Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Lúc Phùng Chiêu rửa mặt vô tình để ý thấy trên cổ mình có một vệt đỏ nhỏ.
Đều tại Phó Tế Hành.
Trong lòng cô thầm mắng anh một trận.
May mà tóc cô dày và dài, buông xuống vừa khéo che đi được vệt đỏ nơi cổ.
Trong bữa sáng, ông nội Phùng hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui trong phòng khách. Bà nội Phùng không nhịn được: “Rảnh rỗi thì ra ngoài mà dạo, đừng đứng lượn lờ trước mắt tôi, nhìn đến phát bực.”
“…Biết rồi, tôi không đi nữa là được chứ gì!” Ông nội Phùng ấm ức ngồi phịch xuống ghế sofa, còn do dự nhìn sang Phùng Chiêu.
Phùng Chiêu chẳng hiểu ra sao.
Bà nội Phùng liền nói toạc ra: “Bạn trai thanh mai trúc mã của con đang đợi dưới nhà, ông con thấy khó chịu trong lòng đấy.”
Phùng Chiêu sững lại: “Phó Tế Hành ở dưới nhà ạ?”
Bà nội mỉm cười, hơi ngẩng cằm, khẽ hất về phía bàn ăn: “Đồ ăn sáng trên bàn đều là A Hành mua cả đấy.”
Phùng Chiêu hỏi: “Sao anh ấy không lên ngồi trong nhà?”
Bà nội cố tình đáp: “Có lẽ biết mình không được ưa nên mua xong rồi xuống luôn.”
Ông nội lập tức không vừa ý: “Cái gì mà không được ưa? Ai mà không thích nó chứ?”
Bà nội cười: “Tôi thì thích lắm, từ bé đã thấy thằng bé này tốt, cái gì cũng ổn, làm cháu rể tôi thì chẳng còn gì bằng.”
Ông nội bực bội: “Bà nói cứ như nó từ nhỏ đã có vợ sẵn ấy, sao tiện nghi gì cũng để nó hưởng hết thế?”
Bà nội bất lực lắc đầu, thu lại ánh mắt rồi nói với Phùng Chiêu: “Ăn xong thì xuống đi, đừng để A Hành chờ lâu, hàng xóm đều nhìn thấy cả rồi, còn nhắn cho bà hỏi, có phải đây là ‘hòn đá vọng Chiêu’ của nhà ta không.”
Phùng Chiêu nghe đến mấy chữ ‘hòn đá vọng Chiêu’ thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Là cái gì vậy ạ?”
Bà nội chỉ nói: “Mau ăn đi.”
Phùng Chiêu khẽ đáp, vội vàng ăn nốt bữa sáng.
Ăn xong, ông nội vừa định đứng dậy, bà nội đã quát: “Ngồi yên, đợi con bé đi làm rồi hẵng ra ngoài!”
“…” Ông nội càng thêm ấm ức, “Xa cách mới sinh đẹp đẽ, tôi đây là vì muốn tốt cho hai đứa nó.”
“Đang yêu đương thì phải quấn lấy nhau, tốt nhất là hai mươi tư tiếng kè kè một chỗ.” Bà nội trợn mắt, “Để chúng nó yêu đương đi, ông với ông Phó ít xen vào thôi.”
“Bọn tôi xen vào chỗ nào?”
“Không có à? Ông chắc chứ?”
“…Cũng chẳng xen vào mấy.”
“Hừ.”
Nghe ông bà đối thoại, Phùng Chiêu bật cười thành tiếng.
Cô nhanh chóng xuống lầu, vừa bước ra khỏi đơn nguyên đã thấy Phó Tế Hành đứng ở ngoài cửa.
Khác hẳn với bộ vest ngày hôm qua, hôm nay anh mặc áo hoodie đen, quần đen, cả người một màu đen, mặt không biểu cảm, toát ra vẻ lạnh nhạt xa cách, giống hệt một nam sinh đại học có phần lập dị, bất cần.
Thấy Phùng Chiêu xuất hiện, chân mày anh khẽ nhướng, trong ánh mắt lạnh lùng vương chút ý cười lười nhác.
Phùng Chiêu bước lại gần: “Anh đợi lâu chưa?”
“Cũng không.” Phó Tế Hành nghiêng đầu, “Đi thôi.”
Cả hai sóng bước ra cổng khu.
Nào hay.
Trên ban công tầng năm.
Ông bà nội Phùng nghiêng người nhìn xuống.
Bà nội giơ điện thoại, nói với bà nội Phó ở đầu dây bên kia: “Hai đứa nó thật sự yêu nhau à? Sao trông chẳng giống thế? Người yêu trẻ tuổi ra ngoài chẳng phải phải nắm tay mới đúng sao?”
Bà nội Phó cười: “Không sao, chỗ ta nhìn thấy thì chúng nó giữ khoảng cách, nhưng không có nghĩa là chỗ ta không thấy, chúng nó không gần gũi.”
Ngay bên cạnh, ông nội Phùng cũng giơ điện thoại, nói với ông nội Phó ở đầu dây kia: “Không nắm tay, A Hành nhà ông sống chẳng xứng với cái tên của nó, không ổn rồi.”
Ông nội Phó châm chọc: “Tôi sợ A Hành nhà tôi quá ổn, đến lúc ấy ông lại không vui.”
Ông nội Phùng im lặng thật lâu, cuối cùng nghẹn ra bốn chữ: “…Đồ già khốn kiếp!”
–
Từ đó trở đi, ngày nào Phó Tế Hành cũng kiên trì đưa đón Phùng Chiêu đi làm và tan làm, chẳng lệch ngày nào.
Phùng Chiêu vốn tưởng vết đỏ trên cổ sẽ nhanh chóng mờ đi, nào ngờ một tuần trôi qua mà vẫn còn nguyên.
Mỗi quý công ty sẽ tổ chức một cuộc họp lớn.
Trước tiên là cuộc họp cấp cao, sau đó mới đến họp của từng bộ phận. Vì Thẩm Tân Tự phải tham gia tất cả các buổi họp, nên cuộc họp của nhóm dự án “Luyến Lữ” bị hoãn lại đến sáng thứ Tư.
Sáng thứ tư, sau khi đến công ty, Phùng Chiêu thu dọn qua đồ đạc, cầm theo máy tính xách tay, chờ Trần Xán Xán đến rồi cùng chị đi vào phòng họp.
Chỗ ngồi quanh bàn họp có hạn, các trưởng nhóm và lãnh đạo ngồi cạnh bàn, còn các thành viên thì tự mang ghế ngồi chen sát vào nhau.
Phùng Chiêu và Trần Xán Xán đến sớm, hai người chọn một góc ngồi xuống. Còn mấy phút nữa mới bắt đầu họp, người vẫn chưa đến đủ, Trần Xán Xán ghé sát lại, định buôn dăm ba câu chuyện phiếm, thì ánh mắt bỗng dừng lại ở một chỗ.
Ngay sau đó, Phùng Chiêu cảm thấy mấy sợi tóc mai rủ xuống cổ bị chị khẽ vén lên.
Cô nghiêng đầu: “Sao thế ạ?”
Đập vào mắt là nụ cười đầy ẩn ý của Trần Xán Xán.
Phùng Chiêu chưa kịp nhận ra điều khác thường: “Chị…”
Trần Xán Xán trêu ghẹo: “Có người yêu rồi nhé.”
Phùng Chiêu chẳng hiểu sao chị lại hỏi đột ngột như thế, gương mặt không biến sắc: “Không.”
Trần Xán Xán đưa tay chạm nhẹ vào cổ cô, rồi nhanh chóng rụt về: “Thế cái này là gì?”
Não Phùng Chiêu như bị điện giật, cả người run lên, mặt bỗng nóng bừng. Cô mím môi, cố lảng đi: “Chỗ này là muỗi đốt.”
“Không phải chị đây chưa từng yêu đương, lẽ nào lại không phân biệt được vết hickey với vết muỗi cắn?” Trần Xán Xán bật cười khẽ, “Nói thế để lừa tên ngốc Đặng Khiêm thì còn được, chứ lừa chị thì không đâu.”
Lời vừa dứt, giọng Đặng Khiêm đã vang lên như từ hư không: “Chị Xán Xán, em nghe thấy chị gọi em là thằng ngốc đấy! Em làm gì mà ngốc? Chị có thể đừng vu oan cho em không?”
“Cậu làm tôi hết hồn.” Trần Xán Xán trừng mắt lườm, may mà tay vẫn còn đang vén tóc Phùng Chiêu, bèn ra hiệu cho cậu nhìn rồi cố ý nói: “Đã vào thu rồi mà muỗi vẫn độc thế, cậu xem, Chiêu Chiêu bị muỗi đốt thành cả một nốt to như thế này.”
Đặng Khiêm liếc mắt nhìn.
Quả nhiên.
Cậu sửng sốt: “Thật này, muỗi độc quá!”
“…”
“…”
Trần Xán Xán im lặng vài giây, buông lọn tóc của Phùng Chiêu ra, rồi chuyển sang vỗ vai Đặng Khiêm: “Tìm chỗ ngồi đi, nhóc.”
Đặng Khiêm chưa chịu bỏ qua: “Chị Xán Xán, chị vẫn chưa giải thích, tại sao vô cớ mắng em là đồ ngốc.”
Trần Xán Xán quay sang, mắt chan chứa vẻ hiền từ: “Cậu không ngốc, chỉ là quá đơn thuần thôi. Cậu vẫn còn là trẻ con.”
Đặng Khiêm mặt mày ngơ ngác: “Cái gì cơ?”
Đang nói dở, Thẩm Tân Tự bước vào phòng họp.
Âm thanh rì rầm vừa nãy trong phòng lập tức lắng xuống, ai nấy ngồi yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thốt lời.
Chẳng bao lâu, cuộc họp bắt đầu.
Những buổi họp như thế này thường chỉ có trưởng nhóm phát biểu, các thành viên nhỏ như Phùng Chiêu chỉ cần ngồi nghe. Cuộc họp nghiêm túc, lê thê, đến lúc kết thúc đã sang giờ nghỉ trưa, mọi người đều than thở không ngớt. May thay Thẩm Tân Tự thông báo, tối thứ sáu sẽ mời cả nhóm dự án đi ăn, thế là ai nấy lại vui vẻ hẳn lên.
Trần Xán Xán còn háo hức với chuyện Phùng Chiêu yêu đương hơn cả vụ tụ tập thứ sáu. Chị bỏ cả bữa trưa, truy hỏi: “Bắt đầu yêu từ bao giờ? Người ta bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì? Quan trọng nhất, có đẹp trai không?”
Một tràng câu hỏi khiến Phùng Chiêu chẳng biết trả lời từ đâu.
Trần Xán Xán nhận ra mình hỏi hơi dồn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi được, hay em kể chị nghe, hai người quen nhau thế nào đi.”
Phùng Chiêu nghĩ một lát, chọn cách đơn giản nhất để giải thích cho chị hiểu về bạn trai mình: “Là… chồng nuôi từ bé.”
“…” Trần Xán Xán sững sờ, hồi lâu mới phản ứng lại, “Ý em là hai người quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, xa cách lâu ngày rồi gặp lại, tình xưa bùng nổ, lửa tình rực cháy, sét đánh ngang tai, mắt đối mắt, thế là say đắm, quấn quýt, khói lửa bùng bùng, không thể dứt ra nổi ấy hả?”
Gương mặt Phùng Chiêu cứng lại, cô khẽ mím môi: “Không phải.”
Trần Xán Xán không tin: “Đến vết hickey còn có rồi cơ mà.”
Phùng Chiêu chụp lấy cái bánh mochi trên bàn, nhét vào miệng chị: “Ăn đi, ăn đi, chị đói rồi.”
Miệng đầy bánh, Trần Xán Xán lúng búng nói không rõ.
Phùng Chiêu sắp phát điên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Em với bạn trai là tình yêu trong sáng.”
Trần Xán Xán nuốt miếng bánh, cãi ngay: “Tình yêu trong sáng của người lớn thì chính là trong sáng… trên giường.”
Phùng Chiêu: “…”
Dẫu vậy, Trần Xán Xán cũng biết mặt mũi cô em mỏng manh, chỉ trêu chọc vài câu rồi thôi, không gặng hỏi nữa.
—
Từ sau khi Nam Thành bước vào tháng Chín, mưa rơi lác đác liên tục.
Nhiệt độ dần hạ theo những cơn mưa, cái nóng tan biến, thành phố chính thức sang thu mát mẻ.
Quần áo để ở nhà ông bà chỉ toàn đồ hè với đồ đông, Phùng Chiêu lục tìm mãi chẳng thấy bộ thu nào. Vì thế, hôm nay sau giờ làm, cô định về khu tập thể giáo viên của Nam Đại lấy ít đồ thu.
Chiều muộn, trời kéo mây u ám, chẳng bao lâu, ô cửa kính đã bị mưa hắt loang mờ.
Tan ca, bóng tối buông xuống hẳn, tựa như đã sang đêm.
Phùng Chiêu ngồi trong xe Phó Tế Hành, đến khi xe rời bãi đỗ, cô mới nhận ra hôm nay mưa lớn đến mức nào.
Mưa như trút, gió bão gào thét, xe cộ trên đường đều bật đèn cảnh báo, di chuyển chậm chạp.
Cô nhận được điện thoại của ông nội, ông hỏi: “Con đi lấy quần áo bằng taxi hay ngồi xe A Hành?”
Phùng Chiêu đáp: “Phó Tế Hành đưa con đi.”
Ông dặn dò: “Đừng để ướt mưa, nếu trời cứ mưa lớn thế này thì ngủ lại đó, đừng về. Mưa gió thế này, ông sợ trên đường xảy ra chuyện.”
Gạt nước liên tục quét qua kính chắn gió, vừa lau sạch lớp sương mờ, chỉ thoáng chốc tầm nhìn lại bị nước mưa phủ kín.
Mưa quá lớn, Phùng Chiêu thuận lời ông: “Con biết rồi ạ.”
Trước khi ngắt máy, ông vẫn không quên dặn dò Phó Tế Hành: “Bảo A Hành lái chậm thôi.”
Điện thoại bật loa ngoài, nghe vậy, Phó Tế Hành liền đáp: “Con biết rồi ông, ông yên tâm, tay lái của con tốt lắm.”
Mưa bão khiến đường xá tắc nghẽn, quãng đường thường chỉ mười phút mà nay phải mất gấp đôi thời gian mới đi hết.
Phó Tế Hành dừng xe dưới chân tòa nhà, sau khi đỗ xong, anh cầm ô bước xuống trước, vòng qua đầu xe đến bên ghế phụ, mở cửa, đưa mặt ô vào sát cửa để che cho Phùng Chiêu xuống.
Phùng Chiêu ngẩng mắt, thấy áo trên vai anh đã bị mưa làm ướt. Vừa bước xuống, cô vừa nắm lấy cán ô trong tay anh, đẩy về phía anh một chút: “Anh bị mưa hắt hết rồi.”
“Không sao.” Phó Tế Hành chẳng mấy bận tâm, sức anh mạnh hơn cô nhiều, cứng rắn che phần lớn ô về phía đầu Phùng Chiêu. Tay kia vòng qua eo cô, bảo vệ cô đi vào trong tòa nhà.
Hành lang tối om, ẩm lạnh, không khí nồng mùi hơi nước.
Ngoài kia gió mưa tơi bời, người Phùng Chiêu vẫn bị hắt ướt. Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là đi tắm.
Cô vào phòng ngủ lấy quần áo sạch, vừa bước ra, đèn phòng khách vụt tối lại.
Sau lưng, đèn trong phòng ngủ cũng tối theo.
Qua cửa kính ban công nhìn ra ngoài, những tòa nhà xung quanh đều chìm trong bóng đen, không một ánh sáng.
… Là mất điện rồi sao?
Còn chưa kịp định thần, tiếng gõ cửa vang lên ở huyền quan, ngay sau đó là giọng Phó Tế Hành: “Chiêu Chiêu.”
Cô đáp một tiếng, vừa đáp vừa lần mò trong bóng tối đi ra mở cửa.
Trong hành lang, đèn chỉ dẫn thoát hiểm gắn trên tường phát ra ánh sáng xanh mờ mờ. Dựa vào thứ ánh sáng ấy, Phùng Chiêu nhìn thấy gương mặt anh.
Phó Tế Hành nói: “Hình như mất điện rồi.”
Phùng Chiêu: “Ừ, chắc vậy.”
Anh hỏi: “Trong nhà có đèn sạc không?”
Cô lắc đầu: “Không.”
Anh khẽ nói: “Qua chỗ anh đi.”
Phùng Chiêu ôm quần áo, theo anh sang nhà.
Trong phòng khách đặt một chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra một vòng quầng dịu nhẹ bao trùm cả căn phòng.
Hai người ngồi ở hai đầu sofa, trong gian phòng lờ mờ, chẳng ai nói câu nào, không khí có chút ngượng ngập.
Một lúc lâu sau, Phó Tế Hành cất lời: “Có khát không? Anh rót cho em cốc nước.”
Phùng Chiêu khẽ gãi mí mắt: “Vâng.”
Anh đứng dậy đi vào bếp, rót một cốc nước đem ra. Khi anh đưa đến trước mặt cô, ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một tia chớp trắng, tiếp theo là tiếng sấm nổ vang.
Âm thanh chấn động khiến tay Phùng Chiêu run lên, không giữ chặt được, chiếc cốc trượt khỏi tay, lăn xuống đầu gối.
“Á.” Cô đau quá, bật dậy khỏi sofa, không để ý trước mặt là Phó Tế Hành, trán cô đập thẳng vào ngực anh.
Lần này không chỉ mình cô đau, mà anh cũng vậy.
Cú va bất ngờ khiến cả hai mất thăng bằng.
Phùng Chiêu theo phản xạ ngả người về phía sau. Trước khi ngã xuống, cô đưa tay muốn bấu vào thứ gì đó, mà trước mặt ngoài anh ra thì chẳng còn gì khác. Vì vậy, Phó Tế Hành lập tức cảm nhận được lực kéo, cô nắm chặt lấy anh, kéo anh đổ nhào về phía mình.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Phùng Chiêu ngã ngồi xuống sofa, Phó Tế Hành cúi đầu, nghiêng người chặn ngay trước mặt cô.
Một chân anh chống đất, chân kia hơi co, đặt sát bên hông cô.
Hôm nay có cuộc họp tổ dự án, anh mặc vest, giờ trên người chỉ còn chiếc sơ mi đen, hai khuy áo trên đã được tháo. Vạt áo buông xuống, để lộ đường cổ thẳng tắp, lồng ngực phập phồng thấp thoáng. Làn da trắng nổi bật trên nền áo sẫm.
Phùng Chiêu bất giác nuốt khan, vội vã dời mắt đi, khóe mắt khẽ nâng, lại chạm ngay vào đôi mắt sâu tối của anh.
Đôi mắt ấy như hố đen vô tận, có thể nuốt chửng mọi cảm xúc.
Không khí dần nóng lên, hơi thở hai người hòa quyện, rực bỏng.
Bàn tay cô bấu lấy tay áo anh, xuyên qua lớp vải mỏng cảm nhận rõ bắp tay cứng rắn cùng nhiệt nóng phả đến đầu ngón. Cô như bị bỏng, chợt bừng tỉnh, buông tay ra, co người vào góc sofa, ánh mắt né tránh.
“Cái đó…”
“Ừm?”
“Chúng ta thế này… không ổn lắm.” Giọng cô khô khốc, môi khẽ hé, hơi thở dồn dập, mang theo chút nóng hổi lộ rõ. “Anh thấy sao?”
“Thế này là thế nào?” Anh khẽ bật cười. “Bọn mình có làm gì đâu, sao lại không ổn?”
“Chỉ là…” Phùng Chiêu nghẹn lời, nói chẳng tròn câu.
Anh không nói thêm, chỉ chậm rãi nghiêng người về phía cô. Ánh sáng ít ỏi càng bị anh che khuất, cô cảm giác toàn thân dần dần bị bóng tối bao trùm.
Cô muốn ngăn lại bước tiến của anh, nhưng vừa nghiêng đầu, đã bắt gặp ánh mắt anh.
Trong mắt anh rõ ràng, lửa tình cháy hừng hực.
Anh cúi thấp, tầm nhìn như dừng lại trên môi cô. Trong thoáng chốc, hình ảnh nụ hôn tràn ngập tâm trí cô, những nụ hôn rối loạn, môi mềm nóng hổi, hơi thở dồn dập, tất cả cùng ùa về.
Như bị mê hoặc, bàn tay đặt bên hông cô chậm rãi nâng lên, vòng ra sau gáy anh. Cô khẽ ngẩng đầu, kéo anh lại gần, cũng đồng thời tiến lại gần anh.
Trước khi chạm môi, cô thì thầm: “Chỉ là hôn thôi, chắc cũng không sao.”
Phó Tế Hành đưa lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, quấn quýt tạo nên âm thanh ướt át. Ngoài kia, tiếng mưa rơi rả rích, che lấp tất cả.
Anh càng hôn càng say, theo đường môi lần xuống dưới, dừng ở dấu vết mờ nhạt của vết hickey gần như tan biến. Giọng trầm khàn vang lên chậm rãi: “Để anh hôn thêm một cái nữa nhé?”
Đôi mắt Phùng Chiêu mông lung, ngửa đầu, như nghe thấy, lại như chẳng nghe thấy gì.
Anh tiếp tục cởi chiếc khuy thứ ba, như muốn xé toạc dáng vẻ nhã nhặn thường ngày của mình.
Một tay anh ghì chặt hai bàn tay cô, ép l*n đ*nh đầu. Tay kia vén mấy sợi tóc rối bên cổ cô, từ tốn cúi xuống, khẽ thổi luồng hơi nóng bên gáy: “Anh thật sự, rất muốn để cả người em đầy ắp dấu hôn của anh.”