Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 73

Ánh nắng mùa thu kéo dài thành từng sợi, Phó Tế Hành đứng trong ngược sáng, che khuất một mảng sáng lớn.

Bóng dáng anh phủ trùm lên Phùng Chiêu, cô cúi đầu, ngắm chiếc nhẫn trên đầu ngón tay.

Ngoài dự đoán của cô, hoặc có lẽ cũng là điều đã ngờ tới, một chiếc nhẫn kim cương.

Cô nhớ, đầu năm nay, khi cùng Phó Tế Hành tham gia hoạt động đếm ngược giao thừa ở quảng trường trung tâm.

Ăn tối xong, còn vài tiếng mới đến lúc đếm ngược, hai người không có việc gì làm, liền đi dạo quanh. Ở gần đó có một con phố, dọc đường toàn cửa hàng tạp hóa, tiệm thủ công, đồ cổ, quán cà phê… đủ loại cửa hiệu thích hợp để giết thời gian.

Từ trung tâm thương mại đi ra, phải băng qua ngã tư sầm uất.

Đèn tín hiệu đỏ dài lê thê.

Phùng Chiêu ngẩng đầu, vô thức nhìn lên màn hình LED của tòa nhà đối diện, nơi đang phát một đoạn quảng cáo.

Đêm đen, ánh đèn neon soi sáng bầu trời, ánh sáng rực rỡ từ màn hình LED trở nên lóa mắt.

Những chùm sáng vàng óng rực rỡ, logo thương hiệu chớp nháy, cuối cùng hiện ra một câu chữ.

Trong đầu Phùng Chiêu khẽ đọc thầm: “And after all this time…”

Bên cạnh, vang lên giọng Phó Tế Hành: “Trải qua ngần ấy thời gian…”

Ngay sau đó, nửa câu còn lại xuất hiện: “…you’re still the one I love”

Cùng lúc ấy, Phó Tế Hành khẽ thì thầm: “…em vẫn là người anh yêu.”

Mùa đông lạnh giá, hơi thở anh hóa thành từng làn khói trắng trong không khí.

Phùng Chiêu nghiêng đầu liếc nhìn, gương mặt nghiêng của Phó Tế Hành trong gió lạnh càng thêm góc cạnh, từng bông tuyết khẽ rơi, phủ thêm cho anh một tầng khí chất xa vời. Anh không nhận ra ánh mắt của cô, tầm mắt vẫn đặt nơi đèn tín hiệu bên kia đường.

Đèn xanh bật sáng.

Anh cuối cùng cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt dừng lại chốc lát.

“Đi thôi.”

“Ừ.” Phùng Chiêu thu lại ánh nhìn, cùng anh sang đường, khẽ nói: “Mình qua kia xem thử nhé.”

Cô chỉ tiệm thương hiệu vừa được quảng cáo.

Phó Tế Hành đáp: “Được.”

Cửa hàng nằm ngay tầng một tòa nhà đối diện, logo sáng rực, vàng óng chói lòa.

Phùng Chiêu bước vào, đi dạo vô định. Đi được nửa vòng, nhân viên quầy hỏi: “Anh chàng đi cùng cô là bạn trai à?”

Nghe vậy, cô theo phản xạ nhìn sang Phó Tế Hành.

Anh đứng cạnh quầy kính sát cửa, chăm chú nhìn thứ gì đó bên trong, có vẻ thất thần.

Không hiểu sao, khi nhìn dáng vẻ ấy, Phùng Chiêu bỗng có cảm giác anh như đang mang trong lòng một mối tình đã yêu sâu đậm nhiều năm nhưng chẳng thể chạm tới.

Chừng mười giây sau, Phó Tế Hành xoay người rời đi, liếc nhìn những quầy khác, chỉ là lướt qua, không hề dừng lại.

Thấy vậy, Phùng Chiêu đi đến chỗ anh vừa đứng, cúi đầu nhìn xuống

.

Là một chiếc nhẫn.

Nhân viên quầy giới thiệu: “Đây là nhẫn kim cương Destinée, rất nhiều đôi vợ chồng trẻ chọn nó làm nhẫn cưới.”

Phùng Chiêu khẽ đáp: “Vâng.”

Nhân viên hồ hởi hỏi: “Muốn thử không?”

Cô vội xua tay: “Không, tôi chưa tính chuyện kết hôn.”

Nhân viên kéo cửa tủ: “Không sao mà, thử thôi có mất gì đâu? Rất nhiều người mua làm nhẫn cưới, nhưng nó đâu nhất thiết chỉ dùng làm nhẫn cưới. Con gái mà, trên tay có thêm vài món trang sức xinh đẹp thì cũng chẳng bao giờ là thừa, cô nghĩ có đúng không?”

Nói rồi, nhân viên đã lấy nhẫn ra.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, khi được ra hiệu, Phùng Chiêu lại đưa tay.

Không ngờ, nhẫn vừa khít.

“Bàn tay cô vừa trắng vừa thon, đeo lên thật sự rất đẹp.” Giọng nhân viên dịu dàng, “Slogan của chiếc nhẫn này là: Mọi sự gặp gỡ bất ngờ đều là định mệnh. Cô xem, chẳng phải rất khéo sao, vừa vặn chiếc nhẫn lại đúng cỡ tay cô.”

Câu quảng cáo thương hiệu vốn đã đủ khiến cô rung động, không ngờ ngay cả một chiếc nhẫn cũng mang hàm ý như thế.

Đúng lúc ấy, bên cạnh cô xuất hiện một bóng dáng.

Khóe mắt bắt được hình ảnh quen thuộc, Phùng Chiêu chưa kịp nói thì Phó Tế Hành đã khẽ xoa mái tóc cô.

“Đi thôi.”

“Ừ.” Phùng Chiêu có chút áy náy tháo nhẫn, trả lại cho nhân viên, “Xin lỗi nhé, bọn em còn có việc, đi trước.”

Nhân viên mỉm cười thân thiện: “Không sao, tôi cũng nói rồi, chỉ thử thôi. Tay cô đẹp lắm, đeo vào lại càng đẹp.”

Rời khỏi cửa hàng.

Phùng Chiêu ngoái đầu lại.

Nhân viên đang đặt chiếc nhẫn vào trong tủ kính, xuyên qua lớp kính, nó lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng rực rỡ ấy, giờ đây đang nằm trên ngón tay cô.

Phùng Chiêu dùng ngón tay còn lại khẽ chạm vào chiếc nhẫn, giọng nhỏ nhẹ: “Phó Tế Hành.”

Anh hờ hững đáp: “Ừ.”

Cô hỏi: “Anh… chẳng lẽ đã mua từ trước rồi?”

“Chưa.” Anh nói.

Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, Phó Tế Hành khẽ cười: “Là sau khi ở bên em, anh mới mua.”

“Thế thì cũng coi như mua từ khá sớm rồi đấy.” Phùng Chiêu im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi: “Anh chắc chắn đến thế sao, rằng em sẽ lấy anh?”

“Anh không chắc.” Anh đưa tay xoa xoa tóc cô, vừa quay người đi về, vừa kéo dài giọng, hờ hững nói: “Nhưng anh rất chắc chắn, chính em là người khiến anh nảy sinh khao khát được kết hôn.”

Không phải chỉ là ý nghĩ.

Mà là khát vọng.

Là một khao khát khó lòng kiềm chế, một khao khát cuộn trào từ thể xác đến linh hồn.

Từ đầu đến cuối, chuyện đi đăng ký kết hôn với Phó Tế Hành, Phùng Chiêu không hề có chút căng thẳng hay hồi hộp nào. Cô bình thản đến mức, như thể buổi sáng đi ngang qua quán ăn, tiện tay mua một suất điểm tâm.

Cô quan sát Phó Tế Hành, phát hiện trạng thái của anh cũng gần giống mình: bình tĩnh, thản nhiên.

Về việc có nên nói với gia đình chuyện đã đi đăng ký kết hôn hay không, Phùng Chiêu nghĩ thuận theo tự nhiên, vốn cho rằng anh sẽ nôn nóng muốn báo tin ngay với nhà. Thế nhưng, câu trả lời của anh lại khiến cô bất ngờ.

Phó Tế Hành nói: “Cứ giấu đã, qua Tết rồi hẵng nói.”

Phùng Chiêu hỏi: “Không nói thật sao?”

Phó Tế Hành đáp: “Không nói.”

Ngập ngừng một lát, Phùng Chiêu cúi mắt: “Ừ.”

Hai người ở nhà một lúc rồi quyết định đến trung tâm thương mại gần đó ăn tối.

Trên đường đi, Phùng Chiêu bất thường lặng lẽ, cúi đầu nghịch điện thoại. Cô vốn rất hiếm khi không vui, nhưng tâm trạng ấy, Phó Tế Hành nhìn là nhận ra ngay, mà hiện tại, chính là như thế.

Anh liếc sang cô một cái: “Ai chọc em giận rồi?”

Phùng Chiêu không ngẩng đầu: “Không ai cả.”

“Thế tức là đang giận.” Giọng anh trầm xuống, âm điệu khẽ mà dịu dàng: “Anh làm em giận rồi.”

Nói bằng câu khẳng định.

“…” Phùng Chiêu cố kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn không chịu nổi. Cô hạ cửa kính xe, gió lạnh ùa vào, cuốn theo giọng nói của cô, cứng nhắc và lạnh lùng: “Trước đây anh chẳng phải rất cao giọng khoe khoang với mọi người chuyện anh muốn kết hôn à? Sao đến lúc chúng ta đăng ký thật rồi, anh lại kín đáo thế?”

Giống như kiểu, có được rồi thì không còn trân trọng nữa.

Phùng Chiêu thấy mình như bị lừa kết hôn.

Phó Tế Hành quả thực giống một gã tồi.

Anh không ngờ cô lại tức giận vì chuyện này, thừa lúc dừng đèn đỏ, liếc nhìn sang.

Cô nghiêng mặt, đường nét gương mặt căng cứng, môi mím chặt.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy, bất giác thấy mới lạ, khóe môi khẽ nhếch, anh không kìm được bật cười.

Cô đã tức giận đến thế, anh lại còn cười, hành động ấy chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, giống như có được rồi thì chẳng buồn để tâm nữa, ngay cả khi cô tức giận, anh vẫn thản nhiên như một kẻ đứng ngoài cuộc.

“Rất buồn cười sao?” Cuối cùng Phùng Chiêu cũng không nhịn được nhìn sang anh.

“Không buồn cười.” Anh lập tức xóa nụ cười khỏi mặt, nhưng chỉ vài giây sau, vẫn không nhịn được, lại cười ra.

“Phó Tế Hành.” Cô gọi thẳng tên anh.

“Gọi là chồng đi.” Anh chậm rãi nói, “Chúng ta đã đăng ký rồi, gọi thẳng tên nghe xa cách quá.”

“Không gọi.” Phùng Chiêu mặt căng cứng.

“Phải gọi, vợ à.” Anh nói.

“…” Ánh mắt Phùng Chiêu khẽ dao động, rồi chọn cách im lặng.

Chẳng mấy chốc, xe chạy vào bãi đỗ của trung tâm thương mại, Phó Tế Hành tùy tiện tìm một chỗ trống đỗ lại.

Phùng Chiêu tháo dây an toàn, vừa định xuống xe, cánh tay bất ngờ bị anh kéo lại, cả người bị giữ chặt trong ghế.

Cô nhìn thẳng vào anh, mặt không biểu cảm, im lặng không nói.

Phó Tế Hành thu lại vẻ hờ hững, ánh mắt sâu thẳm dừng trên cô, giọng nói nghiêm túc: “Anh chỉ là tạm thời chưa muốn công khai, không có nghĩa sau này sẽ không công khai. Công ty tuy cho phép yêu đương nơi công sở, nhưng một khi quan hệ lộ ra, cả anh và em đều khó tránh khỏi những lời trêu chọc, có thể thiện ý, cũng có thể ác ý, không ai lường trước được. Cũng giống như trước khi em vào công ty, em bảo cần giữ khoảng cách với anh. Lý do khi đó em nói, đến giờ vẫn còn phù hợp.”

“Lúc ấy em chưa từng nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ kết hôn,” Phùng Chiêu đáp, “Nếu theo cách nói của anh, vậy thì chúng ta phải giấu mãi sao?”

“Sao lại thế được?”

“Sao lại không thế?”

“Anh với Khoa học Kỹ thuật Hồi Thiên chỉ ký hợp đồng đến cuối năm.” Anh nói, “Vốn định sau này sẽ nói với em, nhưng không ngờ vợ mới cưới của anh lại vì chuyện này mà không vui. Phùng Chiêu, trước giờ anh chưa từng phát hiện, thì ra em dễ giận đến vậy.”

“Em không giận.” Cô phản bác, “Chỉ là thấy không vui thôi, ai bảo anh thay đổi nhiều quá.”

“Anh thay đổi chỗ nào?” Anh cười, “Nói thật nhé, đề nghị của Thẩm Tân Tự, anh thấy vô cùng khả thi, thậm chí ước gì ngày nào cũng làm vậy.”

“…” Phùng Chiêu ngẩn ra.

Cô chớp mắt, mãi mới phản ứng lại.

Đề nghị của Thẩm Tân Tự là: bảo Phó Tế Hành mua hai cái loa, một treo trước cổng khu chung cư hai người sống, một treo trước cửa công ty, suốt hai mươi bốn giờ phát đi phát lại tin vui “Phó Tế Hành và Phùng Chiêu sắp kết hôn”.

“…” Phùng Chiêu im lặng mấy giây, với ý tưởng này của anh thì cạn lời, mà nghĩ đến bản thân trước đó còn tưởng anh đã thay đổi, lại càng cạn lời.

Con người Phó Tế Hành, e là cả đời này cũng chỉ thích ra vẻ như thế.

Hai người xin nghỉ nửa ngày để đi đăng ký, hôm sau vẫn đi làm như thường.

Phùng Chiêu không muốn quá phô trương, nên không đeo nhẫn kim cương, mà lấy sợi dây chuyền đơn giản lúc anh cầu hôn đưa cho cô, treo nhẫn vào đó. Cô tháo sợi dây chuyền hình đuôi cá mà mình đã đeo nhiều năm – món quà anh từng tặng, thay bằng sợi dây chuyền treo nhẫn cầu hôn.

Tất cả đều là Phó Tế Hành.

Trên người cô, in hằn dấu vết của anh.

Là dấu vết mà thời gian để lại cho cô, chẳng ai có thể thay thế.

Trước kia giấu diếm chuyện thanh mai trúc mã suốt bao năm, giống như sớm đã tập dượt, tích lũy kinh nghiệm; bây giờ lại che giấu quan hệ vợ chồng, cả hai đã vô cùng thành thạo.

Vì Phó Tế Hành thao tác nhầm khi chiếu màn hình, chuyện anh sắp kết hôn bị phòng kỹ thuật biết được. Thế là mọi người trong bộ phận đều hết sức tò mò. Gần như ngày nào cũng có người hỏi anh về đối tượng kết hôn, nhưng anh luôn dễ dàng lái sang chủ đề khác, đôi ba câu đã khiến sự chú ý của mọi người chuyển hướng.

Đợi mãi về sau, ai nấy mới bàng hoàng nhận ra, bản thân mình vốn chẳng có được chút thông tin hữu ích nào.

Lặp lại vài lần như thế, mọi người cũng hiểu, Phó Tế Hành không muốn tiết lộ quá nhiều về vợ mình, nên dần dần chẳng còn truy hỏi.

Ai cũng tỏ ra tự nhiên, chỉ có một người là không tự nhiên.

Người đó chính là Đặng Khiêm.

Mỗi lần đối diện Phó Tế Hành, gương mặt cậu ta đầy u oán, sau lưng thì than thở: “Mọi người đều là cẩu độc thân, anh tự dưng thoát kiếp cũng thôi đi, lại còn kết hôn. Kết hôn cũng thôi đi, còn cưới đúng người đẹp nhất công ty là Phùng Chiêu. Lão đại, anh không phải người đâu!”

Trước mặt Phùng Chiêu, Đặng Khiêm lại đổi bộ mặt khác, tỏ ra tội nghiệp: “Có phải chị bị lão đại lừa cưới rồi không? Chị ngây thơ quá, hiền lành quá, làm việc tốt cũng đừng làm đến mức này chứ!”

Phùng Chiêu chỉ biết dở khóc dở cười.

Cô bèn đem lời giải thích từng nói với Trần Xán Xán, nhắc lại cho Đặng Khiêm nghe một lần.

Đợi đến khi biết Phó Tế Hành chính là “chồng nuôi từ bé” trong lời đồn, ánh mắt Đặng Khiêm nhìn anh liền thay đổi: “Lão đại, sao ở cái tuổi đó mà anh đã có thể tính toán ăn bám rồi?”

“…” Phó Tế Hành nhướng mày, trong lời còn ẩn chút khoe khoang, “Học lấy đi, không phải ai cũng có thể giống tôi, từ nhỏ đã có vợ đâu.”

“Có ai từng nói với anh là anh rất ra vẻ không?”

“Chưa từng.” Phó Tế Hành mặt không cảm xúc, “Tôi chưa bao giờ ra vẻ.”

“Nhưng cứ nhắc tới vợ, anh liền ra vẻ lắm.”

“Ấy.” Nghe thế, Phó Tế Hành nhịn không được khẽ cong môi, “Hết cách rồi, ai bảo tôi từ nhỏ đã có vợ chứ?”

“Đủ rồi! Câu này một ngày anh phải nhắc tới mười lần!” Đặng Khiêm bực mình, “Tai em sắp mọc kén rồi đây!”

“Chỉ mới mười lần à?” Phó Tế Hành nghe xong còn ra chiều tiếc nuối, “Vậy vẫn ít quá. Mục tiêu lý tưởng của tôi là một ngày nói đủ một trăm lần.”

“…” Đặng Khiêm thật sự chịu hết nổi, quay sang nhìn Phùng Chiêu: “Lão đại nói thật không đấy?”

Nghĩ tới cảnh Phó Tế Hành ước gì có cái loa phát khắp công ty, Phùng Chiêu bất đắc dĩ đáp: “Không hẳn, anh ấy khiêm tốn rồi. Mục tiêu lý tưởng của anh ấy là hai mươi tư giờ mỗi ngày đều nói bên tai cậu.”

Ban đầu Đặng Khiêm còn thấy tò mò về chuyện Phó Tế Hành kết hôn, nhưng mấy ngày liền bị anh dùng câu “Tôi từ nhỏ đã có vợ” công kích, cuối cùng đành im re, chỉ sợ mở miệng ra lại nghe thêm một câu: “Khác tôi rồi, tôi từ nhỏ đã có vợ.”

Câu ấy chẳng khác gì đã trở thành khẩu hiệu cửa miệng.

Cũng giống như thay thế cho câu chào hỏi “Xin chào”.

Bởi vì mỗi sáng vừa đến công ty, Đặng Khiêm còn chưa tỉnh ngủ, đã bị Phó Tế Hành lôi ra nói: “Đi làm phải tỉnh táo lên, học tôi đây này. À xin lỗi, suýt quên, cậu khác tôi, tôi từ nhỏ đã có vợ.”

Một chuỗi nguyên nhân kết quả kỳ cục chẳng ăn nhập, nhưng Phó Tế Hành lại nói với vẻ mặt thản nhiên, hết sức tự nhiên.

Trước kia, trong mắt Đặng Khiêm, Phó Tế Hành là người cao ngạo, quý khí, đại thần kỹ thuật.

Sau khi kết hôn, Phó Tế Hành trở thành kẻ lắm lời, thích khoe khoang, mở miệng ngậm miệng đều là vợ, đầu óc toàn chuyện yêu đương.

Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ Quốc khánh đã đến.

Ngày nghỉ đầu tiên, Phùng Chiêu hẹn gặp Chung Diệc Khả.

Ban đầu, cô định dẫn Phó Tế Hành đi cùng, nhưng hôm ấy anh có hẹn với Thẩm Tân Tự, trùng hợp địa điểm hẹn của họ ở gần, nên anh tiện đường đưa cô đến đó.

Trên đường đi.

Phùng Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em định nói với Diệc Khả chuyện bọn mình đã kết hôn.”

“Đúng rồi.” Phó Tế Hành đáp, “Tối nay anh mời cô ấy ăn cơm, coi như xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi?” Phùng Chiêu chưa hiểu.

“Anh cướp mất người bạn thân nhất của cô ấy, phải bồi tội chứ,” Phó Tế Hành yết hầu khẽ động, liếc nhìn cô, chậm rãi nói, “Còn lừa bạn thân cô ấy kết hôn với mình, lại giấu kín chuyện này.”

“Tính kỹ ra, nợ xin lỗi của anh cũng không ít.”

“…” Phùng Chiêu mấp máy môi, “Nhưng mà, không phải anh lừa em đi kết hôn, là em muốn kết hôn với anh cơ mà.”

“Có ai tin không?” Phó Tế Hành rất rõ về bản thân, “Người xung quanh chắc chẳng ai tin. Ai cũng sẽ nghĩ, là anh tìm đủ cách lừa em cưới anh.”

“Em có thể giải thích với mọi người.”

“Không cần.” Trong mắt Phó Tế Hành thấp thoáng vẻ kiêu ngạo, “Cứ để mọi người nghĩ là anh hao tâm tổn trí, lừa em cưới anh.”

“…”

“Anh cam tâm để họ hiểu lầm.”

“…”

“Dù sao anh cũng từng nghĩ như thế.”

“…”

Quen rồi với dáng vẻ bất chính mà đường hoàng của anh, Phùng Chiêu cũng hiểu, những lời này hoàn toàn là sự thật.

Nhưng cô không muốn để mọi người hiểu lầm Phó Tế Hành, nhất là Chung Diệc Khả.

Vì giấu chuyện kết hôn với cô bạn thân này, Phùng Chiêu biết chắc, Chung Diệc Khả sẽ giận lắm, trước hết vì tức giận chuyện bạn thân kết hôn mà không nói, sau đó nhất định sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Phó Tế Hành.

Bạn thân thì không có lỗi, lỗi chỉ có thể thuộc về bạn trai của bạn thân.

Đưa Phùng Chiêu đến trước cửa tiệm bánh ngọt, Phó Tế Hành liền lái xe đi.

Phùng Chiêu vừa tìm được chỗ ngồi trong tiệm, Chung Diệc Khả đã đến.

Bánh ngọt đều làm sẵn, nên sau khi gọi món, chẳng bao lâu nhân viên đã mang bánh cắt lát cùng đồ uống ra.

Chung Diệc Khả cầm dĩa xiên một miếng bánh đưa vào miệng, ngẩng mắt nhìn Phùng Chiêu, giọng đầy bất mãn: “Phó Tế Hành đâu? Theo luật giang hồ, đã là bạn trai thì nhất định phải mời bạn thân của bạn gái ăn cơm, cậu ta có biết quy củ không đấy?”

“Ừm…” Phùng Chiêu dè dặt mở lời: “Chút nữa anh ấy tới, sẽ mời bạn thân của vợ anh ấy đi ăn tối.”

“Biết mời đi ăn là được rồi.” Nghe được câu trả lời mình muốn, Chung Diệc Khả lại cúi xuống ăn bánh ngọt. Thế nhưng, chỉ mấy giây sau, tay cầm nĩa của cô khựng lại giữa không trung, cứng đờ, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, từng chữ phát âm khó khăn: “Cái gì gọi là… bạn thân của vợ?”

Ánh mắt Phùng Chiêu cong thành vầng trăng khuyết đẹp đẽ, giọng điệu đầy vẻ lấy lòng: “Tớ và Phó Tế Hành đã đăng ký kết hôn rồi.”

“Đăng ký cái gì cơ?” Vì đang ở nơi công cộng, Chung Diệc Khả hạ thấp giọng, “Phùng Chiêu, cậu làm sao thế? Cậu thật sự bị mấy lời ngon tiếng ngọt của Phó Tế Hành lừa gạt rồi à? Sao lại đi đăng ký kết hôn với cậu ta? Đăng ký từ bao giờ? Hai người mới yêu nhau bao lâu mà đã kết hôn rồi?”

“…”

Một tràng câu hỏi, Chung Diệc Khả nói liền mạch, giọng đầy khẩn thiết, cảm xúc dâng tràn.

Trước khi đến, Phùng Chiêu cũng đã nghĩ đến phản ứng của Chung Diệc Khả sau khi nghe cô nói, nhưng không ngờ phản ứng của cô ấy lại dữ dội đến thế. Môi Phùng Chiêu khẽ mấp máy, đang chuẩn bị nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Bên bàn chợt có thêm hai người nữa.

Phùng Chiêu và Chung Diệc Khả đồng loạt nhìn sang.

Thấy rõ người vừa đến, vẻ mặt bốn người mỗi người một kiểu.

Ai cũng không ngờ sẽ chạm mặt nhau ở đây.

“Mẹ.” Phùng Chiêu ngẩng lên, ánh mắt lập tức chạm phải cái nhìn vừa tức giận vừa kìm nén của Đặng Từ, giọng cô mềm mại nhưng điềm tĩnh.

Ngay sau đó, ánh mắt cô chuyển sang người đứng cạnh Đặng Từ. Người đó và bà hoàn toàn trái ngược: đôi mắt đào hoa giống hệt Phó Tế Hành lúc này đang cười dịu dàng như gió xuân, ánh nhìn chan chứa yêu thương, cưng chiều hệt như đang nhìn con dâu.

Mà Phùng Chiêu đúng thật là con dâu của bà.

Do dự một chút, cuối cùng Phùng Chiêu vẫn gọi như trước kia: “Dì Tĩnh.”

Bình Luận (0)
Comment