—
Thứ Hai, các phòng ban đều có cuộc họp thường kỳ.
Bộ phận kỹ thuật cũng đặt phòng họp để tổ chức.
Trong lúc họp, máy tính của Phó Tế Hành kết nối màn hình chiếu. Cuộc họp kéo dài đến cuối, lúc này người khác đang phát biểu, còn anh thì ngồi một bên, chán nản nghịch điện thoại. Bất chợt, cả phòng nghe thấy một tiếng “ting”.
Trên góc phải màn hình chiếu hiện ra thông báo.
[Sở Dân chính Nam Thành] Kính gửi anh Phó: Anh đã đặt lịch thành công thủ tục đăng ký kết hôn tại phòng Đăng ký kết hôn, Sở Dân chính Nam Thành vào lúc 15:30-17:00 ngày 21/09. Xin lưu ý: Hai bên vui lòng mang theo giấy tờ tùy thân (CMND và sổ hộ khẩu) bản gốc, đến cơ quan này làm thủ tục đúng giờ.
Căn phòng bỗng chốc lặng ngắt.
Vài giây sau, cả đám đồng loạt kêu ầm ĩ như gặp quỷ.
Phó Tế Hành ngồi quay lưng về phía màn hình chiếu, cảm nhận được ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía mình, anh chẳng mảy may nhận ra có gì bất thường, chỉ hơi nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi lạnh nhạt quét qua, giọng khẽ hờn giận: “Họp hành, ồn ào cái gì? Đừng bày mấy trò không liên quan.”
“Nhưng mà sếp ơi,” Đặng Khiêm run run đưa tay chỉ về phía màn hình, giọng lí nhí, “Sao trong cuộc họp nghiêm túc thế này, sếp lại đặt lịch…đăng kí kết hôn? Lẽ nào cưới vợ cũng là nội dung quan trọng của cuộc họp à?”
Phó Tế Hành ngẩn ra.
Anh xoay người, ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu phía sau, rõ ràng hiển thị nội dung trong điện thoại của anh.
Chỉ mấy giây, sự căng cứng nơi thần sắc đã hóa thành dáng vẻ thản nhiên thường ngày.
Anh đi họp thường mang kính, dưới lớp tròng chống ánh sáng xanh mỏng, ánh mắt lộ ra vẻ sắc lạnh, vừa nhã nhặn vừa bất cần. Anh mỉm cười, giọng nhàn nhạt, nói với mọi người: “Xin lỗi, quên tắt kết nối.”
“Thế sếp,” Có người hỏi, “Sếp thật sự sắp kết hôn à?”
Bị phát hiện theo cách này, Phó Tế Hành cũng chẳng giấu nữa: “Trên kia ghi rõ rồi còn gì, ngày mai đi lĩnh chứng.”
“Ai thế?”
“Bạn gái tôi,” Phó Tế Hành kiên nhẫn đáp, “Chứ không phải bạn gái người khác.”
“Đương nhiên là bạn gái của sếp, nhưng rốt cuộc là ai?”
“Có ảnh không?”
“Đúng rồi, có ảnh không? Sếp, cho bọn em xem với!”
“Chắc chắn xinh lắm!”
“Nhưng mà sếp, chẳng phải thế là cưới hơi sớm sao?”
“Không, các ông không thấy vấn đề à? Sếp mới chia tay bao lâu đâu, sao đột nhiên có bạn gái mới, rồi tiến triển thần tốc thế này, ngày mai đã đi đăng ký rồi?”
“Sếp, sếp không phải bị lừa kết hôn đấy chứ?”
“…”
“…”
Một đám đàn ông quanh năm chỉ biết gõ code, kinh nghiệm tình trường gần như số không, thế mà lúc bàn về vợ tương lai của Phó Tế Hành lại hăng hái như những kẻ sành đời.
Anh thì chẳng vội, đợi họ nhao nhao xong, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn vài cái.
Giữa bao ánh mắt chờ mong, anh nói gọn lỏn: “Hôn ước từ bé, hiểu không?”
Sau đó, cho dù mọi người có hỏi thế nào, anh cũng không hé thêm lời nào.
Cuộc họp kết thúc, chẳng ai còn nhớ đã bàn những gì, trong đầu chỉ quanh quẩn chuyện Phó Tế Hành ngày mai đi kết hôn.
Tan họp, cả nhóm về văn phòng, Đặng Khiêm vẫn thấp thỏm đi theo sau lưng anh, đi đâu cũng bám không rời.
Đúng lúc trong văn phòng hết nước, Phó Tế Hành cầm cốc ra phòng nước, Đặng Khiêm cũng bưng cốc theo sau như cái đuôi.
Trùng hợp, Phùng Chiêu đang ở đó. Đặng Khiêm ngồi xuống cạnh cô, đầu óc mơ hồ, càng hoang mang hơn khi thấy tin nhắn trên điện thoại cô.
Vốn dĩ Đặng Khiêm là kiểu người hay giúp đỡ người khác, vừa nhìn thấy tin nhắn báo mai cô cũng đi Cục Dân chính, cậu ta lập tức làm “người tốt” thay Phó Tế Hành, đề nghị cô đi nhờ xe anh.
“Nhưng mà Phùng Chiêu này, trước giờ chưa nghe chị nói yêu đương bao giờ, sao lại cưới gấp thế?”
“…” Phùng Chiêu theo bản năng ngước nhìn Phó Tế Hành. Anh khẽ tặc lưỡi, nói với Đặng Khiêm: “Sao cậu lắm chuyện thế?”
“Thế này đâu phải nhiều chuyện, em chủ quan tâm thôi mà.” Đặng Khiêm nghiêm túc bảo với Phùng Chiêu, “Chị đừng dễ bị đàn ông lừa nhé, giờ mấy ông miệng toàn mật ngọt, cưới về rồi thì lạnh nhạt bỏ bê.”
“Không phải thế,” Phùng Chiêu dở khóc dở cười, “Tôi không tính là cưới gấp đâu.”
“Không gấp? Thì vẫn là cưới gấp thôi,” Đặng Khiêm hỏi tới tấp, “Chị quen anh ta bao lâu rồi? Anh ta làm nghề gì? Đẹp trai không? Có bảo hiểm, phúc lợi không? Trình độ học vấn thế nào? Ở Nam Thành có nhà, có xe chưa? Quan trọng nhất là, có tiền án tiền sự không?”
“…”
Trần Xán Xán nhịn không nổi: “Cậu đang đi xem mắt đấy à?”
Đặng Khiêm thật thà: “Đây chẳng phải chị dạy em sao, chị Xán Xán.”
Trần Xán Xán tức đến muốn nổ tung. Phòng nước có bốn chỗ ngồi, chị ngồi xuống ghế trống cuối cùng, hít một hơi thật sâu, từ tốn nói: “Cậu không thấy có gì lạ sao? Ngày mai Phó Tế Hành đi đăng ký, Phùng Chiêu cũng mai đi đăng ký.”
“Đúng, em cũng thấy lạ, sao cả hai người đều kết hôn đột ngột thế? Thế giới này làm sao vậy, ai cũng trẻ mà lại vội lấy chồng lấy vợ?”
“Cậu ngốc à, không phải lạ cái đấy!” Trần Xán Xán tức đến thái dương giật giật, “Tôi nói là Phó Tế Hành và Phùng Chiêu!”
“Phó Tế Hành với Phùng Chiêu thì sao?” Đặng Khiêm ngơ ngác.
Trần Xán Xán phì cười giận dữ, nâng cốc, uống cạn sạch ly americano lạnh, sau đó đưa mắt lướt qua hai người, giọng chắc nịch: “Khai thật đi, hai người đâu phải đến công ty mới quen, ngoài mặt giả vờ xa lạ, thực ra đã hẹn nhau đi đăng ký rồi.”
Lời vừa dứt, cả phòng rơi vào im lặng vài giây.
Phó Tế Hành và Phùng Chiêu không nói gì, chỉ có Đặng Khiêm hấp tấp giành lời, vẫn ngây ngô: “Khai gì chứ chị Xán Xán, chị nhầm rồi. Hai người họ chỉ tình cờ cùng giờ đi làm thủ tục thôi, chứ không phải đi cùng nhau.”
“Hồi trước là ai nghi ngờ cậu là gián điệp thương mại ấy nhỉ?” Trần Xán Xán cạn lời, “Cái đầu óc ngốc nghếch thế này thì làm gián điệp kiểu gì?”
“Chị Xán Xán, chị mắng người khó nghe thật đấy.”
“Em nói thật à.” Trần Xán Xán day day thái dương, quay sang nhìn Phùng Chiêu, như chợt nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: “Phó Tế Hành thật sự là… chồng nuôi từ bé của em à?”
Phùng Chiêu do dự một lát rồi vẫn trả lời: “Coi như vậy đi.”
“Cái gì?” Đặng Khiêm kinh ngạc, lắp bắp: “Anh, anh, anh…lão đại, anh là chồng nuôi từ bé của Phùng Chiêu sao?”
Phó Tế Hành ngả người ra sau, lười nhác ngồi trên ghế, khóe môi nhếch lên nụ cười tùy ý. Giọng anh kéo dài, ẩn chứa sự đắc ý khắc chế, chậm rãi nói: “Đúng thế, tôi không giống người khác, tôi ấy, từ nhỏ đã có vợ rồi.”
Đặng Khiêm vẫn chưa hoàn hồn: “Hai người giấu kỹ vậy?”
Phó Tế Hành liếc nhìn Phùng Chiêu, khẽ cười: “Sau này bọn tôi còn định giấu tiếp. Tốt nhất cậu im miệng cho ngoan, nếu dám hé nửa lời, thì chuẩn bị tinh thần một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều tăng ca đi.”
Đặng Khiêm hơi tủi thân: “Sao lại thế? Hai người sắp đi đăng ký rồi, giấu làm gì nữa? Với lại, sao chỉ cảnh cáo mình em, không cảnh cáo chị Xán Xán?”
Trần Xán Xán bĩu môi: “Bởi vì tôi có não.”
Phùng Chiêu khẽ cong môi, mỉm cười.
Phó Tế Hành không giải thích lý do phải giấu, chỉ nói mơ hồ: “Đợi một thời gian nữa, tôi sẽ công khai. Trước mắt tạm thời giữ kín.”
*
Liên tiếp có người bước vào phòng trà nước, bốn người lập tức im lặng không nhắc đến chuyện vừa rồi. Sau đó họ cũng đứng dậy, quay lại chỗ làm.
Bệnh viêm dạ dày của Trần Xán Xán vẫn chưa khỏi hẳn, cơ thể còn hơi yếu, lại sợ nói ra bị người khác nghe thấy, nên mở WeChat nhắn tin cho Phùng Chiêu.
Trần Xán Xán: [Lúc mẹ em đến, chị đã thấy có gì đó không đúng. Nhưng sau đó chị không có cơ hội nói chuyện với Phó Tế Hành, cũng không kịp dò hỏi.]
Trần Xán Xán: [Nói thật đi, hai người đúng là vợ chồng thất lạc nhiều năm rồi à?]
Trần Xán Xán: [Sao chị cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy?]
Phùng Chiêu im lặng hồi lâu, mới trả lời: [Thực ra, đó không phải mẹ em.]
Trần Xán Xán: [?]
Phùng Chiêu: [Đó là mẹ Phó Tế Hành.]
Trần Xán Xán lại gửi thêm một dấu hỏi.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, Trần Xán Xán vốn là bạn đầu tiên của Phùng Chiêu trong công ty, tính cách nhiệt tình, thoải mái, không hề có tâm cơ. Phùng Chiêu suy nghĩ một chút, dứt khoát kể thẳng chuyện của mình và Phó Tế Hành.
Chỉ là cô nói tránh đi, chỉ thừa nhận cả hai là thanh mai trúc mã, chuyện chồng nuôi từ nhỏ là thật, nhưng chia xa nhiều năm thì không có, còn yêu nhau và đi đăng ký kết hôn thì đúng.
Cô không kể rằng, mình và Phó Tế Hành đã làm thanh mai trúc mã suốt hơn hai mươi năm, từ người yêu đến vợ chồng, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đến ngỡ ngàng.
Thế là Trần Xán Xán kết luận: [Ý em là, hai người hồi nhỏ đã định sẵn mối hôn ước, mẹ Phó Tế Hành cũng công nhận cậu ấy là chồng nuôi từ bé của em. Rồi hai người yêu nhau bao nhiêu năm trời, cuối cùng em quyết định phải có trách nhiệm với cậu ấy, cho cậu ấy một danh phận, đúng không?]
Phùng Chiêu: “…”
Nghe thì… kỳ thật.
Nhưng hình như.
Cũng… không hẳn là sai?
–
Ngày hôm sau, buổi chiều Phùng Chiêu và Phó Tế Hành cùng xin nghỉ, lần lượt rời công ty.
Đặng Khiêm nhìn theo bóng dáng hai người đi về phía thang máy, nghẹn ức, quay sang than vãn với Trần Xán Xán: “Bắt mình phải giữ bí mật, không được phô trương, kết quả đấy, hai người cùng xin nghỉ, cùng rời công ty! Ai có chút đầu óc đều nhìn ra ngay, họ đi đăng ký kết hôn rồi!”
Trần Xán Xán đảo mắt, lạnh nhạt châm chọc hành vi ngày hôm qua của cậu ta: “Thế à?”
Lần này, Đặng Khiêm cuối cùng cũng biết điều hơn, mặt lộ vẻ lúng túng, ho khan một tiếng: “Ờ thì… tự dưng em nhớ ra còn việc gấp, cấp trên đang giục, em về phòng làm việc trước đây.”
…
Một bên khác.
Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đến cục dân chính.
Ngoài Đặng Khiêm và Trần Xán Xán, họ chưa nói cho bất kỳ ai biết chuyện đi đăng ký. Dù Phó Tế Hành ở khắp nơi đều rêu rao mình sắp kết hôn, nhưng với tính cách cà lơ phất phơ của anh, chẳng ai tin. Ngay cả Chung Diệc Khả cũng không tin, khi nhận được điện thoại của anh, cô còn mỉa mai cả một trận.
“Phó Tế Hành, tôi thấy cậu sắp phát điên vì muốn cưới Chiêu Chiêu rồi đấy.”
“Yêu mới được mấy ngày đã muốn cưới, bây giờ cậu nên nghĩ cách phát triển thêm với Chiêu Chiêu thì hơn, ví dụ nắm tay, hôn một cái chẳng hạn. Nhưng Chiêu Chiêu nhà chúng tôi vốn bảo thủ, cùng lắm chỉ nắm tay, tuyệt đối không đời nào hôn cái miệng chó bẩn thỉu của cậu!”
“Còn nữa, đừng có mơ dụ dỗ Chiêu Chiêu kết hôn. Cậu ấy đơn thuần dễ lừa, chuyện cưới xin này, cậu cứ nghĩ trong bụng thôi, đừng suốt ngày ngọt nhạt lừa nhỏ ký giấy.”
Mỉa mai Phó Tế Hành xong, Chung Diệc Khả vẫn không quên dặn dò Phùng Chiêu.
“Hai người yêu nhau được bao lâu đâu. Phó Tế Hành muốn cưới cậu là vì cậu ta quá gian xảo, biết rõ cậu là người phụ nữ hiếm có, bỏ lỡ rồi thì không tìm được ai khác. Nhưng cậu thì không được, Phùng Chiêu, phải tỉnh táo, đừng để bị cậu ta lừa đi đăng ký.”
“Đàn ông đều là kẻ dối trá, mà Phó Tế Hành thì không chỉ dối trá, còn giỏi giả vờ.”
“Cậu thử nghĩ xem, nếu cưới rồi, cậu ta sẽ vênh váo thế nào. Tớ nghi ngờ nghiêm trọng là cậu ta sẽ khoe nổ tung cả vòng bạn bè.”
“Tớ không cho phép cậu ta khoe trước mặt tôi!”
“…”
Trên đường đến cục dân chính, Phùng Chiêu nhận được tin nhắn thoại của Chung Diệc Khả.
Giọng cô ấy gào đến mức thảm thiết, tràn đầy “tình cảm chân thành”.
Phùng Chiêu bật cười không tiếng.
Phó Tế Hành nhàn nhạt nói: “Em vẫn còn có thể đổi ý. Dù sao kết hôn là chuyện lớn, hay là anh lái xe đến nhà ông bà em trước? Hai bên gia đình cùng bàn bạc rồi em hãy quyết định?”
“Không cần.” Phùng Chiêu gập điện thoại lại, giọng điềm nhiên: “Anh còn không hiểu em sao? Cả đời em, mọi chuyện quan trọng đều do chính em quyết định.”
“Được.” Bàn tay đặt trên vô lăng của Phó Tế Hành, trong khoảnh khắc chẳng ai hay biết, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi nóng hổi.
Anh đưa mắt liếc sang Phùng Chiêu, thấy cô bình thản lạ thường, chẳng có chút căng thẳng nào.
Rất nhanh sau đó, họ đến Cục Dân chính. Hai người chuẩn bị rất chu đáo, chỉ chưa đầy nửa tiếng đã làm xong thủ tục và nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Cầm chứng nhận trong tay, hai người bước ra khỏi Cục Dân chính.
Thời gian vẫn còn sớm, Phó Tế Hành hỏi: “Hay là đi ăn mừng một bữa nhé?”
“Còn hơi sớm để ăn cơm,” Phùng Chiêu nói, “Hay là mình về nhà trước đi? Em muốn để giấy kết hôn vào chỗ cẩn thận.”
“Được.”
Về đến nhà, Phùng Chiêu và Phó Tế Hành mỗi người trở về nhà riêng.
Cất giấy kết hôn xong, cô sang nhà anh.
Ngay ở lối vào, cô nhìn thấy trên tủ giày có thêm một khung ảnh. Trong khung là một vật bằng kim loại hình bầu dục đã được ép lại.
Cô bước tới gần, chăm chú nhìn.
Thứ đó trông rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.
Đột ngột, trong đầu cô vụt lên những mảnh ký ức rời rạc.
Đây chẳng phải là chiếc nhẫn cầu hôn hôm ấy, khi cô cầu hôn anh sao?
Một chiếc nhẫn thô sơ, rẻ tiền, chỉ là cái khoen bật nắp lon bia giả làm nhẫn.
Ấy vậy mà Phó Tế Hành lại đem nó đóng khung.
Nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng vọng ra, Phùng Chiêu không quay người lại, chỉ đưa ngón tay men theo mặt kính, miêu tả hình dáng và kích thước của chiếc khoen, khó hiểu cất lời: “Anh đem cái này đóng khung làm gì? Chẳng qua chỉ là một cái khoen bật nắp lon bia, có cần phải coi trọng thế không?”
“Đương nhiên rồi.” Giọng Phó Tế Hành lười nhác, chẳng mấy đứng đắn, “Anh định giữ nó làm của gia truyền, để lại cho đời sau.”
Phùng Chiêu bỗng nhiên đứng thẳng người, định quay đầu lại tranh luận một trận thì trước mắt đột ngột xuất hiện một thứ.
Một sợi dây chuyền vàng óng lơ lửng trong không trung, treo lắc lư một vật tròn. Xung quanh gắn đầy những viên kim cương li ti lấp lánh, ánh sáng khúc xạ rực rỡ.
Rồi, sự rung động khẽ dừng lại.
Ánh mắt cô khựng lại.
Phùng Chiêu nhìn rõ, đó là một chiếc nhẫn kim cương treo trên sợi dây vàng.
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, Phó Tế Hành đã tháo nhẫn xuống, nắm lấy tay cô, đeo vào ngón áp út.
Đeo xong, anh cúi người, khẽ đặt một nụ hôn nơi ngón tay ấy.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phùng Chiêu cảm thấy nụ hôn kia mang theo chút run rẩy. Giọng nói của Phó Tế Hành cũng có phần mất kiểm soát, khẽ run.
Anh không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ chăm chú dõi theo bàn tay đeo nhẫn kim cương của cô: “Đeo lên thật đẹp, còn đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”