Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 54

Điều này khác với những gì Phùng Chiêu từng nghe thấy trước đó.

Khi ấy, chính tai cô nghe Phó Tế Hành nói, là vì Hồi Thiên không hài lòng với một nhân viên thực tập là anh, đúng lúc bà Vương Tĩnh Vân biết chuyện cô muốn đi du học nên đã giục Phó Tế Hành cũng ra nước ngoài.

Chứ hoàn toàn không phải như lời đồn, rằng anh tự nguyện từ bỏ công việc ấy.

Hơn nữa, còn kèm theo một điều kiện.

Đi theo đuổi cô gái mình thích.

Dù cho tuần trước có nghe thấy câu này, Phùng Chiêu cũng tuyệt đối không tự cho rằng mình là cô gái mà Phó Tế Hành thích. Cô sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ cố nhớ xem hồi đi du học, những cô gái nào thường xuyên qua lại với anh, sau đó lại lần lượt đi hỏi Phó Tế Hành xem có phải anh đang theo đuổi họ không.

Không rõ là do thời gian quá khéo, hay cơ duyên lại vừa vặn đến thế.

Phó Tế Hành đã thổ lộ với Phùng Chiêu.

Họ thành đôi.

Trong lời tỏ tình của anh, có cả sự rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ, cũng có sự kiên định rằng anh chỉ thích mình cô.

Phùng Chiêu chưa từng nghĩ, mình sẽ biết được nội tình năm xưa Phó Tế Hành đi du học trong hoàn cảnh thế này, theo cách này.

Thì ra, anh thực sự rất thích cô.

Vẫn luôn âm thầm, lặng lẽ thích cô, với thân phận người bạn thân.

“Lúc trước, mọi người cũng rất quan tâm đến cô gái mà cậu ấy nói là thích, nhưng hỏi thế nào cũng không hỏi ra được, lâu dần cũng chẳng ai hỏi nữa. Dù sao thì cũng có khả năng là cô gái kia từ chối cậu ấy, hoặc cũng có thể là hai người từng hẹn hò nhưng thấy không hợp rồi chia tay.” 

Trần Xán Xán kể thêm những gì từng xảy ra, nghiêng đầu mỉm cười với Phùng Chiêu, khẽ nhún vai: “Tình cảm mà, ai nói trước được chứ. Trông cậu ấy có vẻ không muốn nhắc tới, chị nghi ngờ là bị tổn thương tình cảm.”

“Cũng có khi là cô gái kia quá chậm hiểu, không nhận ra cậu ấy đang theo đuổi mình?” Phùng Chiêu thấy cần thiết phải biện hộ cho bản thân.

“Thế thì phải chậm hiểu đến mức nào?” Trần Xán Xán lộ vẻ chán ghét.

“Thì… cũng có khả năng thế mà.” Phùng Chiêu có phần chột dạ, “Tất nhiên, đấy cũng chỉ là em đoán thôi.”

“Sao có thể?”

“Đâu phải nhiều người vẫn hay thích thầm đó sao? Có lẽ Phó Tế Hành cũng chỉ là đang thích thầm thôi.”

“thích thầm một người, chẳng lẽ cô ấy lại không cảm nhận được? Em chưa từng nghe câu này à, đứng cạnh ngọn lửa mà lại không cảm nhận được hơi nóng của nó?”

Lời vừa rơi xuống, xung quanh thoáng chốc chìm vào yên lặng.

Trần Xán Xán mở máy tính, chuẩn bị làm việc.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi của Phùng Chiêu: “Người được thích thầm mới chính là ngọn lửa đang cháy, vì thế mới hấp dẫn ánh mắt của người kia, kéo đối phương lại gần, khiến người kia thích. Còn cô ấy chỉ lặng lẽ cháy sáng như thường lệ, sao có thể biết, lại có người vì thế mà đem lòng yêu thích mình.”

“…” Động tác rê chuột của Trần Xán Xán khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bình thản của Phùng Chiêu, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng bật cười: “Em nói cũng đúng, nhưng em biết không?”

“Biết gì cơ?”

“Nghe em nói câu đó, chị lại thấy có chút buồn.”

Phùng Chiêu khẽ cười thoải mái: “Sao lại thế được?”

“Thật đấy.”

Phùng Chiêu mỉm cười không đáp.

Trần Xán Xán ngẫm nghĩ rồi nói: “Tự dưng chị thấy giống như, người mà em thích thực ra cũng thích em, chỉ là hai người đều không biết. Đến khi sự thật sáng tỏ thì đã cách nhiều năm, lúc ấy, hai người lại đều đã ở bên người khác rồi. Thật đáng tiếc vì đã lỡ nhau.”

Phùng Chiêu thu lại ánh mắt, nhìn về màn hình máy tính, nhưng tầm nhìn lại trôi nổi vào khoảng không: “Kiểu lỡ nhau trong tình yêu như thế, chắc sẽ không xảy ra với em đâu.”

“Chuyện này khó nói lắm. Nhỡ đâu người mà em thích lại thấy em quá xuất sắc rồi tự ti, không dám tỏ tình thì sao?”

Phùng Chiêu khẽ lẩm bẩm: “Anh ấy mà tự ti ư?”

Âm thanh quá nhỏ, Trần Xán Xán không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”

“Không có gì đâu.”

Trần Xán Xán tò mò: “Em vẫn luôn không yêu đương, chẳng lẽ trong lòng em thực sự có một người, em vẫn luôn thích thầm anh ta à?”

Phùng Chiêu bật cười bất đắc dĩ: “Chị nghĩ nhiều quá rồi, làm gì có chuyện ấy.”

“Là chưa từng thích ai, hay là chưa từng thích thầm ai?”

Phùng Chiêu nghĩ ngợi rồi đáp: “Trước đây á? Trước đây tôi chưa từng thích ai, lại càng chưa thích thầm ai.”

Với kinh nghiệm nhiều lần xem mặt, gặp vô số kiểu người, Trần Xán Xán tự xưng là “cao thủ tình trường”.

Cao thủ tình trường cảm khái chân thành: “Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp này của em. Phùng Chiêu, với nhan sắc thế này, không yêu đương với mười tám chàng trai thì đúng là thiệt thòi còn gì?”

“Em không thấy thiệt gì cả.” Phùng Chiêu đáp, “Em chỉ thấy như vậy lại thành ra quá lăng nhăng, giống hệt một kẻ chẳng ra gì.”

“Con gái thì phải rộng lượng, mở rộng vòng tay ấm áp với tất cả soái ca trên đời.” Trần Xán Xán bất ngờ đổi giọng, “Thế em với Hứa Minh Kiều tiến triển thế nào rồi?”

“…” Không ngờ cô ấy lại chuyển đề tài nhanh như vậy, sắc mặt Phùng Chiêu chợt lạnh hẳn, giọng nói cũng rơi xuống tận đáy: “Không thế nào cả.”

Bao nhiêu lâu nay cùng làm việc, đây là lần đầu tiên Trần Xán Xán thấy dáng vẻ xa cách lạnh lùng ấy của Phùng Chiêu, lập tức hiểu ra: “Em không thích anh ấy.”

Cô ấy chống cằm, thong thả phân tích: “Nói sao nhỉ, đứng cạnh nhau thì đúng là rất xứng đôi. Nhưng mà, đôi lúc chị lại thấy em với Phó Tế Hành đứng cạnh nhau còn xứng đôi hơn, à không, là hợp hơn nhiều.”

Khuôn mặt Phùng Chiêu hơi nóng lên, lòng bàn tay toát mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: “Chị lại lôi em với Phó Tế Hành vào làm gì thế?”

“Em không thấy hai người có duyên sao?” Trần Xán Xán hào hứng, “Thực sự chị thấy hai người cứ như là, ừm, vợ chồng từ nhỏ, chồng nuôi từ bé ấy. Không được, mai mốt chị phải tra khảo Phó Tế Hành cho ra lẽ, xem cậu ấy có phải một trong những ông chồng hồi bé của em không.”

Chồng hồi bé, một trong số đó.

Phùng Chiêu bị câu nói của cô ấy làm cho biểu cảm khựng lại, cô muốn giải thích đôi câu nhưng lại thấy giải thích mãi không hết, mà còn bị truy hỏi đến cùng, mà sự thật đúng là y như Trần Xán Xán vừa nói.

Cuối cùng, Phùng Chiêu vẫn giữ vẻ bình thản: “Thế thì lần sau chị đi hỏi Phó Tế Hành cho rõ đi.”

Dù sao Phó Tế Hành chắc chắn sẽ không nói.

Cô vẫn tin anh.

Trần Xán Xán quả thực cũng muốn tìm dịp hỏi cho rõ, nhưng chuyện rò rỉ dữ liệu xảy ra, công ty lập tổ điều tra đặc biệt, tiến hành rà soát triệt để. Những người có liên quan, ngoài giờ làm việc đều bị đưa đi điều tra.

Suốt cả ngày, Phùng Chiêu không hề thấy Phó Tế Hành, gửi tin nhắn cho anh cũng chẳng có hồi âm.

Bầu không khí trong văn phòng thì hoang mang lo sợ.

Tan làm, Phùng Chiêu ghé một cửa hàng phụ kiện mua sạc điện thoại, về đến nhà, cô cắm sạc.

Sau khi cắm sạc, cô ngồi trước bàn làm việc, thẫn thờ chờ điện thoại khởi động.

Chiếc máy đã nhiều năm không dùng, cần chút thời gian để sạc pin. Chờ khoảng năm phút, điện thoại mới “tinh” một tiếng, rồi tự động bật máy.

Đồng thời, tin nhắn mới vang lên.

Phùng Chiêu cầm điện thoại lên, mở khóa, thấy tin từ Phó Tế Hành.

Ban ngày cô đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn:

[Anh vẫn ổn chứ?]

[Tình hình nghiêm trọng lắm à?]

[Anh đang ở văn phòng hay chỗ nào?]

[Hôm nay anh có về nhà không?]

[Em về rồi, nếu anh có thời gian thì nhớ nhắn lại cho em.]

Giờ đây, Phó Tế Hành cuối cùng cũng trả lời: [Dạo này anh sẽ ở công ty, em đi làm về nhớ lái xe cẩn thận, về đến nhà thì nhớ khóa cửa.]

Vài giây sau, anh lại nhắn thêm một câu: [Anh không sao, đừng sợ.]

Trái tim đang treo lơ lửng của Phùng Chiêu cuối cùng cũng được buông xuống.

Cô buông điện thoại, lấy chiếc máy cũ vừa sạc xong lên.

Điện thoại có đặt mật mã, Phùng Chiêu tiện tay nhập ngày sinh nhật của mình. Cô vốn không hy vọng gì, chỉ là thử cho đỡ buồn, nào ngờ máy lại mở khóa luôn.

Phùng Chiêu hơi ngẩn ra.

Rồi nghĩ lại, ông nội vẫn luôn thương cô, dùng sinh nhật cô làm mật mã điện thoại cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là, khi từ màn hình khóa nhảy sang giao diện chính, trong lòng cô bỗng dấy lên một nỗi nghi ngờ, bắt đầu hoài nghi thân phận thực sự của chủ nhân chiếc máy này.

Hình nền trên màn hình điện thoại, là một tấm ảnh chụp từ sau lưng.

Biển trời mênh mông, ánh hoàng hôn dát vàng rực rỡ, mặt biển gợn sóng lấp lánh.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục trường trung học, ngồi xổm bên bờ biển, chống cằm bằng một tay, ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà xa xa nơi chân trời.

Cái bóng lưng này, cái khung hình này, Phùng Chiêu sẽ không nhận nhầm.

Là cô.

Hình như là một lần thi giữa kỳ hồi cấp ba, Phùng Chiêu thi không được tốt. 

Tan học, cô bỗng nảy ra ý định đi xem biển. Rồi Phó Tế Hành tiện tay vẫy một chiếc taxi, hai người ngồi xe hơn một tiếng rưỡi, đến bờ biển.

Tấm ảnh này, rõ ràng là Phó Tế Hành chụp lén.

Vậy nên chiếc điện thoại này, cũng hiển nhiên là điện thoại của Phó Tế Hành.

Phùng Chiêu mơ hồ, không hiểu vì sao điện thoại của Phó Tế Hành lại xuất hiện ở nhà mình.

Điều khiến cô bối rối hơn nữa là trên màn hình chính của máy chỉ có một ứng dụng duy nhất: Ghi chú.

Cô tò mò nội dung trong ghi chú, nhưng đồng thời cũng rơi vào tình trạng giằng xé: xem trộm điện thoại người khác vốn là hành động vô cùng vô đạo đức.

Cân nhắc hai bên, Phùng Chiêu vẫn quyết định không mở xem.

Cô đặt điện thoại xuống bàn; khi đặt, đầu ngón tay vô tình chạm vào màn hình. 

Chiếc máy cũ kỹ, màn hình có chút trục trặc nên ứng dụng Ghi chú tự động mở ra.

Phùng Chiêu bật lên một tiếng nhẹ, định bấm nút khóa ngay thì ánh mắt bị những dòng chữ trong ghi chú chặn lại.

Nội dung Ghi chú như nhật ký.

Ghi rõ ràng ngày tháng, thời tiết.

Hôm nay trời nắng, tôi đạp xe đến nhà cô ấy đợi để cùng đi học.

Như mọi khi, tôi bấm chuông xe, cô ấy cũng như trước, nghe tiếng chuông liền thò đầu ra ban công. Nếu chưa thấy cô ấy, tôi sẽ nghe tiếng dép lộp bộp trước, rồi cô ấy vội vã chạy ra ban công gọi tên tôi.

“Phó Tế Hành.”

Giọng cô ấy rất dễ nghe, khuôn mặt cũng xinh, tôi thích cô ấy cười với tôi, cũng thích cô ấy gọi tên tôi.

Khi cô ấy giận mà gọi tên tôi, tôi cũng thích.

Tóm lại, chỉ cần trong mắt cô ấy có tôi, trong miệng cô ấy có tôi, tôi liền thấy vui.

……

Bất ngờ nhìn thấy những dòng này, Phùng Chiêu khựng người, đầu óc trống rỗng.

Cơ thể mất hết lý trí, không chịu sự điều khiển của não bộ; khoảnh khắc ấy, cảm giác đạo đức như bị rút khỏi người em, em trở thành một kẻ trộm đầy h*m m**n tò mò.

Ăn cắp những ký ức đã phủ bụi năm tháng.

……

Thi giữa kỳ xong, sắp lại chỗ ngồi.

Thầy chủ nhiệm cổ hủ đến mức bắt mọi người chọn chỗ theo thứ hạng điểm, người đứng nhất chọn trước. Thành thật mà nói, tôi thích kiểu cổ điển ấy của thầy. 

Tôi xếp thứ hai, cô ấy vào lớp chọn chỗ xong, đến lượt tôi chọn.

Tôi ngồi sau lưng cô ấy.

Thật ra tôi cũng lưỡng lự, nên ngồi cạnh hay ngồi sau cô ấy.

Nếu có thể, tôi muốn tách mình làm bốn, chiếm cả trước sau trái phải chỗ cô ấy.

Tiếc rằng tôi không có pháp thuật phân thân.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn ngồi sau cô ấy là tốt hơn: có thể đường đường chính chính nhìn cô ấy, có thể im lặng nhìn cô ấy, có thể vô tư nhìn cô ấy.

Nhưng cô ấy rất ít khi quay đầu nhìn tôi.

Đồ vô tâm, cô ấy từ chối lời mời đến thư viện tự học vào cuối tuần của tôi, tôi không tin trong mắt cô ấy có chuyện quan trọng hơn việc học.

Cô ấy nói anh quên rồi sao, cuối tuần này là sinh nhật tôi, cô ấy định về làm bánh sinh nhật, tổ chức cho tôi.

Ơ?

Ồ?

Ái?

Gì cơ?

Hahahahahahahaha.

Hoá ra là sinh nhật của tôi.

Sao cô ấy không nói sớm.

Đúng là, sinh nhật tôi cũng quan trọng lắm chứ.

Vậy cô ấy cứ làm đi, làm bánh sinh nhật đi.

……

Ngăn cách bởi một con đường lớn, một tay cô cầm hộp bánh, một tay vẫy vẫy về phía tôi.

Khi đèn xanh bật, tôi chạy sang bên kia đường nhận lấy hộp bánh cô đưa. Hộp bánh nặng, không khí thoang thoảng hương ngọt; tôi tưởng là mùi bánh, nhưng khi đến gần cô, ngửi thấy một mùi thơm đậm hơn.

Mùi kẹo nho.

Dây buộc tóc em thiết kế hình nho, dễ thương quá, dễ thương quá đi.

Cô nói, “Phó Tế Hành, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi khiêm tốn đáp, cũng tạm được.

Thực ra tôi chỉ muốn gửi một trăm bức ảnh cho mọi người xem: nè, bánh sinh nhật của tôi, đã thấy chưa? Là cô ấy làm cho tôi đấy, giữa bao nhiêu bạn thân thời thơ ấu, cô ấy chỉ làm bánh cho mình tôi thôi.

Dù chúng tôi chỉ là bạn thuở nhỏ, nhưng vẫn có thân có phận, tôi chính là người ở gần em nhất.

Chung Diệc Khả xếp sau tôi.

Nhất định phải xếp sau tôi.

……

Nghe mọi người bàn cách tán gái.

Có người nói: mỗi ngày tặng cô ấy một cốc sữa.

Một cốc sữa cũng tính là tán gái ư? Từ nhỏ tới lớn số sữa tôi tặng cô ấy hằng ngày chắc đã vòng quanh trái đất hai vòng rồi.

Có người lại nói: Rủ cô ấy đi chơi.

Này, mỗi cuối tuần tôi đều đi chơi vớicô ấy, dù “đi chơi” của chúng tôi chính là đến thư viện tự học, nhưng ai bắt em ham học vậy chứ.

Cũng có người nói: tỏ vẻ phong độ trước mặt cô ấy, để cô ấy thấy mình thật ngầu.

Tôi nhìn mình trên dưới trái phải một lượt, chỉ cần đứng im thế thôi là ngầu rồi, còn phải diễn sao? Mỗi lần tôi gọi cô ấy sang xem tôi chơi bóng, ném rổ đập mạnh ngầu lòi, cô ấy vẫn thản nhiên như không, đã quen rồi.

Tôi còn phải làm thế nào để “ngầu” hơn nữa? Tôi còn có thể ngầu đến mức nào nữa?

Lại có người nói: đừng tán nhiều, cứ thẳng thừng tỏ tình! Nếu được thì làm người yêu, không được thì next.

Tôi thấy anh ta hơi hỏng.

Không tán mà hy vọng cô gái sẽ thích mình? Cái gì thế! Có nhìn lại mình chưa!

Với lại “không được thì next” là sao.

Không được, không được, không được, không được, không được aaaa.

Tôi không thể không ở bên cô ấy.

Dù cô ấy không thích tôi, dù chúng tôi không yêu nhau, tôi cũng muốn ở bên cạnh cô ấy.

Có cách nào khiến cô ấy không thể rời xa tôi được không?

……

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy, rất đẹp.

Tôi hỏi cô ấy, mặc đẹp thế là đi chơi với Chung Diệc Khả à?

Cô ấy nói đúng vậy.

Tôi luôn cảm thấy Chung Diệc Khả có dã tâm, nên bèn tìm cớ đưa cô đi.

Quả nhiên, Chung Diệc Khả hẹn một lô mấy soái ca ở trường bên cạnh.

Tôi thật sự sắp phát điên. Tức đến muốn nổ tung.

Tôi đứng ngoài chờ cô ấy suốt ba tiếng đồng hồ, lạnh thấu xương, gần như sắp đóng băng, nghĩ mình chẳng khác nào tảng đá vọng phụ. Nhưng nói thẳng đi thì, tôi đâu phải chồng người ta, trong mắt cô ấy, tôi chỉ là bạn thân khác giới.

Cô ấy vô tâm vô phế, giữa trời đông giá rét vẫn ăn kem, cười tươi như nắng. Nhìn thấy tôi, cô ấy ngạc nhiên: “Anh vẫn ở đây à?” 

Tôi cứng miệng chống chế: “Đi ngang qua thôi.”

Trên đường về, tôi hỏi: “Chơi vui không?”

Cô ấy bảo: “Cũng vui.”

Tôi nói: “Bao nhiêu trai đẹp vây quanh, tất nhiên là em vui rồi.”

Cô ấy cười: “Trai đẹp nào cơ? Em vừa xem phim thôi.”

Tôi: “Không đi cùng họ à?”

Cô ấy: “Không. Em thấy ngồi với họ khá chán, lại cứ bị hỏi ai đẹp trai nhất.”

Tôi: “Thế em nói là ai?”

Cô ấy: “Em thấy không ai bằng em.”

Ai hiểu được. Ai hiểu nổi. Ai hiểu cho tôi đây!

Không ai bằng tôi!

Sướng! Sướng điên!

Tôi cảm thấy mình với cô ấy thật sự có thể yêu nhau.

Thích, thích, thích đến mức bùng nổ, đến mức không gì so sánh nổi.

Thích ai?

Thích cô ấy.

Cô ấy là ai?

Là Phùng Chiêu.

Là Chiêu Chiêu của tôi.

Tôi mong có một ngày, cô ấy thật sự trở thành Chiêu Chiêu của riêng tôi.

Nếu cô ấy không muốn yêu, thì chúng tôi có thể thử… lấy nhau cũng được.

Lại sắp đến Valentine. Tôi hỏi: “Ngày mai em định làm gì?”

Cô ấy đáp: “Ngày mai là 14 rồi, còn ba hôm nữa là Tết. Đến Tết thì phải đi chúc Tết họ hàng, không có thời gian luyện đề nữa, nên ngày mai em phải tranh thủ làm thêm vài đề.”

Ôi… Tôi chẳng thể trông mong gì vào cô ấy.

Ngày dở thì cứ dở vậy thôi.

Trong thư viện vắng vẻ, cô ấy cắm cúi viết, bút kêu loạt xoạt. Ngoài trời tuyết rơi, một ngày thật yên tĩnh.

Tôi nghĩ mãi.

Tôi việc gì phải mong đợi ở cô ấy? Thích một người thì vốn dĩ không thể đặt kỳ vọng.

Bởi vì tôi thích cô ấy, đó chỉ là chuyện của riêng tôi.

Nếu có mong đợi, thì tôi chỉ mong chính mình, ngày mai sẽ thích cô ấy hơn hôm nay một chút. Tôi cũng mong cô ấy, ngày mai sẽ hạnh phúc hơn hôm nay một chút.

Lại một Valentine nữa.

Làm thanh mai trúc mã thì có gì không tốt? Người yêu có lẽ chỉ bên nhau vào ngày này, còn tôi với cô ấy, ngày nào cũng ở bên nhau.

Thực ra tôi không giỏi yêu đương, chỉ dám đứng bên cạnh với tư cách bạn bè, lặng lẽ thích cô ấy.

Tôi không phải là kẻ nhát gan.

Thôi được, tôi chính là kẻ nhát gan.

Người ta thường nói, yêu mà không được gặp nhau là sự trừng phạt.

Nhưng với tôi, thời gian lại là phần thưởng.

Cô ấy là món quà đẹp nhất mà năm tháng đã ban tặng.

Dù cô ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ ở cạnh… không, là bám riết lấy cô ấy, cả một đời.

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhật ký thầm yêu của nam chính (2) đến rồi! Lần này là phiên bản trong sáng!

Bình Luận (0)
Comment