“Tôi tên là Phó Tế Hành, còn cô ấy là Phùng Chiêu.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã.”
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào năm tôi ba tuổi.
Còn một tuần nữa mới đến ngày khai giảng, bố mẹ đã sớm đưa tôi về nhà ông bà nội. Ở đây tôi có rất nhiều bạn, vậy mà Chung Diệc Khả lại tỏ vẻ như một người lớn, nghiêm nghị tuyên bố: “Bà ngoại tớ dạy rồi, chúng ta không phải bạn bè, mà là thanh mai trúc mã.”
Không ai lại là thanh mai trúc mã mà mặt mày lấm lem toàn hạt dưa hấu khi ăn cả.
Bẩn muốn chết.
Tôi chán ghét ném hộp khăn giấy vào lòng cô bé: “Lau mặt đi.”
Ngoài cửa vang lên những âm thanh ồn ào, bà đang bổ dưa trong bếp cũng bước ra xem, tôi theo sau bà.
Những người thợ chuyển nhà đi lại tất bật trong hành lang. Căn nhà đối diện vốn để không từ lâu nay chất đầy hành lý.
Một ông nội từ trong nhà bước ra, bà tôi vừa nhìn thấy đã vui mừng reo lên: “Ông Phùng, ông dọn về sống rồi à?”
Ông mỉm cười: “Ừ, con bé Chiêu Chiêu cũng đến tuổi đi học rồi, chúng tôi định cho cháu học ở đây.” Sau đó, ông gọi to vào trong nhà: “Chiêu Chiêu…”
Chiếc cổ tôi ngẩng lên nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Người đông, khung cảnh lộn xộn, mấy thùng hành lý còn cao hơn cả tôi.
Tôi phải ngẩng đầu mới thấy được mọi thứ, nhưng khi nhìn cô bé ấy, tôi không cần phải làm vậy.
Cô bé mặc chiếc váy liền trắng, mái tóc hơi rối, trông như vừa tỉnh ngủ, trên đầu cài một chiếc kẹp nơ hình bướm.
Vì gia đình vẫn đang dọn dẹp, nhà cửa bụi bặm bừa bộn.
Bà tôi bảo tôi dẫn Chiêu Chiêu về nhà chơi, tôi không nói gì.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy bản thân thật nhu nhược, cứ đứng đực ra nhìn cô bé đến mức người bên cạnh nói gì cũng chẳng nghe thấy.
Cô bé ngoan lắm, bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi: “Anh A Hành ơi.”
Đó là câu đầu tiên cô bé nói với tôi.
Tôi dắt cô bé về nhà.
Hôm ấy tôi và cô bé chẳng nói với nhau mấy câu, vì Chung Diệc Khả nói nhiều quá.
Hai người họ như thể vừa gặp đã thân, nắm tay ríu rít suốt, tôi chẳng chen vào được, chỉ đành vào bếp lấy thêm hai miếng dưa hấu đem ra.
Chung Diệc Khả giành lấy miếng dưa trên tay tôi, đưa cho Phùng Chiêu. Tôi thật sự cạn lời.
Nhưng Phùng Chiêu nhận lấy dưa, mỉm cười với tôi: “Cảm ơn anh A Hành.”
Tôi bối rối cúi đầu: “Không có gì.”
Nhưng Chung Diệc Khả thật sự rất phiền, cô ấy hét toáng lên: “Phó Tế Hành, cậu đỏ mặt rồi đúng không?”
“…” Tôi nào dám thừa nhận, quay mặt đi, giọng lạnh tanh: “Không có, đừng nói linh tinh.”
Hai người họ ăn dưa hấu.
Tôi ngồi cạnh Phùng Chiêu, lén đưa mắt nhìn cô bé.
Khuôn mặt dính hạt dưa hấu của cô ấy… dễ thương đến lạ.
Tôi không hiểu mình bị làm sao, chuyện giống y hệt nếu xảy ra với người khác, chắc tôi sẽ thấy phiền chết đi được. Nhưng khi là cô ấy…
Tôi chỉ dám liếc nhìn cô, giả vờ thờ ơ, rồi thầm thốt lên trong lòng: “Dễ thương thật.”
Sau này tôi mới hiểu, thì ra ngay từ lần đầu gặp, tôi đã thích cô ấy rồi.
Khi đó tôi mới ba tuổi.
Ở cái tuổi còn chẳng hiểu “thích” là gì, vậy mà mặt tôi đã tự đỏ lên vì cô bé ấy rồi.
Từ hôm đó, ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau.
Giáo sư Phùng dặn: “Chiêu Chiêu, nắm tay anh A Hành đi học nhé, nhớ phải nghe lời anh đấy.”
Vì vậy, ngày nào đi học, cô bé cũng nắm chặt tay tôi.
Hồi bé, trò chơi mà chúng tôi hay chơi nhất là đóng giả gia đình.
Tôi vốn chẳng thích mấy trò con nít như vậy, chẳng buồn tham gia, chỉ ngồi một bên đọc sách.
Phần lớn thời gian, cô ấy đóng vai con gái.
Cũng có vài lần, cô ấy đóng vai mẹ.
Tôi lập tức ném sách sang một bên: “Tớ cũng muốn chơi.”
“Nhưng tớ cũng muốn làm bố.”
“Tớ cũng thế, tớ cũng thế.”
“…”
Mấy đứa con trai tranh nhau đòi làm “bố”, giữa đám đông bỗng vang lên một tiếng chói tai: “Khi tớ làm mẹ thì mấy cậu chẳng ai giành nhau làm bố cả!”
Ồ, là Chung Diệc Khả giận rồi.
Mà mỗi lần cô bé này giận là rắc rối to.
Cô bé thấy đám con trai phân biệt đối xử quá nên quyết định để tôi làm “bố”.
Tôi hiếm khi thấy Chung Diệc Khả thuận mắt, trừ những lúc như thế này.
Hệ thống giáo dục của Nam Đại đúng là trọn gói từ đầu đến cuối.
Trường mẫu giáo trực thuộc, tiểu học trực thuộc, trung học trực thuộc, cuối cùng là Đại học Nam Thành.
Tôi cứ nghĩ tôi và cô ấy sẽ mãi tay trong tay đến trường, dù có không nắm tay, thì ít nhất mỗi ngày cũng có thể đi học cùng nhau.
Thế nhưng sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, cô ấy chuyển về sống với bố mẹ.
Ông bà nội ngoại cũng đều chuyển nhà.
May mà nhà ông nội tôi với nhà bố mẹ cô ấy gần nhau, chỉ cách một khu chung cư.
Cô Vương nhiệt tình mời tôi về sống chung, để được trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc của một gia đình ba người.
Tôi từ chối.
Cô Vương bảo tôi vô tâm.
Tôi hỏi lại: “Nếu con gặp bài nào không làm được, cô dạy được không?”
Cô ấy trả lời không thành vấn đề.
Vậy là tôi ném luôn đề thi học sinh giỏi cho cô.
Kết quả thì khỏi nói cũng biết, cô lập tức ném thằng “vô tâm” như tôi về lại nhà ông bà nội.
Chỉ cần mỗi ngày đi sớm hơn vài phút, tôi vẫn có thể đi học cùng cô ấy.
—
Trường cấp hai hơi xa nhà, cô nói định đi xe đạp. Vì vậy, tôi đặc biệt đi học cách đạp xe.
Thế nhưng vài hôm trước khi nhập học, cô vui vẻ khoe một cách tự hào: “Phó Tế Hành, bố em nói sẽ đưa đón em đi học mỗi ngày đấy. Anh có thể đi cùng xe với bố em.”
Dù vẫn là đi học cùng nhau, nhưng tâm trạng tôi lại tụt dốc không phanh.
Tôi nghĩ, chắc mình ích kỷ quá rồi.
Thế giới của cô ấy rộng lớn lắm, có nhiều người bên cạnh.
Tôi không nên có cái suy nghĩ ích kỷ rằng: trong thế giới của cô, chỉ có thể có một mình tôi.
—
Ngày 1 tháng 9, trời nắng đẹp.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Sướng.
Thật ra sướng hơi sớm.
Tôi biết ngay mà, bố cô ấy sao mà có thời gian đưa đón mỗi ngày được.
Ngay ngày đầu tiên đã không làm được rồi.
Tôi muốn tỏ ra kiêu ngạo một chút, nhưng cô cứ cúi gằm mặt.
“Này,” Tôi gọi, “Đừng buồn nữa, sau này đi học về thì ngồi xe anh, cũng như nhau thôi.”
Cô liếc nhìn chiếc xe đạp của tôi: “Xe anh còn chẳng có yên sau.”
“Anh tên gì?”
“Phó Tế Hành.”
“…” Tôi khẽ “xì”, Ngẩng cao đầu tự đắc, “Anh là đại thiếu gia nhà họ Phó đấy.”
Chắc cô không ngờ mặt tôi lại dày đến mức tự gọi mình như vậy, sững người mấy giây rồi bật cười, rất phối hợp: “Vâng, thiếu gia Phó.”
“Thiếu gia thì thiếu gì xe.” Tôi tiếp tục diễn sâu, “Ngày mai đổi xe khác, có yên sau đến đón em hẳn hoi, đợi đấy.”
Tiễn cô về nhà xong, tôi phóng chiếc xe leo núi đến tiệm xe gần nhất, mua luôn một chiếc có yên sau.
Thật ra làm màu thế này cũng không phải hay.
Mới đầu tháng mà tiền sinh hoạt của tôi đã bay hơn một nửa.
Nhưng tôi thấy vui lòng.
Tôi tình nguyện.
—
Trên đường về từ trường có một đoạn dốc.
Tôi thường tăng tốc thật mạnh. Cô ngồi phía sau sợ đến phát hoảng: “Phó Tế Hành! Anh phanh lại đi!!!”
“Em sợ gì chứ?”
“Nhanh quá, em sợ.”
“Sợ thì ôm anh chặt vào.”
Tôi thật sự không hiểu, cô bé Phùng Chiêu năm nào chủ động nắm tay tôi giờ đang ở đâu.
Ngồi xe tôi mà ngay cả nắm vạt áo cũng không chịu.
Chắc là lời cầu nguyện có hiệu nghiệm.
Không biết từ lúc nào phía trước lại xuất hiện một cái gờ giảm tốc.
Xe xóc một cái, cô sợ quá liền ôm chầm lấy tôi.
Nói đúng ra là…
Ôm… eo… tôi.
Ôm chặt.
Cảm giác thật sự là… sướng.
Không chỉ sướng một chút.
Sướng phát điên lên được.
—
Tôi không phải người tốt gì cho cam.
Tôi mơ thấy cô ấy.
Nửa đêm dậy lén giặt ga giường.
Bị ông nội bắt gặp.
Ông vỗ vai tôi: “Con lớn rồi đấy.”
Phiền chết đi được.
Thật đấy.
Biết thế khỏi giặt.
Chán thật.
—
Cuối tuần định đi đánh bóng rổ với mấy đứa bạn, nhưng lại muốn được ở bên cô ấy.
Tôi muốn hỏi, nếu chiều nay không bận gì, em có thể đến sân xem anh thi đấu không.
Nhưng lại sợ hỏi thẳng thì em hiểu nhầm mất.
Hiểu nhầm rằng tôi thích cô ấy.
Dù… sự thật đúng là như vậy.
Nhưng thật ra tôi vẫn chưa sẵn sàng để yêu đương với cô ấy.
Tuy nhiên, nếu cô thực sự muốn bắt đầu một mối quan hệ sớm, thì… cũng không phải là không thể.
Yêu sớm… có được nắm tay không?
Có được hôn không?
Những chuyện khác tôi chưa từng nghĩ đến.
Chỉ cần nằm mơ thấy thôi, tôi đã cảm thấy mình không ra gì rồi, chắc đạo đức và pháp luật sẽ trừng phạt tôi mất.
—
Hoàn hảo thật đấy, khu cô ấy ở lại có cả nhà thi đấu bóng rổ. Tôi hẹn bạn đến đó đánh bóng.
Cô ấy sẽ mang nước tới cho tôi.
Đám bạn thì hùa vào trêu chọc chuyện của hai đứa.
Tôi thầm vui trong bụng: “Bọn tôi trông giống một đôi lắm à?”
Cô ấy nghiêm túc trả lời: “Bọn tôi chỉ là thanh mai trúc mã thôi.”
Được rồi, là tôi tự mình đa tình rồi, cô chẳng có ý định yêu đương gì với tôi cả.
Chuyện nắm tay… chắc phải xem lại.
Nhưng cũng có thể là cô ngại, không tiện thể hiện ra.
Tôi nghĩ là vậy đấy.
Chuyện nắm tay này, vẫn có thể… xem xét lại lần nữa.
—
Thật ra tôi thích nhất là nhìn cô học bài, rất tập trung, rất nghiêm túc.
Ai bảo con trai nghiêm túc là đẹp trai nhất? Con gái mà nghiêm túc cũng rất cuốn hút.
Tất nhiên, kể cả lúc em không nghiêm túc, vẫn rất xinh.
Con trai không cần phải học nghiêm túc, con trai cần cái khí chất kiểu: bình thường ăn chơi, lên lớp ngủ gật, đến lúc thi lại lọt top đầu khối.
Thực tế là, tối nào cũng cày đề đến ba giờ sáng.
Chỉ vì muốn nghe một câu từ cô: “Anh có học hành gì đâu mà cái gì cũng biết thế?”
“Em thật sự ngưỡng mộ anh đấy, Phó Tế Hành.”
Thế là sung sướng lắm rồi.
Từ nay về sau, có cày đề đến bốn giờ sáng tôi cũng chịu.
—
Chán thật.
Có bạn nữ đưa thư tình cho tôi.
Tôi muốn để cô thấy chút cảm giác nguy cơ.
Cô nghiêm mặt: “Ông nội bảo rồi, nếu anh yêu sớm, ông sẽ đánh gãy chân chó của anh.”
Cô chẳng hề quan tâm đến tình cảm của tôi.
Nhưng cô quan tâm đến chân tôi.
Có thể… đó là một kiểu ghen ngầm.
Hoàn toàn có khả năng đấy chứ.
Ai bảo không có khả năng cơ chứ?
Chắc chắn là có.
Ha, thôi kệ. Không ghen thì thôi.
—
Hồi cấp hai không ai theo đuổi cô không có nghĩa là cô không có duyên với con trai.
Chỉ là vì tôi ngăn chặn rất gắt.
Cấp ba thì khác, người chú ý đến cô ngày càng nhiều, người thích cô cũng nhiều hơn.
Cô có rất nhiều điểm tốt.
Xinh đẹp là điều ít quan trọng nhất.
Tôi thích nụ cười của cô, nhưng lại ghét cô cười với người khác.
Càng ghét hơn khi cô cười với con trai khác.
Lúc đó tôi nhắm mắt lại, tự nhủ chỉ cần không nhìn thấy, thì coi như cô chưa từng cười với ai khác.
—
Dạo này cô mê dán giấy note, việc gì cũng viết ra giấy rồi dán lên bàn.
Lúc cô ngủ trưa, tôi lén viết lên giấy: “Phó Tế Hành là của Phùng Chiêu.”
Rồi dán lên người mình.
—
Xem một bộ phim.
Có góc nghiêng của nữ chính rất giống cô.
Cô ngồi sau tôi, đồng phục mùa hè mỏng, tôi hình như thấy hai dây mảnh lấp ló.
Hôm nay cô mặc đồ trắng.
Cả ngày hôm đó, tôi không dám ngẩng đầu lên.
—
Tôi tìm đủ thứ để làm.
Bóng rổ, chạy bộ, đấm bốc, đá bóng, tennis…
Cố gắng tiêu hao năng lượng càng nhiều càng tốt.
Nhưng đến tối, tôi vẫn không nhịn được, lại mở bộ phim đó ra.
Tôi như bị nghiện.
Tôi biết rõ đó không phải là cô.
Cô sẽ không kéo áo tôi lên, cũng sẽ không tự c** đ* mình ra, càng không thể nằm trên giường tôi, mặt ửng đỏ gọi tôi: “A Hành.”
Thế nhưng trong đầu tôi cứ không ngừng hiện lên những hình ảnh như vậy.
Tôi thật đáng trách.
Tội lỗi chất chồng.
Nhưng tôi không sao kiểm soát nổi.
—
Cô ấy nói dạo này tôi ít nói hơn trước.
Chung Diệc Khả thì bảo tôi ngày càng tỏ ra “làm màu”.
Cô ấy hỏi có phải tôi đang buồn không.
Tôi đáp có lẽ vì sắp lên lớp 12, áp lực lớn.
Dĩ nhiên cô ấy không tin, nhưng cũng không vạch trần tôi.
Cô hỏi tôi: “Cuối tuần đi thủy cung không?”
Làm sao tôi có thể từ chối lời mời của cô ấy được.
—
Tôi cứ nghĩ là chỉ có hai đứa đi cùng nhau, ai ngờ còn có cả Chung Diệc Khả.
Tôi thật sự chịu thua rồi, sao đi đâu cũng gặp Chung Diệc Khả thế không biết.
Hai người họ tay trong tay dạo quanh, Chung Diệc Khả còn đùa rằng tôi là người thứ ba chen vào.
Rốt cuộc ai mới là người chen vào đây, mong là cô ấy có chút tự giác.
Đi được một lúc, cô ấy muốn ăn kem. Cô mua ba cây, vừa nhận từ tay nhân viên thì đưa cây đầu tiên cho tôi.
Đây là phép thử gì vậy?
Tôi không hiểu.
Tạm coi như một phần trong “kế mỹ nhân” đi.
Mong là sau này còn có phần hai, ba, bốn… cho đến hàng nghìn phần tiếp theo.
Trên đường về, cả hai người đều mệt.
Cô ngồi cạnh tôi, thiếp đi lúc nào không hay, đầu tựa vào vai tôi.
Suốt quãng đường, tôi chẳng dám nhúc nhích.
Tôi ngửi thấy mùi hương trên người cô, dịu nhẹ, thoang thoảng mùi sữa.
Vai tê rần, mũi thì ngứa, nhưng tim là ngứa ngáy hơn cả.
Về đến nhà, tôi phải tắm nước lạnh suốt gần một tiếng đồng hồ.
—
Tôi không dám nhìn thẳng vào cô.
Vì tôi nhận ra mình đâu chỉ muốn nắm tay.
Tôi muốn được gần cô hơn nữa.
Muốn được cảm nhận cô.
Muốn cô hoàn toàn thuộc về tôi.
Tôi không còn đơn thuần chỉ xem cô là người bạn thuở nhỏ nữa.
Tay tôi không muốn cầm bút, không muốn chơi đàn, cũng chẳng muốn chơi thể thao.
Tôi chỉ muốn được chạm vào cô.
Tôi bắt đầu thấy mình đã đánh mất sự ngây ngô, đánh mất cả ranh giới.
Tôi biết những suy nghĩ ấy là vượt giới hạn, là không nên có.
Nhưng chúng vẫn cứ xuất hiện, mãnh liệt, không thể kìm nén.
Tôi muốn thấy cô ấy khóc, muốn thấy cô ấy yếu đuối gọi tên tôi, muốn được cô ấy cần đến.
Rồi sau đó, tôi sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má cô, cầu xin cô ở lại, cầu xin một cái chạm khẽ, một chút dịu dàng… chỉ để xoa dịu cơn bão trong lòng mình.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký đơn phương của Phó Tế Hành (phần 1), sẽ còn phần 2! Phần 2 cần làm rõ một vài điều, nên Phó Tế Hành thời trung học chưa xuất hiện nhiều.