Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 7

Phùng Chiêu nhận việc ở vị trí thiết kế tương tác UX.

UX là viết tắt của “User Experience Designer” – nhà thiết kế trải nghiệm người dùng.

Với tư cách là một UX designer, cô cần đặt mình vào vai một người dùng khó tính và khắt khe nhất để phát hiện những điểm chưa hoàn thiện trong phần mềm, sau đó phối hợp cùng các thành viên trong nhóm để đưa ra các phương án tối ưu, nhằm hoàn thiện sản phẩm đến mức gần như hoàn hảo.

Dù chỉ là sinh viên mới ra trường, Phùng Chiêu đã có kinh nghiệm độc lập hoàn thành thiết kế các hệ thống B2B phức tạp, từng chủ trì cải tiến trải nghiệm tổng thể cho những sản phẩm có quy mô lớn.

Và sản phẩm lần này – “Tình yêu và lữ khách”.

Cô đã thử nghiệm không biết bao nhiêu phần mềm, nhưng lần đầu tiên trong đời, Phùng Chiêu cảm thấy… không biết bắt đầu từ đâu.

Chẳng phải nó được giới thiệu là phần mềm kết hợp với trí tuệ nhân tạo sao?

Thế rốt cuộc thông minh chỗ nào?

Cô đã nói rõ là mình không thích kiểu anh hàng xóm.

Vậy mà anh bạn trai ảo này cứ nhất quyết nhận mình là “anh hàng xóm” của cô.

Không giống trí tuệ nhân tạo.

Giống như trí tuệ thiểu năng thì đúng hơn.

Cô gõ nhẹ trên bàn phím, bán tín bán nghi: [Anh có vẻ rất ám ảnh với hình tượng hàng xóm nhỉ?]

Virtual: [Anh chỉ cảm thấy, người lớn thì không nên chọn cái nào, mà nên chọn tất cả.]

Virtual: [Em đã chọn ba người kia rồi, không thể bỏ qua anh được.]

Đây chẳng phải là… thông minh thật rồi còn gì?

Còn biết ghen tuông nữa cơ mà.

Phùng Chiêu khẽ nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.

Cơn buồn ngủ kéo đến, cô không tiếp tục trò chuyện với nó nữa. Trước khi tắt phần mềm, cô vẫn mềm lòng gửi đi một câu: [Chúc ngủ ngon.]

Virtual cũng không quên đáp lại: [Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.]

Sáng hôm sau, Phùng Chiêu đến công ty sớm hơn mười phút.

Cả nhóm chưa ai đến, cô đứng dậy vào phòng trà pha một cốc cà phê. Khi trở lại chỗ ngồi, Trần Xán Xán ở bàn bên cạnh đã có mặt, đang ăn sáng. Thấy cô, chị giơ chiếc bánh bao trong tay: “Ăn sáng chưa, có muốn ăn bánh bao không?”

“Em ăn rồi ạ.” Phùng Chiêu lắc đầu từ chối.

“Bug tối qua xử lý xong chưa?” Trần Xán Xán nhớ lại chuyện đêm qua, hỏi.

“Rồi ạ.” Cô không nghĩ bộ phận kỹ thuật lại có thể phạm phải lỗi sơ đẳng như thế, nên tự nhận là do bản thân: “Là do con chuột mới em mua nhạy quá, không phải lỗi hệ thống.”

Trần Xán Xán cắn một miếng bánh, nuốt xuống rồi hỏi tiếp: “Thế em với bạn trai nói chuyện sao rồi?”

“…” Phải mất nửa phút, Phùng Chiêu mới hiểu “bạn trai” ở đây là chỉ nhân vật trong phần mềm “Tình yêu và lữ khách”, một ứng dụng bạn trai ảo được thiết kế riêng. Nghĩ lại cuộc trò chuyện nhạt nhòa tối qua, cô bình thản đáp: “Cũng bình thường thôi.”

“Bình thường thôi á?” Trần Xán Xán bật cười, châm chọc: “Em có biết ánh mắt với giọng điệu của em vừa rồi khiến chị nhớ đến điều gì không?”

“Điều gì ạ?”

“Giống y chang chị khi mẹ hỏi có ấn tượng gì với đối tượng xem mặt, cũng ‘bình thường thôi’.”

“…”

Phùng Chiêu cũng bật cười: “Thật thế ạ?”

“Ừm, vừa hời hợt lại vừa lịch sự. Xem ra hai người tối qua chẳng nói được gì nhiều.”

“Chủ yếu em xem lại giao diện, hướng dẫn tính năng… mấy cái đó thôi.”

Nghe vậy, Trần Xán Xán như sực nhớ ra điều gì: “Hôm qua chị cũng định nói rồi, em không giống mấy UX designer chị từng quen.”

“Dạ?”

“Thì… mấy người đó toàn là cao thủ cãi nhau.” Trần Xán Xán nhún vai, “Không cãi với giám đốc sản phẩm thì cũng cãi với bên kỹ thuật. Trước có một người vì chuyện cỡ chữ mà tranh luận suốt ba ngày liền.”

Phùng Chiêu thu ánh mắt về, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, hờ hững đáp: “Thực ra em cũng biết cãi nhau đấy.”

“Ồ wow.” Trần Xán Xán ra vẻ kinh ngạc: “Nhưng nhìn em giống kiểu người không có chút lửa giận nào ấy.”

Câu đó vừa đúng, vừa sai.

Ai quen Phùng Chiêu đều biết, tính cách cô hiền lành, dịu dàng như vẻ bề ngoài, chẳng hề có chút sát khí nào, hiền đến mức khiến người ta muốn ỷ lại.

Nhưng cũng chính những người quen cô hiểu rất rõ, một khi cô làm việc thì lại như biến thành người khác.

Cô cẩn trọng đến mức cầu toàn, sẵn sàng tranh luận gay gắt chỉ vì một phương án chưa đạt yêu cầu.

Sự đối lập này khiến Trần Xán Xán không khỏi liên tưởng đến một người.

“Em giống Phó Tế Hành ghê.”

Một câu buột miệng khiến lưng Phùng Chiêu chợt cứng đờ, một luồng lạnh buốt chẳng biết từ đâu chạy dọc sống lưng.

Cô cố giữ vẻ bình tĩnh: “Ai cơ? Là ai ạ?”

“À, xin lỗi nhé, chị quên là em mới đến hôm qua.” Trần Xán Xán vội giải thích,

“Phó Tế Hành là người phụ trách chính của dự án, cực kỳ đẹp trai, bình thường rất dễ gần. Nhưng cứ vào công việc là như biến thành người khác, kiểu sắc bén và mỉa mai không nể nang gì.”

“Còn đúng lúc gặp phải người trông thì chẳng dễ tính, thực tế tính tình rất tệ, Thẩm tổng – Thẩm Tân Tự. Hai người ấy mà cùng họp, tình hình căng như dây đàn, ánh mắt thì lạnh như băng, bọn chị ngồi nghe mà không dám thở mạnh…”

Những lời cuối cùng, giọng Trần Xán Xán chợt nhỏ lại, âm đuôi  như tan vào không khí, tái hiện cảm giác nghẹt thở mỗi lần họp nhóm.

Phùng Chiêu bị ánh mắt của Trần Xán Xán kéo lại.

Khóe mắt cô bắt gặp một dáng người cao ráo quen thuộc.

Cô dần chuyển hướng nhìn.

Ánh mắt dừng lại.

Ngoài hành lang, không biết từ lúc nào, Phó Tế Hành đã xuất hiện.

Điều hoà trong văn phòng hoạt động hết công suất, anh mặc áo hoodie đen cùng quần cùng màu. Mái tóc rối nhẹ, dày và bồng, mang theo chút phóng khoáng lười nhác. Tay cầm ly cà phê, những ngón tay xương gầy thon dài, ngón trỏ khẽ gõ nhịp nhè nhẹ vào thành cốc.

Ánh mắt họ giao nhau chừng năm giây.

Phó Tế Hành khẽ cong môi, một nụ cười chậm rãi và đầy ẩn ý nở ra nơi khóe miệng.

Rồi anh xoay người, đi thẳng về phía văn phòng của mình.

Phùng Chiêu thu lại ánh mắt.

Thấy Phó Tế Hành đã rời đi, Trần Xán Xán liền lấy chân đẩy ghế trượt lại gần Phùng Chiêu, nhỏ giọng: “Thế nào, Phó Tế Hành đẹp trai phải không?”

Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đã quen nhau bao nhiêu năm, những thói xấu của anh, cô thuộc nằm lòng.

Thỉnh thoảng cô cũng hay chê bai anh vài câu, nhưng có một điều mà dù thế nào cô cũng không thể phủ nhận, đó là Phó Tế Hành có gương mặt và vóc dáng mà cô không thể chê vào đâu được.

“Cũng… đẹp thật.”

“Thảo nào em cứ nhìn người ta mãi không rời mắt. Không lẽ, em phải lòng cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi?”

“…”

“Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, Phó Tế Hành vào công ty mình từ tháng tư đúng không? Mới hai tháng mà số người theo đuổi đã đếm không xuể, có cả trong công ty mình, cũng có người công ty khác nữa.”

Vốn tưởng chỉ cần giả ngơ cho qua chuyện, ai ngờ Trần Xán Xán nói nhiều vô cùng, thao thao bất tuyệt như không cần ai đáp lại.

“Anh ấy từng nói là mình chưa từng yêu ai, thế nên có thể có hai khả năng.”

“Một, anh ấy sống kín đáo, không màng tới chuyện tình cảm, mọi người đa phần nghiêng về khả năng này hơn. Dù sao thì mấy anh chàng kỹ thuật nào cũng thế cả, mười người hết tám nghĩ rằng gõ code là thú vui lớn nhất đời rồi. Yêu đương gì chứ, phiền phức!”

“Hai là anh ấy có người trong lòng, nhưng người đó lại không thích anh ấy, nên anh ấy mới đóng cửa trái tim.”

Trần Xán Xán còn định nói tiếp, nhưng chợt trông thấy Thẩm Tân Tự từ xa đi tới, liền vội vàng trượt cả người lẫn ghế về chỗ mình.

“Thẩm tổng đến rồi, lúc khác tám tiếp!” Chị vừa quay về chỗ, vừa nói nhanh như gió.

Phùng Chiêu khẽ cong khóe môi, cô cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ.

Trước khi chính thức bước vào công việc, đầu óc cô như trôi lơ lửng đâu đâu.

Những lời của Trần Xán Xán vẫn văng vẳng trong đầu.

Hai khả năng.

Nếu để cô chọn, cô sẽ nghiêng về khả năng thứ hai.

Phó Tế Hành, chắc hẳn là đã có người trong lòng…

Cô nghĩ vậy, là vì năm lớp 12 từng xảy ra một chuyện.

Lễ trưởng thành của trường được tổ chức vào tuần sau kỳ thi đại học.

Lễ tốt nghiệp và lễ trưởng thành đều diễn ra cùng ngày.

Trước khi vào đại học, Phùng Chiêu và Phó Tế Hành học cùng lớp, còn ngồi bàn trước bàn sau.

Bạn bè trong lớp ai cũng biết mối quan hệ của hai người, ngày ngày cùng đến cùng về như hình với bóng.

Ngay cả trên bảng thành tích, tên của hai người cũng luôn nằm sát cạnh nhau.

Vì thế nên hôm lễ trưởng thành, hai người cũng hẹn nhau đi cùng.

Phó Tế Hành đến trước, dừng xe trước nhà cô rồi nhắn tin. Nhận được tin nhắn, Phùng Chiêu mới chầm chậm đi ra ngoài.

Họ đúng kiểu “con nhà người ta” điển hình, thành tích lúc nào cũng đứng trong top ba của khối, giành hết giải này đến giải khác. Lễ phép, biết chừng mực, có ngoại hình nổi bật nhưng không yêu sớm. Cả năm học chỉ mặc bộ đồng phục sạch sẽ, luôn ngoan ngoãn và đúng mực.

Chiếc xe thể thao màu đen không có gì che chắn, phơi mình giữa nắng.

Phùng Chiêu vừa chạy ra tới cửa, bước chân khựng lại, rồi do dự gõ gõ cửa kính ghế phụ.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt Phó Tế Hành. Anh mặc bộ vest chỉn chu, ánh nắng chói chang rọi xuống, khuôn mặt tuấn tú dưới lớp sáng lấp lánh như được gột qua ánh vàng, vừa rực rỡ vừa sắc sảo đến mức gây áp lực.

Họ quen nhau quá lâu, đến mức trong ký ức của cả hai đều có những dấu ấn không thể xóa mờ về đối phương.

Nhưng dáng vẻ hôm nay của Phó Tế Hành, là lần đầu tiên cô được thấy.

Một khí chất lạnh lùng, cao ngạo, như thể không vướng bụi trần.

Ngón trỏ của anh gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt lười biếng bị lớp hơi lạnh làm mờ, nheo nheo nhìn cô, giọng mang theo chút bực bội: “Không lên xe, còn đứng đấy làm gì?”

“…” Phùng Chiêu vội vàng mở cửa, lên xe.

Việc Phó Tế Hành có bằng lái xe không khiến cô bất ngờ.

Vì cả hai đều là học sinh tham dự kỳ thi học sinh giỏi, khi mọi người còn căng thẳng ôn thi đại học, họ đã cầm sẵn giấy báo trúng tuyển của các trường danh tiếng và được nghỉ sớm gần nửa năm. Trong thời gian đó, cô và anh cùng nhau đi học lái xe.

Điều khiến cô ngạc nhiên là: “Chiếc xe này ở đâu ra thế?”

Phó Tế Hành hờ hững: “Bố tặng, quà tốt nghiệp.”

Chú Phó vốn nổi tiếng hào phóng, Phùng Chiêu gật gật đầu, tựa đầu vào ghế phụ mềm mại, nhìn cảnh vật bên ngoài dần lùi lại phía sau, tâm trí cô cũng như bay xa khỏi hiện tại.

Bên trong xe trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn âm nhạc vang lên nhẹ nhàng.

Hôm đó, nhà trường cho phép xe từ ngoài vào trong.

Phó Tế Hành đỗ xe ngay trong khuôn viên trường.

Hai người cùng nhau đi bộ về phía hội trường.

Dọc đường đều là học sinh mặc đồ trang trọng, phụ huynh đi cùng, náo nhiệt đậm chất mùa hè.

Mỗi lớp đều có vị trí ngồi riêng.

Họ tìm đến khu vực của lớp mình, có bạn học đã giữ chỗ sẵn.

“Phó Tế Hành, Phùng Chiêu, ngồi chỗ này này!”

Nguyên dãy ấy đều là bạn nam chơi thân của Phó Tế Hành, vị trí còn lại nằm sát lối đi, chắc là cố ý để dành cho hai người đến muộn, tiện ra vào.

Phó Tế Hành đi thẳng vào ngồi trong cùng, chừa cho Phùng Chiêu ghế bên ngoài.

Vẫn còn một chỗ trống là để dành cho Chung Diệc Khả.

Lễ chưa bắt đầu ngay.

Phùng Chiêu đưa mắt tìm quanh vẫn chưa thấy Chung Diệc Khả đâu, bèn lấy điện thoại ra nhắn tin.

Chung Diệc Khả trả lời bằng tin nhắn thoại, xung quanh ồn quá, Phùng Chiêu phải áp sát điện thoại vào tai mới nghe được: “Tớ vừa đi mua trà sữa, giờ đang đứng trước cửa hội trường rồi, vào ngay đây!”

Phùng Chiêu đáp lại: [Okay.]

Vừa mới nhắn xong, đám bạn của Phó Tế Hành đã tụm lại chơi game rồi.

“Rút một lá đi.”

Phó Tế Hành đưa tay dài ra, rút lấy một lá bài rồi lật bài.

Có người đọc to nội dung trên lá bài: “Cậu tin vào tình yêu sét đánh hay lâu ngày sinh tình?”

Cả đám người lập tức xôn xao, không khí rộn ràng tiếng trêu chọc, ánh mắt đầy ẩn ý đều dồn cả về phía Phó Tế Hành.

Rồi có người lên tiếng thay anh giải vây: “Mà câu này cũng khó thật, phải từng có tình yêu sét đánh hay từng trải nghiệm lâu ngày sinh tình thì mới biết bản thân tin vào cái nào chứ?”

“…”

Tất cả đều sững lại.

Chỗ ngồi bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.

Phùng Chiêu theo phản xạ định nói “chỗ này có người rồi”, nhưng khi nhìn rõ người vừa đến, câu nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Là Chung Diệc Khả.

Chung Diệc Khả nhét hai cốc trà sữa vào tay Phùng Chiêu, nhận thấy không khí có chút lạ thường, cô hỏi: “Sao ai cũng im lặng thế?”

“Ờ thì…” Phùng Chiêu không kể lại chuyện vừa rồi, chỉ đưa một cốc trà sữa cho Phó Tế Hành, rồi khẽ hỏi: “Cậu tin vào tình yêu sét đánh hay lâu ngày sinh tình?”

Chung Diệc Khả chỉ mất đúng hai giây để trả lời: “Đẹp trai thì tớ yêu từ cái nhìn đầu tiên, xấu mà sửa lại cho đẹp thì… chẳng phải cũng gọi là lâu ngày sinh tình à?”

“…”

Cả nhóm im bặt.

Câu đầu tiên, quá đúng với phong cách trước giờ của Chung Diệc Khả.

Câu sau khiến đầu óc Phùng Chiêu trống rỗng trong thoáng chốc.

Rồi khi lý trí quay lại, cô lại thấy… cũng hợp lý thật. Với tính cách mê trai đẹp đến độ không nhúc nhích nổi chân của Chung Diệc Khả, đúng là cô ấy làm được.

Phùng Chiêu khẽ thở dài, khó nhận ra.

Cô rút ống hút, định uống một ngụm trà sữa để bình tâm lại.

Nhưng mà, lớp nilon dán trên miệng cốc dường như dính quá chắc. Cô cắm ống hút mấy lần vẫn không được.

Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng bất chợt xuất hiện trước mắt cô.

Phó Tế Hành cầm lấy cốc trà sữa và ống hút từ tay cô.

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ cầm chặt ống hút, rồi dứt khoát cắm mạnh xuống. Ống hút xuyên qua lớp nilon, cắm ngay vào cốc trà.

Đúng lúc ấy, có người lại giục anh: “Chung Diệc Khả còn chưa yêu ai từng phẫu thuật thẩm mỹ mà vẫn trả lời được đấy thôi? Phó Tế Hành, chơi là phải chịu, đừng né tránh, mau trả lời đi!”

Phùng Chiêu ôm cốc trà sữa trong tay.

Trà sữa có đá, hơi lạnh nhẹ thấm vào lòng bàn tay.

Cô hút một ngụm lớn.

Cảm giác đá lạnh tràn vào cổ họng khiến thân nhiệt dường như giảm xuống vài độ.

Ngay khi hơi lạnh còn đọng lại trong lồng ngực, giọng nói điềm đạm nhưng lạnh lẽo của Phó Tế Hành vang lên, như gió mát giữa trưa hè.

“Lâu ngày sinh tình thật nhạt nhẽo.”

Bình Luận (0)
Comment