Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 63

Giống như lần ở trong toa tàu hôm ấy, anh dễ dàng đoán ra ý nghĩ trong đầu cô.

Mà Phùng Chiêu cũng chỉ mất mấy giây để phản ứng, lập tức hiểu ra anh đang nhắc đến chuyện gì.

Tất cả là nhờ vào cái gọi là ăn ý của thanh mai trúc mã.

Thực ra cô chẳng mong muốn thứ ăn ý vô nghĩa này.

Nghĩ lại chỉ thấy mặt mình nóng bừng.

Cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng thêm lời nào. Một lúc sau, Phó Tế Hành đưa tay kéo lại chiếc áo khoác đã trượt xuống sau lưng cô, chỉnh sửa ngay ngắn, rồi cúi xuống, khẽ hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Sao không nói gì?”

“Có hôn được mấy lần đâu.” Phùng Chiêu thuận theo lời anh vừa nói, giọng chậm rãi, “Sao anh lại thành thạo đến thế?”

Phó Tế Hành cười nhàn nhạt: “Đàn ông đều có thiên phú.”

“Thiên phú… hôn ư?”

“Cũng chưa chắc.”

“Hả?”

“Ngoài hôn ra, còn có những thiên phú khác.” Anh thong thả nói, rồi cúi thấp, hơi thở nóng ấm từ bên tai dần lướt xuống, trượt đến cần cổ trắng mịn của cô, bất ngờ cắn vào một khoảng mềm mại.

“Anh…”

“Rất hư hỏng đúng không?” Phó Tế Hành đoán được ý nghĩ trong lòng cô, ngẩng đầu lên, đối diện thẳng ánh mắt cô, nhướng mày, nói thẳng: “Anh còn có mặt hư hơn nữa đấy, Chiêu Chiêu, em có muốn thử xem không?”

Đêm sâu tĩnh lặng, hương hoa lạ thấm vào không khí, cảm xúc dần dần lên men.

Đôi mắt hoa đào của anh chăm chú nhìn cô, ánh đen sâu thẳm lóe lên vài phần mê hoặc. Phùng Chiêu ngơ ngẩn nhìn gương mặt kề sát ngay trước mắt, tâm trí chao đảo, ý chí không còn vững vàng, từng chút một ngả về phía anh.

Bỗng, một điệu nhạc vang lên chói tai, chen ngang.

Mọi thứ bị cắt đứt.

Phùng Chiêu giật mình bừng tỉnh, luống cuống tìm chiếc điện thoại đang reo liên hồi.

Màn hình hiện lên hai chữ “ông nội”.

Hàng mi cô khẽ run, ngẩng mắt nhìn Phó Tế Hành: “Em nghe điện thoại đã.”

Phó Tế Hành đứng trước mặt cô, dáng vẻ nhã nhặn lạnh nhạt, chỉ nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Phùng Chiêu đi sang một bên, hơi nghiêng người tránh về phía anh, trước khi bấm nút nghe máy, cô khẽ hắng giọng: “Ông…”

Phó Tế Hành dõi theo bóng lưng cô, yết hầu trượt lên xuống, bàn tay buông bên người siết chặt lại thành nắm đấm.

Anh nheo mắt, che giấu sự bực bội và nôn nóng nơi đáy mắt.

Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.

Dưới con mắt dõi theo của mấy vị phụ huynh này, cùng lắm cũng chỉ có thể yêu đương. 

Còn chuyện lên giường, chắc phải đợi đến kiếp sau.

Nhưng anh không muốn đợi.

Anh chẳng còn kiên nhẫn như trước.

Một khi mối quan hệ đã vượt qua ranh giới, d*c v*ng chiếm hữu sẽ biến thành thứ tình yêu mãnh liệt nhất.

Trong ánh mắt anh nhìn cô, ngoài yêu còn chất chứa vô vàn h*m m**n.

Chẳng bao lâu, Phùng Chiêu nói chuyện xong, quay lại đứng trước mặt anh, có phần chột dạ: “Ông bảo em vứt rác xong thì về sớm, đừng đứng lâu cạnh… rác có hại.”

Rác có hại chính hiệu hừ một tiếng: “Anh đưa em về.”

“Ơ?” Phùng Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, chuyện hai tiếng trước vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ, cả gương mặt cô đều viết hai chữ kháng cự.

“Đưa em xuống dưới nhà thôi.” Phó Tế Hành cau mày, bất mãn, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, “Không lên đâu.”

Nhưng anh cũng chẳng có cơ hội lên, bởi từ xa hai người đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng sừng sững trước cửa tòa nhà như một vị thần giữ cổng.

Ông nội Phùng cao gần bằng Phó Tế Hành, nhưng người vạm vỡ hơn nhiều. Ông đứng chắn ở đó, mặt rậm râu quai nón, chẳng có chút biểu cảm nào, trông cứ như đến đòi nợ, khiến ai cũng phải sợ.

Từ đằng xa, Phùng Chiêu đã thúc giục anh mau đi đi.

Phó Tế Hành chẳng còn cách nào khác, trước khi rời đi vẫn không quên trêu chọc: “Kế hoạch hôn ba lần một ngày, chúng ta còn thiếu một lần.”

“…”

Phùng Chiêu chớp mắt, dịu dàng nói: “Không sao, hay là ngay trước mặt ông em, mình làm nốt lần cuối nhé?”

Một kẻ hành quyết dịu dàng, chẳng hơn chẳng kém.

Phó Tế Hành vờ như không nghe thấy, tự tìm lối thoát cho mình: “Không sao, hôm nay thiếu một lần, lần sau bù thêm, coi như trọn vẹn.”

“…”

Hai người đành chia hai ngả.

Phùng Chiêu chậm rãi bước tới trước cửa tòa nhà, khẽ gọi: “Ông ơi.”

Ông nội nhíu mày lườm cô: “Đi vứt rác, sao lại mang thêm một đống rác về thế hả?”

Phùng Chiêu lập tức chẳng hiểu ra sao.

Ông chìa tay kéo nhẹ chiếc áo khoác trên vai cô, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này cũng biết quan tâm người khác đáy.”

Lúc này cô mới nhận ra, mình quên chưa trả áo lại cho Phó Tế Hành.

Nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, cô đành mang áo về nhà. Trở lại phòng, cô định nhắn tin cho anh, song nghĩ có thể anh đang lái xe, liền để điện thoại sang một bên, tính xong việc tắm rửa rồi hãy nhắn.

Sau khi tắm xong, quay lại phòng, nhìn chiếc áo vest đang treo trên giá, cô khẽ chớp mắt.

Điện thoại vang chuông, là cuộc gọi đến từ Phó Tế Hành.

Phùng Chiêu bắt máy.

Anh hỏi: “Em tắm xong rồi à?”

Cô khẽ ừ, nhắc nhở: “Áo vest của anh, em quên chưa trả.”

Phó Tế Hành nói: “Một vật đổi một vật.”

Phùng Chiêu hơi ngẩn ra: “Hình như em đâu có để quên quần áo ở nhà anh.”

“…” Hơi thở của Phó Tế Hành trầm xuống, giọng ngắn đi nửa nhịp: “Ừ.”

Không khí bỗng chốc lặng im, chẳng ai lên tiếng.

Phùng Chiêu mơ hồ nghe thấy tiếng nước cùng tiếng thở nén lại, nhưng khi lắng tai nghe kỹ thì chẳng còn gì nữa. Cô ngờ rằng ngoài trời đang mưa, quay đầu nhìn ra, chỉ thấy vầng trăng khuyết treo trên cành, ánh sáng trong trẻo dịu dàng.

Phùng Chiêu hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”

Phó Tế Hành khẽ “ừ” một tiếng.

Phùng Chiêu càng thấy lạ: “Anh đang làm gì vậy?”

Chừng mười giây sau, trong ống nghe vang lên tiếng nước chảy rõ ràng. Giọng Phó Tế Hành hơi khàn: “Anh đang rửa tay.”

Phùng Chiêu hỏi: “Thế vừa rồi anh làm gì mà không nói câu nào?”

Phó Tế Hành đặt điện thoại sang một bên, mở loa ngoài. Dòng nước chảy xối rửa đôi bàn tay. Ngón tay anh thon dài, trắng ngần, khớp xương rõ ràng như một tác phẩm nghệ thuật, lúc này đang vò một mảnh vải ren trắng mỏng. Lớp vải mảnh, kèm cảm giác dính ẩm, bọt giặt nổi lên trắng xóa, như thể có thể gột rửa sạch sẽ mọi vết nhơ.

Anh rủ mắt, bình thản nói: “Vừa rồi bận việc khác, không tiện nói chuyện.”

Nghe vậy, Phùng Chiêu tưởng anh đang bận việc nghiêm túc. Em vẫn chưa thôi băn khoăn: “Em có để quần áo ở chỗ anh không?”

Phó Tế Hành hờ hững đáp: “Không, anh nói nhầm.”

Rồi anh liền lái sang chuyện khác: “Lúc em về nhà, ông có nói gì em không?”

“Không.” Phùng Chiêu cười khẽ, “Ông đâu nỡ mắng em.”

“Vậy ông có nói gì anh không?”

“Chỉ… bảo quần áo của anh là rác.” Phùng Chiêu bất lực, “Không phải ông rất mong chúng ta ở bên nhau sao, sao đến lúc thật sự bên nhau rồi, ông lại nhìn anh không thuận mắt chút nào?”

“Thân phận thay đổi, góc nhìn cũng khác.” Phó Tế Hành phân tích tâm tư của ông cùng ba vị trưởng bối khác, “Họ đều yêu thương em, rất trân quý em, nên luôn mong muốn ngoài gia đình, em cũng được người khác yêu quý. Họ biết sớm muộn gì cũng sẽ có một người trở thành bạn trai em, mà trong mắt họ, người ấy nhất định phải thật xuất sắc, thật xứng với em, đáng để em trao tình cảm.”

“Nhưng đến khi người đó thật sự xuất hiện, họ lại không tránh khỏi soi mói. Lý do rất đơn giản, bởi họ hiểu rằng chẳng ai hoàn hảo, người hoàn hảo đến đâu cũng có khuyết điểm. Vì vậy họ hy vọng người ở bên em có thể vì em mà càng trở nên hoàn hảo hơn, tình yêu dành cho em cũng ngày càng nhiều hơn.”

“Họ cũng sợ, sợ em bị tổn thương, sợ em bị tình yêu che mờ lý trí, nên mới muốn bảo vệ em hết mức có thể.”

“Tình yêu của mỗi người đều có mâu thuẫn, nhưng ẩn sau mâu thuẫn ấy, chính là mong em được yêu thương một cách trọn vẹn nhất.”

Phó Tế Hành nói xong, cuộc trò chuyện lại chìm vào tĩnh lặng.

Anh không vội chờ cô đáp, xoay người ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.

Anh kéo ngăn tủ đầu giường, bên trong trống không, chỉ có một khung ảnh, đặt ngay ngắn, mặt ảnh hướng lên. Hình ảnh trong đó đập thẳng vào mắt anh.

Là bức hình chụp chung của Phùng Chiêu và Phó Tế Hành.

Cả hai mặc đồng phục trường cấp ba, đó là lúc tốt nghiệp, Chung Diệc Khả cầm máy ảnh chụp cho hai người.

Phó Tế Hành đưa tay, đầu ngón khẽ chạm vào gương mặt Phùng Chiêu trong tấm ảnh. Bất chợt, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi anh khẽ cong: “Em đừng lại như lần trước, cứ lúng búng nói không biết, chỉ muốn hôn anh đấy nhé?”

“Không có.” Phùng Chiêu đáp, “Em làm gì có ý muốn hôn anh.”

“Nhưng anh thì có.” Phó Tế Hành buông khung ảnh xuống, khẽ thở dài, “Anh nói nhầm rồi, một ngày ba lần, còn lâu mới đủ.”

Phùng Chiêu khựng lại.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi mình, như thể dấu vết anh để lại chưa từng bị nước cuốn trôi, vẫn còn ở đó. Cứ như anh qua hai chiếc màn hình, lại hôn cô thêm lần nữa, đôi môi dâng lên một luồng nhiệt vô cớ.

Nỗi nhớ của anh và đôi môi cô, dường như chỉ cách nhau vỏn vẹn không đến một phần mười giây.

Phùng Chiêu mím nhẹ môi, khẽ nói: “Vậy… đợi khi nào có thời gian, sẽ hôn nhé.”

“Thời gian nào? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải lén lút trong văn phòng?” Phó Tế Hành không khỏi bâng khuâng.

“Văn phòng không hợp để yêu đương.” Phùng Chiêu chắc nịch đáp.

“Thế thì nơi nào thích hợp để yêu đương đây?” Phó Tế Hành hỏi, “Nhà ông em à?”

“Càng không hợp.” Phùng Chiêu cạn lời.

“Vậy thì chỗ nào hợp?” Phó Tế Hành kiên nhẫn dụ dỗ, “Có chỗ nào không ai quấy rầy để chúng ta yêu nhau không?”

“Ký túc xá giảng viên Nam Đại?”

“Em vừa nhắc anh rồi đấy.” Phó Tế Hành làm bộ như chợt bừng tỉnh, “Chúng ta chuyển về đó đi, được không?”

“Không được.” Phùng Chiêu mặt không cảm xúc, “Phó Tế Hành, anh đúng là thích giả vờ, nói một tràng dài dằng dặc, chỉ để lừa em quay về rồi ngang nhiên hôn em.”

Phó Tế Hành bật cười, vai run lên theo tiếng cười: “Thì ra em đều biết cả, bảo bối.”

Phùng Chiêu chớp mắt, lại chớp mắt, rồi hàng mi chậm rãi rủ xuống, giọng cô nhẹ bẫng, mang theo vài phần lúng túng: “Sao anh lại gọi em như thế?”

Phó Tế Hành: “Đã yêu nhau rồi, không gọi vậy thì gọi gì? Cả họ cả tên, gọi em là Phùng Chiêu chắc?”

Phùng Chiêu im lặng.

Phó Tế Hành cười: “Hay là, em không thích anh gọi thế?”

Phùng Chiêu vẫn không đáp.

Giọng Phó Tế Hành càng thêm đắc ý: “Thế nghĩa là thích rồi?”

Một giây.

Hai giây.

Ba giây trôi qua.

Phó Tế Hành cúi xuống nhìn.

Điện thoại bị Phùng Chiêu ngắt mất.

Anh vẫn cười.

Da mặt cô mỏng thật.

Nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu lại hiện lên những chuyện khác:

Môi cô cũng mỏng, mềm, hôn rất đã.

Xuống chút nữa.

Là cổ cô, nơi anh từng cắn qua một mảng mềm mại.

Và đường cong ngực uyển chuyển, từng chạm vào cằm anh.

Yết hầu anh bất giác trượt lên trượt xuống, ánh mắt thoáng phủ một tầng u tối.

Bình Luận (0)
Comment