Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 8

“Con nhà người ta” thì chẳng cần lo lắng gì sao?

Ông bà nội ngoại của Phùng Chiêu và Phó Tế Hành thật sự chưa bao giờ phải lo lắng về thành tích học tập của họ.

Chỉ có một điều duy nhất khiến bốn vị ấy luôn lo lắng.

“Con không được phép yêu sớm.”

Lời ấy là dành cho Phó Tế Hành.

Bốn ông bà rất yên tâm về Phùng Chiêu, nhưng lại chẳng thể yên tâm nổi với Phó Tế Hành.

Anh có phần kiêu ngạo, cũng hơi ngông cuồng, nhìn thì khó gần nhưng lại rất dễ gần. Có thể trò chuyện sôi nổi với các giáo sư khoa Toán, cũng có thể thân thiết với đám côn đồ thường xuyên hút thuốc phì phèo.

Ông bà Phó Tế Hành không cho rằng Phó Tế Hành sẽ bị ai đó dẫn dắt đi sai đường.

Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng anh vốn dĩ là người trông thì hiền lành nhưng thực chất lại xấu xa.

Phùng Chiêu may mắn được nghe ông bà Phó Tế Hành nhận xét về Phó Tế Hành.

“Ngoài lạnh trong nóng.”

“Không phải, thằng bé đâu có giữ được miệng, ngoài nóng trong nóng.”

“Vừa ngoài lạnh trong nóng lại vừa ngoài nóng trong nóng, hết cứu rồi.”

“Đừng nhìn thằng bé không yêu đương gì, nói không chừng trong lòng đã giấu kín tình cảm không thể nói với cô gái nào đó.”

Phùng Chiêu hồi đó không để tâm lắm, dù sao hai cụ nhà họ Phó cũng chưa từng ưng Phó Tế Hành bao giờ.

Hơn nữa, dù Phó Tế Hành có nhiều bạn bè, nhưng ngoài Phùng Chiêu và Chung Diệc Khả, anh chẳng có bạn khác giới nào cả.

Tuy nhiên, Phùng Chiêu đôi khi cũng thắc mắc, Phó Tế Hành yêu đương sẽ như thế nào?

Chẳng lẽ trước mặt bạn gái cũng tự luyến và khoe khoang như thế sao?

Nhưng cô cũng không thể tưởng tượng ra mặt dịu dàng, chu đáo của Phó Tế Hành.

Thật ra, điều khó tưởng tượng nhất là bạn gái của Phó Tế Hành sẽ là người như thế nào.

Lúc này nhìn lại, Phó Tế Hành đã cho cô câu trả lời.

Anh tin vào tình yêu sét đánh, nên tất cả các cô gái bên cạnh anh đều không thuộc phạm vi anh thích.

Nhưng Phó Tế Hành đến giờ vẫn chưa từng yêu, chẳng lẽ chưa gặp được cô gái khiến anh yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

Phùng Chiêu không nghĩ vậy.

Dù đường đời của họ gần như trùng lặp, phần lớn thời gian, hai người đều có cuộc sống riêng, không luôn bên nhau.

Có khi ở nơi cô không biết, Phó Tế Hành đã có cảm tình với ai đó rồi.

Chỉ là đối phương không thích anh ta mà thôi.

Với tính cách của anh, bị từ chối lời tỏ tình là chuyện cực kỳ xấu hổ.

Anh tuyệt đối sẽ không để ai biết được chuyện đó. 

Cường độ công việc ở Hồi Thiên rất lớn.

Ngày làm việc thứ hai, Phùng Chiêu vừa quen với tiến độ công việc thì đã bị gọi đi họp.

Buổi sáng họp với đội thiết kế giao diện, buổi chiều họp với nhóm phát triển phần mềm.

Nhóm phát triển chính là phòng kỹ thuật.

Phùng Chiêu đi theo sau quản lý dự án vào phòng họp, Thẩm Tân Tự ngồi hàng đầu, còn cô ngồi hơi lệch sang một bên.

Ngay sau đó, các thành viên phòng kỹ thuật lần lượt vào phòng, phần lớn đều là nam, ngồi thẳng hàng đối diện cô, vị trí đầu hàng là của Phó Tế Hành.

Từ lúc ngồi xuống đến lúc kết thúc cuộc họp, Phó Tế Hành không hề liếc nhìn cô một cái.

Đến cả ánh mắt thỉnh thoảng liếc ngang cũng không dành cho cô nửa chút.

Nhưng anh cũng không nhìn ai khác, chỉ chăm chú nhìn màn hình chiếu.

Vì phòng họp tắt đèn để chiếu màn hình, ánh sáng mờ mờ phủ lên người anh, anh đeo kính gọng vàng, chăm chú và im lặng, toát lên vẻ tinh anh.

Cuộc họp kết thúc, mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Một buổi họp nhận quá nhiều thông tin khiến Phùng Chiêu không kịp tiêu hóa, trong đầu hỗn loạn, lại không có ý tưởng gì, khiến áp lực dâng cao.

Chính vì vậy, lúc cô thu dọn đồ đạc có phần mất tập trung, đi chậm lại mấy bước.

Trần Xán Xán ôm một tay máy tính, tay kia xoay bút, thở dài: “Một cuộc họp êm đềm, thật hiếm có.”

Phùng Chiêu nhàn nhạt đáp: “Vậy sao?”

Trần Xán Xán nói: “Cảm giác hôm nay tinh thần Thẩm Tổng khá tốt, Phó Tế Hành cũng vậy. Vừa rồi có một chút bất đồng, hai người họ trao đổi rất hòa nhã, nếu như là trước kia chắc phải tranh cãi cả nửa tiếng.”

Phùng Chiêu liếc cô ấy một cái: “Vậy à.”

“Nhưng chị vẫn thích như hôm nay, mọi người hòa hợp, thân thiện.” Trần Xán Xán tràn đầy khao khát, cười rạng rỡ, “Em lấy đồ xong chưa? Xong rồi thì đi thôi.”

“Xong rồi ạ.” Phùng Chiêu đứng dậy.

Bên cạnh phòng họp là văn phòng của phòng kỹ thuật.

Đi ngang qua, vừa lúc một người bước ra khỏi phòng bên cạnh.

Phùng Chiêu không để ý.

Đằng sau vang lên tiếng của Trần Xán Xán: “Phó Tế Hành, hôm nay trông tâm trạng cậu có vẻ tốt đấy.”

“Cũng tạm.” Giọng Phó Tế Hành làm Phùng Chiêu dừng bước, quay lại nhìn.

“Cô ấy là người mới của phòng chị à? Trước đây chưa từng thấy.”

Phùng Chiêu: “…”

Cô buộc phải dừng chân, quay người lại nhìn.

“Cô ấy tên là Phùng Chiêu, mới vào làm hôm qua, cũng là sinh viên mới tốt nghiệp như cậu,” Trần Xán Xán giới thiệu hai người, “Đây là người phát triển chính của phòng kỹ thuật, Phó Tế Hành.”

“Chào cô.”

“Chào anh.”

Hai người lịch sự chào hỏi nhau, khách khí như lần đầu gặp mặt.

Phó Tế Hành nhẹ nhàng liếc nhìn Phùng Chiêu một cái, chỉ một thoáng rồi liền thu mắt về, bắt đầu trò chuyện với Trần Xán Xán.

“Hôm nay tâm trạng cũng ổn.”

“Có chuyện gì mà tâm trạng tốt thế?”

“Cũng chẳng có gì,” Phó Tế Hành mỉm cười thoáng qua, “Công việc nảy ra một ý tưởng mới.”

Ngay lúc ấy, có tiếng người ở phòng làm việc bên cạnh Phó Tế Hành kêu ca ầm ĩ: “Lão đại đâu? Anh ấy đâu rồi?” 

Phó Tế Hành nhướn mày, “Tôi còn việc, không nói chuyện với hai người nữa.”

Anh quay về phòng làm việc.

Trần Xán Xán cũng kéo Phùng Chiêu đi theo.

Khoé miệng Trần Xán Xán giật giật, bỗng chuyển sang chủ đề buổi sáng chưa nói xong: “Sao có người vì có ý tưởng mới mà vui thế nhỉ? Phó Tế Hành chắc cũng là dân mọt kỹ thuật đúng không?Viết code còn vui hơn cả yêu đương ấy chứ.”

Một lúc lâu không thấy Phùng Chiêu đáp lời, Trần Xán Xán quay sang nhìn cô.

Thấy Phùng Chiêu nhíu mày.

Cô quan tâm hỏi: “Sao thế? Sao mặt cứ như bị táo bón thế?”

Phùng Chiêu nghiêng đầu: “Hả? Chị bị táo bón à?”

Trần Xán Xán cười, “Ý chị là mặt em sao cứ cau có thế?”

Phùng Chiêu lấy lại tinh thần, “Chính là…về ‘luyến lữ’, em không có ý tưởng nào cả.”

Nghe vậy, miệng Trần Xán Xán méo mó, vừa bất lực vừa ngán ngẩm: “Sao bọn em toàn thế nhỉ, không vui vì công việc thì lại buồn vì công việc? Thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng chị trong công việc chỉ có hai, một là được trả lương, hai là chưa được trả lương!”

“…” 

Phùng Chiêu nói thật lòng.

Lần đầu cô cảm thấy khó khăn bế tắc.

Cô nhìn màn hình máy tính trống rỗng rất lâu, vẫn chẳng tìm được ý tưởng gì rõ ràng.

Đến giờ tan ca, cô thở dài, quyết định không phí thời gian ở đây nữa mà về trước.

Đúng lúc này là giờ cao điểm tan tầm, thang máy đầy người đứng chờ.

Thang máy dừng lại ở tầng của họ, đám đông chen chúc đi vào, vì bực dọc chuyện công việc, Phùng Chiêu không muốn chen chúc nên đứng  chờ chuyến tiếp theo.

Ấy thế nhưng chuyến thang máy tiếp theo cô cũng không bước vào.

Chuyến thứ ba, thứ tư…

Cô đều lỡ mất.

Dần dần, ánh chiều đỏ rực ngoài trời bị màn đêm nuốt chửng.

Thang máy chỉ còn lại một mình Phùng Chiêu.

Có tiếng bước chân xa dần.

Đầu óc cô quá trống rỗng, chẳng hề hay biết bên cạnh đã có người.

Khi tỉnh lại, bỗng dưng trên tay cô có bàn tay ai đó siết chặt, rồi kéo cô vào bên trong thang máy.

“Này…” Phùng Chiêu chới với bước vào thang máy, từ từ ngước mắt, không lấy gì làm ngạc nhiên nhìn người kéo mình vào, “Lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

“Mọi người đều về hết rồi, ai nhìn?” Phó Tế Hành lườm nhẹ, thản nhiên nghịch điện thoại trên tay.

“Có camera giám sát đấy.” Phùng Chiêu nhớ lời anh nói trước đó, chỉ về phía góc thang máy, “Nhỡ nhân viên nghe được thì sao?”

Kỳ lạ là thang máy chạy suôn sẻ, không dừng một lần nào giữa đường.

Suốt quãng đường chỉ có hai người họ.

Do chênh lệch chiều cao, Phó Tế Hành nói chuyện với cô lúc nào cũng cúi đầu, đôi môi hơi khép lại. Nghe câu cô nói, anh cười khẽ, giọng thản nhiên chuyển đề tài: “Không phải em đã tan làm từ lâu rồi sao?”

“Ừm.” Nói đến đây Phùng Chiêu càng mất tinh thần, “Em thật sự ngưỡng mộ anh, em bị kẹt trong công việc rồi.”

“Ngày làm thứ hai đã kẹt rồi?” Phó Tế Hành nhìn thẳng cô, “Không giống em chút nào.”

“Em cứ cảm thấy có gì đó sai, mà mãi không tìm ra được vấn đề.” Phùng Chiêu hôm nay không biết thở dài bao nhiêu lần rồi.

Tất cả tâm trí cô đều dồn vào công việc, chẳng để ý thang máy cuối cùng đưa họ tới bãi đỗ xe tầng hầm thứ hai.

Ra khỏi thang máy, đón chào cô không phải ánh đèn sáng sủa của tòa nhà văn phòng, mà là bóng tối ẩm thấp của hầm để xe, Phùng Chiêu dừng bước, nhắc nhở: “Hình như chúng ta xuống nhầm tầng rồi.”

“Không nhầm.” Phó Tế Hành nói, “Anh đến bằng ô tô.”

“…”

Nghĩ thang máy không gặp ai, bãi đỗ xe tối đen, chẳng giống chỗ có người qua lại.

Phùng Chiêu do dự rồi vẫn lên xe anh, không né tránh.

Trong xe yên tĩnh.

Giờ cao điểm buổi tối, đường đông, xe cứ chạy rồi dừng.

Phía trước là một đèn đỏ dài.

Phó Tế Hành hình như không chịu nổi sự im lặng, chủ động hỏi: “Tối ăn gì?”

Phùng Chiêu lơ đãng: “Muốn ăn Oden.”

Cô muốn ăn món gì đơn giản, dễ làm, có thể mua ở cửa hàng tiện lợi ngoài tiểu khu.

Phó Tế Hành: “Được.”

Chỉ có điều đâu đâu cũng là giờ cao điểm, đường quanh trường chật ních học sinh, chỗ đỗ xe ven đường đầy xe đạp và xe điện. Xe Phó Tế Hành không có chỗ đậu nên phải vào trong tiểu khu.

Phùng Chiêu không muốn xuống rồi lại lên, nên xuống xe luôn: “Anh ăn gì, em mua rồi mang về nhé.”

Phó Tế Hành: “Đều được.”

Phùng Chiêu hiểu rõ anh chàng này rất khó tính trong chuyện ăn uống, từ nhỏ đã kén chọn, “Anh nói vài món đi, tránh để em mua về rồi mà không món nào anh thích.”

Phó Tế Hành: “Mỗi món một ít.”

Phùng Chiêu nhăn mặt: “Sao anh lại muốn tất cả thế? Ăn nổi không?”

Phó Tế Hành: “Anh ăn được nhiều.”

Phùng Chiêu: “Anh có muốn ăn củ cải không? Anh vốn không thích ăn củ cải mà?”

Phó Tế Hành: “Hồi nhỏ anh cũng không thích ăn củ cải, thế mà em cứ cố gắp củ cải từ bát em vào bát anh.”

Phùng Chiêu: “Bổ sung vitamin thôi mà.”

Phó Tế Hành lạnh lùng cười khẩy: “Vậy thì lựa chọn của anh có quan trọng không? Em cứ mua cho anh mỗi món một ít đi.”

“…”

Được rồi, anh nói cũng có lý.

Phùng Chiêu đẩy cửa xe bước ra, trong nháy mắt đã hòa vào dòng người.

Vào cửa hàng tiện lợi, cô chọn vài món mình thích trước, rồi nhờ nhân viên lấy cho một cái bát mới, “Mỗi món cho em một phần nhé.”

Cô thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là món này không ăn, món kia cũng không, vậy mà nhất quyết phải mỗi món lấy một chút.

“Vậy thì lựa chọn của anh có quan trọng không?”

Sao lại không quan trọng được chứ?

Cô cũng không hề ép buộc anh ăn món nào cả.

Khoan đã…

Hình như có điều gì đó lóe lên trong đầu cô.

Lúc này, nhân viên đã gói xong phần Oden, đưa cho cô: “Oden của chị đây ạ.”

“Cảm ơn nhiều.” Phùng Chiêu trả tiền, tay cầm hai phần oden, đầy tâm tư bước ra khỏi cửa hàng.

Bóng cây bên đường rợp mát, ánh đèn đường vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, lay động rơi xuống đất.

Gió đêm se lạnh, không khí thoảng hương hoa, pha lẫn mùi nướng xiên que, mùi món kho hầm từ khu ẩm thực xa xa.

Khi gần đến tầng dưới nhà mình, Phùng Chiêu nhìn thấy Phó Tế Hành đứng ở đó.

Tòa nhà họ ở nằm ở góc tiểu khu, không có đèn đường, đèn chùm ngoài hành lang cũng hỏng. Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin trên điện thoại Phó Tế Hành soi thẳng lối cô đi.

“Phó Tế Hành!” Phùng Chiêu nhanh bước, chạy đến trước mặt anh, đôi mắt như chứa đầy sao, long lanh rực rỡ, “Em biết rồi!”

“Biết cái gì?” Phó Tế Hành nhận lấy phần Oden từ tay cô, mặt anh cũng thoáng hiện nụ cười dịu dàng như bị cảm hóa.

“Chọn một người yêu thì chỉ có thể trò chuyện với một người, nếu có vấn đề thì cũng chỉ có thể phát hiện từ một người, quá phiến diện. Bây giờ em phải nói chuyện với bốn anh, hiểu rõ từng vấn đề riêng của từng người một.” Phùng Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn anh, “Chắc anh có cách để em có thể yêu bốn người cùng lúc chứ?”

Phiên bản trên máy tính chỉ cho phép tải một lần, chọn rồi thì không thay đổi được.

Tình yêu vì sự chung thủy mà trở nên quý giá, dù là tình yêu trên mạng cũng chỉ được phép yêu một người đàn ông.

Tất nhiên, đó là với người dùng bình thường.

Nhưng Phùng Chiêu nghĩ, Phó Tế Hành với tư cách là nhà phát triển chính phần mềm này, chắc hẳn có thể làm được, cho cô dùng một tài khoản mà trò chuyện với bốn người yêu.

Phó Tế Hành không đáp, mặt lạnh nhạt khẽ nhếch mép.

“Bây giờ là 9 giờ 30 tối, còn 11 tiếng 30 phút nữa là đến giờ đi làm.” Phùng Chiêu mải mê trong thế giới của riêng mình, không để ý nét mặt anh ngày càng trầm xuống, “Chỉ trong chưa đầy 12 tiếng, em phải yêu bốn người đàn ông, mà em còn chẳng hiểu họ ra sao, vậy cả bốn mối tình này đều là yêu sét đánh rồi nhanh chóng rơi vào lưới tình sao?”

Nghĩ đến đây, áp lực dồn lên Phùng Chiêu, cô bối rối vô cùng, “Em phải trả lời sao với người khác về chuyện mối tình đầu đây, mối tình đầu của em không phải một người, mà là bốn người, và còn là yêu qua mạng.”

“Em đúng là quá đa tình rồi!” Cô đau khổ đến tột cùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Phùng Chiêu: Phục luôn, một lúc yêu bốn người, có còn là người không?

Chung Diệc Khả: Tớ có thể, tớ nhận, xin nhận bốn người yêu luôn.

Phùng Chiêu: ?

Bình Luận (0)
Comment