Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 20

Khi Phùng Chiêu quay lại chỗ làm, chủ đề trong nhóm chat đã từ “Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự có đánh nhau không?” chuyển phắt sang “Tiệc chào mừng tân binh tổ chức ở đâu đây?”.

Ban đầu, mỗi phòng ban đều định tổ chức riêng. Nhưng không biết sao, các lãnh đạo lại thống nhất ý kiến, quyết định gộp lại tổ chức chung cho cả nhóm dự án.

Còn hai ngày nữa mới đến buổi tiệc, lúc này mọi người mới chậm rãi mở cuộc bình chọn chọn địa điểm ăn tối. Một bên là quán nướng, một bên là lẩu.

Trước khi bầu chọn, Phùng Chiêu quay sang hỏi tiền bối Trần Xán Xán:

“Chị ơi, ăn xong có hoạt động gì nữa không?”

Trần Xán Xán phân vân: “Chị cũng không rõ lắm, vì nhóm dự án này mới thành lập năm nay. Nhưng trước đây chị từng tham gia mấy dự án của Thẩm Tổng, theo phong cách của anh ấy thì chắc chỉ ăn uống đơn giản, rồi ai về nhà nấy.”

Phùng Chiêu khẽ gật đầu, sau đó bầu cho quán nướng.

Bầu chọn xong, cô định quay lại công việc thì Chung Diệc Khả nhắn tin tới.

Cô ấy gửi một biểu tượng “mếu máo”.

Phùng Chiêu hơi ngạc nhiên: [Sao thế?]

Chung Diệc Khả: [Chiêu Chiêu à, mai tớ phải họp, không đi dạo phố với cậu được rồi.]

Phùng Chiêu đè nén cảm giác hụt hẫng: [Không sao đâu, công việc là quan trọng mà.]

Chung Diệc Khả: [? Tớ có cần cậu rộng lượng đến mức ấy không?]

Không ngờ Chung Diệc Khả lại nhắn câu như vậy, khiến Phùng Chiêu hơi bối rối. Cô nghĩ một lúc rồi gõ: [Vậy thì…]

Mới gõ được một chữ, chưa kịp gửi thì đã thấy tin nhắn mới bật lên.

Chung Diệc Khả: [Nên tớ quyết định, tối nay đi dạo phố với cậu luôn nhé!]

Phùng Chiêu lập tức gõ lại: [Được.]

Chung Diệc Khả: [Nhưng cậu có thể đừng lúc nào cũng hiểu chuyện như thế được không? Nói thật đi, lúc biết tớ không đi được, cậu có buồn lắm không?]

Bàn tay đặt trên bàn phím của Phùng Chiêu khựng lại, đầu ngón tay khẽ run nhẹ.

Chưa kịp trả lời, Chung Diệc Khả lại gửi tiếp: [Không vui thì phải nói ra đấy nhé, đồng chí Phùng Tiểu Chiêu!]

Phùng Chiêu bật cười vì từ “đồng chí”, nhắn lại: [Làm việc nghiêm túc vào đi, cô viện trưởng Chung.]

Chung Diệc Khả: [Tớ không muốn làm viện trưởng, chỉ muốn quay lại trường, làm một nữ sinh đại học vô lo vô nghĩ thôi.]

Chung Diệc Khả chịu ảnh hưởng từ gia đình, luôn mơ vào làm ở tòa án nên đã không đi du học như Phùng Chiêu mà học cao học ở Nam Đại. Trước khi tốt nghiệp, cô thi đỗ vào tòa án, từ đó mọi người hay đùa gọi cô là “viện trưởng Chung”.

Phùng Chiêu thuận theo dòng tin nhắn: [Nữ sinh à, tối nay tớ mời cậu ăn cơm nhé.]

Chung Diệc Khả: [Cậu đúng là tốt bụng quá, nữ sinh cấp ba 18 tuổi xin nhận lòng tốt của cậu.]

Phùng Chiêu: “…”

Đúng là nói trúng tim đen, chuyện 18 tuổi đã qua từ lâu rồi còn gì!

Chung Diệc Khả: [Nam sinh cấp ba kia có đi cùng không?]

Phùng Chiêu lập tức nghĩ đến chàng “nam sinh trinh trắng” mà chỉ cần người khác liếc một cái cũng thấy thương tiếc, lạnh lùng đáp lại một chữ: [Không.]

Phong cách ăn mặc của Phùng Chiêu từ trước đến nay luôn chú trọng sự thoải mái.

Cô thường mặc áo phông trắng và quần jeans.

Nhưng thứ bảy này là sinh nhật 50 tuổi của mẹ cô, mặc thế thì không ổn cho lắm.

Vì vậy, Chung Diệc Khả đã rất tận tâm chọn cho cô một bộ đồ phù hợp, vừa chỉn chu mà không quá trang trọng, vừa thanh lịch lại không bị già dặn, toát lên vẻ trong sáng mà vẫn trưởng thành và có nét trí tuệ.

Chỉ nghe mô tả thôi thì Phùng Chiêu không thể tưởng tượng nổi trang phục gì mới hội tụ đủ yêu cầu đó.

Ấy vậy mà Chung Diệc Khả lại thực sự tìm ra được một chiếc váy hoàn hảo đến khó tin.

Phùng Chiêu thay đồ xong, từ phòng thử bước ra, xoay một vòng trước mặt Chung Diệc Khả.

Chung Diệc Khả tỏ ra vô cùng hài lòng, lấy điện thoại chụp mấy tấm hình.

Phùng Chiêu không nghĩ ngợi gì, chỉ nhìn qua gương mấy lần rồi nói với nhân viên: “Lấy chiếc váy này nhé. Thanh toán bằng thẻ được không?”

“Dạ được ạ.” Nhân viên mỉm cười.

“Không cần quẹt thẻ đâu.” Chung Diệc Khả đột nhiên lên tiếng.

Phùng Chiêu chớp mắt một cái, như hiểu ra: “Cậu trả à? Không cần đâu.”

Chung Diệc Khả giơ điện thoại lên, màn hình quay về phía Phùng Chiêu, “Có người trả rồi.”

Trên màn hình là nhóm chat ba người gồm Phùng Chiêu, Chung Diệc Khả và Phó Tế Hành.

Phùng Chiêu lập tức hiểu vì sao vừa nãy cô ấy lại chụp ảnh.

Chung Diệc Khả đã gửi ảnh vào nhóm và còn tag cả Phó Tế Hành.

Chung Diệc Khả: [Tớ lo chọn đồ, Chiêu Chiêu lo mặc, cậu cũng đừng ngồi không, ra đây trả tiền đi.]

Phó Tế Hành: [?]

Chung Diệc Khả: [?]

Phó Tế Hành cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: [Bao nhiêu tiền?]

Phùng Chiêu cau mày: “Váy của tớ, sao lại để anh ấy trả? Tớ có tiền mà.”

Chung Diệc Khả bình thản: “Cậu ấy có nhiều hơn.”

Phùng Chiêu vẫn từ chối: “Không cần thiết.”

Chung Diệc Khả thao thao bất tuyệt: “Không tiêu tiền của cậu ấy thì mấy cô gái trên mạng sẽ tiêu sạch hộ thôi. Tôi đang giúp cậu ấy đấy! Mạng là dây tơ định mệnh, toàn nghiệt duyên cả. Kiếm được tiền đâu dễ, tiêu vào bọn mình còn được lợi.”

“…”

Không hiểu sao, không ai có bằng chứng gì, mà ba người họ cứ mặc định rằng Phó Tế Hành quen cô gái ấy qua mạng, lại còn đang theo đuổi nữa.

Phùng Chiêu bật cười, đưa thẻ cho nhân viên rồi nói với Chung Diệc Khả:

“Cậu cũng nạp tiền chơi game đấy thôi? Phó Tế Hành chỉ có một bạn gái online, còn cậu có tận bốn.”

Chung Diệc Khả hơi khựng lại, một lúc sau mới bức xúc: “Sao rốt cuộc ai cũng thành ra yêu qua mạng thế này? Bọn mình có tiền, có nhan sắc, sao ngoài đời lại chẳng ai yêu?”

“Bộ ba chúng ta, không ai thoát được đâu,” Chung Diệc Khả kéo tay Phùng Chiêu, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu cũng phải đi yêu qua mạng cho tớ!”

“…”

Phùng Chiêu đương nhiên không yêu qua mạng.

Nếu không phải vì công việc, cô tuyệt đối sẽ không mở ứng dụng “Luyến Lữ”.

Cô không thể tưởng tượng nổi việc phải ngày đêm trò chuyện với một người chưa từng gặp mặt, để rồi nảy sinh tình cảm với họ.

Thế giới mạng là ảo, thậm chí là giả dối.

Đối phương có thể bịa ra đủ thứ: tuổi tác, tên tuổi, nghề nghiệp, học vấn, ngoại hình, thậm chí đến giới tính cũng có thể không đúng.

Yêu qua mạng là yêu con người thật của họ, hay là yêu hình ảnh mình tưởng tượng ra trong đầu?

Chỉ qua trò chuyện mà yêu được sao?

Tình yêu chỉ tồn tại trong thế giới mạng liệu có quá mong manh, quá hư ảo không?

Phùng Chiêu tiếp xúc với “Luyến Lữ” đã lâu, càng khiến cô thêm tin tưởng một điều:

Cô tuyệt đối không thể yêu một người chỉ qua màn hình điện thoại, một người mãi mãi không thể chạm tới.

Tiệc mừng sinh nhật 50 tuổi của mẹ Phùng Chiêu được tổ chức vào buổi tối.

Trên đường đến nơi, cô ngồi xe của Phó Tế Hành.

Biệt thự Duyệt Giang cách chỗ họ ở khá xa, lại trúng vào giờ cao điểm buổi tối, hai người sợ tắc đường sẽ đến muộn nên đã chủ động xuất phát sớm mười phút.

Phó Tế Hành lái xe, Phùng Chiêu ngồi ghế phụ.

Đi được một đoạn, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi: “Bố mẹ anh có đến không?”

Phó Tế Hành đáp: “Không. Họ đang ở nước ngoài.”

Phùng Chiêu khẽ gật đầu.

Cô cũng không hỏi về ông bà nội ngoại của anh, bởi vì cả hai bên đều đang đi du lịch theo đoàn.

Phó Tế Hành liếc nhìn cô một cái: “Chắc bố em lại mời rất nhiều đối tác làm ăn đến chứ gì?”

Nghĩ đến phong cách trước giờ của bố mình, Phùng Chiêu nói: “Chắc thế.”

 Đó cũng chính là lý do mà bốn vị trưởng bối chọn đúng lúc này để đi chơi. Họ rất ghét biến ngày quan trọng của người thân thành dịp xã giao công việc.

Phó Tế Hành hơi nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.

Còn một ngã rẽ nữa là tới nơi, Phùng Chiêu gọi điện cho Chung Diệc Khả. Vừa đổ chuông vài tiếng đã được bắt máy.

Chưa kịp mở lời, Chung Diệc Khả đã nói trước: “Tớ gần tới rồi, chắc tầm năm phút nữa? Hai cậu tới chưa?”

“Tớ cũng sắp đến rồi.” Phùng Chiêu hỏi, “Bố mẹ cậu có đi không?”

“Hai người phải làm thêm.”

“Ừ, lúc nào tới nhắn cho tớ, tớ xuống đón.”

“OK.”

Trong lúc gọi, xe của Phó Tế Hành đã vào bãi đỗ trong Duyệt Giang.

Phùng Chiêu kiểm tra lại thông tin phòng tiệc trong điện thoại, sau đó cất máy vào túi, xuống xe cùng anh.

Ngoài cửa phòng tiệc “Tẩm Nguyệt” đặt một tấm bảng đón khách.

Chữ trắng nền đen, viền bảng được trang trí bằng hoa tông đỏ trầm, sang trọng mà không kém phần tinh tế.

Từ xa, Phùng Chiêu đã thấy bố mình đang đứng trước cửa tiếp khách.

Khách đến nườm nượp, Phùng Chiêu và Phó Tế Hành bị chen lẫn giữa đám đông.

Ánh mắt của Phùng Viễn Sơn tinh tường, nhanh chóng phát hiện ra cô. Đang nói chuyện với người khác, ông vỗ nhẹ vào tay đối phương rồi giơ tay chào:

“Chiêu Chiêu, con gái yêu của bố, cuối cùng con cũng tới rồi, bố mẹ chờ con mãi!”

“…”

Lập tức, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.

Phùng Chiêu cố tình lờ đi những ánh mắt ấy, bước đến bên ông: “Bố, mẹ đâu rồi ạ?”

“Mẹ con đang trong kia nói chuyện với mấy học trò. Con vào gặp mẹ đi.” Ánh mắt của Phùng Viễn Sơn chỉ dừng trên con gái vài giây, rồi nhanh chóng chuyển sang nhìn Phó Tế Hành, “A Hành, lâu lắm không gặp, trông cháu ngày càng phong độ đấy.”

“Cháu chào bác Phùng.” Phó Tế Hành đứng thẳng, lịch thiệp chào.

“Bác nghe bố cháu kể rồi, giờ cháu đang làm ở Hồi Thiên đúng không…”

Phùng Viễn Sơn nắm lấy tay anh, bắt đầu thao thao bất tuyệt, như thể có cả núi chuyện muốn kể.

Phùng Chiêu không xen vào cuộc trò chuyện của họ, lặng lẽ đi vào phòng tiệc.

Rất nhanh cô đã nhìn thấy Vương Tĩnh Vân, đang ngồi ở bàn chính, xung quanh là nhóm học sinh cũ.

Thấy mẹ mình đang trò chuyện sôi nổi, Phùng Chiêu cũng không tiện tới gần.

Cô nhìn quanh một vòng, trên bàn chính chỉ còn lại đúng một chỗ trống, hiển nhiên là để dành cho bố cô.

Tiệc bắt đầu lúc sáu rưỡi, khi Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đến mới sáu giờ mười lăm, nhưng cũng đã tính là đến muộn. Các bàn đều kín người, muốn tìm một chỗ trống cũng khó.

Vừa may thấy được ba chỗ còn trống, thì điện thoại Phùng Chiêu đổ chuông, là Chung Diệc Khả gọi.

Cô ấy hỏi Phùng Chiêu có thể xuống đón được không, vì đang lạc đường.

Trong phòng tiệc, ngoài bố mẹ cô ra, những người còn lại đa phần đều là bậc trưởng bối lớn tuổi, cô cũng không thân thiết hay có gì để nói chuyện, nên không do dự mà đồng ý.

Khi cô ra ngoài thì vừa lúc Phó Tế Hành đi vào.

Anh hỏi: “Em đi đâu đấy?”

“Em ra đón Chung Diệc Khả.” Phùng Chiêu trả lời.

Cô vội vàng xuống dưới, khi gặp được Chung Diệc Khả, câu đầu tiên của cô bạn vẫn đúng như kỳ vọng: “Học trò của hiệu trưởng Vương có anh nào đẹp trai không?”

“…” Phùng Chiêu ấn nút thang máy, liếc cô một cái: “Cậu không thể để ý đến thứ khác à?”

“Không thể.” Chung Diệc Khả đáp gọn lỏn, “Trong mắt tớ chỉ có trai đẹp.”

“…”

Phùng Chiêu đi đón bạn, nhiều lắm cũng chỉ mất năm phút. Vậy mà lúc quay lại, bên ngoài phòng tiệc đã chẳng còn ai đứng đợi.

Hai người bước vào, các bàn tròn đã kín người.

Chung Diệc Khả hơi choáng trước không khí náo nhiệt, quay sang hỏi: “Giờ tớ ngồi đâu đây?”

Phùng Chiêu lúc ấy mới sực nhớ: “…Tớ quên nhờ Phó Tế Hành giữ chỗ rồi.”

Nghe vậy, Chung Diệc Khả ngạc nhiên: “Cậu không ngồi cạnh bố mẹ à?”

Câu nói vừa dứt, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía bàn chính.

Nơi đó, chỗ cạnh Phùng Viễn Sơn và Vương Tĩnh Vân đã không còn chỗ trống.

Chung Diệc Khả vội nói chữa: “Chắc là có ai ngồi tạm thôi, lát sẽ nhường lại cho cậu.”

Phùng Chiêu mỉm cười, không nói gì.

Chung Diệc Khả có chút bối rối, khả năng chuyển chủ đề chẳng khá hơn là bao, bèn lí nhí: “Mà thật ra bố mẹ cậu mời nhiều người như vậy, ngồi ở bàn chính cũng mệt lắm, lại phải tiếp chuyện với bao người lạ. Cậu cứ ngồi với tớ ở góc nào đó là được rồi.”

Phùng Chiêu khẽ gật đầu đồng ý.

Phùng Chiêu vừa quay người, ánh mắt còn đang lướt về phía xa thì bất chợt bị một ánh nhìn chắn lại, mạnh mẽ và dứt khoát.

Cách cô chỉ một bàn.

Trong không gian rộn ràng tiếng người nói cười và nhạc tiệc ngân vang, nơi ấy như một khoảng lặng bị cô lập.

Phó Tế Hành ngồi đó, dáng vẻ dường như tách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt xung quanh. Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt đến mức như thể vô tình.

Khóe mắt anh mang theo tia lạnh, khí chất trầm tĩnh đến mức tạo nên một áp lực vô hình. Anh dõi mắt nhìn thẳng về phía cô, ánh nhìn kiên định như một mệnh lệnh không lời, như đang chất vấn: “Em còn không qua đây?”

Phùng Chiêu hơi ngẩn người, chưa kịp hiểu hết.

Rồi cô nhận ra, bên cạnh anh vẫn còn hai chỗ trống.

Cô chớp mắt. Từ lúc bước vào phòng tiệc đến giờ, nụ cười trên môi cô chưa từng tắt, nhưng tất cả đều gượng gạo, cứng nhắc.

Chỉ duy nhất khoảnh khắc này, cô mới thực sự mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm, tươi sáng và rạng rỡ.

Vì Phó Tế Hành.

Bình Luận (0)
Comment