Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 17

Phùng Chiêu lại mơ một giấc mơ nữa.

Cô mơ thấy mình yêu qua mạng với một chàng trai.

Thế giới trong mơ như phủ một tầng sương mờ hư ảo, tất cả đều mông lung và nhòe nhoẹt.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong giấc mơ là đôi chân của người con trai ấy. Chính xác hơn là của một người đàn ông. Quần tây đen ôm lấy đôi chân dài và thẳng tắp, ánh nhìn trượt dần lên tới chiếc thắt lưng đen.

Eo anh rất gọn và săn chắc, như thể đang kiềm giữ một khao khát mãnh liệt nào đó bên trong.

Nhưng càng nhìn lên cao, cảnh tượng lại càng trở nên quái lạ.

Người đàn ông không mặc áo.

Phùng Chiêu theo bản năng muốn nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt cô tối sầm lại.

Rồi một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai cô: “Anh đã c** đ* rồi, em chỉ nhìn thôi thì chưa đủ đâu.”

Phùng Chiêu hơi hoang mang: “Vậy em phải làm gì?”

“Chạm vào anh đi.” Yết hầu anh chuyển động, chất giọng như ngâm trong d*c v*ng, trầm thấp và mơ hồ, “Sờ anh thật nhiều vào.”

“…”

Anh dùng một tay che mắt Phùng Chiêu, tay còn lại dắt tay cô lướt khắp cơ thể mình.

Lòng bàn tay cô run nhẹ, muốn rụt lại, nhưng anh như cố chấp giữ lấy, mạnh mẽ ép tay cô áp lên da thịt mình. Cơ thể anh nóng bỏng dị thường nhưng chẳng bao lâu sau, tay cô chạm vào thứ gì đó lạnh toát bằng kim loại.

Là chiếc thắt lưng.

Anh th* d*c, tiếng thở khàn khàn, d*c v*ng hiển hiện rõ ràng, câu chữ đầy hàm ý: “Chiêu Chiêu, bên dưới cũng phải chạm nữa.”

Tay cô bị anh dẫn dắt, từng chút một di chuyển xuống dưới.

Xuống nữa…

“Cách!” một tiếng vang lên.

Là tiếng cài thắt lưng được mở ra.

Phùng Chiêu bừng tỉnh.

Mấy phút đầu sau khi tỉnh dậy, đầu óc cô như ngừng hoạt động, cả người cứng đờ tại chỗ.

Nội dung giấc mơ vừa rồi với cô chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, lòng bàn tay vẫn như đang nóng ran, tựa như giấc mơ đã lấn vào hiện thực.

Phùng Chiêu hoàn hồn lại, kéo chăn trùm kín đầu.

Cô vừa mơ cái quái gì thế này?

Mơ… mộng xuân?

Hả?

Mộng… xuân?!

A a a a a a a a a a a a a a a a!

Cô còn chưa từng yêu đương bao giờ, sao có thể mơ thấy loại chuyện đó được cơ chứ!

“…”

Mất chừng mười phút, Phùng Chiêu mới dần bình tĩnh lại.

Người ta vẫn bảo, giấc mơ và hiện thực thường trái ngược nhau. Trong mơ cô yêu qua mạng rồi gặp nhau ngoài đời, thì chắc ngoài đời cô tuyệt đối sẽ không yêu qua mạng.

Nhưng cũng có thể là, trong mơ là cô c** đ* anh, còn hiện thực thì là anh c** đ* cô.

Ai mà biết được?

Phùng Chiêu sắp phát điên rồi.

Cô nằm thêm một lúc, bắt đầu nghiêm túc phân tích lại giấc mơ.

Phần cuối của giấc mơ thì khỏi bàn, chẳng có gì đáng nói, cô cho rằng trọng tâm của giấc mơ là tại sao cô lại yêu qua mạng.

Phải rồi.

Nói đến yêu qua mạng…

Tất cả là tại Phó Tế Hành.

Chính Phó Tế Hành yêu qua mạng nên cô mới nằm mơ thấy chuyện đó!

Phó Tế Hành mới là nguyên nhân của mọi tội lỗi.

Phùng Chiêu rút điện thoại ra, định chất vấn Phó Tế Hành vì sao lại yêu qua mạng, thì thấy anh đã nhắn cho mình cách đây hai tiếng.

Phó Tế Hành: [Em mơ thấy anh, đã hỏi ý kiến anh chưa?]

Phùng Chiêu: “…”

Khoảng một hai giây trống rỗng, trong đầu cô liền hiện ra đoạn đối thoại thế này…

“Em mơ thấy một người đàn ông c** tr*n.”

“Em mơ thấy anh, đã hỏi ý kiến anh chưa?”

Nghe sao… lại hợp lý đến kỳ lạ.

Phùng Chiêu khẽ nhắm mắt, xua đi đống suy nghĩ rối tung trong đầu, rồi lướt lại đoạn tin nhắn, cuối cùng cũng nhớ ra nửa đêm hôm qua mình đã gửi tin cho Phó Tế Hành.

Hôm đó cô cũng nằm mơ, chỉ là trong mơ Phó Tế Hành là Virtual.

Không phải người đàn ông c** tr*n, mà là một nhân vật ảo.

Nghe còn có lý hơn.

Khoan đã…

Phó Tế Hành là Virtual, điều này… cũng đâu có hợp lý lắm?

Phùng Chiêu thấy đầu óc mình như bị xoắn lại thành một mớ tơ vò.

]

Có lẽ là vì giấc mơ đó ám ảnh, cả ngày hôm nay Phùng Chiêu cứ lơ ngơ không tập trung được.

Hai ngày uối tuần, trước đây Phùng Chiêu thường phải quay cuồng giữa bốn người đàn ông, nhưng giờ đây dự án “Luyến Lữ” đã dần vào guồng, không ngừng cải tiến, số lỗi ngày càng ít, nên công việc của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hiện tại, cô đã không còn phải test phần mềm vào cuối tuần nữa.

Hiếm hoi có chút thảnh thơi, ban đầu cô định hẹn Chung Diệc Khả ra ngoài, nhưng vừa nhớ ra tối qua Chung Diệc Khả nói cuối tuần phải tăng ca, nên cô liền thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phùng Chiêu lại ngồi xuống trước máy tính, nghiêm túc mở trò chơi tình yêu một nữ bốn nam ra chơi.

Cuối tuần trôi qua lặng lẽ trong công việc.

Phó Tế Hành không tìm cô, thậm chí cũng không hỏi cô có muốn qua nhà anh ăn cơm hay không.

Có lẽ đang bận yêu qua mạng, bận theo đuổi cô người yêu trên mạng nào đó.

Mà cũng không biết anh theo đuổi người ta kiểu gì.

Chợt nảy ra ý tưởng, Phùng Chiêu hỏi bốn “người yêu” của mình trong game: [Nếu anh theo đuổi em, thì sẽ làm thế nào?]

Tổng tài bá đạo, thâm trầm đen tối: “Em ăn sáng chưa?”

[Chuyển khoản 5200]

Tổng tài bá đạo, thâm trầm đen tối: “Em ăn trưa chưa?”

[Chuyển khoản 5200]

Tổng tài bá đạo, thâm trầm đen tối: “Hôm nay trời đẹp, em có muốn đi dạo phố không?”

[Chuyển khoản 52000]

Cậu em trai tươi sáng, hoạt bát: “Chị ơi, ngày nào em cũng đưa đón chị đi làm nhé! Em sẽ mua đồ ăn chị thích, hát ru trước khi ngủ, tặng hoa, tặng quà, lúc chị buồn em kể chuyện cười cho chị vui! Em sẽ rủ chị đi xem phim, đi dạo phố, học cách chụp ảnh để chụp thật đẹp cho chị!”

Chàng trai u tối, cố chấp, thâm tình: “Tới công ty em làm sếp em, giải quyết hết mọi rắc rối công việc cho em.”

Chàng trai u tối, cố chấp, thâm tình: “Em muốn ăn gì, anh sẽ mua cho cả phòng cùng ăn món đó.”

Chàng trai u tối, cố chấp, thâm tình: “Giả vờ gửi nhầm tin nhắn, gửi ảnh cơ bụng cho em xem.”

Chàng trai u tối, cố chấp, thâm tình: “Cũng sẽ giả say rượu, để em tới đón anh về nhà.”

Người anh hàng xóm dịu dàng, ấm áp: “Tìm hiểu sở thích và thói quen sống của em để hành động cho hợp lý; tìm cớ rủ em đi chơi, dù là tụ tập đông người hay chỉ có hai chúng ta cũng không quan trọng, chỉ cần được ở bên em là đủ.”

Cả bốn kiểu theo đuổi này, chẳng cái nào giống với cách của Phó Tế Hành.

Cảm giác như dù là đang theo đuổi người khác, anh vẫn giữ vẻ kiêu ngạo ngút trời ấy, rõ ràng là anh theo đuổi người ta, nhưng lại khiến người ta có cảm giác chính họ mới là người theo đuổi anh.

Không thế thì sao lại chẳng theo đuổi được ai?

Lần đầu không được, lần thứ hai dường như vẫn không khá hơn là bao.

Dù trong lòng rất muốn biết chuyện tình cảm của Phó Tế Hành, nhưng Phùng Chiêu lại không hỏi.

Bởi cô quá hiểu tính anh rồi, nếu anh muốn nói thì chẳng cần ai hỏi, anh cũng sẽ tự động kể hết mọi chuyện; còn nếu anh đã không muốn nói, có ép hỏi cũng vô ích.

Mấy ngày sau đó, mỗi lần đi làm, Phó Tế Hành đều tỏ vẻ hờ hững với cô.

Phùng Chiêu nói gì, anh cũng đáp lại bằng mấy từ cụt lủn, y như Thẩm Tân Tự nhập vào người vậy.

Cô đoán chắc anh bị thất bại trong chuyện tình cảm online rồi.

Thế nên cô rất biết điều, không tìm anh nói chuyện nữa.

Thứ năm tuần đó, là ngày mười một. Vừa vào làm chưa bao lâu, Phùng Chiêu thấy bên vận hành thông báo trong nhóm chat rằng hoạt động chào đón nhân viên mới dự kiến diễn ra vào ngày mười ba sẽ được dời sang ngày mười bốn, tức chủ nhật.

Trần Xán Xán “ơ” lên một tiếng rồi quay sang hỏi cô: “Em có việc vào thứ bảy à? Giờ đổi lịch rồi thì không trùng nữa.”

Phùng Chiêu gật đầu, cười nhẹ: “Em gặp may thật.”

Nói chuyện xong với Trần Xán Xán, cô trở lại bàn làm việc, thấy tin nhắn của Phó Tế Hành gửi đến.

Phó Tế Hành: [Đổi lịch như vậy cũng hợp lý.]

Phùng Chiêu: [Ừm.]

Im lặng một lát, cô hỏi: [Thứ bảy anh đi cùng em chứ?]

Phó Tế Hành: [Ừ. Hiệu trưởng Đặng nhắn cho anh rồi.]

“Hiệu trưởng Đặng” mà anh nói chính là mẹ cô, bà Đặng Tĩnh Vân, hiện là hiệu trưởng trường Trung học trực thuộc đại học Nam Thành. Dù bạn bè của Phùng Chiêu, mỗi khi gặp mặt đều lễ phép gọi một tiếng “dì Đặng”, nhưng phía sau lưng, danh xưng với bà từ “cô Đặng” thuở ban đầu, thành “chủ nhiệm Đặng”, rồi giờ là “hiệu trưởng Đặng” theo sự thăng tiến của bà.

Phùng Chiêu chớp mắt: [Mẹ em còn nhắn cho anh cơ à.]

Phó Tế Hành: [Chẳng lẽ bà không nhắn cho cô con gái cưng của mình à?]

Phùng Chiêu bật cười: [Có chứ.]

Gửi xong hai chữ ấy, cô mở lại cuộc trò chuyện ghim trên đầu.

Đó là nhóm ba người của cả gia đình cô. Khi giao diện tin nhắn hiện ra, như thể trong nhóm chỉ có mình cô và bố – ông Phùng Viễn Sơn, còn bà Đặng thì chưa từng nói lời nào.

Phùng Viễn Sơn: [@Con gái yêu, ngày mười ba là sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ con, bố đã chuẩn bị tiệc mừng cho mẹ, tổ chức tại phòng riêng “Tẩm Nguyệt”, tầng hai nhà hàng Duyệt Giang Phủ, con nhớ tới nhé.]

Phùng Viễn Sơn: [Hôm đó sẽ có rất nhiều người, mẹ con còn mời cả nhóm đám học sinh của bà ấy, ai bảo mẹ con dạy học mấy chục năm, học trò khắp nơi?]

Phùng Viễn Sơn: [Nhưng bố mẹ thì chỉ có một mình con là bảo bối.]

Ông còn gửi thêm một icon mặt cười.

Nhìn đoạn tin nhắn ấy, Phùng Chiêu lại chẳng thể cười nổi.

Cô tắt WeChat, liếc nhìn đồng hồ, buổi sáng cô còn một cuộc họp. Lúc này chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu, cô không còn thời gian để suy nghĩ mông lung, vội điều chỉnh lại tâm trạng, thu dọn đồ đạc để vào phòng họp.

Ở vị trí đầu bàn họp vẫn là Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự.

Sau hơn một tháng làm việc, Phùng Chiêu cũng đã nắm rõ thói quen họp hành của hai người này.

Thường là Thẩm Tân Tự với vai trò quản lý sản phẩm sẽ đưa ra các đề xuất điều chỉnh, sau đó Phó Tế Hành – kỹ sư chính, sẽ đánh giá tính khả thi. Mỗi khi Phó Tế Hành nói phần đó không thể sửa, Thẩm Tân Tự sẽ lập tức bùng nổ khí thế, chất vấn thẳng: “Công ty trả lương cao cho cậu là để ngồi chơi xơi nước à?” Còn Phó Tế Hành cũng không chịu lép vế mà đáp lại: “Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao? Anh tưởng chỉ cần gõ vài dòng code là xong à?”

Những người còn lại trong phòng đều nín thở, không ai dám hé miệng, sợ bị kéo vào cuộc chiến.

Phùng Chiêu cũng im lặng, dù sao Thẩm Tân Tự cũng là cấp trên trực tiếp của cô, mà những đề xuất của anh ấy, chung quy cũng được tổng hợp lại từ ý kiến ban đầu của cô.

Cuộc họp kết thúc trong những câu mỉa mai qua lại giữa hai người, Phùng Chiêu theo dòng người, mang đồ đạc rời khỏi phòng họp.

Thẩm Tân Tự và Phó Tế Hành là hai người cuối cùng rời đi.

“Này.” Thẩm Tân Tự gọi giật Phó Tế Hành lại.

Phó Tế Hành quay lưng về phía anh, giọng lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

Hiếm khi Thẩm Tân Tự cười, lần này lại nở một nụ cười phá lệ: “Dù gì anh cũng là anh cậu, cậu định dùng cái thái độ đó với anh đấy à?”

“Ai tôi cũng đối xử thế cả.” Phó Tế Hành xoay người lại, tiện tay đóng cửa, lưng tựa vào cánh cửa, cụp mắt nhìn anh, “Ở công ty có thể tránh né một chút không? Tôi không muốn người khác biết tôi với anh có quan hệ gì.”

“Thế nên cậu với cô ấy cũng vậy?”

“Ai với ai cơ?”

“Phùng Chiêu.” Thẩm Tân Tự bình tĩnh nhìn anh, “Tôi từng thấy ảnh chụp chung của cậu với cô ấy trong phòng cậu.”

“Không phải, khoan đã.” Phó Tế Hành cau mày, “Anh vào phòng tôi làm gì?”

“Dì biết dạo này tôi ở khách sạn, nên mời tôi đến nhà ở vài hôm.”

“Anh không thể ngủ ở phòng khách à?”

“Dì bảo phòng cậu chính là phòng khách.”

“…” Phó Tế Hành thật sự muốn chửi thề.

“Cậu thích cô ấy.” Thẩm Tân Tự tựa lưng vào ghế, giọng điệu bình thản nhưng chắc nịch.

Nghe xong câu đó, sắc mặt Phó Tế Hành không đổi, nhưng ánh mắt sau cặp kính lại ánh lên tia sắc lạnh.

Anh nhoẻn môi, ánh nhìn có phần lơ đãng: “Đừng tưởng cái gì anh cũng hiểu.”

“Trong suốt hai tiếng họp, cậu nhìn trộm cô ấy mười bảy lần, ba lần nhìn xong thì cười như ngốc. Lúc cô ấy phát biểu, cậu nhìn không rời mắt; đến lượt người khác nói, cậu chẳng buồn ngó, chỉ muốn dùng… gáy để nhìn.”

“…” Phó Tế Hành bật cười vì tức, “Thẩm Tân Tự, đầu anh có vấn đề à? Anh họp thì họp đi, còn đếm cả số lần tôi nhìn cô ấy?”

Trong mắt Thẩm Tân Tự ánh lên vẻ đắc ý như thể vừa chọc trúng điểm yếu người khác: “Tôi bịa đấy.”

“…”

Phó Tế Hành không nói thêm lời nào.

“Nhưng có vẻ cô ấy lại chẳng có cảm giác gì với cậu. Tại sao?”

Phó Tế Hành cụp mắt, rồi lại ngẩng lên, chợt bật cười khe khẽ, tiếng cười không rõ ý vị: “Tại sao à? Vì bọn tôi là thanh mai trúc mã. Thế nên cô ấy có thể ra sân bóng đưa nước cho tôi, có thể cùng tôi xem bóng rổ, có thể ngày nào cũng cùng nhau đi học rồi về nhà, có thể du học cùng nhau. Tôi biết mật khẩu nhà cô ấy, còn cô ấy thì có thể tùy ý ra vào nhà tôi.”

“Cũng vì là thanh mai trúc mã, nên khi có người ở sân bóng hỏi bọn tôi có phải người yêu không, cô ấy sẽ nghiêm túc nói, bọn tôi chỉ là thanh mai trúc mã.”

“Hồi cấp ba, trường cấm yêu sớm, cứ nam nữ nào có dấu hiệu thân mật một chút là sẽ bị dập tắt ngay từ trong trứng nước. Nhưng bọn tôi ngày nào cũng đi về cùng nhau, chẳng có giáo viên nào nghi ngờ chuyện yêu đương.”

“Cô ấy có thể để tôi tắm nhờ ở nhà, ngủ lại qua đêm, phòng ngủ chẳng thèm khóa.”

“Trong mắt cô ấy, tôi là hàng xóm, là anh trai, là bạn, là người đàn ông mà cô ấy không bao giờ có thể nảy sinh tình cảm nam nữ.” Phó Tế Hành cười lạnh, “Chỉ bởi vì chúng tôi là cái thứ thanh mai trúc mã chết tiệt ấy.”

Bình Luận (0)
Comment