—
“Sao em biết anh có dáng người đẹp?”
“Tối hôm đó anh ở lại nhà em, em lén nhìn anh tắm.”
Chỉ trong tích tắc, hai câu nói ấy xâm chiếm toàn bộ tâm trí của Phùng Chiêu.
Cô thật sự không ngờ, hai câu tưởng chừng vu vơ ấy lại là chìa khóa giải mã toàn bộ câu chuyện.
Mọi thứ giờ đây bỗng chốc sáng tỏ.
Phùng Chiêu đã tò mò về cơ thể của cậu bạn thanh mai trúc mã suốt một thời gian dài. Khi Phó Tế Hành đến nhà cô mượn phòng tắm, cô đã lén nhìn trộm anh tắm, mê mẩn vẻ đẹp cơ thể anh.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô còn lấn tới hơn, giả vờ ngủ để tiếp cận gần hơn, chỉ để được chiêm ngưỡng thân hình sáu múi của anh ở khoảng cách gần nhất.
“…”
Ánh mắt Phùng Chiêu dừng lại trên khuôn mặt Phó Tế Hành.
Trong tình huống hiện tại, gương mặt có lẽ là nơi an toàn nhất để nhìn.
Phó Tế Hành vừa tắm xong, tóc còn ướt, phần mái được vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng đến ngỡ ngàng. Hàng lông mày rậm, lông mi đen thẫm thấm nước khiến anh trông có phần dịu dàng hơn thường ngày.
Tâm trí Phùng Chiêu rối như tơ vò, trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, cô chợt thấy… gương mặt ấy hình như cũng chẳng còn an toàn nữa.
Nhưng những chỗ khác thì càng không thể nhìn!
Khuôn mặt chỉ đơn thuần là đẹp, còn những nơi khác lại đầy cám dỗ và gợi cảm.
Vì vậy, ánh mắt cô đành ngoan ngoãn dừng lại trên mặt anh. Cô quyết định đứng ở “đỉnh cao đạo đức” để chất vấn: “Sao em lại nằm trên giường anh? Nói trước là em không có tật mộng du đâu đấy.”
“Anh bế em sang giường anh.” Phó Tế Hành trả lời rất thẳng thắn.
“Sao anh lại bế em sang đó?” Cô không hiểu.
“Em xem phim mà ngủ gật, cái ghế sofa thì bé tí. Anh thấy em ngủ như vậy không thoải mái, nên mới tốt bụng bế em sang giường anh.” Anh nhướng mày. “Tốt bụng mà bị hiểu lầm là ý đồ xấu, đúng là lòng tốt bị biến thành gan lừa.”
“Anh không thể gọi em dậy à?”
“Em nghĩ anh không gọi à?” Giọng anh vẫn bình thản.
“…” Phùng Chiêu bắt đầu nghi ngờ chính mình. “Em ngủ say đến mức đó thật sao?”
Giọng Phó Tế Hành lười nhác: “Anh suýt nữa thì cầm loa hét bên tai em rồi.”
“…”
Trong ấn tượng của cô, cô rất khó ngủ ở nơi lạ, nếu không phải quá mệt thì chẳng bao giờ ngủ được trên giường người khác, lại còn ngủ say đến thế.
Phùng Chiêu nghi ngờ anh đang bịa chuyện.
Ngay lúc này.
Giọng Phó Tế Hành vang lên, uể oải: “Nhìn đủ chưa?”
“Hả?”
Phùng Chiêu bừng tỉnh, không biết từ lúc nào, ánh mắt cô đã lướt xuống…dừng lại ở ngực anh.
Cô giật nảy mí mắt, ngay lập tức, trước mắt tối sầm.
Phó Tế Hành ném chiếc khăn đang lau đầu qua, phủ kín cả mặt cô.
Chiếc khăn ẩm vẫn còn phảng phất mùi hương của anh, đè nặng lên sống mũi cô.
Phùng Chiêu định kéo khăn ra.
Ngay lúc đó, bên tai vang lên tiếng Phó Tế Hành, giọng anh dường như rất gần.
Gần đến mức cô cảm nhận được nhịp thở chậm rãi, bình thản của anh.
“Phó Tế Hành, anh…”
“Cứ thử gỡ khăn ra xem.”
Giọng anh hờ hững, nhưng Phùng Chiêu lại cảm thấy một áp lực vô hình. Bàn tay đang nắm khăn khựng lại giữa không trung.
“Anh phải mặc quần áo.”
Trong lúc không nhìn thấy gì, thính giác dường như nhạy bén hơn. Giọng anh trầm khàn, như một bản nhạc kim loại nặng, cọ xát vào lòng cô. “Tối nay em ngắm đủ rồi, về sau có cái để nhớ lại lúc đi ngủ.”
“Em đâu có!” Phùng Chiêu cạn lời.
“Anh phải mặc đồ.” Phó Tế Hành nhấn mạnh thêm một lần nữa, phớt lờ lời phủ nhận của cô. “Trước khi anh mặc xong, tốt nhất em đừng làm loạn.”
“Anh không thể đóng cửa lại sao?”
“Em nghe thử xem, em vừa nói cái gì?” Anh bật cười.
“?”
“Anh đang ở nhà mình, mặc quần áo mà cũng phải đóng cửa?” Phó Tế Hành nhướn mày. “Chẳng lẽ anh không được có quyền tự do?”
“…” Cãi cũng không lại, Phùng Chiêu đành chịu thua: “Em không nhúc nhích đâu, anh mặc nhanh lên đi.”
Phùng Chiêu thầm lẩm bẩm trong lòng, sao lại có đàn ông… kín đáo đến thế?
Phòng gym thì đầy người trần tập tạ, bể bơi thì toàn trai mặc mỗi cái quần bơi, ai cũng tự nhiên.
Nhìn lại anh xem, ngại ngùng đến mức này là sao?
“Hắt xì.” Có vẻ Phó Tế Hành đã vào trong phòng. Anh khẽ khụ một tiếng, “Có phải em đang nói xấu anh sau lưng không đấy?”
“…”
Phùng Chiêu chột dạ. Không lẽ… anh đọc được cả suy nghĩ của cô? Không thể nào? Cô cứng đờ cả người, may mà khăn còn che mặt, cô bình tĩnh đáp: “Em mà muốn nói xấu anh thì em nói thẳng mặt rồi.”
“Cũng đúng.” Anh gật gù, hoàn toàn đồng tình.
Trong phòng vang lên tiếng sột soạt khi thay đồ.
Rất nhanh sau đó, Phó Tế Hành mặc xong, kéo khăn ra khỏi đầu cô.
Phùng Chiêu cuối cùng cũng được “trông thấy ánh sáng”. Cô khẽ nghiêng đầu, giọng có chút khó hiểu: “Anh thật sự đang theo đuổi ai sao?”
Bị hỏi bất ngờ, lông mày Phó Tế Hành hơi nhướng lên.
Anh không vội trả lời, mà mở tủ lạnh, lấy chai nước ra, uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Sao lại hỏi thế?”
“Đặng Khiêm bảo anh đang theo đuổi người ta, em thấy tò mò.”
Chuyện ban nãy còn dang dở trong xe, giờ lại bị lôi ra nhắc đến.
Phó Tế Hành khẽ nhếch môi: “Em tò mò… cô gái đó à?”
“Ừm, cũng tò mò thật.”
Thực ra, điều Phùng Chiêu tò mò hơn cả là không biết trước mặt cô gái kia, Phó Tế Hành sẽ như thế nào.
Cũng tự luyến, tự mãn và không biết xấu hổ như vậy sao?
Nếu thế thì sao mà theo đuổi người ta được?
Nhưng Phùng Chiêu kìm lại, không hỏi.
Phó Tế Hành khẽ ngẩng mắt: “Sao tự nhiên lại tò mò thế?”
Phùng Chiêu đáp: “Dù sao thì… đây cũng là lần đầu anh theo đuổi người ta mà.”
Nghe vậy, Phó Tế Hành bật cười: “Ai nói với em đây là lần đầu tiên anh theo đuổi người khác?”
—
“Thật hay giả đấy?” Chung Diệc Khả ngạc nhiên vô cùng. “Nghe giọng điệu đó thì hình như cậu ấy từng theo đuổi ai khác rồi.”
Sau khi về nhà, Phùng Chiêu nhận được điện thoại của Chung Diệc Khả.
Cô nàng vừa tan làm, người mệt rã rời nhưng vẫn không quên truy hỏi về chuyện tình cảm của Phó Tế Hành. Phùng Chiêu đành thuật lại nguyên văn lời Phó Tế Hành.
Phùng Chiêu nằm trên giường: “Anh ấy từng theo đuổi ai bao giờ nhỉ? Cậu có nhớ không?”
“Không, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.” Chung Diệc Khả đáp.
Hai người cùng rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Chung Diệc Khả dè dặt lên tiếng: “Tuy anh ấy có nhiều bạn bè, nhưng hình như bạn nữ chỉ có hai đứa mình. Có khi nào… cậu ấy…”
“Vừa gặp đã yêu.” Phùng Chiêu thản nhiên buông ra bốn chữ, lập tức dập tắt suy nghĩ của cô bạn.
Không khí lại chìm vào im lặng.
Chung Diệc Khả thở dài: “Có hai khả năng.”
Phùng Chiêu lắng nghe.
“Hai khả năng này đều hơi rùng rợn.”
“Khả năng thứ nhất, cậu ấy bị lệch lạc giống tớ, ba tuổi đã thích trai xinh gái đẹp, ba tuổi nhìn thấy cậu liền trúng tiếng sét ái tình.”
“Khả năng thứ hai, dù ngày nào cũng dính lấy bọn mình, nhưng thật ra ngoài đời là một cực đẹp trai được cả tá cô theo đuổi, đầu óc lấn cấn thế nào đó lại sa vào… tình ảo trên mạng.”
Phùng Chiêu không chút do dự: “Tình ảo.”
Chung Diệc Khả: “Nhưng cậu ấy là kiểu người sẽ sa vào tình ảo sao? Nhớ là chính miệng cậu ấy từng nói, đây không phải lần đầu theo đuổi người ta mà.”
Phùng Chiêu đoán: “Biết đâu anh ấy đang theo đuổi lại người từng theo đuổi trước đó?”
Chung Diệc Khả cảm thán: “Cô gái đó đăng ảnh mạng phải lung linh cỡ nào, mới khiến Phó Tế Hành vừa nhìn đã say, còn theo đuổi tới hai lần.”
“…” Phùng Chiêu nghiêm túc nói: “Biết đâu cô ấy cũng chẳng đẹp lắm, chỉ là đúng kiểu người anh ấy thích thôi.”
“Không hiểu nổi,” Chung Diệc Khả than, “Chờ lúc nào tớ rảnh, nhất định phải dùng mọi cách ép cung cậu ấy. Không cần phải xem ảnh, ít nhất cũng phải biết hai người quen nhau kiểu gì, có hợp pháp không.”
“?”
Hai cô bạn lại tán chuyện linh tinh thêm một lúc nữa. Trước khi cúp máy, Chung Diệc Khả chợt nhớ ra: “Là thứ bảy tuần sau đúng không?”
Phùng Chiêu ngẩn ra: “À, thứ bảy…”
Chung Diệc Khả hỏi: “Cần tớ đi mua đồ cùng không?”
Phùng Chiêu suy nghĩ một lúc: “Cuối tuần này cậu có rảnh không? Mình đi dạo một vòng, tiện thể mua một bộ đồ tử tế.”
Chung Diệc Khả: “Không được, cuối tuần tớ phải tăng ca.”
Phùng Chiêu: “Vậy thì…”
Chung Diệc Khả: “Thứ hai tớ đi công tác, thứ năm mới về. Hẹn tối thứ sáu nhé.”
Phùng Chiêu: “Ừ, được.”
Sau khi ấn định thời gian, cả hai cúp máy.
Có lẽ vì tối nay đã ngủ một lát ở nhà Phó Tế Hành, nên giờ Phùng Chiêu không buồn ngủ chút nào.
Cô nghịch điện thoại, lướt qua lướt lại cũng chẳng tìm được ai để nói chuyện. Đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên một ứng dụng.
Cô mở ứng dụng “Luyến Lữ”.
Trước đây, cô vẫn dùng máy tính để trò chuyện với bốn anh bạn trai ảo có tính cách khác nhau. Dùng máy tính sẽ nhanh và tiện hơn. Còn phiên bản cài trên điện thoại là do một hôm rảnh rỗi quá nên tải thử, chỉ có một bạn trai duy nhất, chính là phiên bản “anh hàng xóm”.
Cô mở giao diện trò chuyện.
Phùng Chiêu gõ vài chữ, lại xóa đi.
Thôi bỏ đi.
Dù sao đối phương cũng là nhân vật ảo, ứng dụng này sinh ra để phục vụ tình yêu ảo. Hỏi một người ảo có từng yêu qua mạng chưa, chẳng khác nào xúc phạm hệ thống.
Nghĩ thông suốt rồi, Phùng Chiêu định thoát ứng dụng.
Ngón tay phải vừa định chạm vào nút thoát.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Giao diện trò chuyện hiện ra một tin nhắn mới.
Virtual: [Đã tìm đến anh rồi, sao không nói gì cả?]
“…”
Phùng Chiêu giật bắn mình, suýt ném bay cả điện thoại.
Gì, gì thế này?
Bạn trai ảo thành tinh rồi sao?
Lúc đó trong phòng chỉ bật đèn ngủ đầu giường, đọc được tin nhắn xong, toàn thân cô lạnh toát như có luồng khí âm tràn ra.
Cô vội bật dậy, mở đèn trần trong phòng.
Ánh sáng trắng chói chang lập tức phủ khắp không gian.
Phùng Chiêu dán mắt vào chiếc điện thoại nằm trên giường.
Không ai chạm vào màn hình, cũng không có thêm tin nhắn nào, màn hình dần tối lại.
Ngay khi chuẩn bị tắt hẳn…
Điện thoại lại rung lên lần nữa.
Phùng Chiêu giật bắn cả mí mắt.
Toàn bộ sự chú ý của Phùng Chiêu dồn hết vào chiếc điện thoại. Trong đầu cô đang chạy như lập trình, nghĩ đến một khả năng, có thể nhóm kỹ thuật đã cài đặt hệ thống giám sát ngay từ khi phát triển, chỉ cần mở ứng dụng, bạn trai ảo sẽ “biết” đối phương đang cần mình, nên chủ động gửi tin nhắn trước.
Nghĩ vậy, mọi chuyện bỗng trở nên hợp lý.
Phùng Chiêu cầm lại điện thoại.
Tin nhắn thứ hai được gửi đến từ đối phương, dường như đã chứng minh cho suy đoán của cô.
Virtual: [Anh thấy rồi, “Đối phương đang nhập văn bản”…]
Phùng Chiêu khẽ thở phào.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Thế mới phải, bạn trai ảo thì làm sao biến thành hồ ly tinh tu luyện thành người được.
Ngay sau đó, cô cũng thu lại những lời khinh suất đã từng nghĩ về phần mềm này.
Nó không phải là trí tuệ nhân tạo… thiểu năng.
Mà là trí tuệ nhân tạo thật sự.
Phùng Chiêu vội gõ lại, lấp l**m cho xong: [Không có gì đâu.]
Virtual: [Thật sao?]
Không hiểu vì sao, dù chỉ là một nhân vật ảo, nhưng mỗi lần nói dối, Phùng Chiêu lại có cảm giác tội lỗi như đang lừa người thật.
Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nhấn mạnh: [Thật mà, chỉ là… tự nhiên nhớ anh thôi.]
Virtual: [Tự nhiên nhớ anh à.]
Virtual: [Nhưng anh vẫn luôn chờ em đấy.]
Một câu bất ngờ đến mức khiến cô khựng lại.
Đáng lý ra phải thấy đây là một câu tình tứ, thế mà Phùng Chiêu lại không thấy lãng mạn, chỉ thấy… quá lỗi thời. Cô nhíu mày, thời buổi nào rồi mà còn dùng kiểu thoại cũ kỹ thế này?
Không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện, cô dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện: [Chúc ngủ ngon.]
Virtual: [Hy vọng lần sau em thật sự muốn tìm anh, cũng hy vọng em sẽ nhớ đến anh thường xuyên hơn.]
Virtual: [Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.]
Nhờ lời chúc của Virtual, Phùng Chiêu tắt đèn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến nửa đêm, cô bỗng giật mình tỉnh dậy.
Mắt cô mở to, không thể tin vào giấc mơ mình vừa thấy.
…Cô mơ thấy Phó Tế Hành.
Tất nhiên, mơ thấy anh ấy không có gì lạ.
Cái lạ là…
Trong mơ, Phó Tế Hành cầm điện thoại nhắn tin với cô.
Mà trên màn hình điện thoại của cô, người đang trò chuyện lại là Virtual.
Virtual là Phó Tế Hành?
Phó Tế Hành là Virtual?
Sao giấc mơ lại có thể vô lý đến thế?
Sau khi bình tĩnh lại, Phùng Chiêu cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Tế Hành.
Phùng Chiêu: [Ghê quá, em mơ thấy anh biến thành bạn trai ảo.]
Phùng Chiêu: [Chính là cái phiên bản anh hàng xóm ấy.]
Phùng Chiêu: [Ghê thật sự luôn, em thấy còn ghê hơn cả phim ma.]
Gửi xong, cô tắt màn hình, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, chưa bao lâu sau lại ngủ tiếp.
—
Sáng hôm sau.
Việc đầu tiên Phó Tế Hành làm sau khi tỉnh dậy là mở điện thoại.
Cơn buồn ngủ còn lơ mơ chưa tan hết, nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn của Phùng Chiêu, anh lập tức tỉnh như sáo.
Anh tức đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau nhói.
Ghê thì ghê, nói một lần là đủ rồi. Nói hai lần cũng còn chấp nhận được.
Cô lại phải nói đến tận ba lần?