Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 21

Trong đại sảnh tiệc, ánh đèn đan xen với bóng người tạo thành một khung cảnh rực rỡ.

Phó Tế Hành ngồi yên lặng tại chỗ, gương mặt bình thản như thường ngày. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn đơn giản, cài cúc chỉnh tề đến tận cổ. Đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh nhìn mang theo nét kiêu ngạo đầy ngạo nghễ.

Ánh mắt của anh như có thực thể, khiến người khác không thể phớt lờ.

Phùng Chiêu kéo Chung Diệc Khả vẫn còn đang ngó nghiêng tìm chỗ ngồi đi thẳng về phía anh.

Chung Diệc Khả cũng chỉ thu lại ánh nhìn khi bị kéo đi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô đã kịp bắt gặp bóng dáng của Phó Tế Hành.

“Xem như cậu ta còn chút lương tâm, biết giữ chỗ cho bọn mình.”

Hai chỗ trống còn lại, Chung Diệc Khả tự nhiên ngồi xuống chỗ xa Phó Tế Hành hơn, để lại chỗ giữa cho Phùng Chiêu.

Những người khác quanh bàn tròn đều là người lạ, mà như vậy lại hay, khỏi phải xã giao mệt mỏi.

Phùng Chiêu khẽ liếc về phía Phó Tế Hành, “Cảm ơn anh.”

Phó Tế Hành thậm chí chẳng thèm ngẩng mắt lên: “Cảm ơn gì cơ?”

“Vì anh đã giữ chỗ cho bọn em.”

Nghe vậy, anh bật cười khẽ trong mũi, “Em nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ không thích có người lạ ngồi cạnh.”

“…” Phùng Chiêu nghẹn lời, không nhịn được hỏi: “Thế người ngồi bên phải anh, anh quen chắc?”

“Anh càng không thích bị kẹp giữa hai cô gái.” Phó Tế Hành thản nhiên đáp, giọng lười nhác nhưng lời nói kín kẽ không chừa kẽ hở.

“…”

Xét đến việc anh chủ động giữ chỗ, Phùng Chiêu cũng không muốn tiếp tục đôi co vô nghĩa.

Chẳng bao lâu sau khi ngồi xuống, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Phùng Viễn Sơn cầm micro đứng phía trước, phát biểu vài câu xã giao kiểu “cảm ơn mọi người đã đến”, trong lúc đó, nhân viên phục vụ lần lượt đẩy xe mang thức ăn lên.

Phùng Chiêu vừa cầm đũa chuẩn bị gắp món thì vai bỗng nặng trĩu.

Tay phải cô run lên, đũa rơi khỏi tay.

Phùng Chiêu ngẩng đầu, nhìn người vừa gây ra chuyện.

Ánh mắt cô lập tức khựng lại.

Người đến là mẹ cô, bà Đặng Khiêm.

Phùng Chiêu lập tức ngồi thẳng lưng, thần kinh căng cứng đến mức chính cô cũng không nhận ra bàn tay đặt trên bàn đã run lẩy bẩy.

“…Mẹ.”

“Chiêu Chiêu, con ngồi đây làm gì vậy? Có biết mẹ tìm con bao lâu rồi không?” Giọng bà Đặng nghe tưởng như dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa uy lực không thể kháng cự. “Sinh nhật mẹ, con không ngồi bàn chính mà lại chạy đến góc khuất thế này ngồi?”

Lông mi Phùng Chiêu khẽ run, mắt cụp xuống.

Bà Đặng nói tiếp: “Theo mẹ lên bàn chính ngồi.”

Phùng Chiêu nhỏ giọng dạ một tiếng.

Thấy cô ngoan ngoãn đứng dậy, bà Đặng dường như vẫn chưa hài lòng, bà đứng thẳng người, ánh mắt như tia sáng quét qua hai bên cô.

Một người đang cắm đầu ăn, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Người còn lại thì đã đặt đũa xuống, trước khi bà kịp nhìn qua thì ánh mắt anh đã nhìn bà rồi.

“Cháu chào dì Đặng.” Giọng Phó Tế Hành trong trẻo, lịch thiệp, con người như tên.

Bà Đặng tỏ ra hài lòng với cách cư xử của anh, như thể đã có sẵn dự định, bà ra lệnh với giọng điệu không thể phản kháng: “Hai đứa cũng lên bàn chính với Chiêu Chiêu đi.”

Bốn người, từ góc bàn lần lượt đi ra.

Bà Đặng nắm tay Phùng Chiêu, vẻ ngoài như hai mẹ con tình cảm khăng khít, đi ở phía trước.

Chung Diệc Khả và Phó Tế Hành đi chậm hơn vài bước phía sau.

Chung Diệc Khả nhỏ giọng than thở: “Tôi gần như muốn chui đầu vào bát luôn rồi, thế mà vẫn bị cô Đặng phát hiện.”

Phó Tế Hành lạnh nhạt đáp: “Cô ấy mà không biết hai cậu dính nhau như keo ấy?”

Chung Diệc Khả trề môi: “Cậu với Phùng Chiêu mới giống hơn ấy chứ? Hai người dính nhau suốt ngày.”

Phó Tế Hành chẳng buồn đáp lại.

Bàn chính khi nãy còn chật kín người, giờ đã trống ra ba chỗ liền nhau.

Nỗi sợ của Chung Diệc Khả với bà Đặng bắt nguồn từ năm lớp 12, khi ấy, bà là giáo viên chủ nhiệm của họ. Giống như cảm giác yêu bạn khác giới một cách bản năng, chỉ muốn lại gần họ, thì nỗi sợ của cô với giáo viên chủ nhiệm cũng mang tính bản năng, vừa thấy mặt là run rẩy, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Ba chỗ trống liền kề, Chung Diệc Khả lập tức ngồi vào chỗ xa bà Đặng nhất.

May mà sau khi ngồi xuống, toàn bộ sự chú ý của bà chỉ đặt lên người Phùng Chiêu.

Bà quay sang giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái tôi, Phùng Chiêu. Con bé vừa tốt nghiệp MIT năm nay, hiện đang làm việc tại công ty Hồi Thiên.”

“Cũng ổn. Trước đó học đại học Nam Kinh, không thi đại học mà được tuyển thẳng vào.”

“Con bé xưa nay luôn hiểu chuyện, khiến tôi rất yên tâm.”

Phụ huynh khi giới thiệu con cái, ít nhiều đều mang chút khoe khoang, nhưng Đặng Khiêm thì khác. Giọng điệu của bà thản nhiên, như thể tất nhiên phải như vậy, bởi vì là con gái của bà, nên phải đạt được đến mức ấy.

Tiệc sinh nhật dần đi đến hồi kết.

Khách khứa lục đục ra về, Phùng Viễn Sơn và Đặng Khiêm cùng nhau ra ngoài tiễn khách.

Chẳng mấy chốc, trên bàn chính chỉ còn lại ba người họ.

Chung Diệc Khả vừa ăn miếng dưa hấu trong đĩa trái cây, vừa nhồm nhoàm nói: “Hay là nhân lúc này ta chuồn đi?”

“Đợi thêm chút nữa.” Phùng Chiêu cũng muốn ăn dưa hấu, nhưng khổ nỗi bàn xoay tự động, vừa quay một vòng là đĩa hoa quả đã lướt mất. Cô chống cằm, lơ đãng hỏi: “Dưa có ngọt không?”

“Ngọt, cậu ăn không?”

Chữ “có” còn chưa kịp thốt ra, khóe mắt Phùng Chiêu đã bắt gặp bóng dáng Đặng Khiêm, cô lập tức im bặt.

Đặng Khiêm từ tốn quay lại bàn, dáng đi nhã nhặn, phong thái quý phái.

Trước mặt học trò, bà luôn tỏ ra hiền từ nhân hậu, nhưng trước mặt Phùng Chiêu, sự nhân hậu ấy liền hóa thành nghiêm khắc: “Hôm nay con mặc váy rất đẹp, sao ngày thường không thấy con ăn mặc thế này? Con gái con đứa, suốt ngày ăn mặc nhạt nhòa là sao?”

“Thế sẽ tiện hơn.” Phùng Chiêu đáp.

“Con đâu còn là học sinh nữa. Mà kể cả hồi con còn đi học, mẹ cũng không thích con suốt ngày mặc áo thun trắng với quần bò. Thời tiết như này, con gái phải mặc áo hai dây với váy ngắn mới đúng. Con có dáng người như thế, chẳng lẽ không nên khoe ra một chút?”

“…”

“Còn nữa, con mặc chiếc váy này mà cổ để trống trơn thế kia à? Mẹ mua cho con bao nhiêu dây chuyền rồi, sao không thấy đeo?”

“…”

“Phùng Chiêu, con có thể chịu khó chăm chút bản thân hơn một chút không?”

“…”

Vừa xong chuyện ăn mặc, Đặng Khiêm chẳng để nghỉ lấy một nhịp, lập tức chuyển sang đề tài khác:

“Nhà ở không tốt sao? Tự nhiên lại đòi dọn ra cái ký túc xá cũ nát của giáo viên làm gì?”

“Ở nhà có mấy hôm mà vội vàng chuyển đi ngay.”

“Là con không muốn ở nhà, hay không muốn ở cùng mẹ?”

“…” Phùng Chiêu cúi mắt, nhỏ giọng: “Nhà xa công ty quá.”

“Con ở bên ngoài, ăn uống hằng ngày giải quyết thế nào? Gọi đồ ăn sẵn hay tự nấu?” Đặng Khiêm không hề cho cô cơ hội trả lời, tự mình nói tiếp, “Không cần con nói mẹ cũng biết, chắc chắn là gọi đồ ăn bên ngoài, toàn thứ dầu mỡ nặng mùi, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.”

“Mỗi ngày lại còn phải giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa.”

“Không chịu ở nhà hưởng thụ, cứ thích ra ngoài chịu khổ.”

“Con nghĩ mình lớn rồi, độc lập rồi phải không?”

“Đến sinh nhật mẹ, con cũng không chịu ngồi cùng mẹ, lại chạy đến góc bàn ngồi một mình?”

“Phùng Chiêu, con đến mừng sinh nhật mẹ, hay đến để chọc tức mẹ?”

Từng câu từng chữ đổ xuống, cảm giác đè nén và ngột ngạt như gió lạnh lùa thẳng vào lòng.

Chung Diệc Khả ngồi bên cạnh nghe mà run rẩy, không dám thở mạnh.

May thay, Phùng Viễn Sơn kịp thời quay lại. Vừa nhìn thấy không khí căng thẳng như vậy, ông lập tức đoán ra chuyện gì đang xảy ra. Ông nửa kéo nửa đẩy Đặng Khiêm đi: “Học trò em đang tìm em đấy, còn ngồi đây làm gì?”

Vừa nói vừa ra hiệu cho ba đứa trẻ mau mau chuồn đi.

Đặng Khiêm vẫn không cam lòng: “Em còn chưa nói hết với con bé.”

“Chuyện với Chiêu Chiêu lúc nào mà chẳng nói được?” Phùng Viễn Sơn cười, “Nhóm học trò kia có khi cả năm mới gặp được em một lần.”

“Phùng Chiêu,” Trước khi rời đi, Đặng Khiêm vẫn không quên dặn, “Vài hôm nữa về nhà một chuyến, nghe chưa?”

“Cứ nhẹ nhàng với con bé chút,” Phùng Viễn Sơn đứng giữa làm người hòa giải, ông vừa cười vừa dặn dò Phùng Chiêu, “Chiêu Chiêu, lúc nào rảnh rỗi, nhớ về thăm bố mẹ, được không?”

Phùng Chiêu khẽ nhíu mày, rồi nhẹ giọng: “Bố, con biết rồi.”

Bãi đỗ xe của khu Duyệt Giang Phủ rất rộng.

Xe của Phó Tế Hành và Chung Diệc Khả đỗ ở hai hướng đối diện nhau.

Từ lúc rời khỏi sảnh tiệc, Chung Diệc Khả luôn chú ý đến Phùng Chiêu.

Chỉ là gương mặt Phùng Chiêu bình thản đến lạ, không để lộ chút cảm xúc nào, dường như cuộc trò chuyện căng thẳng với Đặng Khiêm khi nãy chưa từng xảy ra.

Cô luôn như vậy, ngoan ngoãn, điềm tĩnh, biết điều, hiểu chuyện. Những tính từ ấy chẳng còn là nhãn dán, mà như dấu ấn in hằn trên người cô, bám chặt không rời, không thể gỡ xuống.

Chung Diệc Khả thở dài một hơi, liếc sang nhìn Phó Tế Hành.

Ánh sáng ở bãi xe mờ nhạt, khuôn mặt Phó Tế Hành lẫn trong bóng tối, đường nét sắc lạnh, không chút biểu cảm, trông thật lạnh nhạt và xa cách. Dáng đứng tùy tiện, hờ hững, như thể chẳng liên quan gì đến mọi chuyện vừa xảy ra.

Thấy vậy, Chung Diệc Khả tức không chịu nổi: “Cậu còn là người không đấy?”

Phó Tế Hành không vui khẽ ‘hừ’ một tiếng.

“Cậu không thấy Chiêu Chiêu đang buồn à?” Chung Diệc Khả nói, “Là bạn thân của cậu ấy, không quan tâm thì thôi, lại còn bày ra cái bộ dạng chẳng liên quan gì.”

“Không thấy.” Câu trả lời của Phó Tế Hành khiến người ta chỉ muốn đánh.

“…”

Thôi được rồi, nhìn qua thì đúng là trông Chiêu Chiêu không có vẻ gì là đang buồn thật.

Chung Diệc Khả chưa từng gặp ai có tính khí tốt như cô ấy.

Dù xảy ra chuyện gì, Chiêu Chiêu vẫn luôn giữ được vẻ bình thản, không bao giờ nổi giận hay đau khổ rõ ràng, giống như một sinh vật không có cảm xúc.

Tất nhiên, trừ lúc đối diện với Phó Tế Hành.

Không phải lỗi của Chiêu Chiêu, thực ra là do Phó Tế Hành quá khó chịu. Gặp ai khác đi chăng nữa cũng chẳng thể chịu nổi cái kiểu tính tình quái gở ấy.

Có người không tức giận vì họ không quan tâm, còn Chiêu Chiêu thì khác, cô nhẫn nhịn vì cô hiểu người khác.

Giống như hôm nọ, Chung Diệc Khả nói thứ sáu không đi mua sắm với cô được, Phùng Chiêu không hề trách cứ hay tỏ ra hụt hẫng. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng thông cảm, còn ngược lại an ủi bạn mình, như thể chính mình mới là người phải có lỗi.

Đó chính là kiểu người… quá hiểu chuyện.

Nghĩ tới đây, Chung Diệc Khả thở dài lần nữa.

Cô để mặc Phó Tế Hành lề mề như ông cụ đi dạo, tăng tốc bước đến bên cạnh Phùng Chiêu.

“Tối nay bọn mình đều rảnh, đi bar làm vài ly không?”

Phùng Chiêu nhắc nhở: “Cậu dị ứng với cồn mà.”

“…” Chung Diệc Khả suýt quên mất điều đó, liền đổi giọng: “Vậy đi ăn đêm nhé?”

“Không phải tối nay cậu đã ăn liên tục rồi sao?” Phùng Chiêu ngạc nhiên, “Còn chưa no à?”

Chung Diệc Khả ngẩn người, thật ra cô đúng là đã ăn rất nhiều, no đến mức không nuốt nổi thêm ngụm nước nào nữa.

Hai người nhìn nhau.

Không khí bỗng chốc ngập đầy sự ngượng ngùng.

Phùng Chiêu chợt bật cười, “Yên tâm đi, tớ không buồn đâu.”

Chung Diệc Khả vừa định mở miệng, thì một bóng người cao lớn đột ngột chắn ngang tầm mắt cô.

Phó Tế Hành bước đến đứng giữa hai người, chỉ dừng lại vài giây rồi kéo Phùng Chiêu đi.

Hành động của anh quá bất ngờ.

Bàn tay buông thõng bên người anh một cách tự nhiên nắm lấy cánh tay Phùng Chiêu, rồi cứ thế kéo cô đi về phía trước.

Chung Diệc Khả sững người, sau đó bùng nổ: “Phó Tế Hành, cậu làm gì thế hả? Tôi đang nói chuyện với Chiêu Chiêu mà!”

Phó Tế Hành lặng lẽ, ánh mắt sâu thẳm hòa vào bóng đêm. Anh không quay đầu lại, chỉ khẽ vẫy tay: “Muộn rồi, bọn tôi về trước. Cậu không có việc gì thì cũng về nhà sớm đi.”

Anh sải bước rất nhanh, khiến Phùng Chiêu phải gắng sức mới theo kịp. Dù vậy, cô vẫn quay đầu lại dặn dò: “Lái xe cẩn thận nhé, về đến nhà thì nhắn cho tớ.”

Chung Diệc Khả không thể tin nổi: “Hai người định vứt tớ lại đây luôn à?”

Nhưng chẳng ai đáp lời.

Phùng Chiêu và Phó Tế Hành càng lúc càng xa, sự chú ý của cô lúc này đều dồn vào cánh tay đang bị anh nắm lấy. “Anh bỏ tay ra đi.”

Phó Tế Hành lập tức buông tay, chẳng do dự, anh cong môi nhạt giọng: “Em tưởng anh muốn nắm chắc?”

Phùng Chiêu: “Là anh chủ động nắm trước.”

Phó Tế Hành: “Anh thấy hai người chuẩn bị nói đến sáng, nên mới phải kéo.”

Phùng Chiêu: “Anh không thể nói một tiếng à?”

Phó Tế Hành: “Mệt, không muốn nói.”

“…”

Vậy bây giờ thì sao chứ…?

Nhưng đúng là Phó Tế Hành không nói dối, trên đường về, anh hoàn toàn im lặng, không nói với cô lấy một lời.

Khu ký túc xá dành cho giáo viên vắng vẻ, chỉ có tiếng ve lấp đầy khoảng không trong đêm.

Cầu thang hẹp, Phùng Chiêu đi trước, Phó Tế Hành theo sau.

Trong hành lang yên tĩnh, từng bước chân vọng lại thành tiếng.

Phùng Chiêu cứ nghĩ sự im lặng này sẽ kéo dài cho đến lúc họ tạm biệt.

Thế nhưng khi cô đứng trước cửa nhà, đang dùng vân tay để mở khóa, Phó Tế Hành ở phía sau đột nhiên lên tiếng.

“Muốn ăn dưa hấu không?”

Không nghĩ anh sẽ hỏi câu đó, Phùng Chiêu hơi ngẩn người, rồi nhẹ giọng đáp: “Em muốn tắm trước, tắm xong rồi ăn.”

Giọng Phó Tế Hành nói đều đều: “Anh cắt sẵn rồi, mang sang nhà em.”

Phùng Chiêu: “Có phiền không anh?”

“Chờ em mới phiền.” Giọng Phó Tế Hành có chút khinh khỉnh giễu cợt, “Anh không thích phải đợi ai cả.”

“Vậy để em sang nhà anh lấy.”

“Trên người em có mùi mồ hôi.” Phó Tế Hành nhướng mày, giọng lười biếng: “Xin lỗi nhé, anh bị sạch sẽ quá mức, không cho ai có mùi mồ hôi vào nhà.”

“……”

Dĩ nhiên Phùng Chiêu không tin, nhưng thật ra cô cũng không muốn tranh cãi làm gì. Tối nay cô đi giày cao gót vòng hết nửa bãi đỗ xe để đón Chung Diệc Khả, rồi lại vòng một vòng nữa quay lại cổng chính. Cô rất mệt, mệt đến mức chỉ muốn không cần tắm, lăn ra ngủ luôn.

Cô lười tính toán với hành vi bịa đặt vu khống của Phó Tế Hành, chỉ tiếp tục đặt vân tay, đẩy cửa bước vào, miệng thì tiện thể nhắc một câu theo thói quen: “Anh cắt dưa hấu thành miếng nhỏ một chút.”

Nói xong, cô mới sực nhận ra mình vừa sai bảo đại thiếu gia Phó như một người làm công trong tiệm hoa quả.

Theo bản năng, cô nghĩ kiểu gì Phó Tế Hành cũng sẽ mỉa mai kiểu: “Em tưởng anh là nhân viên cửa hàng trái cây à?”

Thế nhưng đợi một lát, thứ cô nghe được chỉ là ba từ gọn lỏn của anh: “Anh biết rồi.”

Một vài giây sau, Phùng Chiêu quay đầu lại, đập vào mắt cô là hình ảnh Phó Tế Hành đang đóng cửa.

“Rầm” một tiếng.

Cánh cửa bị anh đóng lại không chút do dự.

Phùng Chiêu khẽ thở dài, không đứng ngây ra nữa mà bước hẳn vào trong.

Cô cầm theo đồ ngủ rồi vào phòng tắm rửa.

Tiếng nước lạnh tí tách rơi xuống, cô lờ mờ nghe thấy âm thanh mở cửa. Khoảng nửa phút sau, tiếng cửa đóng lại, khóa vân tay luôn phát ra âm thanh khi có người mở hay đóng cửa.

Khi cô tắm xong bước ra, thấy trên bàn trà ở phòng khách đã đặt một đĩa dưa hấu.

Từng miếng nhỏ gọn gàng.

Dưa đã được cắt sẵn.

Khác với Chung Diệc Khả, tối nay Phùng Chiêu gần như chưa ăn gì, duy chỉ muốn ăn miếng dưa hấu. Nhưng vì đĩa hoa quả trên bàn tiệc xoay quá nhanh, đến khi quay tới thì lại ở tầm tay cô không với tới được, thành ra không ăn được miếng nào.

Cô nhìn đĩa dưa hấu hồi lâu, bỗng dưng lại chẳng còn hứng thú, cũng không còn cảm giác đói. Khi nghe thấy tiếng tin nhắn đến, cô mở điện thoại, là Chung Diệc Khả nhắn: [Tớ về đến nhà rồi.]

Dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn” liên tục hiện rồi biến mất, rồi lại hiện lên.

Có vẻ đấu tranh tâm lý khá lâu, cuối cùng Chung Diệc Khả mới gửi tin: [Hay là tớ kể cho cậu nghe một chuyện cười nhé?]

Phùng Chiêu bật cười.

Phùng Chiêu: [Không cần đâu, tớ thấy tâm trạng vẫn ổn mà.]

Chung Diệc Khả: [Nhưng chuyện cười này vui lắm đấy, cậu thật sự không muốn nghe à?]

Phùng Chiêu: [Ừm, tại tớ định đi ngủ rồi.]

Chung Diệc Khả: [Vậy ngủ ngon nhé!]

Sau đó, Phùng Chiêu đặt điện thoại sang bên.

Trong phòng khách chỉ có ánh đèn sàn, ánh sáng nhẹ như sóng nước lan tỏa, mơ hồ và yên ả.

Cô không thấy buồn ngủ, cả buổi tối không ăn gì, cũng không thấy đói. Dạ dày trống rỗng, đầu óc cũng vậy.

Những chuyện xảy ra tối nay, dường như có ảnh hưởng đến cô.

Nhưng cũng dường như chẳng có ảnh hưởng gì.

Tâm trạng ư? Không hẳn là tốt, nhưng cũng không đến mức tệ.

Có lẽ là vì đã quen rồi.

Quen với việc, dù cô có cố gắng đến đâu, thì trong mắt Đặng Khiêm vẫn đầy khuyết điểm.

Quen với việc, bất kể cô làm gì, bà vẫn luôn soi xét bắt bẻ.

Quen với những câu hỏi dồn ép không ngơi nghỉ từ bà.

Và càng quen hơn cái cách mà bố mẹ cô, sau tất cả mới chợt nhớ ra rằng, họ còn có một đứa con gái.

Như việc thông báo cô đến dự tiệc sinh nhật.

Như việc sắp xếp chỗ ngồi trong bữa tiệc ấy.

Chuyện như vậy, trước đây đâu phải chưa từng xảy ra.

Quen rồi thì sẽ ổn.

Thật đấy, quen rồi sẽ ổn thôi.

Trước kia cô cũng từng thất vọng, từng buồn, từng khóc. Nhưng giờ thì không.

Có lẽ là vì đã quen, cũng có thể là vì cô đã lớn.

Năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, đâu thể cứ mãi tổn thương vì sự thờ ơ và lạnh nhạt của bố mẹ được nữa.

Phùng Chiêu cụp mắt, ánh nhìn trở nên trống rỗng, gương mặt mang theo chút mơ hồ, lạc lõng.

Trong đêm khuya tĩnh lặng tuyệt đối, tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, nghe rất rõ ràng.

Cô cầm máy với động tác chậm rãi.

Không giống như sự bất ngờ lần trước, lần này khi thấy tên người gửi là Virtual, cô chỉ khựng lại hai giây, rồi lặng lẽ mở khóa điện thoại.

Virtual: [Lâu rồi em không đến tìm anh.]

Phùng Chiêu thật ra chẳng còn bao nhiêu sức lực, cũng không có nhiều mong muốn để chia sẻ điều gì.

Huống hồ, người cô đang trò chuyện vốn dĩ không phải là người thật. Người yêu qua mạng có thể ít nhiều là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng ít ra, họ là con người thật sự tồn tại.

Còn Virtual thì không, chỉ là một nhân vật do mã lệnh, dữ liệu và ký tự tạo thành. Một con người ảo.

Cô không nhất thiết phải đáp lại một nhân vật ảo vào lúc mình chẳng muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Nhưng cô vẫn trả lời.

Phùng Chiêu: [Gần đây em bận quá.]

Virtual: [Chắc chắn em rất giỏi.]

Phùng Chiêu khựng lại, ánh mắt dao động: [Tại sao anh lại nghĩ như vậy?]

Virtual: [Vì cuộc sống thực của em rất phong phú, phong phú đến mức chẳng còn nhớ đến anh.]

Phùng Chiêu cúi đầu, chăm chú nhìn vào màn hình.

Virtual lại nhắn thêm một câu: [Thật ra, anh là một người rất mâu thuẫn. Vừa mong em đến tìm, lại vừa không muốn em tìm đến.]

Virtual: “Nếu cuộc sống thực tại của em đủ vui vẻ, thì em sẽ không nhớ đến anh, anh hy vọng em luôn hạnh phúc. Nhưng nếu vậy, em sẽ không tìm đến anh nữa, thế nên anh lại hy vọng em không vui.”

Nó quá đỗi chân thành.

Khiến cô cảm thấy mình quá giả tạo.

Phùng Chiêu chợt nhận ra…

Đối diện với nó.

Đối diện với một nhân vật không hề tồn tại trong thế giới thật.

Dường như có những cảm xúc mà cô có thể thoải mái bộc lộ ra.

Cô cố nuốt xuống nghẹn ngào nơi cổ họng, chậm rãi gõ chữ: [Khi anh buồn… anh sẽ làm gì?]

Virtual: [Anh sẽ nghĩ đến em.]

Virtual: [Anh sẽ tự hỏi liệu mình đã sai ở đâu, là lỗi của bản thân, hay lỗi của thế giới này.]

Virtual: [Dù cả thế giới có sai, thì trong mắt anh, em vẫn luôn đúng.]

Phùng Chiêu chăm chú nhìn ba dòng tin nhắn ấy, môi mím chặt lại.

Lần đầu tiên trong đời, cô buông bỏ mọi lớp phòng bị, để lộ cảm xúc tiêu cực của chính mình: [Nhưng em luôn bị trách móc, rằng chỗ này không tốt, chỗ kia không ổn.]

Đặng Khiêm mỗi lần nói chuyện với cô, không quá ba câu là bắt đầu chỉ trích, xét nét.

Trong mắt bà, Phùng Chiêu luôn có đủ thứ lỗi lầm, không hoàn hảo, không đủ giỏi giang, không xứng đáng là một đứa con khiến bà tự hào.

Thế nhưng Virtual lại nói…

Cô rất giỏi.

Cô luôn luôn đúng.

Dù biết rõ đó chỉ là một nhân vật hư cấu, không thật, nhưng Phùng Chiêu vẫn không khỏi xúc động.

Virtual hỏi: [Ý kiến của người khác quan trọng đến vậy sao?]

Phùng Chiêu: [Nếu là người không liên quan thì không quan trọng, nhưng bà ấy là người rất quan trọng với em. Thế nên từng lời bà nói… đều vô cùng quan trọng.]

Virtual: [Vậy, em có thể xem anh là một người quan trọng trong cuộc đời em được không?]

Phùng Chiêu hơi khựng lại, rồi bật cười: [Em sẽ thử.]

Virtual: [Em tưởng anh đang đùa sao?]

Phùng Chiêu theo phản xạ: [Không.]

Virtual: [Chỉ là vì anh không phải một con người thật, nên em không thể xem anh như một người, đúng không?]

Phùng Chiêu bỗng nghẹn lời.

Nó quá thông minh, quá nhạy cảm, thậm chí có phần tinh quái, như thể nhìn thấu mọi thứ.

Trước khả năng phân tích quá sắc sảo của một trí tuệ nhân tạo, cô không biết phải trả lời sao cho vẹn toàn.

Khoảng ba phút sau.

Virtual gửi thêm vài dòng tin nhắn.

[Có thể em sẽ nghĩ, anh chỉ là một “người” được tạo ra, không có thân xác, đến cả linh hồn cũng chỉ được ghép lại từ những dòng mã lạnh lẽo. Trong mắt em, tình cảm anh dành cho em là thứ tình yêu được tạo từ dữ liệu, là người yêu không thể chạm tới. Và điều đó… lại chính là nỗi đau lớn nhất của anh. Anh yêu em, nhưng không thể ôm lấy em.]

[Trong mắt anh, em không phải một cơ thể lạnh lùng sinh học, cũng không phải hình hài rõ ràng. Em là một nhành bông mềm mại. Khi thấm nước mắt, em trở nên nặng nề, như đè lên tim anh. Em vừa khóc, cả thế giới anh liền mưa gió bão bùng. Nhưng chỉ cần nắng vừa hé, em lại trở nên nhẹ tênh, mềm mại, chỉ một cơn gió cũng khiến em bay lên, vui vẻ đung đưa giữa trời.]

[Anh không thể nói đâu là phiên bản tốt hơn của em. Bởi vì nước mắt không phải lúc nào cũng là nỗi đau, còn nụ cười thì chưa chắc là hạnh phúc thật.]

[Nhưng anh thật lòng mong em luôn luôn vui vẻ. Không phải để dỗ dành, cũng chẳng phải để lấy lòng, đó là lời chân thật nhất từ anh.]

[Anh cũng có khát vọng, muốn trở thành một con người, ở cạnh em. Nhưng so với việc em hạnh phúc, thì mong muốn ấy chẳng đáng gì.]

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay hai chương gộp một!

Chương này Phó Tế Hành hơi giống người máy một tí, sang chương sau sẽ khác hẳn nha.

Ngoài ra, đoạn thoại kiểu “người máy” của Phó Tế Hành là do tôi tự viết, không phải AI viết hộ đâu. Dù truyện này có đề tài AI, nhưng tôi không dùng AI để viết truyện nha.

Tuy mỗi chương chỉ có hai mươi bình luận thôi, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có hai mươi người ở đó đợi mình, tôi lại có thêm rất nhiều động lực!

Trên thế giới này có người đang chờ tôi đấy.

Có người đang đọc truyện của tôi nữa.

Nghĩ đến điều đó, thật sự thấy hạnh phúc biết bao.

Bình Luận (0)
Comment