Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 65

Đêm mưa gió giăng giăng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn sạc pin trên bàn vì sắp cạn điện nên dần tối đi.

Ánh sáng mờ nhạt phác họa hai bóng hình quấn lấy nhau trên sofa, bóng đổ từ vách tường lan dần sang ghế.

Nghe lời Phó Tế Hành nói, tim Phùng Chiêu loạn nhịp, muốn rút khỏi vòng tay anh. Nhưng anh đã sớm giam chặt cô trong góc nhỏ của chiếc sofa, khiến cô khó thoát, cũng chẳng thể kháng cự.

Anh chống một gối trên ghế, ngẩng mắt nhìn cô.

Lần đầu tiên, góc nhìn đảo ngược, người ở vị trí trên cao lại là cô.

Khuôn mặt Phó Tế Hành lạnh lùng, chuyên chú, chỉ có đôi mắt, nơi đuôi mắt ửng đỏ, trong tròng mắt đen sâu thẳm là sự chiếm hữu không sao che giấu. Bàn tay siết nơi eo cô từng chút một, như muốn hòa cô vào trong thân thể mình.

“Phó Tế Hành.” Cô gọi tên anh, cũng như muốn gọi tỉnh chính mình.

“Còn nhớ anh từng nói gì với em không?” Anh ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống ngậm lấy môi cô. Sau những nụ hôn dồn dập, đôi mắt anh đen thẳm, nhìn chằm chằm cô.

Phùng Chiêu bị hôn đến nỗi hơi thở rối loạn, đôi môi sau cơn hôn ướt sũng, vết son nhòe nhoẹt, cô nói lắp bắp: “Anh… anh nói với em nhiều quá… em không thể… không thể nhớ hết từng câu được.”

Yết hầu Phó Tế Hành khẽ chuyển động, khóe mắt lộ ra một nét cười buông thả: “Câu này thì em chắc chắn nhớ.”

Phùng Chiêu cố gắng bình ổn hơi thở: “Câu nào?”

“Anh đã nói rồi mà.” Anh dừng lại hai giây, khóe môi nhẹ cong, bên môi còn in dấu son giống cô. Anh thong thả nói: “Anh không muốn chỉ dừng lại ở hôn em.”

Nhịp thở dồn dập, như sợi dây căng hết cỡ.

Ngay khoảnh khắc ấy, sợi dây vụt đứt.

Cùng lúc đó.

Đèn bàn cạn pin, ánh sáng vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Lý trí, tỉnh táo như bị mưa ngoài kia dội ướt, não cô trống rỗng, tất cả đều theo bản năng.

Trong đôi mắt quấn quít, khao khát của anh cũng trở thành khát vọng của cô.

Môi họ chỉ cách nhau hai phân, Phùng Chiêu ngẩng đầu, rút ngắn khoảng cách, đưa lưỡi vào trong môi anh.

Động tác của Phó Tế Hành khựng lại, hơi thở nặng hơn, tiếng thở gấp gáp hòa trong môi răng hai người, quấn thành cơn sóng đêm mịt mùng.

Ngoài kia mưa càng lúc càng nặng hạt.

Hơi thở gấp gáp, tiếng thở dồn dập không ngừng.

Phòng khách trống trải, ngập đầy khoảng không vô tận.

Không rõ qua bao lâu, Phó Tế Hành bế cô vào phòng ngủ.

Anh đặt Phùng Chiêu xuống giường, tấm ga lụa lạnh lẽo áp vào da thịt mang lại cảm giác mát buốt. Cô lặng lẽ kéo chăn trùm lấy mình, cuộn chặt trong ổ chăn.

Phó Tế Hành bước ra khỏi phòng.

Cô chẳng rõ anh đi làm gì.

Tai cô chỉ nghe được nhịp tim mình, dồn dập, còn mạnh hơn cả tiếng mưa.

Cô muốn đưa tay chạm lên ngực, ngón tay vừa siết lại, trong đầu lại thoáng hiện một hình ảnh ban nãy.

Chợt nhớ tới lúc Chung Diệc Khả chơi game tình cảm mình thích nhất từng nói: “Đàn ông trên mạng thì cái gì cũng tốt, nhất là khoản đó, toàn như chai nước khoáng. Còn đàn ông ngoài đời, một bàn tay không nắm trọn thì cũng đã gọi là trời ban.”

Hình như…

Một bàn tay, có phần, không nắm trọn.

… Nhưng cô chỉ vô tình chạm phải, cũng không dám chắc.

Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Phó Tế Hành trở lại phòng.

Khoảng thời gian ấy, cả hai cũng lắng lại đôi chút.

Phùng Chiêu nằm nghiêng, cảm giác có thứ gì đó bị đặt lên giường. Phòng tối quá, cô nhìn không rõ, bèn hỏi: “Anh vừa đi làm gì thế?”

“Lấy đồ.” Anh đáp.

“Thứ anh vừa để lên giường à?” Cô lờ mờ thấy vật đó, cỡ bàn tay, hình chữ nhật, liền đoán: “Khăn giấy hả?”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng anh cười thấp trầm.

Phùng Chiêu: “Anh cười gì?”

Mấy chiếc khuy áo sơ mi chẳng biết từ lúc nào đã được tháo gần hết, chỉ còn lại chiếc cuối cùng. Khi anh tháo nốt, cũng đồng nghĩa xé toạc bộ mặt nghiêm nhã giả tạo.

Từ nay, anh không cần phải che giấu, kiềm chế hay gò ép bản thân trước mặt cô nữa.

“Cũng gần giống khăn giấy, cùng một công dụng.” Anh quỳ một gối bên giường, kéo cả chăn lẫn cô đến trước mặt.

Cô giống như cái kén bị quấn chặt, còn anh thì từng lớp từng lớp mở ra.

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt của nhựa, nhận ra đó là gì, mặt Phùng Chiêu dần đỏ bừng.

Anh khẽ cười: “Không phải đã nói rồi sao, giống khăn giấy mà. Khăn giấy thì để lau, nó tiện hơn, gom lại một chỗ, khỏi tung toé ra khắp nơi, đỡ phải dọn.”

“…” Phùng Chiêu thấy không nghe nổi nữa. Nhưng giọng điệu anh nói lại đầy tự tin, kiểu gì cũng ở thế thượng phong, khiến cô như kẻ vụng về mới tập tành trong chuyện nam nữ, chẳng biết gì. Sự thật đúng là thế, nhưng mà…

Tinh thần hiếu thắng trỗi dậy, cô không chịu lép vế: “Đưa em.”

Phó Tế Hành: “Cái gì?”

Cô nói: “Để em đeo.”

Anh suýt không tin nổi tai mình, bật cười: “Em biết cách đeo không?”

Phùng Chiêu sững lại một giây, rồi lấy giọng mạnh mẽ lấp l**m: “Không biết.”

Phó Tế Hành: “…”

Phùng Chiêu tiếp: “Anh dạy em.”

“…”

Được thôi.

Tổ tông.

Anh nhét đồ vào tay cô, cầm tay chỉ từng bước.

Nghe xong, Phùng Chiêu lại không lập tức thực hành.

Phó Tế Hành khẽ cười, giọng điệu lười nhác: “Lại sao thế, tiểu tổ tông?”

Phùng Chiêu hơi gượng gạo: “Hôn thì đã đành, cái này cũng vậy… cảm giác anh rất thành thạo. Thật sự đây là lần đầu anh yêu à?”

“Bạn trai em đây…” Phó Tế Hành không ngờ cô chần chừ lại vì lý do ấy, giọng anh trầm mà mang ý cười, đuôi âm kéo dài, “Người như tên, rất được, phương diện nào cũng được, nhất là khoản này, càng được.”

Ánh mắt Phùng Chiêu lảng tránh, không muốn cũng chẳng dám nối lời anh. Cô cúi đầu bóc vỏ gói đồ, vừa xong còn chưa kịp chủ động lại gần, Phó Tế Hành đã áp sát.

Anh không vội vàng, vẫn nâng mặt cô, hôn lên môi, đưa hơi thở của mình cho cô.

Trong phòng anh tràn ngập mùi hương the mát của bạc hà, lúc này len lỏi khắp nơi chui vào hơi thở Phùng Chiêu. Hương bạc hà như k*ch th*ch thần kinh, khiến cô run rẩy trong vòng tay anh, rụt rè mà lại không kìm được muốn ôm anh, gần hơn chút nữa.

Tình yêu là khao khát, là tìm đến gần, là d*c v*ng chẳng thể ngưng.

Cảm nhận được sự run rẩy ấy, Phó Tế Hành hơi lùi môi ra, khẽ thì thầm: “Không sao đâu, bảo bối, có anh ở đây.”

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, động tác nhẹ nhàng, chạm vào để an ủi cô. Ngón tay từng chút dịch xuống, mang đến những cơn run rẩy dồn dập. Sau những run rẩy là khoảng trống mênh mông, Phùng Chiêu th* d*c, khe khẽ: “Em sợ.”

“Đau thì nói với anh.” Giọng trầm khàn của Phó Tế Hành vang trong căn phòng tĩnh lặng, xen kẽ những tiếng thở gấp.

Đến phút cuối, Phùng Chiêu nảy sinh ý định muốn lùi bước, thân thể cứng đờ. Phó Tế Hành tiến tới từng chút, cảm nhận rõ sự rút lui mỏng manh của cô, bèn chậm lại, cúi xuống hôn lên làn da trắng mịn.

Dọc theo đường cổ, anh hôn nóng bỏng, để lại từng vết dấu.

Đúng như lời anh đã nói, vết hôn nối tiếp vết hôn.

kh*** c*m tê dại dâng lên, Phùng Chiêu siết chặt ga giường, lớp lụa bóng loáng bị vò thành từng nếp ướt rối.

Giọng cô vỡ vụn, mang theo tiếng nức nở: “Phó Tế Hành… đừng như thế…”

Trong căn phòng tối, mọi giác quan bị phóng đại đến cực hạn.

Hơi thở cô, tiếng rên khẽ chẳng tự biết, dáng người lại vô thức nghiêng gần.

Mềm mại, ẩm ướt, mang đến sự trơn tru.

Anh di chuyển rất chậm, từng chút một chạm vào, từng chút một kéo gần khoảng cách.

“Em biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?” Giọng anh khàn, xen chút xót xa, lại ẩn niềm vui sướng nguy hiểm. “Lâu đến mức bao su cũng sắp hết hạn.”

Phùng Chiêu ngẩng đầu, ngoài cửa sổ sấm chớp đì đùng, ánh sáng trắng lóe lên chiếu thẳng vào mắt cô, như xé toạc giấc mơ rỗng tuếch.

Cô như đang chìm trong mộng, lại như đang tỉnh trong hiện thực.

Lặp đi lặp lại, trồi sụt không ngừng.

Mưa ngoài kia như dội ướt cô, gió như thổi cô chao đảo. Cơ thể mất hết sức lực, như chiếc lá rơi xuống đầm nước, trôi nổi không nơi bấu víu.

Cuối cùng, cô chẳng kìm được, nước mắt trào ra, nấc nghẹn. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ hèn mọn:

Nếu người như tên, vậy Phó Tế Hành có thể đổi thành Phó Bất Hành không?

Mưa rả rích suốt một đêm.

Khi Phùng Chiêu tỉnh lại, mưa đã tạnh, nhưng khung cửa sổ vẫn còn vương vệt nước loang lổ.

Cô nằm nghiêng, muốn xoay người, mà động một chỗ lại lan khắp người. Toàn thân như bị bánh xe cán qua, nửa trên rã rời, đôi chân mỏi nhừ.

Trên eo có gì đó ghì chặt. Cô vừa trở mình, eo liền bị siết mạnh, kế đó lưng được ôm vào một vòng ngực nóng ấm, rắn chắc.

Phùng Chiêu cố gắng cúi đầu, thấy bàn tay Phó Tế Hành đang siết chặt lấy cô, ngay cả trong giấc ngủ cũng không muốn buông.

Nhìn bàn tay nổi gân ấy một lúc, cô chợt nhớ tới đêm qua, cũng chính bàn tay này đã bế cô vào nhà tắm, đặt vào bồn tắm.

Lúc ấy trời đã về khuya, cô mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, vừa mệt vừa buồn ngủ.

Phó Tế Hành cầm lấy ngón tay cô, tay kia gạt mái tóc ướt dính mồ hôi hay nước mắt ra sau tai. Lờ mờ, cô nghe thấy anh nói: “Vẫn rất đẹp.”

Phùng Chiêu muốn mắng anh mấy câu, nhưng vừa hé môi, cổ họng chẳng phát ra tiếng nào.

Phó Tế Hành bỗng bật cười: “Em có biết em vừa kêu nghe hay lắm không?”

Phùng Chiêu hé khóe mắt, nhìn anh yếu ớt.

Anh bế cô vào nhà tắm, bước chân thong thả. Khi đi ngang phòng khách, cô liếc thấy chiếc đồng hồ treo tường, tính ra đã hơn ba tiếng rưỡi kể từ lúc vào nhà.

Con người có cách cảm nhận thời gian khác nhau.

Với cô là dày vò, với anh lại là khoái lạc vụt trôi.

Cô nghe anh khẽ cười, tiếng cười thấp khàn, mang cảm giác thô nhám, lại có vẻ đắc ý: “May mà chỉ có mình anh được nghe em gọi thế.”

Phùng Chiêu nhắm mắt, chẳng buồn đôi co, cũng xấu hổ không muốn tính toán thêm.

So với căn phòng ẩm nóng, nhà tắm có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.

Cô vừa vào đã rùng mình vì lạnh, Phó Tế Hành vội kéo khăn tắm quấn quanh người cô.

Nửa đêm chắc đã có điện lại, nước trong bồn ấm áp vừa vặn.

Anh đặt cô vào bồn, không lâu sau, chính anh cũng bước vào, kéo cô vào lòng. Ban đầu anh còn ra vẻ đứng đắn, giúp cô xoa bóp những chỗ nhức mỏi. Nhưng càng làm, lòng anh càng không yên.

Phùng Chiêu mơ màng vì nước ấm, phát hiện hành vi tệ hại của anh, suýt phát điên: “Phó Tế Hành, anh có biết anh với đồ khốn khác nhau chỗ nào không?”

Nước trong bồn dậy sóng, tràn cả ra ngoài.

Anh nghẹn một tiếng, giọng điềm nhiên: “Không biết, khác nhau ở đâu?”

Cô nói: “Không khác.”

“Anh cũng thấy vậy.” Khóe môi anh nhếch lên, “Anh còn có thể khốn nạn hơn nữa.”

Bồn tắm như dâng trào, nước sóng sánh mạnh mẽ.

Phùng Chiêu cũng chẳng biết rốt cuộc đêm qua kết thúc thế nào.

Càng không rõ mình đã ngủ khi nào.

Ngủ ngay trong phòng tắm?

Hay trở lại giường mới ngủ?

Không nhớ nổi nữa.

Cô thật sự không hiểu nổi, Phó Tế Hành lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế?

Làm việc cả ngày rồi mà vẫn còn có thể giày vò đến mức này?

Đúng rồi.

Đi làm.

Hôm nay còn phải đi làm cơ mà!!!

Phùng Chiêu sợ đến tỉnh cả người. Hôm nay! Cô còn! Phải đi làm!!!

Ngay bên gối vừa khéo đặt một chiếc điện thoại. Mặt sau ốp là ảnh chụp chung của cô và Phó Tế Hành, rõ ràng đây là chiếc điện thoại riêng anh dùng. Phùng Chiêu cầm lên, định xem giờ, đập ngay vào mắt không phải con số to nhất ở phía trên màn hình, mà là thông báo tin nhắn phía dưới.

Cuộc gọi nhỡ: Ông nội (67).

Ngoài ra còn hai tin WeChat.

Ông nội Phùng: [?]

Ông nội Phùng: [Giỏi lắm.]

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Tế Hành: Hai ông định lắp camera giám sát nhà cháu chắc?

Bình Luận (0)
Comment