Beta: Phong Tâm
—
Đây không phải đáp án đúng.
Giống như một bài toán không có lời giải rõ ràng, lúc ấy lại có người xuất hiện, chỉ cho Phùng Chiêu cách để tìm ra kết quả. Cô lần theo manh mối đối phương đưa, từng bước một đi xuống, cuối cùng cũng tìm ra đáp án.
Trong vô hình, cô bị kéo về cái gọi là đáp án chính xác ấy.
Mỗi bài toán đều có nhiều cách giải.
Virtual đưa cho cô cách giải lại là một sự dẫn dắt sai lầm, khiến cô đi vào con đường không thể quay đầu.
Giữa cô và Phó Tế Hành, tuyệt đối không nên là như những gì Virtual nói.
Cô phải quay về đúng quỹ đạo.
Kinh nguyệt đến cũng chẳng có gì to tát.
Huống hồ, năm đó khi lần đầu cô có, Phó Tế Hành cũng đã ở bên.
Năm ấy, cô mười bốn tuổi.
Tan học, Phó Tế Hành hẹn bạn đi đánh bóng rổ, còn Phùng Chiêu phải làm báo tường, hai người đều nán lại trường.
Cô đi vào nhà vệ sinh, và cũng chính lúc ấy, phát hiện mình lần đầu có kinh nguyệt.
Cô có phần hoang mang.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, bước ra khỏi cửa, vừa vặn có thể trông thấy sân bóng rổ không xa.
Khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đang chạy qua chạy lại trên sân.
Hoàng hôn phủ lên hình ảnh mờ nhòe nơi xa, ánh mắt cô dần mất tiêu cự, đầu óc trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
“Này…” Giọng thiếu niên vỡ tiếng, khàn khàn, hơi thở dồn dập, “Ngẩn ra cái gì thế?”
Phùng Chiêu chậm nửa nhịp mới quay lại, chạm mắt Phó Tế Hành trong ánh hoàng hôn.
Cuối tháng năm, đầu hạ, gương mặt cô như bị nắng chiều hong đến đỏ bừng.
Thấy cô mãi chẳng nói gì, Phó Tế Hành vừa nghi hoặc vừa sốt ruột bước lại gần: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao không nói gì? Anh thấy em cứ đứng đây mãi, tưởng có chuyện gì, nên mới chạy lại, em…”
“…Em có kinh nguyệt rồi.”
Năm chữ đột ngột.
Cắt ngang bước chân anh.
Như thể bị bấm nút dừng, ngay cả giọt mồ hôi nơi trán cũng chực rơi mà vẫn còn treo lơ lửng ở chóp tóc.
Biết nhau nhiều năm, lần đầu tiên Phùng Chiêu thấy Phó Tế Hành sững lại, lúng túng đến không biết phải làm sao.
Cô không nhịn được, bật cười: “Anh bị dọa rồi à? Em cũng hơi sợ.”
“Không phải.” Phó Tế Hành khẽ hắng giọng, trong ánh chiều ráng đỏ, khuôn mặt hai người đều bị nhuộm cùng một sắc hồng, anh nói hơi gượng gạo: “Anh… anh… không, không phải, anh không bị dọa. Chuyện này rất bình thường, trước đây trong giờ sinh lý, thầy cô cũng nói… Anh không có bị dọa.”
Phùng Chiêu khẽ “ừ” một tiếng.
Phó Tế Hành gãi đầu: “Hay là… anh đi mua băng vệ sinh cho em.”
Cô vội gọi lại: “Không cần, em có mang.”
Bạn bè cùng lứa đa phần đều đến sớm hơn cô, Chung Diệc Khả cũng đã nhắc cô nhiều lần, phải chuẩn bị sẵn để phòng bất ngờ.
Phó Tế Hành không nói thêm, cúi đầu đi cùng cô về lớp lấy đồ, rồi lại đi cùng đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nữ ở phía trong, anh đứng ngoài, nhìn bóng lưng cô đi vào, chừng hai giây sau liền cúi đầu thật thấp.
Đợi cô ra, rửa tay xong, Phó Tế Hành bỗng đưa áo khoác đồng phục cho cô.
Phùng Chiêu ngạc nhiên: “Trời nóng lắm, anh đưa áo cho em làm gì?”
Ánh mắt Phó Tế Hành lạnh nhạt, trong trẻo, không nói một lời, cầm lấy tay áo, bất chợt nghiêng người lại gần, hơi thở áp sát.
Trong tầm mắt, cô thấy xương quai hàm căng chặt, mái tóc mai còn ướt mồ hôi, làn da trắng đến mức bất thường, trên đó phủ lên một tầng đỏ lạ.
Còn chưa kịp hỏi thêm, eo cô chợt siết chặt, vải áo sột soạt cọ xát. Sau đó, Phó Tế Hành đứng thẳng, lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với cô.
Phùng Chiêu chớp mắt.
Cúi đầu.
Thấy quanh eo mình đã được quấn áo, cô lại chớp mắt lần nữa.
Trong chốc lát, anh đã xoay lưng về phía cô, bóng lưng thiếu niên kiêu ngạo, ánh hoàng hôn phủ lên người như nhuộm một tầng dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Về thôi.”
Lúc này Phùng Chiêu mới hiểu ra ý nghĩa của việc anh choàng áo cho cô, cắn môi, cảm giác xấu hổ đến nghẹn thở.
“…Vâng.” Dừng một lát, cô lại gượng gạo nói thêm: “Áo, em về sẽ giặt rồi trả anh.”
Chỉ trong thoáng chốc, hai người đã sóng vai.
“Không cần.” Phó Tế Hành quay mặt đi, không nhìn cô, chỉ hất mặt lạnh nhạt: “Anh không thích ai động vào đồ của mình.”
“Hả?” Cô khó hiểu, thế thì bây giờ thì là gì?
“Dù sao thì…” Biết rõ lời mình nói và việc vừa làm trái ngược, nhưng thì sao? Đại thiếu gia Phó lười giải thích, chỉ buông thõng tiếp: “Về đến nhà, lập tức đưa lại áo cho anh, không được chậm trễ dù chỉ là một giây.”
“…Em biết rồi.”
Gió thổi qua, vạt áo khẽ bay, mang theo tâm sự của buổi hoàng hôn.
Phó Tế Hành nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Cô cúi gằm mặt, hoàn toàn không nhận ra.
…
Không biết tự khi nào, xe đã rời bãi đỗ, dừng lại trước hiệu thuốc gần công ty.
Phùng Chiêu thu lại mạch suy nghĩ, xuống xe, bước vào hiệu thuốc. Cô mô tả sơ qua tình trạng của Phó Tế Hành, dựa theo lời dược sĩ, lấy thuốc phù hợp.
Mua xong, cô lái xe quay về công ty.
Đi một vòng như vậy, dọc đường bị chậm mất chút thời gian, đúng lúc gặp giờ cao điểm, thang máy chạy rất chậm, khiến cô phải chờ khá lâu mới đi được.
Cuối cùng, rất không may, Phùng Chiêu đã đi làm muộn.
Ngồi lại vào bàn làm việc, cô nhìn chằm chằm vào túi thuốc trước mặt, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đưa được nó vào phòng Phó Tế Hành.
Chợt nhớ đến chuyện Phó Tế Hành vừa nói muốn đặt đồ ăn ngoài.
Cô quay đầu nhìn ra sau.
Trên chiếc bàn đặt đồ ăn ngoài ở cửa ra vào không hề có túi thuốc nào.
Cô thu lại ánh mắt, giả vờ như vô tình đảo mắt quanh đồng nghiệp. Ai nấy đều chăm chú vào công việc, không ai để ý đến chuyện xung quanh.
Cô mở máy tính, vừa đăng nhập WeChat thì tin nhắn hiện ra.
Là do Vương Tĩnh Vân gửi đến.
Vương Tĩnh Vân: [Gần đây những bộ phim dì xem đều rất thú vị.]
Phùng Chiêu: [Dì Tĩnh, là phim gì thế ạ?]
Rất nhanh, Vương Tĩnh Vân gửi tới năm đường link.
Trong link đều có giới thiệu vắn tắt:
——“Thanh mai trúc mã thầm yêu nhiều năm, không ngờ cậu bạn ngổ ngáo ngày thường lại lén yêu cô em gái nhỏ luôn gọi mình là anh trai!”
——“Bạn trai cũ lại chính là sếp trực tiếp? Hai người thỏa thuận ở công ty giả vờ không quen biết, vậy mà anh ta ép tôi vào cầu thang công ty để hôn nóng bỏng!”
——“Màn phản công của cô gái ngây ngô đáng yêu! Xem cô ấy xoay thiếu gia xấu xa trong lòng bàn tay, bàn luận xem làm thế nào để thuần phục bông hoa trên đỉnh núi!”
——“Bất ngờ sống chung với nam thần thì phải làm sao? Tất nhiên là thừa dịp đêm tối gió lớn, quyến rũ anh ta, đè anh ta xuống, hôn anh ta!”
——“Chúng ta không phải kẻ thù không đội trời chung sao? Ai lại đi yêu kẻ thù của mình? Đối đầu thì có thể hôn nhau được không?”
“…”
“…”
Phùng Chiêu im lặng một lúc, không ngờ dì Tĩnh ở độ tuổi này rồi vẫn thích xem mấy thứ ấy.
Không những thích, mà còn hết sức nhiệt tình giới thiệu cho cô: [Đặc biệt là cái bộ kẻ thù biến thành người yêu, hay lắm.]
Phùng Chiêu mỉm cười: [Vâng, để lúc tan làm con sẽ xem.]
Vương Tĩnh Vân: [Bộ thứ tư cũng thú vị lắm, nam nữ độc thân sống chung, dần dần nảy sinh tình cảm.]
Động tác gõ bàn phím của cô hơi chậm lại: [Vâng ạ.]
Vương Tĩnh Vân: [Còn bộ đầu tiên thì chán nhất, thanh mai trúc mã yêu nhau, chẳng có gì mới lạ, con thấy sao?]
Đọc đến đây, Phùng Chiêu ngẫm nghĩ. Kết hợp với lời dì Tĩnh vừa nói, cô càng rõ ràng xác nhận, khoảnh khắc thất thần trong xe khi nãy chính là sản phẩm của sự dẫn dắt sai lệch từ Virtual.
Thanh mai trúc mã yêu nhau gì đó, thật sự quá tẻ nhạt.
Dù đã xác định ý nghĩ ấy, nhưng Phùng Chiêu lại không hề thấy vững tin và nhẹ nhõm như khi giải ra một đáp án đúng.
Ngón tay gõ bàn phím của cô thoáng chần chừ: [Con cũng thấy vậy.]
Dù ngập ngừng, cuối cùng cô vẫn gửi đi.
Hàng mi khẽ rung, ánh mắt chập chờn như ngọn nến lay lắt. Nhưng ngay khi bắt gặp màu áo xanh của người giao đồ ăn, ngọn lửa nhỏ nhoi ấy vụt tắt.
Người giao đồ ăn đang gọi điện, đứng hơi xa nên Phùng Chiêu không nghe rõ được, chỉ thấy trên bàn thêm một túi đồ, túi đựng thuốc kia quá dễ nhận ra. Anh ấy vừa nói chuyện điện thoại vừa rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Thừa dịp không ai chú ý, Phùng Chiêu đứng dậy, đi tới bàn đặt đồ ăn ngoài.
Xác nhận trên phiếu giao hàng có ba chữ “Anh Phó”, số đuôi điện thoại cũng là của Phó Tế Hành, cô xoay lưng về phía mọi người, lần lượt nhét chỗ thuốc mình mua vào trong túi đồ ăn. Sau đó, thản nhiên quay về chỗ ngồi.
Khóe mắt bắt gặp cảnh Đặng Phong đi ra, cầm túi đồ ăn lên.
Túi ngoài dự đoán nặng trĩu, cậu liếc tờ phiếu, mang thẳng vào phòng Phó Tế Hành, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lão đại, chẳng phải anh chỉ đặt có hai hộp thuốc sao? Sao mà nặng thế này, như thể nhét cả đống thuốc vào.”
“Thế à?” Phó Tế Hành không mấy bận tâm, khẽ ho một tiếng, cổ họng khó chịu, đưa tay lấy cốc nước bên cạnh nhưng phát hiện đã cạn, lúc này mới rời mắt khỏi màn hình máy tính, nói với Đặng Phong: “Đặt trên bàn là được.”
Đặng Phong vâng một tiếng, trước khi đi còn tò mò hỏi: “Lão đại, đêm qua hai giờ sáng anh vẫn còn tăng ca à?”
Trong phòng có cây nước, Phó Tế Hành đang rót, nghe vậy chỉ hờ hững ừ một tiếng.
Đặng Phong nói: “Em cứ tưởng anh về nhà nghỉ ngơi, hóa ra là về nhà làm việc tiếp. Lão đại, anh đối xử với cơ thể mình thế thì quá tệ rồi!”
Nghe thế, Phó Tế Hành bật cười khẽ: “Tôi không tăng ca, các cậu liệu có kịp tiến độ?”
Ngay lập tức, Đặng Phong đổi giọng, làm bộ đáng thương, lí nhí: “Nhưng mà… lão đại, anh cũng đừng gắng quá. Cơ thể mới đỡ một chút là lại mở máy làm việc, tốt nhất cũng đừng đi vệ sinh nữa, thời gian như nước trong miếng bọt biển, bóp một cái là sẽ có thôi.”
Phó Tế Hành: “Cút.”
Đặng Phong: “Rõ rồi ạ.”
Đặng Phong vừa đi, căn phòng lập tức yên tĩnh.
Phó Tế Hành trở về chỗ, tiện tay cầm túi đồ ăn lên.
Đúng như Đặng Phong nói, túi này bất ngờ nặng.
Anh cúi đầu nhìn, bên trong số thuốc nhiều hơn hẳn hai hộp đã đặt.
Phản ứng đầu tiên là giao nhầm, nhưng kéo phiếu giao hàng ra xem, thông tin in trên đó đúng là của mình.
Hàng lông mày hơi nhíu lại, anh đổ hết thuốc trong túi ra.
Đồng thời, còn rơi ra một tờ giấy nhớ.
Giấy nhớ màu xanh, hình dáng bể cá, góc trái có nét vẽ một chú cá nhỏ đang phun bong bóng.
Chỉ thoáng một giây, Phó Tế Hành đã nhận ra chủ nhân của mảnh giấy.
Chữ viết của Phùng Chiêu, anh vô cùng quen thuộc.
Ngày nhỏ, cả hai cùng theo ông nội Phó Tế Hành học chữ. Tuy vậy, nét chữ lại không hề giống nhau, chữ của Phó Tế Hành phóng khoáng, còn chữ của cô mềm mại, ngay ngắn, duyên dáng.
Trên tờ giấy nhớ viết một dòng: Uống nhiều nước nóng, nhớ uống thuốc cho đúng Oo.
Ba vòng tròn nhỏ dần.
Con cá nhỏ phun bong bóng.
Đó là thói quen của cô.
Từ trước đến nay vẫn vậy.
Phó Tế Hành mở điện thoại, giơ camera hướng xuống bàn, chụp lại mấy hộp thuốc rồi gửi cho Phùng Chiêu.
Phó Tế Hành: [?]
Phùng Chiêu: [Thuốc anh mua linh tinh, em thấy không có tác dụng gì.]
Phó Tế Hành: [Thế nên vừa nãy em mới cố tình chạy ra ngoài mua thuốc cho anh?]
Phùng Chiêu: [Ừm.]
Phó Tế Hành: [Quan tâm anh thế cơ à?]
Phùng Chiêu: [Ai bảo chúng ta là thanh mai trúc mã, đây là việc em nên làm thôi.]
Thanh mai trúc mã.
Khóe môi Phó Tế Hành khẽ nhếch lên đầy ẩn ý, nhưng trong mắt chẳng hề có nụ cười. Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, xé hộp thuốc, theo đúng hướng dẫn, dốc hết tất cả vào lòng bàn tay, ngửa đầu, một hơi nuốt trọn.
Vị đắng lan ra trong cổ họng, tràn vào vị giác.
Uống thêm ngụm nước, cái đắng ấy dần tan đi, thấm dần vào tứ chi, xương cốt.
—
Gửi xong tin, Phùng Chiêu cất điện thoại, chuyên tâm vào công việc.
Mấy ngày sau đó, Phó Tế Hành vẫn còn cảm cúm nặng, ngày nào cũng lê thân thể như sắp ngã ra bất cứ lúc nào để đi làm rồi lại về. Phùng Chiêu sợ anh ở nhà một mình sẽ ngất xỉu, vì thế cứ lùi mãi chuyện đi ăn với Hứa Minh Kiều.
Phùng Chiêu vốn là người rất ghét làm phiền người khác, càng ghét hơn chuyện đã nhận lời rồi mà đến phút cuối lại thất hẹn. Trong mắt cô, đó là hành vi vô cùng đáng xấu hổ.
Nhưng cô lại thực sự làm vậy.
Nếu không phải vì Phó Tế Hành ốm.
Nếu không phải vì anh.
Cô tuyệt đối sẽ không thất hẹn.
Dù vậy, cũng không thể trách anh. Ốm đau vốn không phải chuyện con người có thể kiểm soát.
Một tuần trôi qua, tình trạng của Phó Tế Hành khá hơn đôi chút, cũng không còn ho nhiều nữa.
Hôm ấy là thứ năm.
Trên đường đi làm, Phùng Chiêu nghĩ hay là trưa thứ bảy này, cô sẽ mời Hứa Minh Kiều ăn cơm. Ra ngoài một lát thôi, buổi trưa Phó Tế Hành ở nhà chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Đã quyết, cô nói với anh.
Nghe xong, cổ họng Phó Tế Hành vốn đã bớt ho, lại bất ngờ dồn dập, ho đến nỗi gương mặt vốn tái nhợt cũng ửng đỏ khác thường. Giọng anh khàn khàn, yếu ớt: “Biết rồi, chúc em hẹn hò vui vẻ.”
“Không phải anh không còn ho nữa sao? Sao giờ lại ho dữ thế?” Quan tâm xong, cô lại buộc phải giải thích: “Không phải hẹn hò, là trước đó em thất hẹn với anh ấy, nên trưa thứ bảy này mời cơm để coi như xin lỗi.”
Phó Tế Hành dựa vào ghế phụ, hơi thở mong manh: “Quan hệ của hai người cũng thân thật đấy, có thể hẹn đi ăn riêng. Anh chưa từng thấy em hẹn đồng nghiệp nào khác vào ngày nghỉ cả.”
Nói xong, anh lại ho không ngừng.
Phùng Chiêu khẽ nhíu mày: “Anh ho còn nặng hơn trước, anh có sao không?”
“Không sao, anh còn chịu được.” Giọng Phó Tế Hành khàn hẳn đi, miệng thì nói chịu được, nhưng cả người lại như sắp ngất đến nơi, yếu ớt đến mức khiến người khác không nỡ.
“…” Phùng Chiêu liếc sang, thuận lời anh vừa nói, tiếp: “Cũng đâu có đồng nghiệp nào khác hẹn em đi ăn riêng.”
“Thế anh hẹn em.” Đuôi mắt Phó Tế Hành khẽ nhướng, giọng điệu nửa bông đùa: “Em có sảng khoái đồng ý như với anh ta không?”
“Gì cơ?”
“Anh hẹn em đi hẹn hò, em có đồng ý không?”