Hành.

Phó Tế Hành là người rất kỳ lạ, bạn bè thì nhiều đấy, nhưng cứ đến mấy dịp lễ Tết là lại trở thành một kẻ cô độc.

Im lặng một lúc, Chung Diệc Khả bỗng nói: “Tớ có một đề xuất, vừa có thể giúp cậu tránh được hoạt động lớp lần này, lại có thể khiến suốt bốn năm đại học không bị ai làm phiền. Một mũi tên trúng hai đích, một lần dứt điểm.”

Phùng Chiêu hỏi: “Là đề xuất gì vậy?”

Chung Diệc Khả đáp: “Cậu cứ nói Giáng Sinh cậu có hẹn với bạn trai.”

“…” Phùng Chiêu biết cô nàng này không đáng tin, nhưng không ngờ lại có thể nói chuyện thiếu suy nghĩ đến thế. “Lời nói dối này lộ liễu quá.”

“Sao mà lộ được?” Chung Diệc Khả nhướng mày cười. “Lời nói dối của tớ có thể gọi là hoàn hảo.”

Phùng Chiêu lập tức có dự cảm chẳng lành: “Đừng đùa nữa.”

“Cậu biết tớ đang nghĩ gì mà.”

“Không, tớ không biết.”

“Cậu biết.”

“…”

Đúng lúc đó, lớp trưởng đến ký túc xá thống kê số người tham gia buổi tiệc Giáng Sinh.

Cậu ta hồ hởi hỏi Phùng Chiêu: “Cậu sẽ tham gia chứ?”

Chưa kịp trả lời, Chung Diệc Khả đã lên tiếng trước: “Xin lỗi nha, bạn ấy có lịch rồi. Giáng Sinh này hẹn với bạn trai.”

Lớp trưởng ngẩn người.

Những người khác trong phòng cũng sững lại.

Chung Diệc Khả kéo nhẹ tay áo Phùng Chiêu, nháy mắt ra hiệu: “Đúng không?”

“…” Phùng Chiêu không nỡ để cô bạn mình mất mặt, đành cắn răng nói: “Phải… Giáng Sinh này tôi có hẹn với bạn trai, hẹn hò ngọt ngào.”

“Cậu có bạn trai từ bao giờ vậy?” Lớp trưởng bình tĩnh lại, hỏi.

Phùng Chiêu không trả lời được.

May sao có Chung Diệc Khả chuyên nghề bịa chuyện đứng cạnh: “Bạn trai của cậu ấy chắc ai cũng nghe danh rồi. Là Phó Tế Hành,người học bên Khoa Công nghệ thông tin. Hai người họ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, sớm đã thề non hẹn biển rồi.”

Gương mặt Phùng Chiêu cứng lại.

Chung Diệc Khả lại kéo tay áo cô: “Đúng không?”

“…” Khoé môi Phùng Chiêu giật giật. “Cũng… cũng chưa đến mức thề non hẹn biển.”

Vừa nói xong, liền bị Chung Diệc Khả lườm cho một cái sắc như dao.

Phùng Chiêu vội vã chữa lại: “Ý tôi llà… bọn tôi còn chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn mà.”

Thời đó, trong trường đã có khá nhiều lời đồn về chuyện Phùng Chiêu và Phó Tế Hành là một đôi.

Dù không học cùng khoa, nhưng cả hai đều nổi bật và thường xuyên bị bắt gặp cùng nhau.

Về phần Phó Tế Hành, anh không bao giờ nói rõ ràng.

“Bọn tôi giống một cặp à?”

Không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, chỉ đơn giản là hỏi ngược lại.

Trước giờ, Phùng Chiêu vẫn luôn dùng cụm từ “thanh mai trúc mã” để đáp lại mọi thắc mắc.

Hôm nay, cô lại thừa nhận chuyện đó một cách thản nhiên.

Giáng Sinh vốn là một dịp đặc biệt với các cặp đôi. Biết cô sẽ hẹn hò ngọt ngào với bạn trai trong ngày hôm ấy, lớp trưởng lập tức gạch tên cô khỏi danh sách tham gia tiệc lớp. Trước khi rời đi, cậu ấy còn mỉm cười chúc hai người hạnh phúc bên nhau, trăm năm hòa hợp.

Chung Diệc Khả vẻ mặt nhẹ nhõm, búng tay một cái với vẻ đắc ý.

Phùng Chiêu thì chỉ thấy đau đầu: “Nếu Phó Tế Hành biết chuyện này, chắc chắn sẽ giận lắm.”

Chung Diệc Khả hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Cậu ấy lấy tư cách gì mà giận? Cậu ấy đào hoa như thế, cậu đang giúp cậu ấy tránh rắc rối đấy, biết ơn cậu còn chưa hết lời ấy chứ.”

Phùng Chiêu thở dài: “Nhỡ đâu cậu ấy cũng muốn yêu đương thật thì sao? Chẳng phải tớ đang chắn mất cơ hội của cậu ấy à.”

Chung Diệc Khả bĩu môi: “Cả ngày anh ấy chỉ biết vùi đầu vào phòng máy gõ code, không thì chơi bóng. Nhìn vậy mà cậu nghĩ anh ấy muốn yêu đương à?”

Buổi chiều Chung Diệc Khả còn tiết học nên không ở lại lâu.

Phùng Chiêu rảnh, cầm sách sang thư viện học bài.

Đang gần đến cổng thư viện thì cô nhận được cuộc gọi từ Phó Tế Hành.

Mùa đông ở Nam Thành lạnh buốt, mưa phùn rơi lất phất, cái lạnh khiến cơ thể cô gần như tê dại, đầu óc cũng ngưng trệ. Cô gần như quên mất lời nói “bạn trai” bâng quơ lúc trưa.

Điện thoại kết nối, giọng Phó Tế Hành vang lên: “Em đang đến thư viện học đúng không?”

Phùng Chiêu “ừ” một tiếng.

Phó Tế Hành nói tiếp: “Anh đang ở sân bóng rổ cạnh thư viện, qua đây đi, mình cùng vào.”

Phùng Chiêu vẫn chỉ đáp gọn một chữ: “Ừ.”

Dù học khác ngành nhưng họ thường đi thư viện cùng nhau.

Hồi trung học, mỗi kỳ nghỉ, hai người hay dùng thẻ cán bộ của các giáo sư quen để vào thư viện trường Đại học Nam Thành.

Thói quen ấy theo họ đến tận bây giờ, không thể bỏ được.

Cúp máy, ngẩng đầu lên là thấy ngay nhà thi đấu trước mắt.

Phùng Chiêu che ô, chậm rãi bước vào. Trong nhà có máy sưởi, cơ thể cô dần cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô gập ô lại, đi sâu vào trong.

Phó Tế Hành vẫn đang đánh bóng.

Cô đứng chờ ở khu nghỉ ven sân, đợi anh đánh xong trận.

Không lâu sau, Phó Tế Hành bước về phía cô, bên cạnh còn có mấy người bạn. Một người trong số đó nhìn thấy Phùng Chiêu, sững lại vài giây, rồi vỗ vai Phó Tế Hành, trêu: “Sướng ghê, bạn gái đến đón tận nơi.”

Nghe đến hai chữ “bạn gái”, Phùng Chiêu khựng lại. Câu nói lúc trưa bất chợt hiện về trong đầu.

Vì chưa bàn bạc gì trước với Phó Tế Hành, nên giờ cô vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, mím môi, vừa định mở miệng giải thích…

“Ừ, bạn gái tôi dính người lắm.” Phó Tế Hành liếc sang cô, ánh mắt sâu xa mang chút tinh nghịch, giọng nói như cười như không. “Anh có phúc quá… bạn gái, em nói đúng không?”

“…” Phùng Chiêu khựng lại vài giây. Dù sao chuyện cũng là do cô khơi mào, cô đành gượng cười, đáp: “Bạn trai, đi thôi.”

Phó Tế Hành không mang ô, đành che chung ô với Phùng Chiêu cùng đi về phía thư viện.

Không gian nhỏ hẹp dưới một chiếc ô, mùi hương bạc hà quen thuộc quanh quẩn không tan.

Phó Tế Hành nhướng mày, khoé môi khẽ cong, đưa mắt nhìn cô như cười như không.

Phùng Chiêu định nhân lúc này thú thật mọi chuyện xảy ra ban trưa.

Nhưng Phó Tế Hành ngắt lời cô: “Được rồi, bạn gái. May mà là anh, người khác chưa chắc đã chịu giúp em diễn trò này đâu.”

Phùng Chiêu nhíu mày: “Anh đừng gọi em là bạn gái nữa, đâu phải thật.”

Phó Tế Hành đáp tỉnh bơ: “Anh cứ thích gọi vậy đấy.”

“…”

Phó Tế Hành khẽ cười: “Giỏi đấy, lấy anh ra chắn đào hoa.”

Phùng Chiêu lúng túng: “Thì… chỉ là…”

Phó Tế Hành tiếp lời: “Thế cũng hay, anh cũng có thể lấy em chắn đào hoa.”

Quả thực, đúng như Chung Diệc Khả nói, Phó Tế Hành không có ý định yêu đương thật.

Phùng Chiêu và Phó Tế Hành lập tức đạt được đồng thuận.

Chỉ là, Phùng Chiêu chỉ nhắc đến “bạn trai” đúng một lần.

Còn Phó Tế Hành thì như bắt được vàng, cứ thế mà phô trương.

Hai người học chung một lớp học phần tự chọn. 

Anh ung dung ngồi cạnh cô: “Bạn gái, hẹn hò giờ học tự chọn.”

Mấy lần khác, khi Phùng Chiêu đang tự học ở thư viện, Phó Tế Hành học xong liền đến bên cạnh, nói: “Bạn trai tới thư viện hẹn hò với em đây.”

Thậm chí lúc đang chơi bóng, anh còn nhắn WeChat: “Có đến xem bạn trai đánh bóng không?”

Phùng Chiêu bị anh quấy rầy đến phát bực.

Mãi đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hai người cùng ngồi trên taxi về nhà ông bà.

Phó Tế Hành càng ngày càng quá đà, giọng nghịch ngợm: “Sắp phải ra mắt nhà vợ rồi, bạn gái, anh hồi hộp quá.”

Phùng Chiêu hít sâu một hơi: “Đừng căng thẳng, ông em mà biết chắc sẽ đánh chết anh đấy. Vì em sẽ bảo, trong lúc em đang chuyên tâm học hành, anh c** s*ch đồ dụ dỗ em.”

Giọng cô bình tĩnh, từng chữ rõ ràng: “Rồi em bị anh mê hoặc, đâm ra yêu anh.”

“…”

Im lặng ba giây.

Phó Tế Hành thu lại vẻ bất cần, nghiêm giọng: “Coi như anh chưa nói gì.”

Từ sau lần đó, Phó Tế Hành không bao giờ nhắc đến “bạn gái” nữa.

Phùng Chiêu cũng không nói gì thêm.

Mở đầu kỳ học mới, có người trêu hai người sao chẳng thấy chút gì giống cặp đôi đang yêu.

Phùng Chiêu chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Bọn tôi thấy làm bạn vẫn hợp hơn.”

Thế là mối “quan hệ yêu đương” kia chấm dứt.

Nghĩ kỹ lại, chuyện đó cũng đã sáu, bảy năm trôi qua.

Không ngờ đến khi tốt nghiệp rồi, vẫn phải tiếp tục nói dối kiểu này.

Có lẽ, vì hai chữ “bạn trai” ấy, nên khi một người nhắc đến, người còn lại cũng sẽ thấy bối rối, không thể lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Phó Tế Hành phá vỡ im lặng.

Dù sao người khởi đầu cũng là Phùng Chiêu.

Phó Tế Hành nói: “Tối nay đến nhà anh ăn cơm đi, anh nấu.”

Phùng Chiêu từ trước đến nay luôn sống đơn giản, có thể gọi đồ ăn ngoài thì gọi, bất đắc dĩ lắm mới tự mình nấu bát mì nước thanh đạm. 

Trái ngược hoàn toàn với cô, Phó Tế Hành lại rất kén ăn, không chỉ kén nguyên liệu mà cả độ mặn, độ dầu, thậm chí nhạt hay đậm vị cũng có thể trở thành lý do để anh chê bai. Vì thế, anh thường tự vào bếp, cũng chính nhờ vậy mà dần dần luyện được tay nghề nấu ăn xuất sắc.

Không hiểu sao, Phùng Chiêu bỗng nhớ đến câu nói của Trần Xán Xán: “Đôi tay của cậu ấy đúng là một tác phẩm nghệ thuật.”

Phùng Chiêu nghĩ có lẽ cần sửa lại đôi chút: Phó Tế Hành không chỉ gõ code giỏi, pha cà phê ngon mà đến nấu ăn cũng khiến người ta phải tấm tắc khen.

Nghĩ đến việc nấu nướng mất thời gian, cô nói:

“Em về tắm trước nhé, tắm xong sẽ qua ăn cơm.”

Phó Tế Hành gật đầu: “Được.”

Xuống xe, mỗi người về một nhà.

Phùng Chiêu tắm xong còn làm thêm chút việc, đến khi nhận được tin nhắn từ Phó Tế Hành mới sang.

Trên bàn ăn đã bày sẵn hai món mặn, hai món rau và một bát canh.

Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa. Ăn xong, Phó Tế Hành đi rửa bát, còn Phùng Chiêu rảnh rỗi ngồi trong phòng khách ngó nghiêng. Thấy máy chiếu đặt trong phòng, cô cất tiếng hỏi: “Cái máy chiếu kia xem phim được không?”

“Được,” Phó Tế Hành đáp, “Điểu khiển ở ngăn kéo dưới bàn trà.”

Phùng Chiêu mở ngăn kéo, tìm thấy điều khiển, rồi chọn một bộ phim để xem.

Khi Phó Tế Hành rửa bát xong quay ra, phim đã bắt đầu. Anh tắt đèn phòng khách, hiệu ứng máy chiếu khiến người ta có cảm giác như đang ngồi trong rạp chiếu phim.

Cả hai ngồi ở hai đầu ghế sofa, yên lặng xem phim.

Không rõ là vì tình tiết phim quá buồn ngủ hay vì tối ăn cơm quá no, Phùng Chiêu ngáp liên tục.

Phó Tế Hành cúi đầu trả lời tin nhắn, trong lúc liếc mắt đã thấy cô bỗng nghiêng người sang một bên. Anh lập tức vứt điện thoại, nhanh chóng nghiêng người về phía cô.

May mà ghế sofa không rộng lắm, dù mỗi người một bên thì ở giữa cũng chỉ cách một khoảng vừa đủ một người.

Thân người nghiêng sang của Phùng Chiêu không đổ hẳn xuống sofa, mà tựa lên một bờ vai vững chãi và ấm áp.

Bên ngoài trời tối yên ắng, mà kỳ lạ là bộ phim cũng không phát ra tiếng động gì.

Trong sự yên lặng tuyệt đối ấy, Phó Tế Hành nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập.

Như muốn phá tung lồng ngực.

Tất cả trật tự đều rối loạn, logic sụp đổ, lý trí tan vỡ.

Giống như một hệ thống mất kiểm soát, chỉ còn dựa vào đoạn mã lập trình để tiếp tục hoạt động một cách vô hồn.

Nếu có thể, anh muốn mình trở thành một dòng mã không cảm xúc.

Nhưng…

Mã code có sự sống không?

Mã code cũng có thể yêu một con người ư?

Mã code cũng khát khao được sống thật sự sao?

Phùng Chiêu ngủ một giấc vô cùng ngon lành.

Tỉnh dậy, đầu mũi cô khẽ ngửi thấy một mùi hương mát lạnh, quen thuộc mà cũng xa lạ.

Trong phòng cô làm sao lại có mùi của Phó Tế Hành?

Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, Phùng Chiêu mở mắt, đảo mắt nhìn quanh.

Ga giường màu xám.

Đồ nội thất màu đen.

Rèm cửa cũng màu đen.

… Đây không phải là phòng của cô.

Phùng Chiêu choàng tỉnh, vội vã xuống giường, đẩy cửa phòng ra.

Ngay bên tay phải là phòng tắm. Cùng lúc đó, cửa phòng tắm cũng mở ra.

Nghe tiếng động, Phùng Chiêu quay đầu nhìn lại…

Trước mắt là thân hình một người đàn ông, toàn thân chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm. Những giọt nước trong suốt men theo đường nét cơ bắp rắn chắc mà chảy xuống, lướt qua cơ bụng nổi bật, rồi bị chiếc áo choàng thấm hút.

Thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng thực ra lại vô cùng săn chắc, đường nét rõ ràng, từng khối cơ hiện lên mồn một.

Một, hai, ba bốn…

Sáu múi cơ bụng.

Phùng Chiêu vô thức nuốt nước bọt.

Ánh mắt cô từ từ dời lên trên, rồi bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn như cười như không.

Phó Tế Hành ngừng động tác lau tóc, giọng điệu ôn hòa, bình thản, mà lại mang theo cảm giác nguy hiểm ẩn trong nụ cười: “Nhìn trộm anh tắm chưa đã, giờ định quang minh chính đại luôn hả?”

Bình Luận (0)
Comment