—
Hộp chụp ảnh nằm bên cạnh thang cuốn trong trung tâm thương mại, chiếm diện tích rất nhỏ, nhỏ đến mức dễ bị người ta lướt qua không để ý. Không gian bên trong được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm rèm nửa mở, người đi ngang có thể nhìn thấy phần th*n d*** của người bên trong.
Bên ngoài nhộn nhịp huyên náo, dòng người tấp nập, thời gian cứ thế trôi đi.
Bên trong, lại như thể thời gian đã bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Phùng Chiêu đứng chết lặng tại chỗ, vẫn chưa thể tin nổi cú chạm bất ngờ vừa xảy ra cách đó vài giây.
Ánh mắt cô dừng lại nơi Phó Tế Hành đang đứng.
Anh hơi cúi người, lấy bức ảnh từ trong máy ra.
Có hai tấm.
Phó Tế Hành lấy điện thoại, nhét một tấm vào ốp lưng trong suốt.
Ốp lưng trong suốt để lộ rõ bức ảnh chụp dán của hai người.
Phùng Chiêu dần dần định thần lại, mặc dù hai người họ hiện giờ đang yêu nhau, nhưng cô không có ý định công khai với đồng nghiệp. Cô nhìn chằm chằm động tác của Phó Tế Hành, nuốt lời định ngăn cản lại. Trong lúc anh còn đang vui vẻ như vậy, đột nhiên nhắc đến chuyện đó có vẻ sẽ làm cụt hứng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Phó Tế Hành khẽ cong môi, như thể đã nhìn thấu tâm tư của cô, nói: “Yên tâm, điện thoại dùng cho công việc là máy khác.”
Phùng Chiêu nói kiểu giấu đầu hở đuôi: “Em cũng đâu có ý định giấu mọi người.”
“Thế có nghĩa là muốn công khai?” Phó Tế Hành liền đẩy đưa, “Muốn cùng anh dấn thân vào một cuộc tình công sở rực rỡ?”
“…” Phùng Chiêu cảm thấy mình không thể tỏ ra hào phóng trước mặt Phó Tế Hành được, nhưng lời đã nói ra rồi, nếu lại phản bác thì lại càng giống như kiểu hai mặt.
“Được rồi.” Phó Tế Hành cười khẽ, “Trước khi yêu anh như thế nào, sau khi yêu vẫn cứ như thế.”
Phùng Chiêu hơi nâng mí mắt, nhìn anh.
Phó Tế Hành nói: “Tạm thời anh chưa có ý định công khai.”
Nghe vậy, Phùng Chiêu có chút bất ngờ: “Thật à?”
Phó Tế Hành liếc cô một cái, giọng nói kéo dài có phần trêu ghẹo: “Yêu thầm lén lút còn k*ch th*ch hơn cả tình công sở.”
Phùng Chiêu: “…”
Chụp xong ảnh sticker phong cách hoài cổ, Phó Tế Hành vén rèm đi ra ngoài.
Phùng Chiêu cất ảnh vào túi, cũng bước theo anh ra.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Chung Diệc Khả, liền lấy điện thoại ra nhắn tin: [Cậu đâu rồi?]
Rất nhanh sau đó.
Chung Diệc Khả gửi lại một tin nhắn thoại.
Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Tế Hành cũng đổ chuông.
Hai người, một người nghe điện thoại, một người nghe thoại.
Trong tin nhắn thoại, Chung Diệc Khả nói: “Tớ đi trước đây. Trước đây ba đứa mình đi ăn đi chơi, tớ thấy bình thường, nhưng bây giờ hai cậu yêu nhau rồi, tớ mà còn đi theo thì trông cứ như cái bóng đèn công suất cao vậy. Tớ cũng không đến mức mặt dày mà đi hẹn hò ké với đôi tình nhân mới yêu.”
Xét về lý, Chung Diệc Khả cư xử rất đúng mực, là người bạn thân cực kỳ tinh tế và tâm lý.
Thế nhưng nghe xong lời ấy, tâm trạng của Phùng Chiêu vẫn trùng xuống.
Thật sự đã không còn như trước nữa.
Việc cô yêu Phó Tế Hành đã khiến mối quan hệ giữa ba người họ thay đổi.
Đang ngẩn người thì điện thoại của Phó Tế Hành kết thúc cuộc gọi, giữa đôi mày anh mang theo vẻ nghiêm túc: “Anh phải quay về công ty một chuyến, em với Chung Diệc Khả đi xem phim đi.”
“Cô ấy đi rồi.” Phùng Chiêu ngẩn ra đáp.
“Đi rồi?” Phó Tế Hành hơi nhướng mày, có phần khó hiểu, “Tăng ca? Hay là gì?”
“Cô ấy bảo không muốn làm bóng đèn.”
“Không cần như thế. Yêu đương chỉ là phần thêm thôi, trước đây thế nào, sau này vẫn cứ như thế. Anh chưa từng nghĩ vì chuyện yêu đương giữa anh và em mà thay đổi cách sống hay mối quan hệ bạn bè vốn có của em.” Phó Tế Hành liếc nhìn đồng hồ, lấy chìa khóa xe nhét vào tay Phùng Chiêu, “Anh bắt taxi về công ty. Em muốn xem phim hay đi dạo tùy ý, lúc về nhớ lái xe cẩn thận.”
Phùng Chiêu nhìn theo bóng lưng Phó Tế Hành rời đi, tâm trạng rối bời.
Lúc trước còn là ba người, giờ chỉ còn lại mình cô. Phùng Chiêu chẳng còn tâm trạng dạo chơi nữa, đành lái xe về nhà.
Về đến nhà, Phùng Chiêu lại trò chuyện với Chung Diệc Khả thêm vài câu, biết được chuyện Phó Tế Hành phải về công ty tăng ca, Chung Diệc Khả tức đến mức bực bội: “Biết thế tớ đã không bỏ đi sớm! Còn tưởng giúp hai cậu có không gian riêng tư, ai ngờ Phó Tế Hành lại vô dụng đến mức đó, lại còn quay về tăng ca!”
Phùng Chiêu cong môi cười: “Bộ phận của anh ấy vốn hay tăng ca mà.”
Chung Diệc Khả: “Thế cậu định ngồi nhà một mình à?”
Phùng Chiêu: “Ừ.”
Chung Diệc Khả thở dài: “Tớ cũng nên chuyển về mới phải.”
Phùng Chiêu cười: “Cậu có thể đến ở cùng tớ mà.”
Chung Diệc Khả lập tức từ chối: “Lỡ hai cậu tình cảm dâng trào rồi hôn nhau thì tớ biết trốn vào đâu? Tớ không nên ở nhà, mà nên chui xuống cống thì hơn.”
Cái kiểu đang nói chuyện bình thường mà đột ngột chuyển sang chủ đề 18+ này của cô, Phùng Chiêu thực sự bó tay.
Nói chuyện xong, Phùng Chiêu đặt một phần đồ ăn ngoài làm bữa trưa.
Một ngày Chủ nhật hiếm hoi cứ thế trôi qua trong sự nhàn rỗi vô vị.
Đến hơn tám giờ tối, Phùng Chiêu nhận được tin nhắn từ Phó Tế Hành: [Hôm nay anh phải tăng ca, không về nhà.]
Phùng Chiêu định trả lời “Ừ”, nhưng vừa gõ xong thì lại thấy câu trả lời đó quá lạnh nhạt, chẳng có chút gì ngọt ngào giữa những người yêu nhau. Vì vốn không có kinh nghiệm yêu đương, cô quyết định tìm đến Virtual để hỏi ý kiến.
Phùng Chiêu: [Cậu nói xem, bạn trai bảo tối nay tăng ca không về, thì tớ nên trả lời thế nào?]
Virtual: [Gửi cho anh ấy một tấm ảnh.]
Phùng Chiêu vẫn chưa hiểu: [Ảnh gì cơ?]
Virtual: [Ảnh cậu mặc đồ ngủ.]
Im lặng ba giây.
Phùng Chiêu: [Sao cái phần mềm này lại không có nút báo cáo nhỉ? Nội dung phản cảm, vượt mức kiểm duyệt, có dấu hiệu vi phạm thuần phong mỹ tục.]
Virtual: [Cậu mặc đồ ngủ bình thường hay đồ ngủ gợi cảm? Nếu là đồ ngủ thông thường thì làm sao lại phản cảm được?]
Phùng Chiêu không ngờ mình lại cãi không lại một cái AI: [Tôi thấy lời gợi ý của cậu quá lố rồi.]
Virtual: [Không hề đâu, yêu đương thì vẫn thường như vậy mà.]
Phùng Chiêu: [Tôi không tin.]
Virtual: [Tôi có số liệu chứng minh!]
Phùng Chiêu ban đầu tin chắc rằng Virtual đang lừa mình, nhưng chỉ một câu “có dữ liệu”, khiến cô lại nửa tin nửa ngờ.
Lại thêm việc Chung Diệc Khả hay thì thầm bên tai cô những câu như “yêu đương thì phải ngắm cơ bụng bạn trai các kiểu”, Phùng Chiêu bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình.
Suy nghĩ hồi lâu, cô nhắn: [Bạn trai tôi không phải kiểu người như thế, anh ấy rất kín đáo.]
Virtual: [Thế là cậu chưa hiểu anh ấy đủ thôi.]
Phùng Chiêu: [Tôi không hiểu anh ấy, chẳng lẽ cậu hiểu anh ấy chắc?]
Virtual như bị cô chặn họng, im bặt một lúc lâu.
Phùng Chiêu: [Cậu bị đơ à?]
Virtual: [Tôi không hiểu bạn trai cậu, nhưng tớ hiểu đàn ông.]
Virtual: [Theo số liệu, chín mươi chín phần trăm đàn ông đều ham mê sắc đẹp, còn lại một phần trăm, không ham mê thì… là lãnh cảm.]
Phùng Chiêu giật mình: [Ý là…]
Phùng Chiêu không thể tin nổi: [Bạn trai tôi là kiểu lãnh cảm?!]
Virtual: […]
Phó Tế Hành quả là bất lực.
Cái lối tư duy kỳ lạ này của bạn gái anh đúng là khiến người khác nghẹn lời.
Phó Tế Hành quyết định quay lại chủ đề ban đầu: [Hay là cậu cứ trả lời bạn trai đang tăng ca của em một câu đơn giản thôi.]
[Ví dụ như, “Anh ơi, em sẽ nhớ anh.”]
Phùng Chiêu: [Được rồi.]
Phó Tế Hành hơi nhướn mày, khóe môi cong lên một cách thoải mái.
Chẳng mấy chốc, điện thoại rung lên báo có tin nhắn WeChat.
Phó Tế Hành ung dung mở ra xem, rồi nhìn thấy bạn gái mình gửi tới một dòng trông đầy khí chất… lãnh cảm: [Anh cố gắng làm việc nhé, tranh thủ xong sớm còn về nghỉ, để mai mình còn đi làm cùng nhau.]
Phó Tế Hành: “?”
Phó Tế Hành: “…”
–
Phùng Chiêu mất khá nhiều thời gian mới gõ xong được dòng tin ấy.
Vừa có sự quan tâm đến việc anh đang tăng ca, vừa thể hiện nỗi mong nhớ, lại còn lồng thêm chút mong chờ cho sáng mai được cùng nhau đi làm. Cô cảm thấy mình viết như vậy là quá hoàn hảo rồi.
Gửi tin nhắn xong, Phùng Chiêu yên tâm đi ngủ.
Hôm sau là thứ hai.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy của Phùng Chiêu là kiểm tra xem Phó Tế Hành có nhắn lại không.
Điều khiến cô thất vọng là anh có nhắn, nhưng chỉ là: [Không kịp về nhà nữa.]
Thời gian gửi là bốn giờ sáng.
Ngoài ra, cô còn thấy ông nội cũng nhắn một tin.
Ông nột Phùng: [Chiêu Chiêu, trong phòng làm việc có một cái điện thoại, hình như trong danh bạ có ai đó tên là Lão Hứa, nhưng máy ông không lưu số của ông ấy, con giúp ông tìm trong điện thoại cũ xem sao.]
Tin được gửi cách nửa tiếng.
Phùng Chiêu nhắn lại “vâng ạ”, rồi dậy đi vào phòng làm việc.
Cô nhớ mang máng lúc chuyển nhà đến đây, mình từng lục ra được một cái điện thoại cũ, nhớ không nhầm thì đã cất nó vào hộp đựng đồ.
Quả nhiên, cô tìm thấy chiếc điện thoại ấy trong hộp. Nhưng đó là mẫu điện thoại cách đây bảy năm, củ sạc lại không giống loại đang dùng hiện tại. Phùng Chiêu chưa tìm được sạc phù hợp, đành tính sau khi tan làm sẽ ghé mua một cái.
Cô nhắn cho ông nội biết việc này, ông nội chỉ gửi lại một sticker “đã nhận”. Thấy vậy, Phùng Chiêu vào nhà tắm rửa mặt.
Xong xuôi, cô mang theo điện thoại cũ đến công ty.
Hôm nay tầng làm việc náo nhiệt hơn thường lệ, còn khoảng mười phút nữa mới đến giờ vào làm nhưng đã có nhiều người qua lại. Lúc đi rót nước, Phùng Chiêu tiện thể nhìn về phía bộ phận kỹ thuật, thấy trong đó đông nghịt người.
Cảm thấy có điều bất thường, vừa hay gặp Trần Xán Xán cũng vừa tới, cô liền hỏi: “Bộ phận kỹ thuật sao hôm nay đông thế chị?”
Trần Xán Xán tròn mắt kinh ngạc: “Em chưa biết à? Dữ liệu bị rò rỉ rồi. Bộ phận kỹ thuật vốn định thêm tính năng mới cho ‘Luyến Lữ’, nhưng hôm qua, lúc mười giờ sáng, trên thị trường đã có một phần mềm ra mắt với tính năng giống hệt. Tổng giám đốc Tạ biết được thì nổi giận lôi đình, vội triệu tập toàn bộ kỹ thuật quay lại làm lại tính năng đó.”
Phùng Chiêu sững người: “Sao không ai báo cho em?”
Trần Xán Xán nhún vai: “Tính năng này vốn chỉ có kỹ thuật và Thẩm Tổng biết thôi, hơn nữa…” Nói đến đây, chị ấy hạ thấp giọng, ghé sát tai Phùng Chiêu thì thào, “Bộ phận kỹ thuật đang điều tra nội gián, xem ai đã tuồn thông tin ra ngoài, em không thấy cả bộ phận pháp lý cũng đến rồi à?”
Lời Trần Xán Xán khiến Phùng Chiêu nhớ lại đúng là có thấy vài người mặc vest nghiêm túc.
Cô hỏi: “Công ty sẽ xử lý người để lộ dữ liệu thế nào?”
Trần Xán Xán: “Theo phong cách xưa giờ của Tạ Tổng thì chắc chắn khiến người đó không còn chỗ đứng trong ngành.”
Phùng Chiêu khẽ trầm ngâm.
Trần Xán Xán nói tiếp: “Đầu tiên có thể loại trừ Đặng Phong với Phó Tế Hành.”
Phùng Chiêu quay sang: “Sao thế ạ?”
Trần Xán Xán giải thích: “Dự án này là Phó Tế Hành mang về cho Hồi Thiên, cậu ấy không có lý do gì để làm lộ cả. Còn Đặng Phong thì… quá ngốc, không đủ trình làm gián điệp thương mại.”
Phùng Chiêu hơi mím môi: “Dự án này là Phó Tế Hành đưa tới?”
“Đúng thế.” Trần Xán Xán vừa nói vừa ngó nghiêng đâu đó, “Không có cậu ấy thì đã không có dự án này.”
“…”
Không thấy Phùng Chiêu có phản ứng gì, Trần Xán Xán hỏi: “Sao đấy? Bất ngờ lắm à? Không ngờ người cùng tuổi với em mà lại có bản lĩnh như vậy?”
Phùng Chiêu nhẹ nhàng đáp: “Ừ, không ngờ thật. Em tưởng anh ấy là lập trình viên chính cơ…”
Trần Xán Xán nói: “Thực ra với tuổi và kinh nghiệm của cậu ấy thì không đủ làm lập trình chính đâu. Nhưng vì mang theo ‘Luyến Lữ’ vào công ty, mà trong ngành bọn chị, ý tưởng tốt mới là thứ quý nhất, Tạ Tổng cho cậu ấy danh nghĩa lập trình chính và mức lương cao là vì… thật ra cậu ấy chịu thiệt.”
Phùng Chiêu: “Anh ấy hoàn toàn có thể tự làm riêng.”
“Đúng rồi. Rõ ràng có thể làm riêng, lại chọn vào Hồi Thiên.” Trần Xán Xán trêu, “Em không biết đâu, hồi cậu ấy mới tới, có một thời gian dài bọn chị tưởng cậu ấy với Tạ Tổng là một đôi yêu nhau nên mới theo tình yêu mà đến.”
Bạn trai trở thành bạn trai của người khác, Phùng Chiêu cảm thấy rất phức tạp. Mà càng phức tạp hơn khi “người khác” ấy lại là một người đàn ông.
Cô lên tiếng thanh minh thay Phó Tế Hành: “Chắc chắn anh ấy thích con gái.”
“Chuyện đó sau này bọn chị biết rồi. Em có biết bọn chị biết bằng cách nào không?”
“Bằng cách nào ạ?” Phùng Chiêu nhìn sang.
“Thì có người hỏi thử anh ấy, có phải rất thân với Tạ Tổng không. Chắc anh ấy cũng hiểu mọi người muốn nghe gì, nên đã nói…” Trần Xán Xán cố nhớ lại. May mà trí nhớ tốt, chị ấy thuật lại y nguyên lời Phó Tế Hành lúc đó:
“Hồi đó vì theo đuổi một cô gái mình thích, anh đã từ bỏ công việc ở đây, nên dự án này là món quà bù đắp gửi đến Hồi Thiên.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra chương này từng do dự xem nên viết trước hay sau khi hai người họ chính thức yêu nhau, suy nghĩ rất lâu mới quyết định đặt sau khi đã yêu.
Tình yêu luôn pha trộn nhiều thứ, nhưng có lẽ chính vì vậy, nó mới trở thành thứ tình cảm khó nắm bắt mà ta gọi là yêu.