Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 52

Bên ngoài trời âm u, Phùng Chiêu ngồi trên mép giường, lắng nghe Chung Diệc Khả nghiêm túc phân tích mối quan hệ giữa cô và Phó Tế Hành. Lúc đầu còn thấy hợp lý, càng nghe về sau càng thấy buồn cười, cho tới câu cuối cùng thì không nhịn nổi nữa, nét mặt cô thoáng vỡ ra.

Cô bật cười khẽ: “Tớ với anh ấy không phải người yêu lâu năm.”

Chung Diệc Khả lẩm bẩm: “Trong mắt Phó Tế Hành, cậu ấy sớm đã muốn ở bên cậu rồi, nên hai cậu chính là người yêu lâu năm.”

“…”

Sớm đã muốn ở bên, nên gọi là người yêu năm.

Thế à?

Phùng Chiêu phục cái lối suy nghĩ kỳ lạ của Chung Diệc Khả, bèn mỉm cười thuận theo: “Theo cách nói của cậu thì hồi còn đi học, tớ với anh ấy đã yêu từ sớm rồi.”

“Nếu đúng như tớ nói thì hai cậu bây giờ không phải người yêu lâu năm, mà đã là vợ chồng lâu năm. Phó Tế Hành chắc chắn đã đợi đến ngày đủ tuổi kết hôn là lập tức kéo cậu vào cục dân chính đăng ký.” Chung Diệc Khả tưởng tượng táo bạo.

“Không chỉ yêu sớm, mà còn cưới sớm nữa.” Phùng Chiêu nhếch môi.

Nghe vậy, Chung Diệc Khả phá lên cười: “Chuẩn rồi, cô Phó.”

Phùng Chiêu kéo chăn phủ lên đầu Chung Diệc Khả, rồi đứng dậy đi rửa mặt: “Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa.”

Chung Diệc Khả thò đầu ra khỏi chăn, gọi với theo: “Cái gì mà linh tinh? Kết hôn đâu phải linh tinh, tớ còn nghe nói, bố mẹ cậu giới thiệu cho cậu một người để xem mắt đấy.”

Phùng Chiêu bước vào nhà vệ sinh, vừa bóp kem đánh răng vừa nghe Chung Diệc Khả lẽo đẽo theo sau kể: “Nghe bảo mẹ cậu coi người ta như con rể tương lai rồi.”

Phùng Chiêu liếc nhìn: “Cậu nghe ở đâu ra thế?”

“Bố mẹ tớ, tối qua về nhà nghe họ nói.”

“Ồ.” Phùng Chiêu bật bàn chải điện, tiếng rè rè cắt ngang cuộc trò chuyện.

Chung Diệc Khả dựa vào khung cửa, sốt ruột chờ cô đánh răng xong.

Ba phút sau, bàn chải tự dừng.

Phùng Chiêu cúi đầu súc miệng, lau mặt, trong gương sáng rõ hiện ra ánh mắt chờ đợi của Chung Diệc Khả. Cô cười nhạt: “Đúng là có người xem mắt.”

“Thật á?”

“Ừ.” Phùng Chiêu hỏi lại, “Cậu không báo trước mà đến, chỉ để hỏi chuyện này thôi à?”

“Đúng thế chứ còn gì. Một bên là đối tượng bố mẹ cực kỳ hài lòng, một bên là thanh mai trúc mã bên cậu từ nhỏ. Nếu là tớ, cũng chẳng biết chọn ai.”

“Có gì phải phân vân? Tự dưng có một người xuất hiện đã thay thế được người vẫn ở bên cạnh từ nhỏ sao? Tớ trông giống loại người vô tâm thế à?”

“Nhưng tình yêu vốn chẳng theo lẽ thường. Yêu từ cái nhìn đầu tiên là thế.”

Phùng Chiêu chỉ khẽ cười, không bình luận gì thêm, xoay người ra ngoài.

Chung Diệc Khả lẽo đẽo theo, bị chặn ngay cửa phòng: “Tớ thay đồ.”

Cô nàng nháy mắt: “Cho chị em chút phúc lợi thì có sao? Cho tớ ngắm dáng chuẩn của cậu một tí.”

Phùng Chiêu mỉm cười: “Xin từ chối.”

Nói xong, cô đóng cửa lại.

Qua cánh cửa, giọng Chung Diệc Khả oán trách: “c** nh* mọn quá, trước đây đâu có thế, hai đứa mình còn tắm chung một chậu cơ mà!”

“Chuyện từ đời nào rồi.” Phùng Chiêu vừa thay đồ vừa đáp.

“Phải giữ nguyên chân tâm chứ, trước thế nào sau vẫn thế.”

Phùng Chiêu lờ đi.

Không được đáp lại, Chung Diệc Khả bắt đầu bất mãn: “Cậu không cho tớ xem, lại bằng lòng cho Phó Tế Hành xem. Phùng Chiêu, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn!”

Phùng Chiêu mở cửa bất ngờ, mặt lạnh, cười mà như không: “Tớ cho anh ấy xem hồi nào?”

“Trong tương lai.” Chung Diệc Khả hùng hồn đáp.

“Không có ngày ấy.” Phùng Chiêu kiên quyết, “Tớ với Phó Tế Hành chỉ tôn trọng nhau như khách.”

“Đấy là cậu nghĩ thế thôi, chắc chắn cậu ấy  không nghĩ vậy. Đàn ông đối với người con gái mình thích chỉ có hai ý nghĩ. Một là mua cho cô ấy quần áo đẹp; hai là c** q**n áo đẹp của cô ấy.”

“….” Mi mắt Phùng Chiêu khẽ giật, cô hừ lạnh để lật thế cờ: “Cậu chưa từng yêu, đừng giả vờ hiểu đàn ông làm gì.”

“Nhưng tớ có năm ông chồng đó.”

“Đấy toàn chồng ảo trên mạng, làm ơn phân biệt mạng với đời thật hộ tớ.”

“Tớ phân biệt rõ mà. Trên mạng họ chỉ muốn c** đ* của chính họ để dụ tớ, còn đời thật thì họ muốn c** đ* của tớ.”

Phùng Chiêu cuối cùng cũng hiểu tại sao Chung Diệc Khả với Phó Tế Hành suốt ngày cãi nhau, mỗi người đều có một đống lý lẽ kỳ quặc. Có lý thì dễ phân xử, vô lý thì cãi chẳng xong.

Cô quyết định đổi đề tài: “Tớ đói rồi, muốn ăn sáng.”

Thấy mình chiếm ưu thế, Chung Diệc Khả đắc ý nhưng cũng biết dừng đúng lúc. Cô chỉ vào bàn ăn: “Biết cậu còn ngủ, nên tớ mua sẵn đồ ăn sáng rồi.”

Phùng Chiêu đưa cô ánh nhìn cảm ơn, rồi ngồi xuống ăn.

Trong lúc ấy, Chung Diệc Khả vẫn không thôi truy hỏi: “Thế cậu nghĩ sao?”

“Nghĩ sao về cái gì?”

“Đối tượng xem mắt ấy.”

“Không nghĩ gì cả.” Phùng Chiêu bình thản.

“Thế à.” Chung Diệc Khả bĩu môi.

Một lát sau, cô lại hỏi: “Không biết Phó Tế Hành mà biết chuyện này thì sẽ nghĩ gì nhỉ?”

Phùng Chiêu nuốt xong mới nói: “Anh ấy biết rồi.”

“Hả?”

“Lần tớ đi xem mắt, Phó Tế Hành cũng có mặt.”

Chung Diệc Khả sững sờ: “Thật không? Khi nào thế?”

Thấy cũng chẳng có gì cần giấu, Phùng Chiêu liền kể rõ chuyện hôm đó cả hai bị lừa tham gia bữa tiệc xem mắt chẳng khác gì bữa tiệc Hồng Môn.

Chung Diệc Khả ngẩn ngơ hồi lâu.

Phùng Chiêu không nói thêm, để cô có thời gian tiêu hóa.

Sau đó, cô quay về phòng lấy điện thoại, vừa mở khóa đã thấy tin nhắn Phó Tế Hành gửi mười phút trước: hỏi có muốn qua ăn sáng không. Phùng Chiêu trả lời: [Chung Diệc Khả mua đồ ăn sáng cho em rồi.]

Chưa đầy ba giây sau, Phó Tế Hành đáp lại ngắn gọn: [Mở cửa.]

Phùng Chiêu cất điện thoại, đi ra cửa, mở khóa.

Khóa vân tay nhà Phùng Chiêu là do Phó Tế Hành cho người lắp, mật mã cũng là anh đặt, nhưng chưa bao giờ anh tự mở để đi vào. Anh luôn đứng ngoài cửa, chờ cô ra mở.

Ánh mắt Phùng Chiêu ngẩng lên, chạm phải ánh mắt anh, cô không nhịn được mà nói: “Anh có thể tự mở cửa mà.”

Phó Tế Hành đưa mắt lướt qua cô, rơi đúng vào hình ảnh Chung Diệc Khả đang ngồi khoanh chân bên bàn ăn: “Anh không phải là cậu ấy.”

Giọng anh không lớn, nhưng Chung Diệc Khả nghe rõ mồn một. Cô lập tức cao giọng: “Đây là nhà bạn thân tôi, tôi có quyền ra vào tự do.”

“Nhưng đây cũng là nhà bạn gái tôi.” Phó Tế Hành thản nhiên đáp.

“Cậu đúng là hống hách thật đấy.” Chung Diệc Khả mỉa mai, “Trước hôm nay, cậu chẳng qua cũng chỉ là ‘bạn thân khác giới’ của Phùng Chiêu thôi. Làm bạn thân suốt gần hai mươi năm, giờ mới ngoi lên thành bạn trai, quả là kỳ tích.”

“Cảm ơn đã khen.” Phó Tế Hành chậm rãi nói, “Tôi vốn thích cái cảm giác từng bước một thế này.”

“Kiên trì nhiều năm như vậy, đúng là phong cách của cậu.” Chung Diệc Khả chợt nảy ra ý nghĩ, “Khoan đã, không phải trước kia cậu từng bảo ‘lâu ngày sinh tình’ chẳng có gì thú vị sao? Thế tức là… từ ba tuổi cậu đã nhất kiến chung tình với Chiêu Chiêu nhà tôi rồi?”

Không đợi anh trả lời, giọng Chung Diệc Khả sắc đến chói tai: “Ba tuổi đã nhòm ngó Phùng Chiêu, cậu còn có phải là người không hả Phó Tế Hành?”

Phó Tế Hành mặt mày tuấn tú, giọng trầm ấm: “Tôi không phải người, tôi là chó.”

“…”

“…”

Bạn thân với bạn trai vốn dĩ đã là hai người khó ưa nhau. Huống chi, từ trước đến nay Phó Tế Hành và Chung Diệc Khả đã chẳng ít lần đấu khẩu.

Chung Diệc Khả còn tưởng mình bắt được điểm yếu để công kích, ai ngờ anh lại trơ trẽn thừa nhận mình “không phải người”, thế là cô thua trắng.

Phùng Chiêu cũng không nghĩ anh sẽ tự nói thế về bản thân, nét mặt phức tạp: “Có thể nào là anh không thích em ngay từ đầu, mà là sau này, vì một chuyện gì đó, một thời điểm nào đó, mới…”

“Không có.” Phó Tế Hành cắt ngang, “Tình cảm của mình, anh rõ hơn ai hết. Anh vừa gặp đã yêu em.”

Sự thẳng thắn dứt khoát ấy khiến cả căn phòng lặng đi.

Phùng Chiêu bị câu tỏ tình làm bối rối, còn Chung Diệc Khả, với tư cách người ngoài cuộc, thì thấy ngượng thay.

Khóe môi cô giật giật: “Hai người phải đắm đuối nhìn nhau ngay trước mặt tôi thế này à? Không thể để đến lúc tôi không có ở đây rồi hẵng kể chuyện tình cảm của hai người sao?”

“Không phải cậu luôn miệng hỏi sao?” Phó Tế Hành khẽ nheo mắt, bật cười, “Chưa yêu đương bao giờ là thế đấy, hiếu kỳ chuyện của người khác, nhưng nghe xong lại bực.”

“Cậu im ngay cho tôi.” Chung Diệc Khả bị chạm đúng chỗ, tức tối: “Rồi tôi cũng sẽ yêu thôi, lúc ấy đến lượt hai người phải tò mò hỏi tôi.”

Phó Tế Hành kéo dài giọng trêu chọc: “Không phải cậu đã yêu rồi sao? Với năm ông chồng của cậu đấy.”

“Biến đi…!”

Hai người cãi nhau không dứt, Phùng Chiêu nghe mà nhức đầu, vội xen vào: “Thôi, đừng nói nữa. Hôm nay hiếm khi ba đứa mình đều rảnh, hay là cùng nhau ra ngoài xem phim, ăn cơm?”

Chung Diệc Khả hừ lạnh: “Bạn thân hẹn hò, tại sao phải mang theo bạn trai? Phùng Chiêu, cậu thay đổi rồi.”

Phó Tế Hành tỏ ra tủi thân: “Ngày đầu tiên em chính thức làm bạn gái anh, buổi hẹn đầu tiên, lại mang theo bạn thân. Em xem, có ai như em không?”

Nghe giọng điệu ấy, Chung Diệc Khả tròn mắt kinh ngạc: “Cậu đúng là… rất chó.”

Phó Tế Hành lười đôi co, anh quay sang Phùng Chiêu, đuôi mắt khẽ nhướng: “Em nói đi, hẹn hò kiểu gì?”

Phùng Chiêu lúc này mới thực sự thấy khó xử, tiến thoái đều không ổn.

Cuối cùng, cô nghiến răng: “Ba người cùng đi, được không?”

Phó Tế Hành: “Nếu bạn thân em không phiền, anh thì không vấn đề. Dù sao, với tư cách bạn trai, anh rộng lượng, thấu tình đạt lý.”

Chung Diệc Khả không chịu kém: “Nếu bạn trai cậu không để bụng, tớ cũng đồng ý. Vì với tư cách bạn thân, tớ xinh đẹp, hiền lành, rộng lượng, vui vẻ, hoạt bát, ai gặp cũng quý.”

Phùng Chiêu: “…”

Ba người đơn giản thu xếp rồi cùng xuống nhà.

Trong suốt quãng đường, để chứng minh tình bạn “độc nhất vô nhị”, Chung Diệc Khả luôn nắm tay Phùng Chiêu. Phó Tế Hành lại điềm nhiên, chẳng thèm tranh giành, thậm chí còn ga-lăng mở cửa sau, để Phùng Chiêu ngồi với Chung Diệc Khả.

Vì thế, Chung Diệc Khả ngượng ngập hỏi: “Hay là cậu ngồi ghế phụ đi?”

Phùng Chiêu khẽ cười: “Không sao, tớ ngồi với cậu cũng được.”

Chung Diệc Khả nhỏ giọng: “Ghế phụ chẳng phải ghế bạn gái sao?”

Nghe vậy, Phùng Chiêu liếc sang chỗ ngồi trống ấy, không biết nghĩ đến gì, khe khẽ nói: “Lúc tớ chưa phải bạn gái anh ấy, tớ đã ngồi đó rồi.”

Chung Diệc Khả “ồ” một tiếng: “Cậu đang khoe ân ái à?”

“Không.” Phùng Chiêu đáp, “Chỉ thấy không cần chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt. Có ngồi ghế bạn gái hay không thì sao? Chẳng lẽ đổi người khác ngồi, cô ta liền thành bạn gái anh ấy? Hay tớ không ngồi nữa, thì tớ không còn là bạn gái anh ấy chắc?”

“Cũng đúng.”

Hai cô thì thầm với nhau, giọng chỉ đủ để nghe. Còn Phó Tế Hành phía trước chuyên tâm lái xe.

Xe chạy thẳng đến trung tâm thương mại gần đó, vào bãi đỗ rồi cả ba cùng lên tầng bằng thang máy.

Còn nhiều thời gian mới đến giờ chiếu phim, họ thong thả đi dạo.

Đi một lúc, Chung Diệc Khả bỗng lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật.”

Phùng Chiêu: “Sao cơ?”

Chung Diệc Khả ấp úng, rồi ánh mắt dừng lại. Phùng Chiêu nhìn theo, thấy ngay bên thang cuốn là một máy chụp ảnh lấy ngay.

Phùng Chiêu hỏi: “Cậu muốn chụp ảnh à?”

Chung Diệc Khả: “Cậu với Phó Tế Hành có muốn chụp không?”

Phùng Chiêu ngẩn ra: “Hả?”

Chung Diệc Khả liền gọi anh: “Kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau, chụp một tấm đi.”

Phùng Chiêu lắc đầu từ chối: “Thôi, cái đó bọn trẻ chụp thôi.”

Nhưng Phó Tế Hành đã kéo tay cô bước tới: “Thế à? Anh cũng chỉ là đứa trẻ ba trăm mấy chục tháng tuổi, chụp cái này là vừa hợp.”

Nói xong, anh đã kéo cô vào buồng chụp.

Không gian chật hẹp, hai thân người kề sát.

Phùng Chiêu khẽ nép vào tường, cơ thể cứng ngắc, toát lên sự căng thẳng.

Khóe mắt bắt gặp Phó Tế Hành bên cạnh vẫn bình thản, cô cố giữ giọng bình ổn: “Anh có muốn chọn khung hình không?”

“Em chọn đi.” Anh nói, “Em thích là được.”

“Ừ.” Phùng Chiêu gật, rồi cúi người chạm màn hình để chọn khung.

Xong, cô khẽ hắng giọng: “Sắp chụp rồi.”

Trên màn hình, hiện ra hình ảnh của cả hai lúc này. Giữa họ vẫn cách nhau một khoảng bằng nắm tay, trông như hai người xa lạ.

Phó Tế Hành nhàn nhạt mở miệng: “Ảnh hồi trước, khi chúng ta chưa yêu nhau, hình như còn gần gũi hơn bây giờ.”

“…” Cơ thể đang cứng của Phùng Chiêu, chầm chậm dịch về phía anh.

Để lọt vào cùng một khung hình, Phó Tế Hành cúi xuống, chờ cho đến khi vai cô chạm vào vai mình, rồi ấn nút chụp.

Đếm ngược bắt đầu.

Năm,

“Phùng Chiêu.”

Bốn,

“Ừ.”

Ba,

“Mặt em hình như có vết bẩn.”

Hai,

“Màn hình có gương mặt em, em tự nhìn thấy được.”

Một,

“Thế thì nhìn anh.”

Phùng Chiêu khẽ nghiêng đầu.

Ngay khoảnh khắc ấy, Phó Tế Hành bất ngờ cúi sát lại.

Môi Phùng Chiêu không hề báo trước mà chạm vào má anh.

“Tách” một tiếng.

Khung hình dừng lại.

Tiếng máy rè rè vang lên, khe in phía dưới đẩy ra một tấm ảnh.

Trong ảnh, là cảnh Phùng Chiêu chủ động hôn lên má Phó Tế Hành.

Tác giả có lời muốn nói:

Phùng Chiêu: “Đồ lưu manh.”

Phó Tế Hành: “Em hôn anh trước, em mới là lưu manh!”

Bình Luận (0)
Comment