Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 19

Cùng lúc đó, nhóm chat riêng của tổ dự án đang sôi sục.

Tổ dự án có hai nhóm: một là nhóm chính thức trên phần mềm nội bộ của công ty, nhóm còn lại là nhóm WeChat không có mặt các lãnh đạo, chuyên để nhân viên trút bầu tâm sự, nói xấu cấp trên.

Tổ dự án có nhiều lãnh đạo, ngoài Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự ra, còn có vài người khác nữa.

Phùng Chiêu mới vào làm hơn một tháng, thường xuyên làm việc với phòng kỹ thuật nên phát hiện rằng cách mà nhân viên ở hai bộ phận này bàn tán về sếp có chút khác biệt so với các phòng khác.

Lãnh đạo của những phòng khác thường có đủ kiểu để bị chê trách:

Không cho ăn vặt trong giờ, bắt nhân viên mua đồ nhưng không trả tiền, liên tục tổ chức tụ tập, giao việc nhiều đến mức cuối tuần phải làm thêm không công…

Nhưng Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự thì lại khác.

Chỉ có đúng một lý do khiến mọi người “buôn chuyện” về họ.

Phó Tế Hành mỗi khi nổi giận, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ dọa người, ất đáng sợ, nhưng mà, phải công nhận là anh ấy đẹp trai thật.

Thẩm Tân Tự thì dù có giận hay không, lúc nào mặt cũng lạnh tanh như tảng băng, cũng đáng sợ không kém. Nhưng mà, anh ấy cũng đẹp trai thật.

Phùng Chiêu vẫn chưa từng nhắn tin gì trong nhóm này.

Sau khi họp xong, quay lại bàn làm việc, Trần Xán Xán bỗng ghé đầu lại gần nói nhỏ: “Cậu mau xem nhóm WeChat đi.”

Phùng Chiêu khó hiểu mở ra xem.

Một loạt dấu “?” khiến cô càng rối hơn.

Cô kéo tin nhắn lên xem thì thấy một dòng thế này:

[Cuộc họp vừa kết thúc, hình như anh Hành với anh Thẩm vẫn chưa ra khỏi phòng họp. Hai người nói với nhau vài câu, rồi anh Hành đóng sập cửa lại. Mọi người nghĩ xem, liệu có phải hai người đó sắp đánh nhau không?]

“…”

Không ngờ chỉ một câu thế mà cả nhóm bàn tán rôm rả như đang xem phim hành động.

Phùng Chiêu thì không nghĩ vậy, phản ứng đầu tiên của cô là: chắc là họ họp vẫn chưa thống nhất xong nên ở lại trao đổi tiếp.

Chỉ vậy thôi.

Phùng Chiêu chống cằm, lơ đãng nói: “Mọi người tưởng tượng phong phú ghê.”

Trần Xán Xán lại nghiêm túc nói: “Cậu mới vào nên không biết thôi.”

Phùng Chiêu ít thấy cô ấy nghiêm trọng như vậy, “Gì cơ?”

Trần Xán Xán hỏi: “Cậu có bao giờ thắc mắc, vì sao Thẩm Tân Tự chỉ là một quản lý sản phẩm bình thường mà ai cũng gọi là ‘Thẩm Tổng’ không?”

Thật ra Phùng Chiêu cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng công việc cần xử lý quá nhiều nên cô không có thời gian để bận tâm đến những chuyện lặt vặt thế này.

Phùng Chiêu hỏi lại: “Vì sao vậy?”

Trần Xán Xán đáp: “Vì trước đây Thẩm Tổng từng là Phó Tổng của công ty Hồi Thiên.”

Phùng Chiêu ngẩn người.

Trần Xán Xán nói tiếp: “Thế cậu có biết tại sao Phó Tổng lại bị giáng chức làm quản lý sản phẩm không?”

Phùng Chiêu buột miệng: “Tại sao?”

Trần Xán Xán thở dài đầy ẩn ý: “Nghe nói Thẩm Tổng từng đánh nhau với Tổng Giám đốc Tạ, sếp lớn nhất công ty mình. Tuy là Thẩm Tổng đánh thắng, nhưng Tạ Tổng tức quá nên đuổi thẳng tay cắt chức Phó Tổng.”

“…” Phùng Chiêu thấy buồn cười, “Chị nghe ở đâu ra vậy?”

“Cả công ty đồn thế mà.” Vì chỉ là lời đồn nên Trần Xán Xán cũng hơi chột dạ, vội vàng nhấn mạnh, “Dù sao thì ai cũng nói vậy.”

Phùng Chiêu liếc nhìn về phía Thẩm Tân Tự.

“Nhưng có một chuyện là thật,” Trần Xán Xán nói tiếp, “Thẩm Tổng là đai đen cấp bảy đấy.”

“…”

Phùng Chiêu lập tức bật dậy khỏi ghế.

Hành động quá đột ngột khiến Trần Xán Xán giật mình: “Em làm sao thế?”

Phùng Chiêu khẽ mím môi, che đi vẻ bối rối: “Hình như em để quên đồ trong phòng họp.”

Trần Xán Xán ngạc nhiên: “Quên gì cơ?”

Phùng Chiêu nghiêng người không để lộ cảm xúc, nhét điện thoại trên bàn vào túi: “Điện thoại.”

Trần Xán Xán càng bất ngờ hơn: “Sao lại quên được? Mau đi lấy đi.”

Phùng Chiêu gật đầu: “Vậy em đi đây.”

“Này khoan đã…” Trần Xán Xán kéo tay cô lại, “Hay là đợi Thẩm Tổng với Phó Tế Hành đánh nhau xong đã?”

“Không có chuyện đánh nhau đâu, chị lo xa quá.”

Tuy miệng thì nói vậy nhưng bước chân của Phùng Chiêu lại nhanh hơn hẳn.

Nhân viên công ty ai nấy đều đang mải mê tám chuyện trong nhóm chat, không ai buồn ra xem tình hình thực tế thế nào. Huống chi phòng họp lại nằm đối diện phòng kỹ thuật, mà mấy người đó thì lúc nào cũng chỉ quan tâm đến code hơn bất cứ thứ gì, nên hành lang lúc này vắng tanh.

Cửa phòng họp đóng kín, tấm kính hướng ra hành lang cũng đã được che lại bằng rèm chớp.

Phùng Chiêu dán tai vào cửa, nhờ khả năng cách âm tốt, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên trong.

Cô do dự, không biết có nên gõ cửa hay nhắn tin cho Phó Tế Hành.

Nhưng nếu gửi tin nhắn thì lý do “bỏ quên điện thoại trong phòng họp” sẽ bị lộ ngay.

Đang lưỡng lự thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên giữa hành lang yên ắng: “Phùng Chiêu? Chị đứng trước cửa phòng họp làm gì thế?”

Phùng Chiêu quay đầu nhìn, thì ra là Đặng Khiêm.

Cô chớp mắt, giọng nhẹ nhàng: “Tôi không thấy điện thoại, không biết có để quên trong phòng họp không.”

“Thì ra là đi tìm điện thoại à,” Đặng Khiêm vừa đi tới vừa cười cợt nhả, “Tôi cứ tưởng chị lén tới xem lão đại với Thẩm Tổng đánh nhau chứ.”

“…” Đôi mày Phùng Chiêu khẽ nhíu lại. “Hai người họ đánh nhau thật à?”

“Chưa, mọi người đang đoán vậy thôi.” Đặng Khiêm cau mày suy nghĩ, “Cũng chẳng biết lão đại có đánh lại Thẩm Tổng không nữa. Nghe bảo Thẩm Tổng ngày nào cũng đi tập gym, còn anh Hành thì ngồi lì trước máy tính, trông như con cún gầy gò ấy.”

Câu nói vừa dứt, liền có một giọng lạnh băng vang lên bên tai.

“Cậu nói ai là cún gầy?”

Đặng Khiêm không chút do dự: “Lão đại.”

“Lão đại là ai?”

Đặng Khiêm vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, tiếp tục đáp: “Phó Tế Hành.”

Trả lời xong, Đặng Khiêm mới từ từ quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Ánh mắt cậu chạm phải ánh nhìn sắc lạnh của Phó Tế Hành, cả người lập tức run rẩy như bị điện giật: “Lão, lão đại, anh… sao anh lại ở đây?”

Không biết từ lúc nào, Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự đã bước ra khỏi phòng họp.

Phó Tế Hành: “Tôi là cún gầy?”

Đặng Khiêm sợ xanh mặt: “Anh nghe nhầm rồi, là em nói em là cún gầy.”

Phó Tế Hành không đáp, nét mặt càng lúc càng lạnh, như sương giá phủ kín.

Đặng Khiêm đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người họ, thấy không ai có vết thương nào, tỏ ra thất vọng trông thấy.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Cuối cùng, Thẩm Tân Tự lên tiếng trước: “Phùng Chiêu, cô không làm việc mà lại đứng đây làm gì?”

Trong thoáng chốc, cả ba ánh mắt cùng dồn về phía cô.

Lông mi Phùng Chiêu khẽ rung, cô đáp: “Tôi tìm không thấy điện thoại, không biết có để quên trong phòng họp không nên qua đây tìm.”

Nói xong, cô bước vào phòng họp.

Cô giả vờ đi một vòng trong phòng, lúc trở ra, điện thoại trong túi đã được cầm trên tay.

Lạ thay, ngoài phòng họp lúc này chỉ còn mình Phó Tế Hành, hai người kia đã đi đâu mất.

Phùng Chiêu nhìn anh: “Anh không sao chứ?”

“…” Phó Tế Hành bỗng hỏi: “Em đứng ngoài nghe trộm bọn anh nói chuyện à?”

“Không có.” Phùng Chiêu lập tức phủ nhận.

Ánh mắt anh sâu thẳm, vô hình khiến người đối diện cảm thấy áp lực.

Cô cúi mắt xuống: “Mọi người trong công ty đều nghĩ hai người bất đồng ý kiến, rồi đánh nhau trong phòng họp.”

“…”

Phó Tế Hành nghẹn lời, không biết nên tức giận hay bật cười.

Nhưng rồi, nụ cười trên môi anh chợt khựng lại, sắc mặt trầm xuống: “Vậy nên em mới vội vàng chạy tới, không phải lo hai người đánh nhau, mà là sợ anh đánh không lại anh ta? Rồi định đến thu dọn tàn cuộc hộ anh?”

Dù trong lòng đúng là nghĩ vậy thật, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng không thích hợp để nói thật.

Phùng Chiêu lại lần nữa phủ nhận: “Không phải.”

Phó Tế Hành như thể không nghe thấy, ánh mắt sắc lạnh, giọng càng lạnh hơn: “Trong mắt em, anh là cún gầy à?”

“…”

“Đặng Khiêm chưa thấy, chẳng lẽ em cũng chưa từng nhìn thấy cơ thể anh?”

“…”

“Em cũng nghĩ anh là cún gầy?”

“…”

Nghe đến đây, cô không nhịn được nữa: “Em chưa bao giờ nói anh là cún gầy.”

Phó Tế Hành hạ tầm mắt, hờ hững “ừ” một tiếng.

Phùng Chiêu cắn răng, hạ giọng: “Em biết vóc dáng anh rất đẹp. Nếu cần thiết, em có thể làm nhân chứng chứng minh anh có tập luyện, còn có cả cơ bụng.”

“Đó là lời làm chứng à?” Phó Tế Hành khẽ cười, giọng mang theo ẩn ý khó lường.

Chưa kịp để cô đáp, anh hơi nhướng mày, biểu cảm vừa như cười vừa như không, giọng điệu lười nhác nhưng dễ gây cáu: “Em đang chứng minh vóc dáng anh đẹp, hay ngầm nói với người khác rằng cơ thể anh đã bị em nhìn thấy hết rồi?”

“…”

“Anh còn trẻ thế này mà đã chẳng còn trong trắng.”

Phùng Chiêu cứ nghĩ anh tự luyến cùng lắm cũng chỉ tới mức khoe khoang: “Cô ấy nhìn thấy thân thể tôi rồi đấy.” Ai ngờ cô lại đánh giá quá thấp độ mặt dày của anh.

Cô ngước nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh nói vậy là muốn em chịu trách nhiệm à?”

Không ngờ cô lại đáp lại như thế, sắc mặt Phó Tế Hành hơi cứng lại.

Tưởng mình đang nắm thế chủ động, Phùng Chiêu tỏ ra rất quan tâm: “Anh yên tâm, em không như anh, sẽ không vì nhìn một cái mà ép người ta phải cưới mình.”

“Em quay về làm việc đây.”

Nói xong, cô quay lưng rời đi.

Phó Tế Hành trở lại phòng, cầm điện thoại và máy tính lên.

Trước khi rời đi, ánh mắt anh dừng lại ở một góc trên bàn làm việc.

Chỗ đó hoàn toàn không có cái điện thoại nào.

Cái cớ gì mà lộ liễu đến thế.

Rời khỏi phòng họp, anh đi thẳng về phòng làm việc riêng.

Trong phòng còn một người, Thẩm Tân Tự.

Vừa thấy anh, Phó Tế Hành đã khó chịu: “Anh không có phòng riêng à?”

Thẩm Tân Tự không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu có hỏi cô ấy, xem cô ấy có nghe thấy gì không?”

Thật ra chỉ cách một bức tường, khi nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “Phùng Chiêu”, sắc mặt cả hai người họ đều sững lại.

Giữa lúc căng thẳng đó, Thẩm Tân Tự vẫn không quên trêu anh một câu: “Không phải lời tỏ tình thắm thiết của cậu đã bị cô ấy nghe thấy rồi chứ?”

Phó Tế Hành mím chặt môi, con ngươi đen láy ánh lên vẻ giận dữ.

Lúc đó, anh hoàn toàn không có tâm trạng để để ý đến Thẩm Tân Tự.

Chuyện vốn dĩ đã qua rồi, vậy mà Thẩm Tân Tự lại không biết điều, cứ nhất quyết chen ngang.

Phó Tế Hành ngồi tựa hẳn vào ghế, “Nghe thấy thì sao?”

Thái độ ấy khiến Thẩm Tân Tự thở phào nhẹ nhõm, Phùng Chiêu không nghe thấy gì cả.

Sau khi xác nhận được điều mình muốn biết, Thẩm Tân Tự đứng dậy, rời khỏi phòng.

Anh không muốn vì một phút bốc đồng của mình mà làm ảnh hưởng đến con đường tình cảm của Phó Tế Hành, cho dù con đường ấy hiện tại chẳng bị ai cản trở, nhưng vẫn gập ghềnh khúc khuỷu như thường.

Tựa như một lối đi chẳng thể nào thấy điểm cuối.

Trước khi mở cửa, Thẩm Tân Tự bất chợt quay lại nhìn.

Phó Tế Hành không còn dáng vẻ nghiêm chỉnh, anh ngả người ra ghế, đầu ngửa ra sau, để lộ đường nét chiếc cổ đang căng lên vì áp lực, hai tay đặt hai bên nắm chặt thành quyền. Nhìn thì như đang vô thức thả lỏng, nhưng thực chất lại là cảm giác bối rối, mất phương hướng.

Thẩm Tân Tự và Phó Tế Hành không thân thiết gì cho cam, bởi từ nhỏ anh đã sống cùng ông bà nội.

Khi còn bé, anh thường nghe dì, cũng chính là mẹ ruột của Phó Tế Hành nói: “A Hành nó bám ông bà nội á? Buồn cười thật, con tôi tôi không hiểu chắc? Nó bám là bám Chiêu Chiêu nhà họ Phùng thì có.”

Nhưng, ai lại ngây thơ đến mức coi chuyện thời thơ ấu là thật chứ?

Trong mắt Thẩm Tân Tự, Phó Tế Hành là người có trí tuệ vượt trội và sự trưởng thành hiếm có ở lứa tuổi ấy, anh không tin một người lý trí như vậy lại xem tình cảm thuở nhỏ là thứ tình yêu không thể tách rời.

Thứ khiến Thẩm Tân Tự thay đổi suy nghĩ, không phải là bức ảnh chụp chung với Phùng Chiêu trong phòng của Phó Tế Hành.

Mà là chuyện xảy ra ba năm trước.

Khi ấy, Phó Tế Hành đã có trong tay thư mời làm việc của Hồi Thiên, vậy mà đột nhiên thay đổi, nói không đi làm nữa mà muốn đi du học.

Mãi sau này, Thẩm Tân Tự mới nghe dì mình kể lại, “A Hành nhà tôi? Nó còn là người nhà tôi nữa không thì tôi cũng không biết. Tôi thấy nó nên theo họ Phùng thì đúng hơn, không nói không rằng theo Chiêu Chiêu ra nước ngoài luôn rồi.”

Nghĩ đến đây.

Thẩm Tân Tự khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng cũng hỏi ra điều mà bấy lâu nay anh vẫn canh cánh trong lòng.

“Cậu định mãi mãi chỉ làm thanh mai trúc mã với cô ấy thôi à?”

Không biết bao lâu trôi qua.

Trong không gian yên tĩnh, như có một sợi dây nối liền trái tim đang bị căng lên đến cực hạn, rồi chợt đứt đoạn.

Giọng Phó Tế Hành trầm thấp nhưng đầy chắc chắn: “Chúng tôi không thể chỉ là thanh mai trúc mã.”

Bình Luận (0)
Comment